Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Đồng sàng dị mộng vì chồng quá thờ ơ
V
ì miếng cơm manh áo mình phải chịu vất vả gian lao đi làm ở một nơi đầy áp lực, đổi lại là tiếng thở dài của chồng mỗi khi về nhà thay cho lời động viên an ủi.
Người ngoài đánh giá tôi là phụ nữ thành đạt và hạnh phúc viên mãn với cuộc sống thực tại, bản thân tôi lại thấy mình là kẻ vô cùng bất hạnh và cô đơn. Tôi cảm thấy thiệt thòi hơn những người phụ nữ khác vì lấy phải người chồng quá gia trưởng, dường như không còn tình yêu với mình nữa.
Hãy tưởng tượng bạn sống với một người chồng quanh năm ngày tháng đi làm xa nhà, để mặc chuyện nhà cho vợ con lo toan, về đến nhà lúc nào cũng thở dài thườn thượt, chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ và mối quan tâm của vợ. Chỉ là việc nhỏ nhất như sinh nhật vợ chưa bao giờ biết tặng một món quà nhỏ hoặc một bông hoa hồng. Mình thấy vô cùng buồn chán, chừng đấy điều thôi cũng đủ làm cho mình nghĩ chồng chẳng còn mặn mà gì và rất có thể có người thứ ba nào đấy đã xen vào cuộc sống của mình.
Vì miếng cơm manh áo mình cũng phải chịu vất vả gian lao đi làm ở một nơi đầy áp lực, đổi lại là những tiếng thở dài của chồng mỗi khi về nhà thay cho những lời động viên an ủi. Mình thấy tủi thân và chán chường, chỉ muốn buông xuôi cho xong nhưng mỗi lần như vậy lại thấy thương con. Rồi nghĩ đến những người xung quanh đã đổ vỡ gia đình, mình lại không đủ dũng cảm để làm điều đó.
Mình phải làm gì đây và phải chịu đựng đến bao giờ? Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, mình đã bao đêm thức trắng, nước mắt rơi lã chã mà chẳng thể nào dũng cảm để nói ra suy nghĩ của bản thân về cuộc chia tay này. Mình cảm thấy bị chồng lăng mạ và sỉ nhục đến ê chề, bụng bảo dạ nếu như còn lần nào xúc phạm mình như lần trước, thề có bản thân sẽ không thể để yên mọi chuyện tiếp tục như vậy và một mình khóc thầm trong đau đớn. Càng ngày mình càng thấu hiểu câu tục ngữ mà các cụ nhà ta thường nói để chỉ cảnh vợ chồng sống không hòa hợp "Đồng sàng dị mộng". Mình đang phải trải qua tình cảnh này mà vô cùng đau đớn.
Lần này mình hoàn toàn quyết tâm cao cho việc đưa ra quyết định sớm để được thanh thản, nếu không mình phát điên lên và stress nặng về thái độ khinh bỉ của chồng đối với mình. Đúng là thân người phụ nữ như hạt mưa sa, phúc đức thì lấy được người chồng yêu thương, động viên an ủi khi khó khăn, còn mình ngược lại, càng khó khăn càng nhận được sự đay nghiến, những cái chẹp miệng, thở dài thườn thượt từ chồng.
Sao mình thấy cuộc đời bế tắc. Mình phải làm gì đây? Từ bỏ tất cả, giã từ cõi đời? Mình quá nhiều lần nghĩ như thế, nhưng những người thân như con, cha mẹ và anh chị em với bao kỳ vọng và tự hào về mình đã níu kéo lại, để mình sống có trách nhiệm hơn.
Biết làm sao đây, cứ để mặc cho nước mắt rơi hàng đêm hay từ bỏ và tìm cuộc sống mới? Cũng không thể biết được với một xã hội thực dụng như hiện tại thì mình biết tin vào cái gì đây khi giá trị của cuộc sống bị đảo lộn tất cả. Bằng giờ này bốn năm về trước mình cũng khóc như mưa như gió, ngày hôm nay cũng thế. Cuộc đời thật trớ trêu. Nếu mình được quyết định lại chắc cuộc sống sẽ đơn giản hơn, không có những giọt nước mắt khóc thầm cả đêm thức trắng như hiện nay. Cuộc sống thật là tồi tệ, chưa bao giờ mình thấy bất lực như lúc này.
Mình phải làm gì đây? Đưa ra quyết định đúng thời điểm để khỏi phải ân hận về quãng đời còn lại được không?
Huyền