Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 27
K
hi về đến lãnh sự quán thì tôi không còn thì giờ để tự xỉ vả nữa. Tôi len qua đám đông các nhà báo với một lời cộc lốc "Không bình luận" và cuối cùng cũng vào được nhà. Mèo Bự và một trong những thư ký lại phải đứng chặn cửa cho đến khi nó được khóa cẩn thận.
"Gọi cảnh sát" tôi ra lệnh. "Đề nghị họ giữ cho tiền sảnh thông thoáng". Tôi quay sang Mèo Bự. "Đi với tôi".
Cô thư ký ngước lên, một biểu hiện như thoát nạn trên mặt. "Nhiều cuộc gọi lắm" cô nói. "Tổng Thống đã cố liên hệ với ngài. Cả Bộ Ngoại giao ở Washington nữa…"
"Mang danh sách vào văn phòng tôi" tôi dập cửa lại, hỏi Mèo Bự. "Có tồi tệ như truyền hình nói không?"
Mèo Bự nhún vai, mặt dửng dưng. "Ai mà biết được? chẳng ai nói sự thật vào thời điểm này cả. Nhưng chắc chắn là không tốt".
Tôi gật đầu. "Girlado vẫn ở đây chứ?"
"Anh ta ở trên gác theo dõi radio".
"Bảo anh ta xuống đây".
Mèo Bự rời phòng và tôi cầm danh mục các cuộc điện thoại từ cô thư ký. "Nối cho tôi với Tổng Thống". Tôi nói trước khi nhìn danh mục.
"Vâng, thưa ngài".
Tôi ngồi xuống, xem các lời nhắn tin. Cứ như thể lần đầu tiên thế giới bỗng biết về Corteguay. Mọi người đều gọi điện đến, từ Liên Hợp Quốc, các sứ qúan đến các toà báo. Không chỉ Bộ Ngoại giao gọi đến mà cả Thượng Nghị sĩ và hai Hạ nghị sĩ, những người đã có mặt trong bữa ăn tối ở Washington.
Chuông điện thoại reo và tôi cầm lên.
Giọng Tổng Thống cục cằn và giận dữ. "Anh đi quái đâu thế? Tôi đã cố kiếm anh suốt đêm!"
Tôi chẳng có lý do gì để đưa ra cả. Tôi lặng thinh.
"Nếu anh ở đây thì tôi đã bắn anh rồi!" ông la lên.
Đã quá đủ đối với tôi. ăn nói kiểu này cũng chẳng đi đến đâu cả. "Tuần sau hãy bắn. Nghĩa là nếu chúng ta còn đến ngày ấy. Trong khi đó thì cho tôi biết tình hình thực sự là thế nào?"
Tổng Thống lặng thinh, rồi điều tôi vừa nói như đã ngấm vào ông. Giọng ông bình tĩnh hơn. "Hỗn loạn, nhưng tôi nghĩ là chúng ta có thể trụ được nếu phần còn lại của quân đội còn trung thành".
"Họ có sẽ trung thành không?"
"Tôi không biết" ông nói, và lần đầu tiên tôi nghe sự mệt mỏi trong giọng ông. "Một vài người trong họ tôi nghĩ là sẽ đi với tôi đến chết. Vasquez, Pardo, Mosquera đều đã đem các trung đoàn của họ theo bọn phiến loạn rồi. Những người khác mà tôi tưởng sẽ bỏ tôi đầu tiên, như Zuluaga và Tulia, thì lại vẫn ở với tôi. Bây giờ thì tất cả còn tuỳ thuộc vào chúng ta giữ được niềm tin của họ vào thắng lợi được bao lâu".
"Chúng ta sẽ thắng?" tôi hỏi.
"Nếu có trợ giúp và nếu chúng ta có thể trụ được đủ lâu. Tôi có cảm giác là bọn phiến loạn đã quyết định tấn công ngay vì chúng biết là súng đạn đã bị ngăn chặn. Nếu đợi lâu hơn thì hậu cần của chúng có thể teo lại. Đối với chúng thì bây giờ hoặc là không bao giờ".
Mới mỉa mai làm sao, tôi nghĩ. Chính điều tôi từng hy vọng đạt được bằng vào cái chết của Marcel đã dẫn đến kết quả hoàn toàn ngược lại với điều tôi hoạch định. "Ông cần sự giúp đỡ gì?"
"Bất cứ cái gì có được. Đề nghị mọi người… - Liên Hợp Quốc, Hoa Kỳ, bất cứ ai…chúng ta cần người, vũ khí, tiền, bất cứ cái gì họ cho. Giờ thì họ phải nhận ra rằng nếu họ không trợ giúp chúng ta thì sớm muộn cũng nguy hại đến chính họ".
Họ có thể muốn biết sự nguy hại cụ thể là thế nào, từ ai?" tôi nói. "Họ nghi ngờ cách nói chung chung ấy".
"Sẽ có một danh mục trong telex cho anh trong vòng một giờ nữa. Đại bàng, Mendoza…"
"Mendoza thoát à?"
"Phải, Mendoza cạo ria nhẵn nhụi và đi qua cảnh sát của ta như thể vô hình. Bọn họ thì quá bận bịu với cô gái của anh".
"Cô gái ổn chứ?"
"Cô ta an toàn" ông trả lời cụt ngủn. "Phản ứng ở đấy ra sao? Anh nghĩ chúng ta có thể trông vào sự giúp đỡ nào không?"
"Tôi không biết. Còn quá sớm để biết được. Tôi có quá nhiều cuộc điện thoại mà không trả lời xủê được".
"Thế thì bắt đầu đi!"
"Báo chí đang la thét đòi một tuyên bố" tôi nói.
"Họ có in bài diễn văn của tôi không?"
"Có. Tôi cũng nghe trích đọan trên truyền hình".
"Thế thì đấy là t cô những gì họ cần biết vào lúc này". Giọng Tổng Thống thoáng vui. "Tôi sẽ cho anh biết khi có các tuyên bố khác".
Tôi đặt điện thoại xuống. Mèo Bự và Giraldo bước vào.
"Thế nào?" Mèo Bự hỏi.
"cho đến giờ thì ổn".
"Ngài cần gặp tôi, thưa ngài?" Giraldo hỏi.
"Phải. Anh nói là đã tốt nghiệp lái máy bay nhỏ. Anh có thể lái chiếc Beechcraft hai động cơ không?"
"Được ạ".
"Tốt". Tôi nhìn Mèo Bự. "Đưa anh ta ra sân bay và để anh ta kiểm tra máy bay của tôi. Nếu anh ta lái được thì tôi muốn cả hai đưa nó đến Florida".
"Tôi bay được ạ".
"OK. Tôi muốn anh đưa nó đến sân bay Broward ở Fort Lauderdale, ngoại vi Miami, bởi nếu anh đến Miami thì sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý. Khi đã đến đấy thì gọi về, báo cho tôi biết. Tôi có thể cần về Corteguay ngay. Pan American đã đóng cửa các chuyến bay của họ rồi".
"Thưa vâng" Giraldo nói. Anh ta quay ra ngay.
"Anh là một thằng ngốc nếu anh đi lúc này". Mèo Bự huỵch toẹt. "Anh chẳng làm được gì cả".
"Tôi không định đi bây giờ. Tôi chỉ muốn có chiếc máy bay ở đấy trong trường hợp phải đi".
"Thế thì anh lại càng ngốc hơn. Điều tốt nhất anh có thể làm là ở đây. Anh sẽ chỉ bị giết mà thôi".
Có thể anh đúng. Nhưng ở đây không còn gì nữa để tôi làm. Đã từ khá lâu, tôi đã phớt lờ mọi sự thể. "Nếu là cha tôi thì ông đã đi lâu rồi" tôi nói.
Mèo Bự lặng lẽ nhìn tôi. Có nhiều lúc tôi không thể hiểu anh nghĩ gì, và đây là một trong những lúc ấy. Cuối cùng, anh nhún vai, mặt vẫn dửng dưng. "Nếu anh thích thế".
Tôi nhìn cánh cửa khép lại rồi nhìn xuống danh sách nhắn gọi điện thoại, cầm máy lên rồi bảo cô thư ký lần lượt gọi lại.
Tất cả đều thông cảm với tình hình nhưng chẳng ai sẵn sàng giúp đỡ một cách cụ thể cả. Tất cả họ đều xem và chờ.
Tổng thư ký Liên HỢp Quốc là người lịch sự nhất, nhưng cũng rất rõ ràng - không phải là vấn đề của Hội đồng Bảo An. Đây chỉ là chuyện nội bộ, và họ không có quyền xâm phạm vào công việc nội bộ của bất cứ quốc gia nào. Nhưng ông cho là tôi có thể phát biểu tại Đại hội đồng, nếu như có được sự nhân nhượng cần thiết từ các thành viên mà bài phát biểu của họ đã được lên lịch cho cuộc họp ngày mai. Và đấy là tất cả những gì ông có thể, ông cũng không thể hứa hẹn gì hơn.
Bộ Ngoại giao thì chỉ muốn bàn về biện pháp đảm bảo an toàn cho công dân Mỹ ở Corteguay. Họ đã có một khu trục hạm ngoài khơi sẵn sàng đưa công dân Mỹ đi, nếu cần. Còn tôi thì đảm bảo rằng các biện pháp đề phòng đều đã được tiến hành và họ sẽ được thông báo khi cần những hành động tiếp theo.
Các quốc gia Mỹ La tinh đều thông cảm, nhưng họ cũng đang gặp những vấn đề tương tự. Còn Âu Châu thì chỉ tò mò, đến mức có thể dự vào bất cứ trò chơi quyền lực nào, thì chỉ đơn giản coi đó như một cuộc đấu tranh giành giật ảnh hưởng giữa phương Đông và phương Tây. Khi tôi cảm thấy họ ủng hộ chúng tôi, thì cũng là lúc thấy họ sẵn sàng đi với cánh phiến loạn, nếu cần. Chỉ chắc chắn là họ không muốn dính líu vào bất cứ cuộc đụng độ nào. Còn đối với các quốc gia mới trỗi dậy ở Phi Châu và Á Châu thì vấn đề của chúng tôi là ca6u chuyện tương tự và là bản sao của những vấn đề mà chính họ đang phải đương đầu.
Cuối cùng là Thượng nghị sĩ, người nói thẳng vào vấn đề. "Tôi muốn gặp ông ngày mai. Ông tới được không?"
"Tôi xin lỗi. Tôi đang chờ để đọc diễn văn trước Đại hội đồng Liên Hợp Quốc vào chiều mai".
Thượng nghị sĩ ngập ngừng. "Ông nói chuyện với Hạ nghị sĩ nào chưa?"
"Chưa. Tôi không đủ thì giờ trả lời hết các cuộc điện thoại".
"Không cần nữa" ông nói "mai chúng tôi sẽ đến đấy. Ông có thể lẻn vào nhà cô em tôi mà không bị theo dõi không?"
"Tôi sẽ thử xem".
"Mấy giờ?"
"Càng sớm càng tốt, khi không mấy nhà báo còn tỉnh táo".
"Ăn sáng vào sáu giờ được không?"
"Tốt, tôi sẽ ở đấy".
Tôi không hiểu Thượng nghị sĩ đang toan tính gì. Ông còn có thể làm được gì khi chính phủ ông đã gạt phắt tôi? Không thể có được câu trả lời ngay, vậy là tôi lại nhấc điện thoại lên.
Mèo Bự bước vào khi tôi đang đợi cuộc gọi kế tiếp. "Vì sao tôi lại phải đi với Giraldo? Tôi hiểu gì về máy bay máy bò đâu?"
"Nhưng anh có thể trông chừng nó".
Mèo Bự lặng thinh. "Anh không tin anh ta à?"
"Tôi không biết. Nhưng tôi không thử vận nữa. Chiếc máy bay đó là cách duy nhất mà chúng ta có để về nhà, nếu phải về".
"Tôi làm gì nếu anh ta phá hoại nó khi đang ở trên trời?"
Tôi nhìn anh, dứt khoát. "Cầu nguyện" và nói thêm khi chuông điện thoại reo. "Tạm biệt".