Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 140: Chuột Đen
Q
uý tộc bốn nước Trung Nguyên, ngoại trừ thế lực chính trị rất lớn ra, còn có một lực lượng riêng rất đặc thù, một bộ phận bên ngoài gọi là khách khanh, tuy khách khanh có đủ mọi hạng người, nhưng nói chung, đối với các quý tộc, thu nạp khách khanh là vì vấn đề thể diện, môn khách của ai nhiều, đúng là thể hiện uy vọng và tài lực.
Ăn bổng lộc của người, làm việc cho người, nếu đám khách khanh đầu nhập vào làm môn hạ của quý tộc, thì sẽ trở thành công cụ tranh chấp thắng thua giữa các quý tộc, cho dù văn đấu hay võ đấu giữa các quý tộc, đều phải dùng tới loại khách khanh này.
Khách khanh, thuộc về gia thần bên ngoài của quý tộc, trong bốn nước, quý tộc nước Khánh thích thu nạp khách khanh nhất, đua tranh số lượng và năng lực của khách khanh, cũng thành một loại tục lệ của nước Khánh.
Văn hóa khách khanh, phồn vinh nhất tại nước Khánh.
Nhưng tuy rằng quý tộc nước Yến không thiếu khách khanh, bọn họ lại càng tốn tâm tư cho một loại thế lực khác, đó là gia thần giấu trong bóng tối, dùng cách nói của quý tộc nước Yến, gọi là “Ảnh tử vệ”.
“Ảnh tử vệ” là một đám thế lực ngầm các quý tộc đều biết bọn họ tồn tại nhưng lại không biết bọn họ ở nơi nào, trừ chủ nhân triệu tập ra, nếu không thật sự khó có thể phán đoán chỗ cụ thể của bọn họ.
Bình thường, bọn họ có thể là người trông cửa trước phủ đệ, có thể là người hầu bưng trà rót nước, cũng có thể là người trông ngựa trong chuồng cho ngươi.
Nhưng tới lúc cần đến bọn họ, bọn họ chính là một đám lực lượng đen tối khủng bố.
Phá hỏng, điều tra, nằm vùng, ám sát là hoạt độc của đám người này, chính là chức trách sinh tồn của bọn họ.
Chín thế gia lớn của nước Yến, mỗi một gia tộc đều có một “Ảnh tử vệ” âm thầm, mà Ảnh tử vệ của Diệp gia, được xưng là “Chuột Đen”. Mặc dù xưng hô có chút đáng khinh, nhưng thể hiện ra được Ảnh tử vệ của Diệp gia chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Diệp Vô Tốn nhíu mày, nói:
- Trước đại quân, hơn trăm con chuột kia có lợi ích gì?
Diệp Miểu lại gần, thấp giọng nói:
- Phụ thân, quân thế gia có vạn nhân mã, lúc đại quân tới dưới thành, chỉ sợ chúng ta không ngăn được. Đám chuột này nhìn qua bé nhỏ không đáng kể, nhưng có thể có chỗ dùng được. Chúng ta có thể chia họ ra làm bốn đường, cải trang thành binh sĩ thế gia bốn đường, quân thế gia đang hành quân gấp, đám chuột này lại rất tỉnh táo, chắc là rất khó bị phát hiện. Chỉ cần bọn họ ám sát chủ tướng bốn nhà, quân thế gia như rắn mất đầu, tự sụp đổ, chúng ta có thể xoay chuyển thế cục, chuyển bại thành thắng!
Diệp Vô Tốn chỉ hơi trầm ngâm, đột nhiên đứng dậy, cười lớn, đắc ý vỗ bả vai Diệp Miểu, lớn tiếng nói:
- Nhìn thấy không, cuối cùng, vẫn là con ta nghĩ ra biện pháp. Rượu và nữ nhân vắt sạch đầu óc các ngươi, biện pháp như vậy các ngươi còn không nghĩ ra được sao?
Mọi người câm như hến, không ít người thầm nghĩ trong lòng:
- Không phải ngài cũng không nghĩ ra được sao?
Dường như Diệp Vô Tốn thấy được một tia sáng, tuy rằng dựa vào hơn một trăm tên Ảnh tử vệ này thay đổi chiến cuộc có chút khó khăn, nhưng chẳng phải quân thế gia dựa vào một đội kỵ binh nhỏ thay đổi thế cục sao?
Thử một lần, còn tốt hơn so với ngồi chờ chết.
…
…
Quân thế gia tiến bước thuận lợi tới bất ngờ, chiến đấu kịch liệt một trận tại Lê Cốc, quân Diệp gia chạy trốn bốn phía, nhân mã quân thế gia bốn nhà, đều không kìm nổi lòng mà tự tách ra, hình thành bốn đường, tiến thẳng tới thành Hàn Diệp giống như bốn con rồng dài.
Ven đường đi qua, tất nhiên đều gặp phải một ít chống cự, nhưng phần lớn là một đám dân chúng giải người Diệp gia, chờ trên đường lớn, như vậy giảm đi không ít thời gian cho quân thế gia.
Chẳng qua, điều này có tác dụng cổ vũ sĩ khí quân thế gia lớn hơn nữa, từ tình thế này nhìn ra được, tuy rằng Diệp gia là bá chủ khu phía đông này của quận Bột Châu, nhưng thật sự không được lòng người, quân thế gia vừa vào quan, dân chúng liền phản, xem ra Diệp gia diệt vong gần ngay trước mắt.
Đội nhân mã này của Hàn Huyền Xương, dọc đường đi gặp phải hai lần ngăn cản, đó là do một số tướng lãnh của Diệp gia tổ chức lại quân Diệp gia chiến đấu một lần nữa, chỉ có điều thời gian quá ngắn, còn chưa tổ chức tốt, quân đội Hàn gia đã xông tới, lại bị đánh tơi bời chạy trốn.
Tuy rằng trang bị của bọn họ tốt, nhưng thứ nhất sĩ khí thấp, thứ hai không có tướng giỏi thống lĩnh, thật sự không phát huy được sức chiến đấu.
Cách thành Hàn Diệp không tới trăm dặm, cuối cùng Phong Kỵ của Hàn Mạc đã đuổi kịp đội quân, Hàn Huyền Xương nhìn thấy đội ngũ của Hàn Mạc, cực kỳ giật mình, gọi Hàn Mạc tới hỏi tình hình cụ thể.
Hàn Mạc biết việc cấp bách là tấn công thành Hàn Diệp, diệt Diệp gia trước rồi nói sau, nếu nói Phong Kỵ mở cửa quan, Tiêu muốn cướp công phái người đuổi giết, không chừng sẽ làm ra hỗn loạn, việc này trở về nói sau thì tốt, vậy nên nói sau khi quan Lê Cốc bị công phá, mới mang theo Phong Kỵ vào quan.
Hàn Huyền Xương thấy Phong Kỵ đều rất mệt mỏi, hơi nghi hoặc, chẳng qua đang trên đường hành quân, cũng không có hỏi nhiều.
Phong Kỵ lúc này, tất nhiên đã sớm cởi bỏ áo giáp Diệp gia mặc ở bên ngoài.
- Cha, sau khi quân ta đến thành Hàn Diệp, có lập tức công kích hay không?
Hàn Mạc ở trên ngựa hỏi.
Hàn Huyền Xương xua tay nói:
- Diệp gia đã là cá trong chậu, tướng sĩ chúng ta đã tổn thất không ít, tời dưới thành rồi, trước tiên vây quanh cửa bên thành hàn Diệp, lực lượng phòng thủ chỗ đõ chắc hẳn yếu rất nhiều. Theo suy đoán, quân phòng thủ trong thành Hàn Diệp chẳng qua một vạn năm ngàn người, binh lực mỗi một cửa đều rất yếu, đợi cho bốn nhà đều tới dưới thành, vây quanh bốn cửa, đến lúc đó cùng nhau phát động công kích, chắc chắn có thể một trận chiến là thành công.
- Sĩ khí Diệp gia xuống thấp, chắc không cản được sự tấn công của chúng ta.
Hàn Mạc gật đầu nói.
Trên đường, đi qua thôn trấn, Hàn Mạc nhìn thấy dân chúng đều mặc đồ hỏng mục nát, xanh xao vàng vọt, nhìn qua giống như một đám dân chúng chạy nạn, so với dân chúng quận Đông Hải, có thể nói trên trời dưới đất.
Dân chúng quận Đông Hải dưới sự thống trị nhân đức của Hàn gia, tuy rằng không thể nói cơm áo thừa thãi, nhưng ăn no mặc ấm vẫn có thể cam đoan.
Nhưng dân chúng quận Bột Châu, chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra cuộc sống của bọn họ so với dân chúng quận Đông Hải cách biệt trời đất. Trong mừa đông rét lạnh này, rất nhiều dân chúng vẫn mặc quần áo đơn bạc như trước, rất nhiều người bị lạnh đến nỗi mặt xanh lại, nhìn qua, thân thể xanh xao vàng vọt kia có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bọn họ bắt người Diệp gia, ấn trên mặt đất, vẻ mặt thù hận, chờ quân Hàn gia tiếp nhận ở ven đường.
Từ vẻ mặt của bọn họ có thể nhìn ra được, oán hận của đám dân chúng này với Diệp gia, đã xâm nhập vào trong xương tủy.
Hàn Huyền Xương mệnh lệnh lính phụ trách bắt giữ người Diệp gia, một đường đi tới, dĩ nhiên có hơn hai trăm người, đó đều là quan lại lớn nhỏ của Diệp gia phân tán khắp nơi trong quận Bột Châu.
Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, luôn có một cảm giác xem phim giải phóng quân vào thành.
- Quận Bột Châu là quận phủ giàu có nhất nước Yến, so với quận Đông Hải chúng ta giàu có và đông đúc hơn không chỉ mười lần.
Hàn Mạc cau mày, chỉ cảm thấy Diệp gia tàn bạo thật sự không có lý lẽ:
- Dân chúng của bọn họ nghèo đói như vậy, chẳng lẽ Diệp gia không rõ, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, làm cho dân chúng không sống được, chẳng lẽ bọn họ còn có thể kéo dài?
Hàn Huyền Xương nhìn Hàn Mạc nói:
- Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền? Mạc nhi, lời này nói rất hay. Dân chúng là nước, chúng ta là thuyền, nếu muốn đi thuận lợi, nước phải êm gió phải lặng. Nếu có ngày sóng dữ tràn lan, chúng ta là thuyền sẽ có lúc chìm nghỉm.
Hắn dừng một chút, mới chậm rãi nói:
- Cũng vì biết được tầm quan trọng của lòng dân, Hàn gia chúng ta từ trước tới này đều giúp đỡ nhân dân. Chỉ cần dân chúng quận Đông Hải chúng ta ngày càng an ổn, lòng người một hướng, Hàn gia chúng ta mới có thể vĩnh viễn không đổ. Diệp gia tàn bạo bất nhân, bóc lột lê dân, không để ý dân chúng sống chết, khiến cho dân chúng oán hận, gia tộc như vậy, nếu để bọn họ thành công, nước Yến đã tới bước cuối cùng.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Con từng nghe người ta nói, Diệp gia lợi hại cỡ nào, hiện giờ xem ra, nghe tiếng không bằng gặp mặt, quan Lê Cốc vừa vỡ, quân Diệp gia liền giống như chó nhà có tang, không chịu nổi một kích!
- Thứ nhất là Diệp gia quá mức tự tin, bọn họ tự cho là binh hùng tướng mạnh, lương thực đầy đủ, có quan Lê Cốc địa thế hiểm trở, hơn nữa quân thế gia chúng ta rất mẫu thuẫn, dựa vào những điều kiện này, bọn họ tự tin có thể thắng được trận chiến này. Nhưng bọn họ không có nghĩ tới, tại nơi phồn hoa mặt ngoài này, dânchúng của bọn họ đã oán hận không chịu nổi, căn cơ của Diệp gia đã hoàn toàn thối nát, chiến sự thuận lợi thì thôi, một khi thất bại, sẽ xuất hiện tình trạng dân chúng nội loạn như hiện giờ.
Hàn Huyền Xương thấm thía mà nói:
- Hơn nữa, Diệp gia bọn họ nhìn như số người phồn thịnh, nhưng không có người để dùng, ngay cả gia chủ Diệp Vô Tốn cũng là hạng người cuồng ngạo rất hay thay đổi thất thường, bên dưới lại không đoàn kết. Vừa mới mất thống quân, cho dù còn binh lính, cũng không có sức chiến đấu gì đáng nói.
Hàn Huyền Xương nói tới đây, Hàn Mạc không kìm nổi quay đầu nhìn về phía Phong Kỵ cách quân đội chủ lực một đoạn, Chu Tiểu Ngôn giấu trong trận của Phong Kỵ, nhất thời nhìn không thấy hắn.
Nếu nói tài thống quân, không thể nghi ngờ, Chu Tiểu Ngôn rất giỏi.