Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 25
"E
m không cần taxi" Beth nói khi chúng tôi bước ra phố. "Em ở ngay bên kia đường thôi. Marcel muốn em ở gần đây. Thôi, tạm biệt".
Chúng tôi nhìn Beth chạy vào cổng nhà chung cư bên kia đường. Một chiếc taxi dừng lại và tôi mở cửa xe. Dania ngồi tựa vào tôi, người cô run bắn lên dưới chiếc áo lông chồn. Cô khóc không thành tiếng, chỉ thổn thức, tức tưởi.
"Thôi nào" tôi nói "em sẽ không phải trở lại đó nữa".
"Nếu đúng như thế".
"Cả em cũng không tin à?" Tôi lạnh lùng hỏi. Cô gật đầu. "Nhưng hắn làm gì được em?"
"Tất cả" cô nói. "Điều lớn duy nhất mà em có là hợp đồng ghi âm. Giờ hắn sở hữu công ty sản xuất đĩa".
"Hợp đồng bao nhiêu lâu?"
"Bảy năm".
"Nhưng hắn vẫn phải trả tiền cho em chứ".
"Chỉ tối thiểu thôi. Phần lớn thu nhập của em là từ các khoản ngoài hợp đồng đĩa hát. Nhưng Marcel không cho em lui tới bất cứ nhà hát nào trên thế giới. Thậm chí họ có muốn mời em cũng không được".
"Hợp đồng ghi đĩa thì liên can gì đến công việc của em?"
"Rất nhiều. Hầu hết các công ty biểu diễn phải bù vào thu nhập thâm hụt bằng cách ghi âm toàn bộ chương trình opéra của họ. Thu nhập từ bán đĩa và bản quyền phát thanh khá nhiều tiền. Các công ty ghi âm thường đồng ý như vậy, thậm chí họ không quan tâm. Như vậy, mọi phía đều vui vẻ. Nhưng Marcel có thể rút hợp đồng, và như vậy thì còn công ty nào opéra nào muốn thuê em nữa?"
"Bảy năm có dài quá không?" Tôi hỏi.
Dania nhìn tôi. "Dài chứ. Nhưng em không còn là một cô gái trẻ nữa. Em đã ngoài ba mươi rồi. Khi đó, giọng em sẽ không còn, mà thậm chí chẳng còn ai nhớ đến Dania Farkas nữa".
Khi taxi dừng lại trước nhà, cô vẫn còn run rẩy. "Anh lên nhà với em chứ? Em không thể ở một mình được".
Tôi lặng lẽ nhìn cô trả tiền cho tài xế. Đến cửa phòng, cô quay nhìn tôi, mắt cô vẫn còn đỏ ngầu. "Anh có uống cà phê không?"
Tôi gật đầu, bước vào phòng khách, còn cô vào bếp pha cà phê. Chiếc máy quay đĩa để mở và tôi nhìn chiếc đĩa đặt trên mâm máy. Đấy là chương trình mới nhất của cô. DANIA FARKAS BIỂU DIỄN CARMEN.
Tôi ấn nút và một lát sau, chất giọng sung mãn, lộng lẫy ấy toả đầy căn phòng. Tôi nhắm mắt lại. Nếu có một bản opéra nào được viết cho Mỹ La tinh thì chính là bản này và nếu có một ca sĩ nào sinh ra để hát Carmen thì chính Dania Farkas là ca sĩ đó. Vì trong những giây phút ngắn ngủi của bài hát, Dania đã là Carmen.
Cô trở lại với chiếc khay. "Em hy vọng anh đừng chê, cà phê pha liền đấy".
Tôi nhún vai. "Nóng là được rồi".
"Nóng lắm đấy". Dania đặt khay xuống chiếc bàn con. "Anh uống đi, em trở lại ngay đây".
Tôi đã uống sang ly thứ hai và đang nghe mặt hai của chiếc đĩa khi Dania trở lại, với chiếc váy dài. Cô rót cà phê cho mình và uống một hơi khá dài. Chút ửng hồng như trở lại trên mặt cô. Dania nói.
"Marcel bảo phải lâu lắm hắn mới mua được công ty này".
Tôi không trả lời.
"Đã có thời em thích Marcel, và thích thật sự. Nhưng hắn không yêu ai cả, chỉ yêu chính hắn thôi. Đối với hắn, chúng ta chỉ tồn tại để phục vụ hắn".
Bài hát đã dứt, tôi ngồi lặng một lát, âm nhạc như còn vẳng trong tai tôi, rồi tôi đứng lên. "Anh phải đi".
"Anh trở lại nhà hắn à?" Tôi gật đầu. Dania đến bên tôi, đặt đầu lên ngực tôi. ""Tội nghiệp Dax," cô thì thầm "hắn dùng anh hệt như hắn dùng tất cả bọn em".
"Hắn chẳng có gì cả" tôi cộc cằn "chẳng có gì cả! chẳng có gì hết! hắn sẽ thấy ngay thôi!"
Dania nhìn vào mắt tôi. Có thể bằng vào bản năng, cô biết tôi đang toan tinh gì. "Đừng làm thế, Dax" cô khẽ nói. "Hắn không đáng để làm thế".
Tôi không nói gì. Khi tôi mở cửa thì Dania giữ lại. "Em không phải thế, Dax nhỉ? Như hắn nói, như là khúc củi ấy?"
Thằng khốn thực sự biết cách chọc vào chỗ đau của người khác. Hắn đã khám phá một cách chính xác khu vực nhạy cảm nhất của Dania. Tôi lắc đầu rồi cúi xuống hôn vào má cô.
"Không, em không hề như thế" tôi nói. "Vả lại, một người đàn ông như thế thì làm sao hiểu được về đàn bà? Nếu hắn không có ngần ấy tiền thì hắn chỉ còn có cách thủ dâm mà thôi".
Mèo Bự bước vào khi tôi đang nạp đạn vào khẩu cối. Anh chớp mắt lia lịa và cơn ngái ngủ biến mất. "Định làm gì thế?"
"Tôi đi làm một việc mà lẽ ra phải làm từ lâu rồi".
"Campion?"
Tôi gật đầu.
Mèo Bự ngập ngừng một lát rồi bước đến bên tôi. "Để tôi làm, tôi nhiều kinh nghiệm hơn".
"Không" tôi nói, tuồn khẩu súng vào áo khoác.
"Sẽ không hay cho anh và Corteguay. Đã có quá nhiều đàm tiếu về vụ Guayanos rồi".
"Thì sẽ có thêm đàm tiếu" tôi nói "Vả lại, tôi có cơ hội khá hơn anh để giải thích cho cảnh sát đó là một tai nạn. Ai ở đấy để nghi ngờ khi tôi nói rằng chúng tôi xem xét khẩu súng và bị cướp cò?"
Mèo Bự nhìn tôi đầy ngờ vực.
"Cuối cùng thì" tôi nói "tôi là một đại sứ, phải không?"
Một lát sau, Mèo Bự nhún vai. "Vâng, thưa ngài". Một ánh chế giễu thoáng trong mắt anh nhưng tôi biết là anh thoả mãn với tôi. "Nhưng, thưa ngài, ngài có chắc là ngài còn nhớ cách sử dụng cái thứ đồ đó không?"
"Tôi nhớ".
"Thế thì cẩn thận" anh mở cửa. "Đừng bắn vào mình đấy".
Gần ba giờ đồng hồ sau khi tôi rời nhà Marcel, gã quản gia người phương Đông lì lợm lại để tôi vào. Lúc đó đã quá bốn giờ sáng, nhưng trông gã như chưa hề ngủ.
"Tôi có chìa khoá thang máy" tôi nói.
Gã gật đầu. "Ông Campion đã bảo tôi rồi. Đừng quên vặn chìa một lần nữa khi ông bước ra".
Phòng khách lớn lẫn phòng khách nhỏ đều không có hắn. Cánh cửa vào phòng ngủ của hắn hé mở, tôi bước tới, nhìn vào. Căn phòng tối om. Tôi bật đèn lên. Chiếc giường rỗng không. Chưa ai ngủ trên đó cả. Tôi đi vào phòng thay quần áo rồi phòng tắm. Chẳng có ai cả.
Tôi trở lại phòng khách rồi mở cửa phòng ngủ của khách. Nó được khoá từ phía bên trong. Hoặc là Marcel đã kêu một cô gái khác đến rồi cùng nhau vào đấy, hoặc là hắn vào đấy một mình nằm ôm căn bệnh hoang tưởng của hắn như thường lệ, và đã khoá cửa lại. Cách gì thì tôi cũng không chờ. Tôi đấm cửa thình thịch và quát lên "Marcel!"
Tôi chờ một lát, rồi lại la lên. Vẫn không có ai trả lời. Tôi trở lại quầy bar, rót một ly. Ít nhất thì tôi cũng chắc chắn là hắn chỉ có một mình. Nếu có ai đó ở cùng hắn thì đã trả lời. Có thể hắn đã vào đấy và xỉn luôn.
Rồi tôi nhớ ra hệ thống truyền hình mạch kín. Tôi bước vào trong quầy bar, tìm được nút, rồi ấn.
Lặng lẽ, tấm cửa cuộn lên. Hệ thống mất một lát để khởi động. Chỗ đầu tiên tôi nhìn là chiếc giường. Nó rỗng không. Rồi tôi thấy Marcel. Tôi nhẹ nhàng thở ra. Ai đó chơi tôi rồi. Marcel đã chết cứng.
Hắn nằm ngửa trên sàn ngay dưới chân giường. Đầu hắn ngoẹo đi thật kỳ lạ, hai con ngươi lồi ra, cái lưỡi trương phềnh thè khỏi miệng. Hắn mặc sơmi xắn tay, khuy cổ bật tung. Một dải lụa đen quấn quanh cổ, chằng xuống trói quặt hai tay ra phía sau lưng rồi lại kéo xuống hai cổ chân. Dải lụa quá căng ở sau lưng làm cho cơ thể hắn uốn cong như một cánh cung.
Tôi chằm chằm nhìn hắn, quên khuấy ly rượu trong tay. Đấy là một sự hành quyết gọn ghẽ và đơn giản đến dữ dằn mà tôi từng thấy. Ai đã làm điều đó, hẳn là một tay chuyên nghiệp, và tôi chắc chắn là Marcel vẫn còn sống khi kẻ giết người rời phòng. Nhưng chỉ trong giây lát mà thôi. Rồi hắn tự giết mình vì cố vùng vẫy để tự thoát thân - điều đó chỉ làm siết chặt thêm dải lụa quanh chiếc cổ khốn nạn của hắn.
Tôi tợp ngụm rượu nữa rồi nhấc điện thoại trên quầy bar, ấn nút có ghi chữ QUẢN GIA.
"Vâng, ông Campion?" giọng phương Đông xin xít cả trên điện thoại.
"Không phải ông Campion mà là ông Xenos. Có ai đến gặp ông Campion trong khi tôi ra ngoài không?"
Có một chút ngập ngừng. "Không, thưa ông, như tôi được biết thì không có ai. Tôi không đưa ai qua cửa trước từ lúc ông đi với các tiểu thư ạ".
Tôi nhìn màn hình TV. "Vậy thì tôi cho là ông nên gọi cảnh sát đi. Ông Campion chết rồi".
Tôi đặt điện thoại xuống, châm điếu thuốc. Tôi ngồi đấy, hút thuốc và nhấm nháp ly rượu trong khi chờ cảnh sát tới, chợt nhớ câu nói của một tay cướp nhà băng tên là Willie Sutton mà tôi có lần gặp. Hắn đã viết một cuốn sách về chính mình và chẳng bao lâu thì hắn trở thành một thứ vật yêu của những buổi tiệc tùng.
"Không một két sắt nào, một nhà băng hay một nhà tù nào do con người làm ra mà một người khác lại không tìm cách phá được, nếu anh ta thực sự cần".