Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 211
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 572 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 142: Tiên Hội Quan Vân
hẳng qua là một đêm… Tử Hằng thoạt nhìn lại… không giống.
Ta phát giác hắn có chút bất đồng, thế nhưng, lại trì độn nhìn hắn nửa ngày, mới phát hiện, hắn thay đổi chỗ nào.
Không phải mặt mày tiều tụy, không phải thân hình cô độc…
Tóc mai Tử Hằng, làm sao có thể, tóc mai xám bạc này, là có chuyện gì xảy ra?
Ta chỉ từng nghe nói một đêm đầu bạc, thế nhưng… Đây cũng là lần đầu thấy.
Ta thà cả đời không phải nhìn loại chuyện này mới tốt, nhất là… loại chuyện ấy, phát sinh trên người bằng hữu ngươi quan tâm, coi trọng, ngươi lại chỉ có thể nhìn, chỉ có thể…
Giúp không được gì…
Chân ta không tự chủ được đi qua, vẫn là Tử Hằng thấy ta trước, sau đó Phượng Nghi quay đầu.
“Tới rồi?” Không biết nên nói như thế nào.
Trong lòng… cảm thấy rất khổ sở.
Phượng Nghi nắm tay ta đứng một bên, mặc dù từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn bôn ba bận rộn, thế nhưng hắn trông vẫn khí vũ hiên ngang, không có nửa phần thái độ uể oải.
Thải Mai sư cô, ta, còn cả Phượng Nghi và Tử Hằng, bốn người chúng ta ngồi xuống tiệc, vị trí cũng không dễ thấy. Quan Vân đài tên là đài, nhưng thực ra địa bàn rất lớn, lại là hòn đảo độc lập trong mây, ao hoa sen, hành lang gấp khúc, cầu nhỏ, giả sơn, hoa viên, đình thủy tạ mái hiên rộng. Thải Mai sư cô nhỏ giọng nói với ta: “Con nhìn kỹ, người nào ngồi gần người nào, bọn họ phần nhiều xuất thân cũng gần, có chuyện cũng sẽ cùng nhau tương trợ.”
Ta ngó nghiêng xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ngồi xa, thậm chí là ngồi phương hướng hoàn toàn đối lập… quan hệ cũng rất tệ sao?”
“Vậy cũng không nhất định.” Có người đi qua trước chỗ ngồi của chúng ta không xa, chào hành lễ với Thải Mai sư cô. Thải Mai sư cô mỉm cười gật đầu, thoạt nhìn chững chạc hơn so với lúc ở nhà: “Con cháu của Ngao gia, có đôi khi cũng tới hội Quan Vân, có điều bọn họ ngồi bên kia.”
Ta theo phương hướng Thải Mai sư cô chỉ quay đầu nhìn… Ừm. Bên kia cũng ngồi vài người, nữ có nam có. Quần áo rực rỡ sáng rõ, thoạt nhìn rất là sôi nổi. Một trong đó trên trán còn có cái sừng… Ta tò mò nhìn chằm chằm cái sừng kia nửa ngày — Ta quen biết Tử Hằng lâu như vậy, thế nhưng ta lại chưa từng thấy trên đầu hắn có sừng hay không đâu. Nếu như có, sẽ có hình dạng gì? Là giống sừng sơn dương, hay là giống sừng hươu hơn?
Đúng rồi. Cảnh ngộ của Tử Hằng, có nói với người của gia tộc hắn hay không? Những người đó có giúp hắn hay không?
Thải Mai sư cô bỗng nhiên thấp giọng nói: “Người của Tử Vi cung đến.”
Ta vội vàng quay đầu xem, xa xa một vầng sáng màu tím nhạt… A, quả nhiên là Tử Vi cung sao? Ngay cả phi kiếm này đằng vân này, đều mang theo màu sắc đặc tính rực rỡ.
Quầng sáng màu tím kia dừng dưới bậc thềm cách đó không xa, thân hình người chậm rãi hiện ra. Ồ, thật sự là người đông thế mạnh. Người khác đều là đến một mình, nhiều lắm ba năm người cùng nhau, bọn họ nhưng tốt. Ba năm mười đều có, xiêm y có tím sẫm có tím nhạt, còn có màu trắng và màu xanh, thoạt nhìn cũng là hài hòa.
Nhìn ra được trong cung của bọn họ hẳn là cũng cấp bậc rõ ràng. Người mặc màu sắc tím sẫm đi phía trước, tím nhạt đi theo phía sau. Tự nhiên phân thành hai nhóm, phía sau màu trắng mới là màu xanh. Nam nữ đều là tướng mạo tuấn lệ, thoạt nhìn rất là cảnh đẹp ý vui.
Ta quay đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn Tử Hằng, ánh mắt của hắn cũng đúng lúc chuyển sang nhìn về phía ta. Cặp mắt kia sâu tựa nước lặng, ta cảm thấy ngực hơi siết, lại nhìn đến sợi tóc màu xám bên tóc mai của hắn, càng cảm thấy ngứa mắt.
“Đến rồi.”
Thanh âm của Thải Mai sư cô rất thấp, ngắn ngủi nói.
Ta vội vàng quay đầu lại nhìn, một đám đỏ rực tựa màu mây tía đang rơi xuống một chỗ khác trên đài bằng, màu đỏ kia nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy mắt cũng đau. Sau đó ánh sáng ấy tan đi, lộ ra người tới… Ách, được rồi, ta phải nói, vừa rồi đánh giá của ta với Tử Vi cung người đông thế mạnh ban nãy là phiến diện, võ đoán, so sánh với Linh Tuyền cung này, Tử Vi cung người ta rất biết che giấu!
Ta nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó không tốn công chút nào đã thấy được họ Đổng! Nàng đứng ở vị trí hàng thứ hai, thoạt nhìn Thải Mai sư cô nói nàng rất được sủng cũng là có căn cứ.
“Hừ… Quả nhiên là kẻ đến bất thiện.” Thải Mai sư cô nhỏ giọng cười lạnh, ta sửng sốt một lúc, hai tay ngay dưới chỗ ngồi rất nhỏ rất nhanh làm động tác.
Hừ, thần tiên thì thế nào? Ta nhưng chẳng sợ tẹo nào!
Tơ nhện rất nhỏ nhìn bằng mắt thường không được bị ta tung ra không ít, khi những người đó đi lại, cũng đã bất tri bất giác dính vào không ít. Còn nữa, chỗ các nàng vừa mới đi qua Thải Mai sư cô cũng đều đã động tay chân…
Hừ hừ, ta cũng rất muốn học sư cô cười lạnh hai tiếng như thế. Không vì cái gì khác, chính là loại cảm giác nữ nhân này thực sự là rất tốt rất sảng khoái.
Người của Tử Vi cung ngồi tại vị trí bên trái, chỗ ngồi chỉ có chưa đến mười chỗ, những người khác liền đứng. Vị trí của người Thánh Tuyền cung đối lập với bọn họ, ngồi vào cũng không nhiều, họ Đổng có một chỗ ngồi, những người khác tản ra đứng phía sau các nàng, nhìn qua giống một tường đất sơn thành màu đỏ thẫm, thật sự là tục biết bao! Dù sao ta chính là xem bọn họ không vừa mắt. Mặc dù từng người trông cũng xem là như hoa như ngọc, thế nhưng từ hành động của nữ nhân thối họ Đổng kia mà xem, trong đám đồng môn của nàng cũng có lẽ không thiện.
Trên Quan Vân đài đã gần ngồi đầy, có một lão già râu bạc đứng dậy, cao giọng niệm tụng vài câu thơ, ta chỉ nhìn chòng chọc họ Đổng kia không có để ý hắn nói cái gì.
Gương mặt họ Đổng được áo đỏ chiếu, phấn hồng, bộ dạng thì đẹp, thế nhưng càng lộ ra tâm địa ác độc của nàng. Hơn nữa, ánh mắt của ta tựa hồ bị nàng nhận ra, nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía chúng ta, ta không biết nàng có thấy rõ ta không, nhưng Tử Hằng là chồng của nàng, nàng dù sao vẫn không thể không thấy. Nàng làm như vậy, chuyện như thế, ta không tin nàng không chột dạ chút nào!
Ánh mắt của nàng không dừng lại, tựa hồ người bên này nàng không biết cũng không có quan hệ, sau đó lại hơi hơi nâng cằm lên, nói chuyện với một nữ tử áo đỏ bên cạnh nàng.
Ta hận đích thực muốn xông tới hành hung nàng một trận! Nhổ sạch tóc nàng! Cho dù như vậy cũng báo không được thù của Tiểu Tâm, cũng giải không được phẫn hận trong lòng ta.
Ta lại len lén nhìn Tử Hằng, mi mắt hắn rủ xuống, chuyên chú nhìn một ly trà trên bàn con trước mặt mình.
Bàn tay Phượng Nghi đưa qua, nhẹ nhàng nắm tay ta.
Ta quay đầu nhìn hắn. Trước mặt hắn ta cũng không cần che giấu cái gì. Phượng Nghi không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã có một loại sức mạnh khiến ta cảm thấy yên bình.
Lão đầu râu nhi bạc kia nói chuyện trầm bổng, giọng điệu cổ quái, trong mười chữ hắn nói ta chỉ nghe hiểu một hai, thế nhưng cụ thể có ý gì thì không rõ lắm. Tựa hồ là đang tán tụng cái gì, lang lảnh đọc một đoạn, đưa tay gõ một cái trên kẻng trước mặt, sau đó lại ngồi xuống.
Người đang ngồi, bất kể là xa hay gần, đều bưng chén trà trước mặt lên, sau đó uống một hớp nước trong chén.
Ờ… Được rồi, đây coi như là tụ hội chính thức bắt đầu.
Ta có chút mơ hồ, vừa rồi Thải Mai sư cô có phải cũng động tay chân trên mấy chén trà hay không? Ta không để ý, có lẽ không. Bất quá… Ừm, cho dù nước trà trà không động tay chân, những bố trí khác chúng ta bày ra cũng nhất định đủ để người của Thánh Linh cung uống một bình.
Những người khác cũng có người thấp giọng nói chuyện, cũng có người bưng chén trà tựa hồ đang chờ đợi gì đó. Bất quá, càng nhiều người, ánh mắt đều nhìn vị trí người của Tử Vi cung và Thánh Linh cung kia ngồi — Tinh mắt đều có thể nhìn ra bầu không khí giữa người hai phái này cứng ngắc cổ quái, tựa hồ chỉ thiếu một cơ hội nào đó, cảm giác… chỉ cần một cục đá nhẹ nhàng rơi xuống, bình tĩnh mặt ngoài này lập tức sẽ bị đánh vỡ, sau đó khẳng định sóng gió hung ác, tranh đấu không dứt.
Tử Hằng bỗng nhiên đứng dậy, ta cả kinh, thiếu chút nữa cũng rời tiệc đứng lên theo, Thải Mai sư cô và Phượng Nghi mỗi bên đè ta lại.
Tử Hằng đi lại thong dong, từng bước một. Tim ta dường như bị cước bộ của hắn khóa lại, hắn đi một bước, ta liền cảm thấy ngực nảy thịch một cái.
Tử Hằng hắn… hắn muốn làm cái gì?
Hắn… liệu có nguy hiểm hay không?
Ta có chút vội vàng nhìn Phượng Nghi, Phượng Nghi chỉ khẽ lắc đầu, ý bảo ta an tâm một chút đừng nóng.
“Các vị tiên hữu…” Thanh âm Tử Hằng nghe qua hơi khàn khàn, ta đoán hắn từ tối hôm qua đến bây giờ có phải một ngụm nước cũng chưa uống hay không, tinh thần chợt lóe lên, ta vội vàng lại tập trung nghe hắn nói cái gì.
“Trước đó vài ngày phong ấn của ma vực sụp đổ, lúc ma khí ngút trời, tiên giới cũng có phần không thái bình. Như Hứa tiên hữu, Giang tiên hữu, cũng không may mắn bị ma khí xâm nhiễm, ngàn năm tu vi tổn hại, không thể không chọn đất bế quan, trùng tu khổ luyện. Còn có rất nhiều linh thú tiên cầm mất tung tích… Nghĩ đến, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít. Mặc dù các vị đồng lòng hợp lực hóa giải luồng khí oán lệ kia, chỉ sợ vẫn có không ít tàn dư chưa sạch. Không biết mọi người mấy ngày nay cảm thấy như thế nào?”
Phía dưới có người hưởng ứng nói: “Ừm, Ngao thiên quan nói phải, chỗ ở của ta cũng đã ở không được, mấy ngày nay đều là sống nhờ tại Hàn Yên Thúy.”
Còn có người khác cũng nói có phiền não này, ta lại cảm thấy buồn bực… Tử Hằng hắn nói những thứ này, có quan hệ gì với chuyện chúng ta muốn làm hôm nay không?
Ờ, lại nói, Phượng Nghi cũng chưa nói cho ta, ta còn không biết Tử Hằng hôm nay rốt cuộc tính toán làm cái gì đâu. Hắn là… ừm, muốn lấy lại công đạo cho Tiểu Tâm? Hay là muốn… hoàn toàn vạch rõ giới hạn với họ Đổng kia… Hoặc giả, hắn muốn làm chuyện gì khác?
Phượng Nghi nhẹ nhàng kéo tay ta xuống, ta nhìn hai bên, đi theo sau hắn rời tiệc, vòng qua sau tấm bình phong vân thạch.
“Chuyện ngày hôm nay không thể thiện, nàng phải cẩn thận ứng đối.”
“Ta biết mà.”
“Còn nữa, nàng bây giờ lấy linh châu ra, cần dùng đến.”
“À, được.”
Ta nắm tay lại, nhắm mắt yên lặng vận công, một lát sau mở bàn tay mở mắt ra, bốn viên linh châu vầng sáng ấm áp xoay tròn trong lòng bàn tay ta hơi quay lên xuống.
Phượng Nghi lấy phong linh châu ngậm vào trong miệng, sau đó lại lấy hỏa châu và thủy châu.
“Cái này…” Ta dùng thần giao cách cảm hỏi: “Ta phải làm những gì?”
“Nàng và sư cô có lẽ đã làm chút tay chân đi?”
Ta liên tục gật đầu.
“Ừ, sư cô lão luyện hơn nàng, người của Thánh Tuyền cung thể chất và linh lực đều là lửa khô, tơ độc của nàng chỉ sợ tác dụng không lớn. Viên hỏa châu này nàng cầm, lát nữa phải làm như thế nào, ta sẽ báo cho nàng.”
Bàn Ti Động 38 Hào Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong