Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Chương 139
R
ốt cuộc giải quyết chuyện máy hơi nước, Ninh Vân Tấn nhẹ thở ra, còn lại chính là chậm rãi chờ ngày máy mới này được người tiếp thu. Sau khi nhẹ nhõm, hắn bắt đầu đem tâm tư đặt ở trên khoản thanh tra hiện giờ đang làm ầm ĩ đến nhân tâm nhóm quan kinh thành hoảng sợ.
Mỗi lần gặp thanh tra như vậy, khu trọng tai tuyệt đối là Hộ bộ và Công bộ, bởi vì chỉ có hai bộ này đề cập đến số lượng tiền bạc nhiều nhất. Hai bộ mà nói, tu kiến lăng tẩm, thủy lợi các nơi xây sửa đều là cơ hội tốt kiếm tiền, quả thật đã được công nhận, nhóm quan lớn quan nhỏ không vươn tay mò được một phen quả thật mới là không bình thường.
Từ khi phát hiện Văn Chân lần này là động thật, Ninh Vân Tấn liền nhận thấy vài người phụ trách Công bộ đều vẫn luôn lo lắng lo lắng, thậm chí ngay cả vài Thượng thư Thị lang Công bộ đều vài ngày không có biểu tình thoải mái.
Dù sao cho dù Công bộ cũng bị bắt vài người cũng cùng mình người mới này không có vấn đề gì, Ninh Vân Tấn liền duy trì nhịp bước của bản thân ra vào ca, bất quá kiểu thoải mái này của hắn cũng không tiện lộ ra ngoài, khi người nghiêm mặt cũng nghiêm mặt, khiến người nhìn đoán không ra chút nào mình đang vui sướng khi người gặp họa.
Đảo mắt liền tới mùng bảy tháng sáu, ngày hôm đó rời nha môn, Ninh Vân Tấn ra khỏi Công bộ. Vừa mới ra xa cổng, thì nhìn thấy Tần Minh đang dựa bên cạnh xe ngựa chờ, thông thường xe ngựa không thể ở bên ngoài nha môn chờ quá lâu, hạ nhân nhà khác bình thường đều là chờ được người sau lại đem xe ngựa dời qua.
Nhưng Tần Minh lại bất đồng, hắn mỗi lần đều là sát giờ đem đem xe ngựa dừng ở cửa, Ninh Vân Tấn thông thường chỉ cần không bị người trì hoãn hoặc là rời đi trước, vừa ra khỏi cửa là có thể lên xe.
Tri kỷ như vậy đói với mùa đông mà nói quả thật là cực kỳ tuyệt, không biết có bao nhiêu người thực chất lén lút hâm mộ Ninh Vân Tấn có một trường tùy tri kỷ đi theo.
Ninh Vân Tấn cho tới bây giờ vẫn không phải là người sẽ hà khắc người một nhà, từ sau khi Tần Minh đi theo hắn, ăn, mặc, ở, đi lại chỉ cần không vượt quá quy định, đều là hướng tốt nhất thưởng cho hắn. Lại nhìn diện mạo Tần Minh, thật sự là tuấn tú đến có thể so với Thiên Vương đời sau, so với mấy tiểu quan tỉ mỉ chải vuốt còn hơn một phần phong độ của người trí thức.
Bởi vậy khi hắn vừa mới vào triều làm quan, cư nhiên còn có gia hỏa hảo nam sắc ám chỉ Ninh Vân Tấn có thể đem Tần Minh đưa tới cho Vương gia tôn thất nào đó, mặt hàng ngon như thế nếu là chuẩn bị đến tốt, tuyệt đối có thể mở rộng quan hệ.
Đối với loại đề nghị vô sỉ này Ninh Vân Tấn tất nhiên là cự tuyệt, nhưng chuyện như vậy về sau nhiều hơn, không ít người khi nhìn hai người bọn họ liền có chút ái muội.
Lần này khởi đầu xưởng máy hơi nước Ninh Vân Tấn đầu tiên nghĩ đến chính là cử Tần Minh thay mình đi quản lý, thứ nhất có thể dìu dắt hắn, mắt thấy Tần Minh cũng là phải cưới vợ sinh con người chung quy phải có sự nghiệp của mình, thứ hai cùng Thạch Phi Châu liên hệ đều là hắn ra mặt, hai người đồng thời hợp tác cũng so với mình lại lần nữa chọn một người còn tốt hơn.
Không nghĩ tới kỳ ngộ người khác cầu còn không được, Tần Minh ngay từ đầu vẫn là cự tuyệt, thẳng đén không lay chuyển được Ninh Vân Tấn cùng người trong nhà khuyên bảo, cuối cùng mới đổi là trước để Ninh Vân Tấn mang một trường tùy hợp ý đi ra, lại thả ra ngoài làm chuyện.
Hắn một hồi làm như vậy, cho dù với thần kinh thô của Ninh Vân Tấn cũng phát hiện không đúng, lại nghĩ đến tầm mắt ái muội ngẫu nhiên của người khác, cuối cùng là kịp phản ứng Tần Minh hẳn là đối với mình ôm tâm tư gì đó không nên có, cho nên mới không chịu rời khỏi mình.
Vì việc này Ninh Vân Tấn còn đặc biệt mà tìm Văn Chân bát quái một phen, kết quả bị Văn Chân phun tào, “Tần Minh kia đối với ngươi có ôm tâm tư quả thật người mù cũng nhìn ra được, nếu không phải thấy hắn đối với ngươi làm việc dụng tâm, ngươi lại yên tâm dùng, trẫm đã sớm dung không được hắn.”
Ninh Vân Tấn lúc ấy liền buồn bực, hỏi Văn Chân, “Ngươi nói tại sao ta như thế nào luôn có loại hoa đào này chứ? Thích ta làm sao đều là mấy nam tử.”
Văn Chân bị hắn hỏi đến dở khóc dở cười, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ ngươi còn có cơ hội đụng tới tiểu thư khuê các?”
Lên tiếng nói ra Ninh Vân Tấn kỳ thật chỉ biết là nhiều lời đầu năm nay hắn mỗi ngày có thể nhìn thấy chỉ có nam nhân, làm sao như đời sau có thể ở trên đường vô tình gặp được cô nương xinh đẹp gia thế thượng tầng.
Hiểu rõ tâm tư của Tần Mình, Ninh Vân Tấn mới biết được mấy năm nay vì sao đối phương hầu hạ càng ngày càng tận tâm, hắn cũng không tiện nói với Tần Mình gì đó, đành phải làm bộ như không biết, nhưng vẫn là quyết định muốn sớm để Tần Minh đi quảng xưởng máy hơn nước kia, nếu không chờ Văn Chân lòng dạ hẹp hòi đối phó hắn, đứa nhỏ này liền xui xẻo!
Cùng Văn Chân khôi phục quan hệ bình thường, chỉ cần có thời gian hắn liền sẽ trộm đến chỗ Ninh Vân Tấn. Mà sau khi rời nha môn, càng có bốn đứa lấy cớ tới hỏi công khóa, ở chỗ hắn cọ cơm. Một lớn một nhỏ này biến tiểu viện của hắn náo nhiệt mười phần, nhưng cũng khiến hắn không có thời gian đi ra ngoài giao tế, khiến Từ Bất Dụng Tôn Bản Thiện những bằng hữu đã oán giận qua mấy lần.
Hôm nay trở lại trong cung, Ninh Vân Tấn phát hiện trong viện cư nhiên rất an tĩnh. Chờ sau khi hắn vào cửa, nhìn thấy Hồng Minh chiễm chệ mà ngồi ở chỗ đó thì đã biết được nguyên do.
Hắn ôm quyền nói, “Không biết Thái tử giá lâm, thật sự là không có tiếp đón từ xa.”
Hồng Minh liếc mắt nhìn hắn, nói, “Được, đừng cùng Cô nói những lời khách sáo. Cô đây là vô sự bất đăng tam bảo điện, có việc muốn tìm người.”
Nhìn ra được hắn tâm tình không tốt, Ninh Vân Tấn tự nhiên cũng suy đoán ra nguyên nhân. Hắn cười cười, không có thành ý gì mà nói, “Thái tử trực tiếp để người truyền vi thần đến Dục Khánh cung là được, hà tất nhọc ngài đại giá.”
Hồng Minh cũng không cùng hắn tiếp tục khách sáo, tầm mắt hướng phía trên người cung nhân hai bên nhìn lướt qua, mục đích không cần nói cũng biết, nhìn ra được thật là có việc gấp tìm hắn.
Ninh Vân Tấn nhìn hắn có chút không lời gì để nói, tựa hồ khi ở trên thảo nguyên lần đó tự nói tự làm, Hồng Minh tên này đã thật là đem mình làm đồng minh! Hắn bất đắc dĩ phất tay khiến mấy cung nhân lui ra, lại đem Hồng Minh dẫn tới thư phòng của mình.
Chờ sau khi hai người ngồi vào chỗ mình, Ninh Vân Tấn hỏi, “Thái tử điện hạ đến tột cùng là có chuyện gì?”
Hắn vừa hỏi như vậy, Hồng Minh đã có chút do dự. Chỉ thấy hắn gõ gõ bàn, do dự, một lúc lâu mới nói, “Gần đây có chuyện, Cô chung quy cảm thấy không đúng. Thanh Dương ngươi là một người có năng lực, Cô muốn cho ngươi hỗ trợ tham mưu.”
Ninh Vân Tấn cũng không muốn liên lụy đến trên chuyện của hắn, ra vẻ không hiểu hỏi, “Thái tử điện hạ nói như vậy vi thần liền sợ hãi. Về công có người Chiêm Sự phủ giúp ngài xử lý, về tư còn có Tả Sư gia, nào luận đến vi thần.”
Hồng Minh tự nhiên nghe ra ngụ ý của hắn, nhưng nếu việc này thật có thể làm cho bọn họ giúp mình tự giải quyết, hắn làm sao phát sầu. Hiện giờ người Tả Sư gia phải đóng cửa có đại tang không thể tùy tiện xuất môn, mình thân là Thái tử xuất cung càng là khó khăn, mà việc này trước đây chính là Chiêm Sự phủ cho chủ ý, cố tình sau khi mình dựa theo cách nói của bọn họ làm, mà bất đầu tâm thần không yên.
Dự cảm như vậy là hắn thân là tế quỷ thần giả đối với nguy cơ của bản thân có dự cảm, cho nên khiến hắn khá làm phức tạp, rồi lại không tiện lại đi tìm người Chiêm sự phủ, hắn nghĩ tới nghĩ lui hiện nay cư nhiên không có một người có thể thương lượng, cuối cùng chỉ có thể đem hy vọng này đặt ở trên người Ninh Vân Tấn.
Nếu đã buông tha thể diện, chung quy phải có một người có chú ý có thể giải quyết khốn cục hiện tại, cho nên Hồng Minh mặt dày mày dạn làm như không nghe ra, bắt đầu tự hỏi tự nói.
“Lúc trước những điều trần ngươi viết, không phải nói muốn dựa theo khu vực khác nhau đem ngô, khoai lang, khoai tây, đậu phộng, đậu nành vân vân đều xếp vào phạm vi thu mua, lấy cổ vũ người nông mở rộng diện tích gieo trồng lương thực sao?”
Hồng Minh nói xong liếc Ninh Vân Tấn một cái, phát hiện hắn đúng là nghe, không khỏi nhẹ thở ra.
Bản thân tốn tâm tư làm ra thứ gì Ninh Vân Tấn tất nhiên biết rất rõ, lúc trước kho lương Đại Hạ thu mua đều là chưa bỏ trấu, dựa theo một số khu vực Nam Bắc khác nhau có chút khác nhau. Nhưng Ninh Vân Tấn hiểu được tệ đoan trong đó, đó là thời gian mất mùa chân chính, những lương thực này đối với công năng bình ổn giá lương căn bản không rõ ràng, mà mức độ giúp đỡ nạn thiên tai cũng không nhiều, còn không bằng đổi lại, thu mua những lương thực vừa dễ trồng vừa dễ lấp đầy bao tử.
Hắn biết rõ còn hỏi nói, “Vậy có vấn đề gì? Vi thần nhớ rõ hiện tại ở ba tỉnh làm thử tân chính, đều có thừa núi non, đất hoang. Ngô, khoai lang, khoai tây ba loại này đều rất thích hợp ở những chỗ này sinh trưởng, đem xếp vào phạm vi thu mua, hẳn là tạo phúc cho nông dân.”
Nhưng đó cũng là cho đám quan viên địa phương thêm phiền toái! Hồng Minh phun tào một câu, giải thích, “Quan niệm của những người nông dân đó cũng không phải lập tức có thể đảo ngược, hiện giờ đến tháng sáu, tính toán là thời điểm phương Nam sắp thu hoạch lương thực, lập tức phải bắt đầu thu mua. Lúc trước vào mùa xuân gieo hạt, tuy nói triều đình có thể giá thấp cung cấp mầm của ba loại nông nghiệp kia, nhưng ngay lúc đó đám quan viên căn bản là không dụng tâm. Hiện giờ bên Lưỡng Hồ các châu huyện hiểu rõ tra tra, phát hiện ngay cả thu mua tiêu chuẩn thấp nhất cũng không đạt được, bọn họ lo lắng bị trách phạt, nên tìm tới chỗ Cô.”
Đứa nhỏ này bịa đặt thật đúng là đủ bộ, Ninh Vân Tấn ở trong lòng hộc tào, sắc mặt lại mang theo không hiểu, “Nhưng hồi đó cũng nói năm thứ nhất khảo hạch sẽ không nghiêm khắc, thật sự thu không đủ số lượng, vậy dựa theo lệ cũ của thời đại, hẳn là không có không ổn đi!”
Hồng Minh thật sự là rối rắm, trọng điểm của mình rõ ràng là câu cuối cùng, ngươi này lại cứng rắn muốn cùng mình giả ngu.
Hắn tránh nặng tìm nhẹ mà nói, “Những người đó ngươi còn không biết sao, chung quy là kiếm khảo hạch loại ưu đi, tóm lại, bọn họ chính là muốn tìm Cô dàn xếp. Cô lúc ấy cùng một trợ tá của Hoắc Toàn Quý gặp mặt, nghe xong bọn hắn kể khổ, liền đáp ứng việc này. Không nghĩ tới cũng còn không lâu lắm, phụ hoàng liền muốn kiểm toán, mấy sư phụ của Chiêm Sự phủ thì đều nói Cô không nên lội nước đục này…”
Ngay cả lời nói thật cũng không cùng mình nói, còn muốn mình đưa ra chủ ý, đứa nhỏ này là đang làm mộng hão huyền hả! Ninh Vân Tấn nhướn mày, nhìn Hồng Minh cười cười, lại không nói chuyện.
Kỳ thật bắt đầu từ lúc Hồng Minh để lộ ra trong lời nói, Ninh Vân Tấn đã đoán được một ít.
Phải biết mình lúc ấy chế định chính sách kia, chính là bởi vì biết trong chế độ cất kho có tệ đoan. Cho dù Văn Chân đã sớm hạ lệnh phải điều tra rõ số lượng tồn kho của cất kho, nhưng chút lỗ lã là nhiều năm qua tích lũy thật dày, có chút tiền thu lương thậm chí bị to gan lớn mật tham ô mất rồi. Ninh Vân Tấn có thể khẳng định, hiện tại nhất định còn có rất nhiều địa phương có sai biệt lớn.
Mà lỗ lã nhất thời hồi lâu căn bản bù vào không nổi, bởi vậy mỗi khi gặp phải muốn kiểm kê, quan viên địa phương liền sẽ bắt đầu thông đồng, trên dưới bao che, lại từ một số chỗ địa chủ quen biết mượn lương cho đủ số, tránh né đội ngũ kiểm tra trong kinh phái ra.
Nhưng mà năm nay Ninh Vân Tấn lại yêu cầu làm thử ba vùng, các loại lương thực đều phải đạt tới số lượng nhất định. Ngũ cốc lương thực nói còn đỡ, thu một nửa, mượn một nửa như cũ có thể lừa dối qua cửa, nhưng ngô, khoai tây mấy hoa màu này lại chỉ có thể vàng đặc bạc trắng đi thu mua.
Tiền thu mua lương thực cất kho từ lúc đầu năm cũng đã phân phối xuống, trải qua tầng tầng bóc lột rơi xuống trên tay qunr lý cất kho các nơi vốn là không nhiều lắm, bọn họ còn tiền nào đi mua?! Nhưng mà nếu muốn để cho bọn họ đã đem tiền nuốt vào nhổ ra, vậy càng không có khả năng.
Mà Hồ Quảng loại hiện tượng này thì càng nghiêm trọng, bởi vì hàng năm đăng báo thủy ngập, Văn Chân phê chiết tử để cho bọn họ mở quyên nạp, lại bỏ thêm vào kho lúa. Từ lúc Ninh Vân Tấn nhận tin, địa phương của những tên lòng tham không đáy, căn bản ngay cả lương thực cũng không thu, trực tiếp thu bạc, nói cách khác khoản có lương thực, trên thực tế tiền lại cũng sớm đã phân vào trong tay mọi người.
Hiện tại triều đình vừa thanh tra công trình thủy lợi, vừa phải bắt đầu khảo hạch cất kho, hai bên bạc đều phải bận tâm, khó trách bên Hồ Quảng lại gấp đến giơ chân, chỉ có thể cầu đến chỗ Thái tử tìm kiếm che chở.
Cuối cùng kỹ năng nhìn mặt trông sắc của Hồng Minh đã tích đầy, vừa thấy biểu tình Ninh Vân Tấn, hắn liền biết mình mập mờ như vậy người này căn bản không bán nợ. Hắn do dự một chút, vẫn là rõ ràng đem nguyên nhân nói ra, ngược lại khiến Ninh Vân Tấn vô cùng kinh ngạc.
Hắn cong khóe miệng tổng kết nói, “Cho nên Thái tử ngươi đã thu lễ của đối phương, hiện tại rồi lại không muốn hỗ trợ?”
Hồng Minh đen mặt, giãy dụa giải thích, “Lúc trước Cô chỉ đáp ứng sẽ nhìn làm. Nhưng mấy sư phụ nói chuyện này rất khó, hiện giờ Hoắc Toàn Quý bản thân khó bảo toàn, chỉ sợ sẽ bị phụ hoàng triệt để chán ghét, chớ nói cho là những quan viên ở dưới. Hiện giờ đi thăm dò việc này lại là Hồng Tích, nếu biết có Cô tham gia ở bên trong, hắn có thể đem việc nhỏ cũng có thể nháo thành việc lớn. Cho nên ngày hôm trước trợ tá lại tới, Cô để Tả Sư Thành không cần để ý tới hắn.”
Ninh Vân Tấn trợn tròn mắt, không dám tin mà nói, “Cho nên ngươi chẳng những thu bạc của người ta, còn đem người đuổi đi?”
Hắn nói ra lời trắng trợn khiến Hồng Minh thật sự là xấu hổ, kỳ thật bản thân hắn cũng hiểu được việc này có chút không chính trực, nhưng thực hiện này cũng là mấy sư phó của Chiêm Sự phủ nhất trí đề nghị.
Dùng câu không dễ nghe mà nói, đắc tội một con chó rơi vào nước, chung quy so với mình cũng bị kéo vào trong nước còn tốt hơn.
“Cô hai ngày nay chính là cảm thấy việc này chỉ sợ làm được không tốt, nhưng lại nói không nên lời đến tột cùng xảy ra ở chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng tìm không thấy một người để thương nghị, liền đến chỗ ngươi lãnh giáo.”
Ninh Vân Tấn đồng tình mà nhìn đứa nhỏ này, cuối cùng hắn vẫn không tính ngốc, đáng tiếc lại bị những người của Chiêm Sự phủ hố.
Lúc trước Văn Chân cho Hồng Minh lựa chọn thành viên tổ chức, vì không mang theo ý xấu khác, đều là tỉ mỉ chọn lựa qua, chọn chính là những người tính cách chính trực, tính tình ngay thẳng uyên bác nho sĩ. Cho dù có mấy người Thẩm Lữ Công có thể đưa ra chút quan trọng không chính đáng, đó cũng là IQ bình thường, EQ hao thiếu, thay lời nói khác, chính là đầu óc đọc sách đến hư.
Muốn hắn đến xem, ngoại trừ mấy cáo già Tả Sư gia, người duy nhất ở bên người Hồng Minh sẽ làm, thông minh một chút chỉ có Cao Khả mưu kế không đến nơi đến chốn, nhưng hắn dù sao chỉ là một nội thị mà thôi, gặp phải chuyện Hồng Minh không có khả năng cùng hắn thương lượng quá nhiều.
Hắn chậc chậc mà hít một tiếng, “Ta nói thất lễ, Thái tử điện hạ, việc này ngài làm quá sai không nhắc đến. Cứ cho ngài không muốn sa chân vào, cũng không thể sớm như vậy đem ý đồ của mình lộ ra chứ! Hiện tại Nhị hoàng tử và trong bộ đang điều tra đều còn chưa ra, ngươi không sợ Hoắc Toàn Quý thẹn quá hóa giận, hướng bát nước bẩn hắt lên ngài?”
Hồng Minh bất đắc dĩ mà nói, “Cô cũng nghĩ qua trước lá mặt lá trái, chờ sau khi điều tra ra xem tình huống lại nói. Nhưng mà chuyện Hồ Quảng cố tình lại là Hồng Minh phụ trách, nếu Cô ở trong chuyện này can thiệp quá sâu, còn không biết hắn sẽ làm văn vẻ thế nào.”
Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, “Người đưa chủ ý này cho ngươi đến tột cùng là ai vậy?’
“Người Chiêm Sự phủ đều nói như vậy, bất quá trước tiên là nói chính là…” Hồng Minh vừa muốn đên tên kia nói ra, đột nhiên lại cảnh giác mà nói, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
So với Hồng Tích, đối với Ninh Vân Tấn mà nói tất nhiên cảm thấy Hồng Minh chơi khá hơn chút, cho nên cũng không để ý nhắc nhở hắn một câu.
Hắn nói, “Người này nói không chừng có chút vấn đề, Thái tử điện hạ tốt nhất đi dò xét tra chi tiết người này. Dựa theo lệ thường của triều đình, cho dù chuyện khó xử đi nữa, nhưng nếu chỉ là đã thu lễ trước, người nọ cho dù là môn hạ của Thái tử ngài. Nhưng vì chuyện phiền toái, ngài đảo mắt đã đem người bán đi, chẳng phải là lạnh tâm người khác sao? Ngày sau việc này truyền ra, điện hạ về sau phải làm sao khiến người phục ngươi?”
Hồng Minh rốt cuộc cũng đọc sách nhiều năm, nhất thời nghĩ nguy hại trong đó, hắn sắc mặt đại biến, “Vậy ngươi nói ta nên làm thế nào cho phải?”
Ninh Vân Tấn cũng không muốn đưa chủ ý cho hắn, hắn khó xử mà nói, “Ta cũng chỉ nhìn ra được điều này, muốn vi thần nói, điện hạ tốt nhất vẫn là tìm một cớ xuất cung, hỏi ngoại công một câu, lão nhân gia ông ấy kinh nghiệm dù sao cũng phong phú hơn chút.”
Lấy tư cách là một thiếu niên trung nhị chân chính, Hồng Minh chỉ cảm thấy sự tình lần này phi thường khó giải quyết, xử lý không cẩn thận đối với mình là một cọc tai họa.
Ninh Vân Tấn cùng tuổi với mình, có thể so với mình nhìn nhiều ra một bước cũng xem như lợi hại, ở trong lòng hắn cũng là kém hơn Tả Sư Bình Lâm làm quan nhiều năm. Bởi vậy hắn cũng chẳng quản nói thêm nữa, đứng lên nói, “Một khi đã như vậy Cô liền cáo tử trước, hôm nay đa tạ Thanh Dương, Cô trong lòng nhớ kỹ tình này.”
Đưa Hồng Minh thần thái vội vàng cất bước, Ninh Vân Tấn lập tức đi vào trong phòng mình. Hắn không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Văn Chân ở bên trong uống trà, cười tủm tỉm mà nói, “Hài tử này thật là khờ đến đáng yêu. Hiện giờ ngoại công cữu cữu bọn hắn cũng phải dần rời triều đình, ngươi lại không tìm cho hắn vài mưu thần lên mặt bàn, chỉ sợ bị người bán còn phải đếm tiền cho người.”
“Nhìn khẩu khí này của ngươi, giống như là trưởng bối của Hồng Minh.” Văn Chân như uống rượu đem trà trong tay uống một hơi cạn sạch, tức giận mà nói, “Thanh Dương cũng đừng quên, ngươi mới so với hắn lớn hơn vài ngày mà thôi, cũng phải đến cuối năm mới tròn mười bốn đó!”
Tuy rằng miệng nói oán giận, bất quá Văn Chân vẫn là tự tay rót một chén nước cho Ninh Vân Tấn, đặt ở trước mặt hắn.
Ninh Vân Tấn mới không cùng hắn tranh cãi, chỉ là cười thần thái phẩm trà. Biểu tình trào phúng kia của hắn khiến Văn Chân thật sự là có chút bị đè nén, cố tình người này còn phá hỏng miệng nói, “Nhờ phúc ngài, nói không chừng ta còn thật sự có cơ hội làm trưởng bối của Thái tử điện hạ.”
Nhi tử đắc ý nhất ở phương diện làm người xử thế khiếm khuyết như vậy, Văn Chân cũng hiểu được trên mặt không có vẻ vang. Hắn lần đầu tiên cảm thấy mình đem hậu cung quản nghiêm như thế, đối với Hồng Minh lại bảo hộ quá nhiều, thật là làm uổng công vô ích, nhưng phàm là hài tử kia nếu nhiều hơn một ít kinh nghiệm cung đấu, cũng sẽ không bị người hố như vậy.
“Ai, Hồng Minh vẫn là quá non.” So với người trước mắt rõ ràng sinh hoạt ở hoàn cảnh cực kỳ ôn hòa, lại vô sự tự thông trở thành gia hỏa tiểu hồ ly, mấy nhi tử dưới gối mình quả thật đều không đủ xem.
Bất quá hắn liếc Ninh Vân Tấn một cái, lại thẳng thắn nói, “Bất quá trẫm tình nguyện hắn hiện tại non một chút, ăn nhiều một chút khổ, ngày sau mới có tính nhớ. Lại nói những mưu thần đó cổ hủ một chút cũng là chuyện tốt, như vậy mới sẽ không cổ động Hồng Minh làm nhiều chuyện sai.”
Ninh Vân Tấn nhịn không được nhíu mày, không khách khí mà nói, “Nguyên bản còn tưởng rằng ngươi yêu thương Hồng Minh, không nghĩ tới hiện tại cũng đã đề phòng hắn. Thái tử hiện tại vẫn sùng bái phụ hoàng ngươi đó!”
Ánh mắt Văn Chân trở nên có chút sâu thẳm, bất đắc dĩ mà thở dài, “Thiên tử không kể gia sự. Nếu xử lý không tốt, tóm lại là có tổn hại xã tắc.” Không nghĩ lời này mất hứng sự tình, hắn tò mò hỏi, “Ngươi tại sao không giúp Hồng Minh vài chiêu? Ta cũng không tin ngươi là thật không có biện pháp.”
Ninh Vân Tấn nguyên nghĩ tùy tiện biên một cái lẫn lộn qua cửa, nhưng nghĩ nghĩ, hắn thành thật mà hồi đáp, “Ta mới không muốn liên lụy vào tranh đấu của các Hoàng tử đâu. Năm đó ta đã đáp ứng Âu Hầu lão sư, vô luận như thế nào cũng sẽ không đề cập chuyện tranh đấu trữ vị.”
Nhắc tới vị lão nhân kia, Văn Chân trầm mặc. Hắn vẫn luôn biết lão sư trước khi qua đời tìm Ninh Vân Tấn nói nhiều chuyện, lại không hỏi qua hai người nói những thứ gì, lại không nghĩ rằng lão sư cư nhiên muốn Thanh Dương phát qua lời thề như thế. Hắn trầm ngâm một hồi, không xác định mà nói, “Ngươi nói lão sư có phải đã đoán được chuyện đang phát sinh hiện tại không?”
Ninh Vân Tấn nhún vai, lắc đầu nói, “Ai biết được! Có lẽ thế. Chờ ta trước khi chết nói không chừng có thể xác định.”
“Cũng đừng nói những lời xúi quẩy đó.” Văn Chân xoa xoa đầu hắn, “Ngươi hiện tại vẫn còn nhỏ mà! Nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi.”
Ninh Vân Tấn không nề hà gật đầu, hắn đột nhiên híp mắt nói, “Ta ngược lại tò mò ngoại công sẽ đưa chủ ý gì cho Thái tử, mà Nhị hoàng tử lại sẽ đối phó ra sao.”
Thấy hắn đem chuyện ắt sẽ làm mình nhức đầu làm thành chuyện vui, một bộ biểu tình e sợ cho thiên hạ không loạn, Văn Chân nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn, rồi lại dung túng mà nói, “Được rồi, một màn này ta sẽ không để cho ngươi bỏ qua. Hôm nay ta nhận được tin Hồng Tích đang trên đường về kinh, chỉ sợ rất nhanh liền sẽ vào kinh.”
Ninh Vân Tấn nhất thời cười híp mắt, hắn đã có thể dự đoán được náo nhiệt kế tiếp.