Số lần đọc/download: 2221 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 103: Thôn Phệ
T
ử sắc thiên hỏa của Tri Chu quái cực nóng, ngay cả khối đá chạm phải cũng tan hết. Song đầu thực nhân ma mới chỉ sượt qua một đoàn thiên hỏa mà đã bị một điểm hỏa tinh bén khiến râu mép, lông mi và tóc bị đốt thành tro tẫn, bây giờ mỹ đỗ toa tộc trưởng bị Tri Chu quái gắt gao vây lại, nếu lại bị một ngụm thiên hỏa phun trên người, làm sao có thể chịu được?
Ngay lúc đó, nhìn mỹ đỗ toa tộc trưởng đang bị thương nặng, nhìn Lang Chu quái cùng tử sắc thiên hỏa đang chuẩn bị phún ra mọi người đều kinh hãi thất sắc. Có người kiệt lực phóng vũ khí trong tay ra, có người giơ lên trọng nỗ bắn tới, thế nhưng, đàn cự giải chu và song đầu mã khổng lồ đã đỡ hộ Tri Chu quái tất cả công kích!
Lúc mọi người không cách nào cứu viện nữa đều không đành lòng nhắm mắt lại thì Thiên hồ Vưu Na và Dương Lăng lại ra tay!
Ngân quang chợt lóe lên rồi Tri Chu quái lại trúng phải thạch hóa ma pháp của Vưu Na, tử sắc thiên hỏa không cách nào phún ra. Mà Dương Lăng đã vô thanh vô tức thuấn di tới trước mặt nó, hung hăng đâm một chủy thủ từ đầu nó xuống rồi hắn lập tức ôm mỹ đỗ toa tộc trưởng rút lui.
Thấy Tri Chu quái trong nháy mắt không cách nào hành động, mọi người làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Địa tinh trưởng lão chỉ huy đám địa tinh pháp sư liên thủ thi triển vòng phòng ngự ma pháp để tránh mọi người bị cự giải chu dùng độc dịch công kích; hồ tộc trưởng lão cùng Cổ Đức và đám ma pháp sư phát ra từng đạo hỏa tường, thiêu đốt đông đảo mã chu!
Song đầu thực nhân ma Bố Lạp Tư Gia quát lên một tiếng, Lang nha bổng hung hăng đập xuống đầu Tri Chu quái, sau đó cũng cấp tốc lui lại, kinh hiểm tránh thoát độc dịch của cự giải chu; ngưu đầu nhân tù trưởng phát ra một đao sắc bén vào vùng bụng mềm mại của nó, cắt ra một đường dài gần nửa thân người.
Về phần đám dã man nhân cùng cẩu nhân, càng đem hết toàn lực mãnh công, thương gỗ tẩm độc cùng trọng nỗ bắn xuống đàn cự giải chu, song đầu mã chu như mưa rơi. Mỗi chỗ quét qua là tiêu diệt một tảng lớn!
Cùng một thời điểm cả cự giải chu và song đầu mã chu lẫn Tri Chu quái đều chịu công kích mãnh liệt, cả người vết máu, ngay cả tràng tử (ruột) đều rớt ra ngoài. Trong tất cả các vết thương thì cú đâm của Dương Lăng vào đầu nó là nghiêm trọng nhất, máu tươi liên tục phún ra, thậm chí, ngay cả não trắng đều thẩm thấu đi ra!
Ngao
Đau nhức toàn thân Tri Chu quái chấn động, nhanh chóng khôi phục hành động. Nó phẫn nộ rít gào trong đại điện liên hồi, càng ngày càng khủng khiếp, vọng đồ trực tiếp công kích linh hồn mọi người.
Trong phút chốc, toàn thân mọi người chấn động. Đầu như bị một kích, cảm giác choáng váng, mắt nảy đom đóm; ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ mình; thậm chí có người còn chảy ra một tia máu nơi miệng.
Tri Chu quái vừa nhấc đầu Dương Lăng đã biết không ổn nên liền nhanh chóng bít chặt tai lại, kiệt lực vận chuyển vu lực hộ thể. Cho dù như thế, vẫn cảm giác trong cơ thể khí huyết bốc lên, đầu một trận trận ông ông kêu loạn, dường như đầu đụng phải một khối sắt to, may là kịp thời tiến giai tới địa vu, tinh thần lực tiến nhanh, nếu không, sợ rằng chỉ một vòng thanh ba công kích này là có thể biến hắn thành ngu ngốc rồi.
Tinh thần lực càng cao, đối với công kích linh hồn ngược lại càng mẫn cảm. Thiên hồ Vưu Na cũng không ngoại lệ, mặc dù kiệt lực chịu được tiếng quỷ khiếu của Tri Chu quái nhưng khóe miệng cũng xuất hiện một tia máu nhạt, tinh thần lực cùng ma lực cơ hồ tiêu hao không còn một mảnh.
Mọi người đều bị choáng thế nhưng Tri Chu quái cũng không hề dễ chịu!
Dưới sự ăn mòn của làn sương trắng, tinh thần lực và ma lực của nó vốn đã hạ thấp hơn phân nửa sau đó lại phải cắn răng triệu xuất đại lượng cự giải chu và song đầu mã chu chỉ còn lại có một phần ba.
Sau khi dụng quỷ khiếu ẩn chứa linh hồn công kích, tinh thần lực của nó lại kịch liệt hạ thấp, càng thêm không cách nào chống lại nồng đậm sương trắng chung quanh. Cả người không ngừng mọc mụn rồi vỡ ra, sau đó lại mọc rồi lại vỡ ra, tinh huyết tuôn ra như thủy triều!
Tinh thần lực càng thấp, lực chống đỡ làn sương trắng lại càng thấp, trong chớp mắt, toàn thân Tri Chu quái đều bị máu tươi bao trùm, có chỗ thậm chí lộ ra cả xương trắng, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng!
" Dát dát dát, chết hết, đều chết hết đi!"
Có lẽ là thú tính đại phát, hoặc là bị Dương Lăng đâm một đao khiến thần kinh thác loạn, Tri Chu quái không lùi lại mà còn tiến tới, vừa hống vừa dẫn đàn cự giải chu xông lên, ý đồ đem mọi người một lưới bắt hết.
Ca sát, ca sát, ca sát
Dưới sự chỉ huy của Tri Chu quái, đàn cự giải chu không sợ chết chút nào, mạo hiểm xông qua hỏa diễm ngút trời cùng làn nỗ tiến rồi phun ra một ngụm độc dịch, công kích vào vòng phòng ngự do đám địa tinh pháp sư liên thủ phát ra, đồng thời đem mấy tên bán thú nhân không kịp chui vào vòng phòng ngự thành nhiều mảnh nhỏ.
Nếu nói cự giải chu như là một cây súng nước độc thì song đầu mã chu giống như một khúc gỗ công thành. Dưới sự chỉ huy của Tri Chu quái chúng điên cuồng bất chấp tất cả đâm trực tiếp lên vòng phòng ngự ma pháp.
Dưới sự công kích của cự giải chu và song đầu mã chu vòng phòng ngự phát ra tiếng rạn nứt liên tục, tùy thời đều có thể sụp đổ. Nhưng đồng thời chúng nó cũng phải trả một giá khá đắt vì chịu đòn tấn công trực diện của mọi người khiến số lượng hạ thấp kịch liệt, lớp lớp ngã xuống liên tục.
Ngao
Tri Chu quái xông đến trước mặt mọi người, nó không để ý chút nào đến nỏ tiễn cùng thương gỗ mà cũng trực tiếp huých lên vòng phòng ngự ma pháp, dụng hết khí lực, dưới sự tấn công của nó vòng phòng ngự rung lên không ngừng, ngay cả mặt đất cũng như rung lên chấn động.
Đối mặt với Tri Chu quái đang nổi giận Dương Lăng một lời không phát, lẳng lặng chờ đợi thời cơ tấn công một kích trí mạng cuối cùng. Tri Chu quái mặc dù thoạt nhìn hung mãnh vô cùng, nhưng trên thực tế đã như cung giương hết tầm, cho dù hắn không động thủ thì nó cũng không thể sống sót dưới nồng đậm sương trắng bao quanh.
Không lâu sau, chi một tiếng, vòng phòng ngự dưới sự cường công của Tri Chu quái đã tan thành mây khói. Song, không đợi nó xông tới, Dương Lăng đã nhanh như chớp xuất hiện trước mặt nó.
"Dát dát, đi tìm chết sao!"
Đúng lúc Dương Lăng đang chuẩn bị tấn công thì Tri Chu quái đã hô một tiếng há mồm cắn lên vai trái của hắn, sau đó nhanh chóng lui lại. Nó chỉ huy đàn cự giải chu và song đầu mã chu còn lại tận lực cản phía sau, không để ý hết thảy ngăn cản đám Cổ Đức đang định lên cứu viện.
Một ngụm cắn được Dương Lăng rồiTri Chu quái kích động không ngừng, chỉ cần thôn phệ được trí nhớ của Dương Lăng là có thể trực tiếp thu được bí mật của thượng cổ Vu sư. Nó tin tưởng vào trực giác của chính mình, Dương Lăng cho dù không phải chính thức thượng cổ Vu sư, cũng tuyệt đối có phương pháp tu luyện của thượng cổ Vu sư, nếu không, trong cơ thể tuyệt đối không có loại ba động mịt mờ, huyền ảo kia. Để thu được bí mật của thượng cổ Vu sư, dù là nỗ lực lớn hơn nữa nó cũng không tiếc!
Rút lui?
Thấy Tri Chu quái đang nhanh chóng lui lại, đồng thời thấy đôi mắt đỏ bừng của nó, Dương Lăng khó khăn nuốt nước miếng, con quái vật sức mạnh vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra. Thấy bộ nanh sắc bén cùng cái cổ khổng lồ của Tri Chu quái hắn chợt nghĩ ra một kế.
Nhanh chóng lui lại tới một góc tương đối ít sương trắng, Tri Chu quái không hề chần chờ, chuẩn bị đem Dương Lăng cắn thành hai đoạn, sau đó trực tiếp nuốt xuống. Từ sau khi trúng lời nguyền của Thú hồn tế tự biến thành Tri Chu quái nhân không nhân quỷ không quỷ, nó từ từ khám phá ra một vài dị năng cổ quái, trong đó, có cả cách thôn phệ trí nhớ của con mồi.
Mở miệng rộng ra rồi Tri Chu quái vốn định cắn đôi Dương Lăng ra nhưng không ngờ bị Dương Lăng dụng chủy thủ hung hăng đâm một phát, vì phẫn nộ nó trực tiếp nuốt cả người Dương Lăng xuống.
Thân hình Tri Chu quái khổng lồ, trong cơ thể khắp nơi đều là nội tạng và máu tươi, đương nhiên, còn có một lớp dịch tiêu hóa dày đặc, liếc mắt Dương Lăng còn thấy cả vài đoạn thi thể còn chưa có hoàn toàn tiêu hóa hết, có móng vuốt của cự giải chu, có cả đạ thối của song đầu mã chu, hôi thối vô cùng.
Vì dự phòng vạn nhất, Dương Lăng kiệt lực vận chuyển vu lực trong cơ thể, toàn thân phát ra một vòng hồng quang nhàn nhạt ngăn cản hủ thực tính của dịch tiêu hóa trong nội tang Tri Chu quái. Sau khi định vững thân hình lại hắn liền triệu đại quân Giác Phong Thú ra, chỉ huy chúng nó tùy ý cắn xé!
Hô một tiếng, đông đảo Giác Phong Thú tựa bầy nhặng bám đầy lên nội tạng Tri Chu quái, tùy ý cắn xé, phá nát dạ dày, cắn đứt tràng vị của nó, gậm nhấm trái tim nó.
NGAOOOOOOOOOOOOO
Đau đớn khó nhịn Tri Chu quái quay cuồng khắp chung quanh, tựa như con ruồi đập đầu lên khắp mọi nơi muốn đem Dương Lăng trong cơ thể nôn ra. Đáng tiếc, tất cả đều chỉ phí công!
Dưới sự cắn xé của Giác Phong Thú, Tri Chu quái đau đến cả người run run, tư vị vạn nghĩ phệ hồn thưởng thức đến trọn vẹn. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một sợi thần kinh, đều truyền đến một trận đau nhức khó nhịn, mỗi một khối cơ nhục toàn thân đều không thể khống chế bắt đầu run rẩy.
Bị Giác Phong Thú cắn xé Tri Chu quái đau đến không muốn sống, đến khi Dương Lăng đem đại quân lang chu triệu ra nó mới cảm giác sâu đậm được cái gì là đau đớn, cái gì là sống không bằng chết!
Giác Phong Thú mỗi miếng là cắn đứt một miếng thịt, mỗi lần cắn tựa như dụng châm đâm vào tâm khảm con quái vật!
Dưới sự liên hợp cắn xé của đại quân Giác Phong Thú và Lang Chu, không cần bao lâu, Tri Chu quái cường hãn đã đầu hàng, hoàn toàn đầu hàng!
Không ai có thể chịu được loại đau nhức như vạn nghĩ phệ hồn này, cho dù là một đầu biến dị Tri Chu quái, cũng không thể chịu được loại đày ải khốc hình đó!
Chưa tới nửa canh giờ, từng uy phong bát diện mấy ngàn năm trước thú huyết triệu hồi sư A Ba Tư, từng đồ sát ngàn dặm, một cao thủ của giáo đình mà địch nhân chỉ nghe danh đã biến sắc, cứ như vậy không hề nhúc nhích nằm trên mặt đất, hoàn toàn tử vong.
Đánh chết đám cự giải chu cùng song đầu mã chu còn sót rồi nhìn con quái vật Tri Chu chết vẫn không nhắm mắt, nhớ tới Dương Lăng đã liều thân chiến đấu, mọi người đều rơi lệ. Nhất là đám sâm lâm tinh linh vừa chạy tới, càng rơi lệ đầy mặt, vô lực quỳ trên mặt đất.
Nếu không có Dương Lăng lúc đầu lực mạnh tương trợ, bộ lạc có lẽ sớm đã bị Y Thước Á công hãm, không có Dương Lăng khảng khái, tộc nhân có lẽ đã không thể vượt qua mùa đông giá rét rồi. Đám tinh linh còn chưa biết làm thế nào để khi Tác Phỉ Á từ tế đàn của Tự nhiên nữ thần trở về nàng có thể đối mặt với sự thật tàn khốc này.
Không thể làm gì, thiên hồ Vưu Na vô lực ngồi xuống đất. Song, đúng lúc nàng rơi lệ đầm đìa thì đột nhiên, nàng cảm thấy trong cơ thể Tri Chu quái phát ra một cổ ba động thân thiết, quen thuộc!