Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 142: Tai Nạn Chết Người
T
riệu Tử Văn cũng trừng mắt nói:
- Lâm Các chủ, ăn có thể ăn bậy chứ nói không nói lung tung được đâu nhé. Tai nạn chết người đấy.
- Tai nạn chết người ư?
Lâm Mộng Phỉ cười cười, mắt phượng quyến rũ, nói:
- Người ta có tai nạn chết người thì cũng muốn chết cùng ngươi đấy.
Lời vừa nói ra lại làm mọi người kinh hãi há hốc mồm, trợn mắt nhìn, trong lòng đều thầm tự nhủ: “Lâm Mộng Phỉ, Lâm Các chủ này không phải là có quan hệ mập mờ với tiểu thư đồng này đấy chứ?”
Triệu Tử Văn trán toát mồ hôi lạnh, buột mồm nói có một câu mà lúc này Hạ Bình đang tránh sau bức rèm che, vụng trộm nhìn hắn.
Hắn cũng không biết Hạ Bình lên thuyền từ lúc nào. Có vẻ như là Lâm Mộng Phỉ cũng không mời đại tiểu thư đến. Nhưng điều khiến Triệu Tử Văn chú ý chính là đôi mắt linh động phía sau rèm kia. Cho nên hắn liền bị kinh hãi và luân phiên trốn tránh Lâm Mộng Phỉ. Nếu như là lúc bình thường, chắc chắn là hắn sẽ đùa giỡn Lâm Mộng Phỉ này ra trò rồi, dám nhổ lông trên đầu cọp. Chỉ có điều là cô bé Hạ Bình này đích xác là một cái bình dấm chua. Hắn chưa dám dây dưa tán tỉnh Lâm Mộng Phỉ trước mắt nàng.
Lâm Mộng Phỉ cũng cảm thấy bóng dáng xinh đẹp phía sau bức rèm che, khóe miệng hiện ra tia cười giảo hoạt, thầm nghĩ trong bụng: “Thì ra là thế. Nếu ngày xưa, tên Hạ Văn này chắc chắn đã đấu võ mồm với ta rồi, không ngờ là còn có người hắn phải e ngại.”
Tránh ở phía sau bức rèm che, Hạ Bình bĩu cái môi nhỏ nhắn, trong lòng vẫn không hài lòng với biểu hiện của Triệu Tử Văn. Cái đồ bại hoại này chắc chắn là có quan hệ gì đó quyến rũ với Lâm Mộng Phỉ.
Triệu Tử Văn nào dám nói thêm cái gì chứ. Nếu như cái bình dấm chua nhỏ này mà nổi cơn giông bão, thế thì đáng thương cho thịt da trên lưng hắn rồi. Hắn đến cạnh Lâm Mộng Phỉ, khẽ nói:
- Ta bảo đại tỷ ngươi đừng có đùa ta vào lúc này nữa. Cứ coi như ta chịu thua ngươi rồi còn chưa được hay sao?
“Ngươi mà cũng có lúc phải nhận thua sao?” Lâm Mộng Phỉ đắc ý liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, rồi khẽ cười nói với mọi người:
- Ta và Hạ Văn đang nói đùa với nhau thôi. Mọi người đừng có hiểu nhầm.
Hiểu nhầm cái rắm ý. Lâm Các chủ không chỉ có bạc triệu giắt lưng, lại còn xinh đẹp động lòng người, làm sao lại đi coi trọng một tên thư đồng nho nhỏ chứ? Trong lòng mọi người làm sao có ý hiểu lầm được, còn ghen tị với thư đồng này sao mà vận may đến thế nữa ấy chứ. Nếu như là mình trở thành đối tượng trêu ghẹo của Lâm Các chủ thì thật quá tốt rồi.
Đàn ông chân chính không chấp phụ nữ, Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười nói:
- Lâm Các chủ hay thích nói đùa. Chúng ta đi vào trước đi thôi.
“Hừ, đồ hồ ly tinh!” Lý Thanh Chiếu nhìn Lâm Mộng Phỉ rực rỡ xinh tươi quyến rũ thì lầm bầm mắng mỏ.
Hạ Văn Đăng hạ giọng nói bên tai Triệu Tử Văn:
- Tiểu tử ngươi được lắm!
Nói xong thì là người đầu tiên tiến vào bên trong lầu các luôn.
Triệu Tử Văn cười khổ, không nói gì đi theo sau Hạ Văn Đăng. Nữ nhân đều là loại động vật thích ăn dấm chua. Hiện giờ là Hạ Bình chính là cái bình dấm chua rồi. Tuy nhiên, hắn cũng có nghe Hạng Tử Hiên nói qua. Quần Phương Các này là một tổ chức rất thần bí. Hắn cảm thấy Quần Phương Các này cũng có kiểu giết người không sợ phạm pháp giống như Vong Phu Các cũng nên. Cho nên tốt nhất là quan hệ với bọn họ theo kiểu nước sông không phạm nước giếng thôi.
Bên trong lầu các có nội đường rộng mở. Nội đường làm bằng gỗ lim. Bốn cột tròn to đứng vững chãi ở trung tâm. Đèn màu treo cao, huy hoàng tráng lệ. Trên vách tường bốn phía còn có một bộ thi họa nổi tiếng. Trong nội đường, ca kỹ đàn lên những bản nhạc mê hoặc lòng người, vũ nữ thì nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng đàn tuyệt vời đó, kỹ thuật nhảy múa diệu kỳ hút hết cả ánh mắt người ta.
Bọn công tử tiểu thư ngồi xung quanh nội đường đều cực kỳ ngưỡng mộ. Trên bàn trước mặt bọn họ bày biện đầy thức ăn rượu uống nhưng họ si ngốc lắng nghe tiếng đàn, chiêm ngưỡng vũ khúc. Một vị công tử bộ dạng bất phàm thấy Lâm Mộng Phỉ đi vào thì nịnh nọt cười nói:
- Lâm Các chủ, không phải là nàng đã nói là sẽ xướng một khúc cho chúng ta nghe sao? Mau xướng khúc lên đi, chúng ta chờ lâu lắm rồi.
Mã Trí Viễn? Đi theo sau Lâm Mộng Phỉ, Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng lập tức nhìn thấy oan gia ngõ hẹp, đều nhướn mày. Bọn họ nhìn chung quanh, lại không tìm thấy Phương Thiên Vũ và Hạng Tử Hiên đâu, trong lòng Hạ Văn Đăng căm giận lầu bầu, “Đến cả cái thằng Mã Trí Viễn này cũng đến đây rồi. Vì sao mà Phương huynh với Hạng huynh còn chưa đến nữa?”
Nhưng Triệu Tử Văn còn nhìn đến tên Trương Nhữ Chu đang ngồi bên cạnh Mã Trí Viễn kia nữa. Trương Nhữ Chu này tươi cười dịu dàng nhìn ra phía này, hoàn toàn che giấu được bản chất tiểu nhân âm hiểm. Hóa ra là Trương Nhữ Chu này thực sự là một loại với Mã Trí Viễn.
Ánh mắt Triệu Tử Văn lại nhìn đến đại tiểu thư đang ngồi ở chỗ bên trái. Hạ Bình cũng không biết là đã chạy về bên người đại tiểu thư từ lúc nào, đang bĩu cái miệng nhỏ nhắn lườm lườm hắn. Triệu Tử Văn lại vụng trộm nhấm nháy với nàng, căn bản là không thèm nhìn đến đại tiểu thư đang ở bên cạnh nàng.
Đại tiểu thư thấy ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn đến mình thì ảm đạm cúi đầu, trong lòng có chút thê lương. Nàng cho đến cả thư đồng cũng chẳng bằng.
- Hạ công tử, Lý tiểu thư, mời ngồi.
Lâm Mộng Phỉ trước tiên là chỉ vào hai ghế còn trống mời mọc, sau đó mới quay lại cười nói với Mã Trí Viễn:
- Nếu mọi người đã sốt ruột như vậy, vậy tiểu nữ lên bêu xấu đây.
Hạ Văn Đăng vừa nghe nói là Lâm Mộng Phỉ sẽ đàn hát thì vội vàng kéo tay Triệu Tử Văn đến trên ghế trống, đặt mông ngồi lên, trong mắt đầy vẻ si mê nhìn theo Lâm Mộng Phỉ đang duyên dáng đi vào chính giữa nội đường, cầm ra cái đàn tỳ bà của nàng.
Lý Thanh Chiếu cũng hết cách với Hạ công tử này, đành chậm rãi bước tới ngồi bên cạnh Triệu Tử Văn.
Mã Trí Viễn và Trương Nhữ Chu đều chú ý tới hai người vừa ngồi xuống. Đầu tiên là mỉm cười liếc mắt nhìn Lý Thanh Chiếu, rồi lại âm độc liếc mắt nhìn bọn Triệu Tử Văn, sau đó mới quay lại chờ đợi giọng ca tuyệt vời của Các chủ.
Lâm Mộng Phỉ đứng yên một lúc lâu, điều chỉnh trạng thái một chút, nhẹ nhàng đưa tay, mọi người liền nghe thấy âm thanh tự nhiên thoảng bên tai, tiếng ca dịu dàng cất lên:
“Phong xuy lạc tối hậu nhất phiến diệp,
Ngã đích tâm dã phiêu trứ tuyết,
Ái chích năng vãng hồi ức lý đôi điệp,
Cấp hạ cá quý tiết hốt nhiên gian thụ sao mạo hoa nhị
Ngã chẩm yêu hội đô một hữu cảm giác chỉnh điều nhai đô thị luyến ái đích nhân,
Ngã độc tự tẩu tại noãn phong đích dạ,
Đa tưởng yếu hướng quá khứ cáo biệt,
Đương quý tiết bất đình canh điệt,
Khước hoàn thị thiếu nhất điểm kiên quyết,
Tại giá tịch mịch đích quý tiết.”
Tạm dịch:
Gió đã làm rơi chiếc lá cuối cùng,
Trái tim em cũng bay theo tuyết,
Tình yêu chỉ còn là trong hồi ức,
Để lại cho mùa lê sau.
Sao em lại không hề có cảm giác gì cả,
Trên phố đều là những người yêu nhau,
Em một mình đi trong đêm gió vắng,
Nghĩ nhiều rằng muốn giã biệt quá khứ,
Nhưng bốn mùa không ngừng đổi thau,
Vẫn là thiếu một chút quyết tâm,
Trong mùa cô đơn này.
Ánh mắt mọi người đều ngơ ngác, rồi lại si mê, và có cả giật mình. Một khúc ca này có chút quái dị, phong thái hoàn toàn bất đồng với phong cách đàn ca bình thường của Lâm Các chủ. Không chỉ thông tục dễ hiểu, ca khúc lại cực kỳ đẹp, mang tới cho người ta cảm giác bị lôi cuốn vào cảnh đẹp ngoạn mục. Hơn nữa, đàn tỳ bà đệm nhạc, thật sự là lay động cả trời xanh. Mọi người lắng nghe mà si mê không dừng.
Ánh mắt Triệu Tử Văn cũng mê man. Hắn dường như đang nhìn về nơi xa xôi kia, hắn thường thích ngồi trên bãi cỏ ở vườn trường trong đêm mùa hạ, ôm eo “cô ấy”, gảy ghita, hát bài hát mà cô ấy thích nhất này, tự đàn, tự hát.
Lâm Mộng Phỉ đàn tỳ bà, dường như có chút kiêu ngạo nhìn về phía Triệu Tử Văn, nhưng phát hiện ra thần sắc của hắn ảm đạm, lại có phần mất mát thì trong lòng không khỏi tự nhủ: “Chẳng lẽ ta đàn không được hay sao? Ta đã dùng cả một tháng công phu để luyện tỳ bà đệm rồi mà.”