Số lần đọc/download: 3863 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 131: Tên Đã Lên Dây
D
ương Lăng ở lại Hải Ninh năm ngày, mỗi ngày đều đích thân cùng Cao Văn Tâm bôi thuốc trị thương cho đám diêm binh và thân quân của mình, hơn nữa phái đám người Trịnh Bách hộ giúp đỡ Chủng Thiên tổng huấn luyện vệ quân.
Đao của vệ quân không bằng đao của giặc Oa mà tạm thời lại không có cách nào để giải quyết vấn đề này, Trịnh Bách hộ đành dốc hết tinh thần và sức lực để vệ quân tăng cường trang bị cho lực lượng cung thủ và lính đánh thương, cho dù huấn luyện nhất thời không thể thấy hiệu quả nhưng dù sao cũng đã dạy bọn họ phương pháp rồi, chỉ cần kiên trì luyện tập thì lâu ngày tự nhiên có thể thấy được hiệu quả.
Việc đám vệ quân này không chịu nổi một đòn thì nguyên nhân quan trọng nhất là lòng quân rời rạc, bây giờ Chủng Thiên tổng dựa vào việc dùng hai mươi người chiến đấu không thua đám giặc Oa có số lượng tương đương thì lòng tự tin trong chốc lát tăng lên nhiều, sau khi tiếp thu kinh nghiệm xương máu đã chỉnh đốn quân đội vô cùng nghiêm ngặt. Các biện pháp như thưởng phạt phân minh xem ra không đáng chú ý nhưng lại đang dần dần từng bước thay đổi đạo quân này.
Mấy ngày này, đám quan viên của Tam ty[1] và Tri phủ của hai vùng Tô Hàng cùng với danh sĩ thân hào nườm nượp kéo đến Hải Ninh để an ủi quan binh khiến vệ quân bỗng chốc tiếng thơm vang dội. Đây là trận đánh giặc Oa đặc sắc nhất hoành tráng nhất của các tỉnh khu vực duyên hải Giang Chiết Mân Lỗ[2], năm trăm quân binh chiến đấu với số giặc Oa đông gấp đôi mà làm cho giặc Oa để lại bốn trăm thi thể, kết quả chiến đấu này làm cho vệ, sở khắp nơi phải nhìn với con mắt khác mà dân chúng và đám phú thương chịu đủ nỗi khổ bị hải tặc quấy rối cũng được mở mày mở mặt.
Đám diêm binh kia đã được sự khao thưởng của Bố Chánh sứ, Chỉ Huy Sứ ty, đám con buôn đến thăm viếng này đều có gia tài bạc tỉ, ra tay cũng hào phóng, luôn miệng gọi tráng sĩ, động cái là rút túi tặng vạn lượng bạc ròng mà Dương Lăng không lấy một đồng, Mẫn Văn Kiến cũng không phải là tham quan ăn chặn cho nên mỗi một quan binh đều gom góp được một phần tài sản không nhỏ.
Tính lưu manh của đám diêm binh này rất nặng, bình thường trộm gà bắt chó cũng bị nhân dân bản địa chửi bới không ít nhưng lúc này lại thành anh hùng trong mắt của dân chúng, đi đến chỗ nào chỉ cần nói là quan binh của ty Diêm Vận thì dân chúng đều hết lòng kính nể, cho dù đến cửa hàng ăn bữa cơm thôi chủ quán cũng không chịu lấy tiền. Tình cảnh này lọt vào mắt đám quan binh vệ quân làm họ thật là vừa xấu hổ vừa thẹn. Chịu sự kích thích sâu đậm đó, bọn họ chỉ hận không thể làm đám giặc Oatháo chạy kia quay lại một lần nữa, để có cơ hội làm cho dân chúng biết bọn họ cũng là đàn ông, cũng không phải là đồ sợ chết.
Bố Chánh sứ đã sai người đem tin chiến thắng báo về kinh thành, Dương Lăng cũng bí mật viết một bản tấu chương, đem tình hình duyên hải hiện tại kể lại tỉ mỉ một lần rồi nhanh chóng chuyển về kinh thành. Y không lập tức bẩm báo với Chính Đức về dự định kia của mình bởi vì vị tiểu hoàng đế này thường làm việc mà không nghĩ đến hậu quả, nếu như tiểu hoàng đế thấy kiến nghị của Dương Lăng rồi lập tức vội vã thi hành rồi vạn nhất bị bách quan trong ngoài triều ngăn cản thì sau này Dương Lăng đề ra sẽ mất đi hiệu quả bất ngờ.
Cho đến tận ngày thứ năm, Dương Lăng chuẩn bị hai mươi cỗ xe lớn, dự định mang theo thương binh trở về Hàng Châu, Ngô Tế Uyên lúc này cũng phái Liêu Quản sự đến để động viên quan binh. Hắn đã đem cái lợi-hại, được-mất của việc giao dịch đối với nước ngoài ghi lại kỹ càng, cùng đưa tới còn có cả Thập Mỹ Đồ của Đường Bá Hổ. Dương Lăng đón Liêu Quản sự vào phòng khách rồi vui vẻ mở bức Thập Mỹ Đồ đã nghe danh từ lâu này ra thưởng thức.
Chín bức tranh khác trong Thập Mỹ Đồ đều là do vị đại tài tử họ Đường này nhìn trộm dung mạo các mỹ nữ Tô châu rồi vẽ nên. Thẩm mỹ của vị Đường Nguyên giáp này quả nhiên không tầm thường, chín người đẹp này muôn vẻ rạng ngời, tươi đẹp như hoa tựa nguyệt, ai ai cũng kiều diễm đến rung động lòng người.
Bức tranh thứ mười vẽ Cao Văn Tâm quả nhiên đã được sửa, trong bức tranh là một mĩ nhân nhỏ nhắn đứng dưới gốc liễu, lau sậy chập chờn quanh đó, khói sóng mênh mông ngoài xa, bên cạnh gốc liễu phía sau người hiện ra một cánh tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng, mĩ nhân quay đầu lại nhìn, vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt còn chưa tan biến thì sự vui mừng đã trào dâng, biểu cảm e thẹn dễ thương được khắc họa sinh động như thật.
Nhìn dáng vẻ như giận như vui, nửa kháng cự nửa nghênh đón thì rõ ràng nhân vật chỉ lộ ra một cánh tay trên bức tranh là tình lang mà nàng đã mến mộ từ lâu. Có thể khắc họa nhân vật sinh động như vậythì kỹ năng vẽ tranh của Đường Bá Hổ quả thật xuất thần nhập hóa, Dương Lăng thích đến không muốn rời tay liền lấy hai sợi tơ buộc lại để làm kí hiệu.
Ngoại trừ Thập Mĩ Đồ, tất nhiên còn bao gồm bức "Nguyệt Dạ Hậu Đình Hoa" mà lão Đường tặng miễn phí, tuy đây là một bức Xuân Cung đồ (tranh khiêu dâm) nhưng lại được vẽ bởi Đường Bá Hổ, Dương Lăng sao nỡ lòng thiêu hủy nên chỉ vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua rồi cũng buộc lại, đặt vào trong đống tranh kia.
Liêu Quản sự cười tủm tỉm nói:
- Khâm sai đại nhân, lão gia nhà tôi nói đại nhân chống Oa giành toàn thắng ở đây, giúp nhân dân Giang Nam trút được nỗi oán giận, thực là đáng vui mừng, cho nên sai tiểu nhân mang lợn, bò và tiền bạc tặng cho thân quân của đại nhân và diêm binh chống Oa, xin đại nhân kiểm tra và thu nhận.
Dương Lăng vội vàng xua tay nói:
- Liêu Quản sự, Ngô tiên sinh tặng những lễ vật này cho bản quan đã quá hậu hĩ, nếu lại làm cho Ngô tiên sinh tốn kém thì bản quan thực là thấp thỏm không thể yên lòng, những thứ kia có lẽ xin Liêu Quản sự mang về cho, ý tốt lần này của Ngô tiên sinh bản quan xin ghi nhớ trong lòng.
Liêu Quản sự không đồng ý, nói:
- Đại nhân, lão gia nhà tôi nhà to nghiệp lớn, có vô số sản nghiệp ở hai vùng Tô, Hàng. Oa nhân lộng hành khiến Ngô gia mỗi năm đều phải chịu ít nhiều tổn thất, hiện giờ đại nhân đả kích mạnh mẽ giặc Oalàm lão gia nhà tôi cũng được lợi không ít, các chiến sĩ ở tiền phương dùng sinh mạng đánh đổi thì biếu tặng một chút tiền tài cũng là phải, đại nhân không cần khách khí. Hơn nữa, các thân hào danh sĩ có tiếng ở hai vùng Tô, Hàng đều có bày tỏ rồi, huống chi mấy đời lão gia nhà tôi sinh sống ở Giang Nam nếu không bày tỏ gì với tướng sĩ há chẳng phải là bị dân chúng mắng chửi là làm giàu bất nhân, keo kiệt vô lương tâm sao? Tiểu nhân chịu sự sai khiến của lão gia, nếu như đại nhân không nhận thì tiểu nhân cũng chẳng có cách gì trình bày với lão gia, xin đại nhân hãy thành toàn cho tiểu nhân.
Dương Lăng bất đắc dĩ đành phải cùng y ra ngoài tiếp nhận lễ vật và bức hoành mà Ngô gia biếu tặng. Mới ra khỏi đại sảnh vừa hay thấy Cao Văn Tâm mới sắc thuốc và băng bó cho tướng sĩ bị thương trở về, Dương Lăng vội dừng bước, nói:
- Văn Tâm, Liêu Quản sự mới mang đến cho ta vài bức tranh, nàng hãy thu dọn chúng vào hòm, hôm nay sẽ khởi hành quay về Hàng Châu. Mấy bức tranh đó là tác phẩm lớn của Giang Nam tài tử Đường Dần, nàng đừng có làm hỏng chúng.
Cao Văn Tâm “dạ” một tiếng rồi trở vào đại sảnh thấy hơn mười cuốn họa quyển (tranh cuốn) xếp trên mặt bàn, nàng nghĩ tới trong mười bức Thập Mỹ Đồ kia có một bức tranh vẽ bản thân, cũng không biết cái người tự xưng là Giang Nam đệ nhất tài tử kia vẽ nàng thành hình dáng thế nào nữa liền vội vàng mở từng bức ra xem. Các cô nương trong Thập Mỹ Đồ đều là những người đẹp vạn người mới có một, mỗi người một vẻ, đoan trang dịu dàng, xinh đẹp hết mực.
Cao Văn Tâm nảy ra ý so sánh, thấy dung mạo bất phàm của các mỹ nữ kia khiến nàng càng thêm hồi hộp khi mở thêm một bức tranh nữa, thì ra là bức Xuân Cung Đồ mà nàng hiểu nhầm là cợt nhả nàng hôm đó, Cao Văn Tâm không kìm nổi đỏ mặt tía tai "xì" một tiếng, vội vội vàng vàng quăng nó vào trong đống tranh.
Khi nàng tìm thấy bức tranh vẽ mình, thấy dáng vẻ trong tranh dường như căn cứ vào tình cảnh Dương Lăng và nàng sau gốc liễu mà vẽ thành, nhất thời khuôn mặt thanh tú nổi hai áng mây hồng. Bức tranh này ngoài vẻ diễm lệ tuyệt luân còn làm cho người ta hồi tưởng liên miên, khắc họa kĩ càng hết mức thần thái thướt tha rung động lòng người của nàng. Nếu như luận dung mạo thì chín mỹ nữ kia chưa chắc kém hơn nàng, thế nhưng trong bức tranh có thêm cánh tay cùng với thần thái cúi đầu dịu dàng của nàng liền khiến cho bức tranh này vượt lên chín bức kia.
Cao Văn Tâm thấy vậy trong lòng vui mừng, cũng không khỏi nảy sinh một chút thiện cảm với tên thư sinh bất lương vẽ bức Xuân Cung Đồ kia, nàng mỉm cười rồi cẩn thận buộc lại bức tranh, quay sang chỗ khác lại nhìn thấy bức Xuân Cung Đồ vội vàng nhét vào đống tranh khi nãy kia vẫn còn chưa buộc lại liền đem hai sợi dây còn lại trên bàn buộc vào.
Nàng nghĩ tới lão gia của mình bình thường đàng hoàng chững chạc thì ra cũng thích những thứ như thế, trong lòng không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Đáng thương cho vị đại tài tử họ Đường chỉ vẽ Xuân Cung Đồ mà chịu một cái tát oan uổng còn vị Dương lão gia này cất giữ bức tranh đó lại nhận được nụ cười thẹn thùng, nhưng ai bảo y là người trong lòng của mĩ nhân yêu kiều này nên đối xử mới một trời một vực như thế.
Cao Văn Tâm cầm bức Xuân Cung Đồ trong tay nghĩ tới vẻ hoan lạc vô biên mà khi nãy thoáng thấy trong bức tranh, liên tưởng nếu như mình có một ngày cùng lão gia… cõi lòng nàng run rẩy một hồi, tựa như bức tranh đó chính là vẽ bản thân và Dương Lăng liền không khỏi giống như bị bỏng tay mà vội vàng quăng bức tranh đó ra. Tình cảm ấp ủ của người con gái như thơ như mộng. Những cô gái mười tám, mười chín thời này phần lớn đã trở thành vợ, thành mẹ người từ lâu. Nữ thần y giống như trái đào đã chín mọng này làm sao không ngẫm mình xót phận, lòng xuân dập dềnh chứ.
o O o
Dương Lăng vừa mới quay lại Hàng Châu, Liễu Bưu đã vội vội vàng vàng tới gặp y. Khi chuyện chống Oa ở Hải Ninh đã truyền đến tai hắn liền làm cho hắn sợ đến hồn bay phách lạc, hai tên Bách hộ dẫn binh theo quan thuyền lớn quay về Hàng Châu bị y chửi rửa một trận thậm tệ. Nếu không phải khi tin tức truyền đến tình hình chiến đấu đã có kết quả, Đô Chỉ Huy sứ ty cũng đã nhanh chóng tăng cường phái quan binh của hai Vệ khống chế gắt gao cửa biển Hải Ninh để đề phòng bất trắc xẩy ra lần nữa thì hắn thật muốn vứt bỏ để tất cả lập tức đi Hải Ninh.
Bây giờ Dương Lăng đã quay trở về, việc cần hắn xử lý cũng đã có manh mối nên hắn vội vã từ Long Sơn quay về, gặp Dương Lăng rồi lại quan sát tỉ mỉ một hồi, thấy đại nhân quả nhiên không việc gì hắn lúc này mới yên tâm. Ở cùng với nhau lâu như vậy, con đường làm quan của Dương Lăng lên lên xuống xuống hắn đều ở bên cạnh, bây giờ không chỉ bởi vì tiền đồ của cá nhân đều buộc chặt trên người Dương Lăng mà hắn cũng thật sự rất có cảm tình với vị thượng quan này.
Dương Lăng qua chuyến đi Tô Châu, Hải Ninh này càng muốn kết thúc công việc ở Giang Nam sớm để mau chóng quay về kinh thành cho nên vừa mới thấy Liễu Bưu thì lập tức hỏi:
- Liễu Bưu, việc ta cần ngươi làm như thế nào rồi?.
Liễu Bưu nói:
- Đại nhân, Chỉ Huy Thiêm Sự Vệ Long Sơn Đinh Lâm đã lấy được chứng cứ quan trọng, thế nhưng tên tiểu tử này dường như khi ấy lại có ý hối hận, chần chừ không chịu giao ra, hạ quan nói với hắn rằng chứng cứ của hắn chẳng qua cũng chỉ thêu hoa trên gấm, chỉ cần binh lính của Vệ Long Sơn không đủ một nửa định mức, Tất Xuân tham ô bao năm nay số lương lộc thừa ra cũng đủ để chúng ta trừng trị hắn, tên tiểu tử này mới giao chứng cứ ra.
Nói rồi hắn lôi một bọc vải từ trong lòng ra, đưa cho Dương Lăng, nói:
- Đại nhân, đây là chứng cứ phạm pháp của Tất Xuân và Viên Hùng mà Đinh Lâm ghi lại, tất cả thời gian, địa điểm, những người có liên quan đều ghi rõ trong hồ sơ. Ngoài ra mật chỉ của kinh thành cũng đã đến tối qua.
Dương Lăng vừa nghe nói kinh thành có mật chỉ không kìm nổi bỗng dưng đứng bật dậy, hỏi vội:
- Ở đâu, mau đưa cho ta xem.
Liễu Bưu lật tay áo, cởi mảnh vải được bí mật buộc trên cánh tay, lấy ra một mảnh lụa vàng mềm mại, Dương Lăng vội vàng nhận lấy, mở ra để xem, không kiềm được mỉm cười, nói:
- Hoàng thượng trước nay luôn chuộng võ, ta đã đoán được rằng khi Hoàng thượng nghe nói Vệ, Sở bất tài hủ bại như vậy nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, ha ha, Hoàng thượng muốn ta tùy cơ ứng biến, phụng chỉ trong thời gian thay vua đi tuần tra xét được toàn quyền xử lý mọi việc phạm pháp ở Giang Nam, có đạo thánh chỉ này thì chúng ta có thể danh chính ngôn thuận bắt người.
Dương Lăng vui mừng thu thánh chỉ lại, suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Động tĩnh của Viên Hùng và Tất Xuân thế nào? Có phát giác ra hành động của chúng ta không?
Liễu Bưu cười nhẹ, nói:
- Chuyến đi Tô Châu này của đại nhân náo động ầm ĩ, cho dù bọn chúng có chút ngờ vực, lúc này cũng đã xóa bỏ dè chừng. Vậy đó, nếu nói về việc thu thuế má thì hắn xếp cuối trong ba tên Trấn Thủ Thái Giám, đại nhân đi kiểm tra Hàng Châu trước rồi lại đi Tô Châu đã thể hiện rằng đại nhân coi trọng nguồn gốc thuế má của lương thực, trà, hàng dệt hơn. Thế nhưng từ sau khi đại nhân đến đây thì Viên Hùng có phần giảm bớt bóc lột, hiện nay đã bãi bỏ bớt bốn phần trạm thu thuế, gần đây cũng luôn thu mình an phận thủ thường tại Vệ Long Sơn.
Dương Lăng cười lạnh một tiếng, nói:
- Đợi ta vừa mới rời khỏi, số bạc thiệt thòi trong những ngày an phận thủ thường này lại vơ vét gấp bội từ dân chúng về, hừ! Nhưng cũng không thể không quan tâm đến hắn, xa lánh hắn quá thì không khỏi làm hắn ngờ vực, nói cho hắn biết, năm ngày sau bản quan sẽ đến tuần thị Vệ Long Sơn.
Liễu Bưu hội ý, cười nói:
- Vâng, đại nhân cho hắn uống viên Định tâm hoàn này thì đảm bảo hắn sẽ yên tâm đợi đại nhân. Thế nhưng… khi nào thì chúng ta động thủ?.
Ánh mắt của Dương Lăng chăm chú, nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, bổn quan muốn mở tiệc ba ngày đáp lễ quan viên, thân sĩ của Hàng châu để tặng cho y thêm một viên Định tâm hoàn nữa. Ngươi ngay trong đêm đi đến Hải Ninh, kế hoạch vạch ra trước đây thay đổi một chút, không cần phải tước đi binh quyền của Chủng Thiên tổng nữa, qua mấy ngày tiếp xúc bản quan cảm thấy người này còn có thể dùng được, chỉ cần giám thị chặt chẽ một chút là được. Sau ba ngày nữa, triệu tập vệ quân và diêm binh khởi hành lúc mặt trời lặn, ngay trong đêm đến Vệ Long Sơn, đến canh bốn bản quan muốn bọn họ xuất hiện ở đại doanh của Vệ Long Sơn!.
Liễu Bưu phấn chấn nói:
- Vâng, ty chức tuân mệnh, nếu như đại nhân không còn việc gì khác, ty chức xin được cáo lui.
Dương Lăng nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi:
- Đúng rồi, ta sai ngươi về kinh thành nhân tiện dò xét chút hành tung Nội đình và Ngoại đình, thế Ty Lễ Giám và Nội Các có động tĩnh gì khác thường không?
Liễu Bưu vỗ trán một cái, nói:
- Ty chức chỉ biết vui mừng suýt nữa quên mất việc này, ha ha, đại nhân yên tâm được rồi, đám quan viên trong triều hiện nay chẳng thể để ý đến đại nhân nữa, Đại Đương Đầu nói, hiện giờ Hoàng thượng đã bỏ buổi chầu trưa, chầu sớm cũng thường đến muộn khiến ba vị Đại học sĩ Nội Các vì việc này mà dẫn đầu văn võ bá quan can gián suốt ngày, thường xuyên nảy sinh tranh chấp với Hoàng thượng. Hoàng thượng sau khi kết hôn, đối với hoàng hậu và hai vị quý phi nương nương thập phần lạnh nhạt, thường xuyên lén lút chuồn đến Báo Phòng (phòng nuôi báo) chơi đùa, Hoàng thượng kêu bọn người Cốc Đại Dụng thu gom mười con báo nuôi ở đấy, phái ba trăm võ sĩ phụ trách nuôi dưỡng huấn luyện, các chi phí nuôi dưỡng khác không tính, riêng thịt nuôi báo mỗi ngày đã chi dùng sáu mươi cân, bởi vì chuyện này, Ngự Sử đài và Hàn Lâm viện mỗi ngày đều liên tục dâng tấu, triều đình cũng đau hết cả đầu vì việc Hoàng thượng xao lãng triều chính, chơi đùa lãng phí.
Dương Lăng lấy làm kinh hãi, nghi hoặc hỏi:
- Ta mới rời kinh thành chưa đầy một tháng, tại sao lại xảy ra nhiều việc như vậy? Hoàng thượng tuy rằng ham chơi nhưng nếu không có người xúi giục dụ dỗ thì cũng không thể hoang đường lệch lạc đến như vậy, Thế nhưng… Nội đình còn có đám người Vương Nhạc, Phạm Đình, bọn Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng cũng thuộc sự cai quản Ty Lễ Giám, sao dám làm xằng như vậy?
Liễu Bưu nhủ thầm: "Có một người bạn Xưởng Đốc của Nội Xưởng đang lên như mặt trời giữa trưa như ngài, bọn họ có gì mà không dám làm chứ?", thế nhưng hắn không dám nói ra lời nói này.
Dương Lăng cau mày nghĩ ngợi một lát, luôn cảm thấy trong một thời gian ngắn như vậy bọn người Lưu Cẩn dám to gan như vậy có chút không bình thường. Dương Lăng biết có đám người Vương Nhạc đè trên đầu, bọn Lưu Cẩn không có dã tâm thăng quan tiến chức nhanh, bình thường bọn chúng dỗ Hoàng thương chơi đùa chẳng qua cũng chỉ làm cho Hoàng thượng vui vẻ để kiếm chác chút lợi ích mà thôi, bây giờ bọn chúng làm như vậy chắc chắn sẽ dẫn tới sự căm ghét của các ngoại thần, bọn chúng không có to gan như vậy hay ít ra bây giờ là tuyệt đối không có, việc này nhất định có mờ ám.
Dương Lăng nghĩ đến đây, quả quyết nói với Liễu Bưu:
- Thông qua mạng lưới thông tin của chúng ta nói với Đại Đương Đầu, chú ý cặn kẽ mọi tin tức Nội đình và Ngoại đình, có bất kỳ động tĩnh nào đều phải kịp thời trình báo cho ta.
Liễu Bưu thấy sắc mặt của Dương Lăng nghiêm trọng cũng không dám cười đùa nữa liền vội vàng “dạ” một tiếng, thấy Dương Lăng dường như đang có tâm sự, bấy giờ mới cáo từ lui ra ngoài, sau khi xắp đặt xong mọi việc lập tức đi Hải Ninh.
Hiện giờ Dương Lăng đã không còn là dịch thừa Kê Minh non nớt nữa, cũng đã ít nhiều hiểu rõ một số âm mưu thủ đoạn đả kích đối thủ chính trị như ném đá giấu tay, gắp lửa bỏ tay người ở trong triều. Khi y rời Kinh thành thì lo lắng Nội đình và Ngoại đình[4] sẽ gây bất lợi với mình, bây giờ nghe nói hành vi khác thường của Chính Đức nhất thời cũng không đoán được nguyên do trong đó cũng không khỏi ngấm ngầm nảy ý cẩn thận, chỉ sợ rằng đây là âm mưu do đối thủ bày ra. Ban đầu, Dương Lăng muốn mau chóng trở về Kinh, bây giờ có sự cảnh giác này lại trở nên cẩn thận không dám manh động, sợ dẫm vào cái bẫy do đối phương bày ra.
Dương Lăng đợi cho Liễu Bưu rời khỏi, ngồi yên lặng đem những việc mình đã làm từ khi xuống Giang Nam đến nay để cân nhắc kỹ càng lại một lần, không phát hiện ra chỗ nào có thể để người khác tố cáo hãm hãi y, sự lo lắng trong lòng mới dần lắng xuống.
Lúc này bức rèm châu vang lên đinh đang, một thân hình thanh tú lặng lẽ tiến vào, Dương Lăng quay đầu lại chỉ thấy Cao Văn Tâm đứng ở bên cửa, liền cười nhẹ rồi nói:
- Mới sáng sớm đã phải châm cứu rồi sao?.
Cao Văn Tâm u oán liếc y môt cái, vị đại lão gia này quả thật không coi nàng như người hầu nhưng lại xem nàng như thầy thuốc tư nhân, lẽ nào không phải vì trị bệnh thì bản thân không thể đến gặp y sao?
Dương Lăng đứng dậy duỗi mình một cái, nói:
- Được rồi, mỗi ngày một lần châm cứu, bây giờ một ngày mà không châm cứu ta cũng thấy không quen. Ha ha, đúng rồi, cách trị liệu Khư Hư Kiện Thể này nhất định cần nửa năm sau mới phát huy tác dụng sao?
Tuy nói là có bàn tay ngọc mềm mại của Cao Văn Tâm xoa bóp cũng coi là một sự hưởng thụ, thế nhưng mũi châm cuối cùng trong mỗi ngày kia đều châm y thành "một cột chống trời", làm Dương Lăng phải nằm sấp ở đó yên lặng chờ "nhị đệ" tâm bình khí hoà, một ngày hai ngày còn có thể chịu đựng được, chứ ngày nào cũng vậy, lại không có mấy cô gái nhỏ như Ấu Nương, Tuyết nhi ở đây, điều này giống như uống một cốc Xuân dược, sau đó lại dùng nước lạnh tạt vào, ngày tháng dài lâu quả thật là có chút khổ sở không thể nói thành lời.
Khuôn mặt của Cao Văn Tâm ửng hồng, nàng nói dối Dương Lăng là phương thuốc làm khỏe cơ thể cho Dương Lăng thực ra là phương thuốc dùng để chữa trị bệnh vô sinh, dùng đến phương thuốc này thì chắc có chút tác dụng, còn như bây giờ có hiệu quả hay không thì cho dù nàng có là thần y cũng nhìn không ra được, liếc trộm vẻ mặt không tình nguyện của Dương Lăng, nàng chỉ biết bất đắc dĩ nói:
- Bẩm lão gia, đúng vậy, phương thuốc này không dùng đủ nửa năm thì hoàn toàn không có hiệu quả, cho nên lão gia nhất định phải kiên trì uống thuốc châm cứu mới được.
Dương Lăng bất đắc dĩ, nói:
- Được rồi, vào phòng trong dùng châm nào.
Dương Lăng nằm sấp trên giường, nhận thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Cao Văn Tâm không nhịn được cười, nói:
- Ta nói mà, hôm nay sao lại châm cứu sớm như vậy, có phải nàng có điều gì muốn nói với ta không?
Cao Văn Tâm sững người, tiếp đó lại cúi đầu nói:
- Thị tỳ.... Thị tỳ không có điều gì muốn nói với lão gia... Thế nhưng... Có phải lão gia quên mất nói điều gì nói với thị tỳ?
Dương Lăng lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Ta có điều gì… A! Nàng nói là…
Y nằm sấp một lát, mới bất đắc dĩ nói:
- Đợi lát nữa châm cứu xong, nàng thay trang phục rồi cùng ta ra ngoài dạo chút nhé. Đến đây lâu như vậy, đi đến đâu cũng nói ngắm cảnh nhưng thực ra cũng chỉ là đón tiếp tiễn đưa người đến thăm. Cùng nàng chèo thuyền ngắm sen có lẽ là việc vừa ý nhất của chuyến xuống Giang Nam lần này, tý nữa chúng ta cùng đi dạo hẻm nhỏ ở Hàng Châu, khi ấy… ta nói cho nàng nghe.
Các hẻm nhỏ ở Hàng Châu, thực giống như các tài nữ dòng dõi thư hương của Giang Nam, làm cho bạn mới nhìn thoáng qua thì sững sờ về vẻ đẹp của nó, thế nhưng có đi lại bao nhiêu lần bên cạnh nó bạn cũng không thể nào đoán ra được bí mật u nhã, thần bí ẩn chứa trong đó.
Vừa mới bước vào hẻm nhỏ, tựa như thoáng cái từ đô thị phồn hoa bước vào giấc mộng mờ ảo. Sự u nhã tĩnh lặng của nó làm cho bước chân của người đi đường không tự chủ được thả lỏng một chút.
Dương Lăng và Cao Văn Tâm cải trang giống như sĩ tử dạo bước trên con đường đá xanh, chầm chậm thong thả đi vào hẻm nhỏ, ánh mặt trời sau buổi trưa nhè nhẹ rơi rụng trên mái hiên ở hai bên. Ở hai bên hẻm, từng căn nhà tường trắng ngói xám lẳng lặng đứng sững sững. Những viên ngói xám đã nếm đủ sự xâm nhập của mưa gió, hiện ra một vẻ buồn bã tang thương.
Trong hẻm nhỏ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng người đi đường qua lại cũng rất thong dong, nhàn nhã. Bốn gã hộ vệ cải trang thành người qua đường ở phía trước, cách nhau khoảng mười bước chân đang cẩn trọng quan sát khách qua đường mở lối cho bọn họ, đằng sau cũng có bốn gã giữ khoảng cách như vậy chậm rãi đi theo.
Đến được địa vị như ngày hôm nay của Dương Lăng thì nếu như muốn một mình ra ngoài đi dạo và hưởng thụ không gian riêng tự do tự tại luôn là điều vọng tưởng mà tình cảnh như bây giờ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Trịnh Bách hộ rồi, con người ta đạt được cái này thì phải mất đi cái khác.
Giữa dãy nhà tường trắng ngói xám có mấy cửa tiệm nhỏ, hoặc là tiệm may, hoặc là quán mỳ, hoặc là tiệm tạp hóa, phần lớn chủ nhân trong tiệm đều đang ngủ gật. Đằng sau dãy nhà bên trái của hẻm nhỏ là một con sông nhỏ êm đềm, những căn nhà này đều xây dựng tựa vào sông, cửa sổ phía sau trông ra chính là dòng nước chảy róc rách, bên ngoài bức tường thấp phía sau dãy nhà bên phải là một con đường cái, có vẻ đẹp kiều diễm khác lạ của "Tường lí thu thiên tường ngoại đạo, tường ngoại hành nhân, tường lí giai nhân tiếu". (bên trong tường là xích đu, bên ngoài tường là đường cái, ngoài tường có người đi lại, bên trong giai nhân cười)
Bước qua một cây cầu nhỏ thấp thoáng dưới gốc cây Du nghiêng ngả là một hàng hiên dài, sát bên trái là sông, bên phải đều là tửu lầu. Tửu lầu đều không lớn nhưng phong cách lại rất cao nhã, dường như là các quán xưa mấy trăm tuổi, các cột hiên trước cửa đều đã phai hết sơn mạ, các chấn song cửa sổ chạm trổ mang phong cách cổ xưa.
Dương Lăng dừng bước trước một tòa tửu lầu, nói với Cao Văn Tâm – đã cải trang thành một công tử tuấn tú:
- Đi nào, chúng ta lên lầu ăn một chút đồ.
Cao Văn Tâm cùng Dương Lăng vai kề vai đi dạo trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, trong lòng vô cùng an nhàn chỉ muốn cùng Dương Lăng như vậy đi mãi, nghe Dương Lăng nói muốn lên lầu uống rượu nàng mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu.
Trong tửu lầu không có khách, mà thực sự thì lúc này cũng ít có người ra vào các tửu lầu, ông chủ và tiểu nhị đều úp mặt ngủ gật trên bàn, sự nhàn nhã đó thật là làm cho người khác ngưỡng mộ. Tửu lầu ở ngay sát bên sông, trong lầu lúc này vẫn chưa có khách, hai người đi lên lầu hai rồi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, trước cửa sổ bày hai chậu cúc vàng nở rộ rực rỡ, ở phía trên treo một chiếc lồng chim trong có hai chú anh vũ đang hót véo von.
Dương Lăng kêu ông chủ giới thiệu vài món ăn, chỉ một lát rượu và thức ăn được bưng lên, thức ăn tinh xảo đẹp mắt như thịt chó hấp tương, cá tươi áp chảo, chân giò ninh măng, hạt sen chưng đường, hai vò hoàng tửu ấm, Dương Lăng chỉ biết vùi đầu ăn uống, Cao Văn Tâm có tâm sự trong lòng nên không ăn được, nàng chỉ nếm qua rồi thôi. Đôi mắt đẹp nhìn Dương Lăng chằm chằm, đợi y nói ra điều bí mật to lớn kia.
Dương Lăng thấy không thể tránh được nên đành phải bỏ đũa xuống, than nhẹ một tiếng, nói:
- Thức ăn ở đây tinh xảo, phong cảnh u nhã, lại có một người con gái tâm đầu ý hợp như nàng làm bạn, thật giống như thiên đường ở trần gian, chỉ tiếc là… thời gian mà ta có thể hưởng thụ không còn nhiều nữa.
Cao Văn Tâm cau hàng lông mày thanh tú lại, nghi hoặc hỏi:
- Lão gia, ngài… lời này của ngài có ý gì?.
Dương lăng cười bất dắc dĩ một cái, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì .... tuổi thọ của ta chỉ còn lại một năm, một năm sau hồn về địa phủ, khi đó thế gian sẽ không còn ai là Dương Lăng nữa.
Cao Văn Tâm há đôi môi anh đào kinh ngạc sững sờ một lúc lâu, bất chợt nắm lấy cổ tay y. Bình thường nàng chỉ cần một ngón tay là đủ xem mạch cho người khác, lúc này người trong lòng nói ra những lời kinh hãi thế nên quan tâm quá tất loạn, trong lúc lo lắng mà dùng đến ba ngón tay.
Dương Lăng để mặc cho nàng nắm lấy cổ tay, ôn nhu nói:
- Nàng là một người con gái tốt, tình ý của nàng đối với ta, Dương mỗ chẳng phải là tượng đất tượng gỗ nên trong lòng sao lại không biết? Với thân phận cao quý của nàng, nếu như không phải trong nhà bỗng nhiên gặp phải điều bất trắc mà trầm luân thành tôi tớ thì cho dù nàng và ta có duyên gặp mặt cũng chẳng thể nảy sinh tình ý, điều này há không phải là ý trời sao?.
Rốt cuộc Dương Lăng cũng thẳng thắn thừa nhận nảy sinh tình cảm với nàng, nếu như đổi thành khi khác nói ra thì Cao Văn Tâm không biết phải vui mừng đến thế nào, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn biết Dương Lăng có ám tật trí mạng nào nên phảng phất giống như không nghe, chỉ ngưng thần lắng nghe mạch đập của Dương Lăng.
Dương Lăng khe khẽ nói:
- Nếu như nàng đồng ý... ta và nàng kết thành huynh muội khác họ được không? Sau khi về kinh thành ta sẽ xin hoàng thượng xóa bỏ nô tịch cho nàng, nàng lớn hơn bọn người Ấu Nương mấy tuổi, biết nhiều hiểu rộng lại lanh lợi hơn nhiều, sau khi ta qua đời xin nàng trông nom bọn họ nhiều hơn.
Cao Văn Tâm kinh hãi nhìn y chằm chằm, run giọng nói:
- Ngài… mạch đập của ngài ổn định có lực, tuyệt không có bất kỳ chứng bệnh gì, tại sao lại nói như vậy?.
Cao Văn Tâm nhà tan cửa nát, từ sau khi mến mộ Dương Lăng đã coi y thành người thân nhất, là người duy nhất có thể nương tựa, lúc này kiểm tra không ra Dương Lăng có bệnh trên người nhưng y lại nói vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không giống như nói đùa làm Cao Văn Tâm lo lắng sợ hãi, trên trán đã toát mồ hôi.
Dương Lăng thấy vậy không nhẫn tâm, trở tay nắm lấy bày tay nhỏ ấm áp của nàng, khóe miệng nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ:
- Không phải kiểm tra nữa, ta không có bệnh, đây là số mạng, nàng hiểu không? Diêm La kêu người ta canh ba chết, ai có thể sống đến canh năm? Văn Tâm, nàng được xưng là thần y, nhưng đã gọi là y thì chỉ chữa đuợc bênh thôi còn vận mệnh thì làm sao mà chữa đuợc.
Cao Văn Tâm lắp bắp nói nói:
- Lão gia, ngài... ngài nói mình chỉ còn một năm tuổi thọ, là .... là có người xem bói cho ngài? Thuyết tướng số có nhiều chỗ huyễn hoặc, ngài... ngài quá hồ đồ rồi, làm sao lại tin vào những thứ đó? A! Chẳng nhẽ là Trương Thiên sư bốc quẻ xem bói cho ngài?
Trên thế gian này ngoài trừ Trương Thiên sư thì còn ai khi xem bói dám nói thẳng tuổi thọ của người khác là như thế nào? Hơn nữa còn làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ? Cao Văn Tâm bỗng nhiên đứng bật dậy, định đi tìm Trương Thiên sư hỏi cho rõ ràng, Dương Lăng vội vã đứng lên, kéo lấy tay nàng:
- Không liên quan đến Trương Thiên sư, tóm lại là… đạo hạnh người này còn lợi hại gấp trăm lần Trương Thiên sư, muộn nhất tháng mười năm sau chính là lúc thọ chung của ta. Ba người Ấu Nương bọn họ ta đã thấy mặc nợ quá nhiều, nàng nói đi… ta làm sao lại có thể nhẫn tâm làm hỏng tuổi thanh xuân của nàng?.
"
Sao lại có thể chứ?" Cao Văn Tâm nghe vậy vừa giận vừa lo, người xưa tuy rằng nói là tin vận mệnh nhưng cũng chưa nghe ai dám xem bói nói tuổi thọ của người khác còn lại mấy năm, nếu thật có người xem bói như vậy đoán chừng sẽ từ đại sự biến thành lừa đảo rồi bị quan phủ coi là "yêu ngôn hoặc chúng" mà đánh chết.
Lão gia rõ ràng là rất khỏe mạnh nhưng lại cứ khăng khăng tin tưởng vào những lời nói xằng bậy đó, thì ra lão gia không tiếp nhận nàng không phải là ngại tuổi tác của nàng lớn, cũng không phải ngại nàng có thân phận gia nô mà hóa ra là... hóa ra là… Cao Văn Tâm hận là không thể ngay lập tức tìm thấy người đã nói Dương Lăng chỉ còn lại một năm tuổi thọ để giáng cho y một cái tát thật đau.
Nàng bực tức giậm chân, nói:
- Không được, ta đi tìm Trương Thiên sư, nếu như ngài thật có mệnh hệ gì thì Trương Thiên sư sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ? Đây rõ ràng là có người hồ ngôn loạn ngữ, cố ý ăn nói hù dọa.
Lúc này nàng cải trang thành con trai nhưng nhíu mày dậm chân thì lại là dáng vẻ yêu kiều của con gái, xem ra vô cùng dễ thương. Dương Lăng kiên quyết lắc đầu, nói:
- Nha đầu ngốc, ta là người dễ tin những lời không căn cứ sao? Không cần phải đi tìm Trương Thiên sư nữa, cho dù là y cũng chưa chắc đã xem ra được. Những lời ta nói đều không phải giả dối cho nên… ta quyết không thể tiếp nhận tình ý này của nàng.
Dương Lăng thấy nàng lo lắng đến sắp chảy nước mắt, vội cười đùa cợt nhả dỗ dành, nói:
- Hay là chúng ta đánh cược, ngày này năm sau nếu như ta chết rồi thì nàng phải cùng ta kết bái huynh muội trước linh vị của ta rồi sau đó yên phận xuất giá, nếu như ta không chết thì là ta đã dối lừa nàng, lúc đó… thì ta sẽ gả cho nàng được rồi, ha ha ha.
Cao Văn Tâm thấy dáng vẻ cợt nhả cười đùa của y cũng không biết là y nói thật hay giả. Nếu lời y nói là thật thì cái dáng vẻ vô lại muốn bị ăn đòn kia quả thực không giống. Còn nếu nói là giả… nhưng rõ ràng trong ánh mắt kia ẩn chứa một sự bi ai sâu đậm, sao mình lại thích một người như vậy?
Dương Lăng hít một hơi dài, lấy lại tinh thần, nói:
- Chúng ta bây giờ như thế này, làm một đôi hồng nhan tri kỷ có gì là không tốt? Chẳng mấy khi nàng cùng ta đơn độc đi dạo, nàng xem chỗ này… ý?
Dương Lăng chỉ ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên mở to mắt, sau đó đi tới vin vào cửa sổ nhìn xuống dưới. Cao Văn Tâm không hiểu ra sao, cũng vội đi theo. Chỉ thấy ở phía dưới của sổ là một con sông nhỏ nước chảy chầm chậm. Lúc này đang có một con thuyền Ô Bồng chầm chậm trôi đến. Trên đầu thuyền có một đứa trẻ mới lớn dáng vẻ chất phác khỏe mạnh. Chỉ là nhìn từ phía trên xuống thì trên gáy đứa trẻ đó có một cái bướu thịt lớn mầu tím đỏ, nếu như nhìn tỉ mỉ sẽ làm cho người thấy dựng hết tóc gáy.
Lúc này đứa trẻ đó đứng dậy, kêu lớn về phía sau:
- Cha, khi nào cậu từ Quảng Đông về? Cậu nói khi nào quay về sẽ mang cho con nhãn và vải, bây giờ đã ba tháng rồi mà còn chưa thấy quay về?
Người đàn ông khua chèo ở phía sau cười ha ha:
- Đứa nhóc ngươi chỉ biết thèm ăn, lớn như vậy rồi cũng nên hiểu chuyện đi, mẹ của con ở phường dệt nhà Cao lão gia rất vất vả, đừng có luôn cứ quấn lấy mẹ đòi mua quà vặt cho con ăn.
Dương Lăng hít một hơi lạnh.
"Đứa trẻ này… cũng không cha không mẹ, ta trông thấy đáng thương nên thu giữ nó lại đưa đến đây… à đúng, đó là việc mùa hè năm ngoái". Câu nói này của Mạc Thanh Hà giống như tiếng sét vang lên bên tai, Dương Lăng sững sờ nhìn theo con thuyền nhỏ nhè nhẹ trôi xa, trong lòng chỉ nghĩ: "Tại sao hắn lại lừa ta? Chẳng qua chỉ là thu giữ một đứa bé, ta lại không nói đến chuyện đi thăm những đứa trẻ đó, tại sao hắn lại phải tìm một thiếu niên đến giả vờ là đứa trẻ y thu nhận để lừa ta? Sợ ta nảy ý nghi ngờ như vậy, rốt cuộc hắn đã làm cái gì?’.
Dương Lăng bỗng nhiên bừng tỉnh quay người chạy xuống lầu, Cao Văn Tâm không biết đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng đuổi theo người y nhưng chỉ mới xuống hai bậc cầu thang thì Cao Văn Tâm kêu một tiếng “ái a”, dẫm hụt một chân làm cổ chân bị trẹo, nàng đau đến sắc mặt tái nhợt phải dựa vào tay vịn mà đôi môi cũng run lên lẩy bẩy.
Dương lăng thấy thế vội vàng quay lại đỡ lấy nàng, tám gã nha sai khi nãy thấy lầu hai không có người liền chiếm lấy hai bàn ở lầu một, gọi đồ nhậu rồi canh gác, khi này thấy đại nhân vội vã chạy xuống lầu thì vội vàng bỏ đũa xuống rồi tiến lên trước nghênh đón.
Dương Lăng hạ thấp giọng nói:
- Nhanh, cử hai người đi theo con sông ở phía đằng sau kia, đuổi theo một con thuyền. Trên thuyền có một đứa bé trên gáy có mọc bứu thịt, đi theo họ về nơi ở và tra xét rõ mọi thứ về họ, mau đi.
Hai gã sai nha mau chóng dạ một tiếng rồi quay người chạy khỏi tửu lầu. Dương Lăng đỡ lấy Cao Văn Tâm hỏi:
- Nàng thế nào rồi?.
Vẻ mặt của Cao Văn Tâm đau khổ, nói:
- Đau quá, cổ chân trẹo rồi, thị tỳ… thị tỳ không đi được nữa.
Hai gã sai nha thấy đại nhân đỡ người đi xuống cầu thang không tiện nên muốn đỡ lấy Cao Văn Tâm từ tay của Dương Lăng, Cao Văn Tâm làm sao chịu để bọn chúng lại gần người mình, Dương Lăng bất đắc dĩ phải cúi người luồn một tay nâng hai gối của nàng rồi bế ngang nàng lên, hai tay của Cao Văn Tâm thuận thế ôm chặt lấy cổ y, tuy rằng chân đau như kim đâm vào tim nhưng khóe miệng đã khe khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
o O o
Nếu như người bạn gái của bạn bị trẹo cổ chân, bạn giúp nàng cởi giày tháo tất, xoa một chút rượu thuốc rồi sau đó sẽ như thế nào?
Đáp án rất đơn giản, không phát sinh bất kỳ việc gì hết, nàng ta sẽ thoải mái nói tiếng cảm ơn rồi sau đó lại thoải mái giơ tay ra cho bạn để bạn dìu nàng ta đi gọi xe, đợi cho nàng vào trong nhà thì không còn việc gì của bạn nữa.
Nếu như tại một thời đại đối với người con gái chân còn quan trọng hơn danh tiết, trinh tiết, nhiều người con gái đến thân thể đều trao cho đàn ông nhưng lại coi bàn chân của mình là bộ phận riêng tư không cho phép đàn ông chạm vào mà nói thì nàng ta chịu ngồi ở trên giường để cho bạn tháo giầy cởi tất, xoa nhẹ bàn chân nhỏ như bông sen, vậy điều đó có nghĩa gì?
Cao Văn Tâm biết điều đó có nghĩa gì cho nên nàng nhìn Dương Lăng lặng lẽ đưa tình, hé răng cắn nhẹ làn môi đỏ, đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ khép lại như một sợi tơ.
Dương Lăng đang cúi đầu chăm chú giúp nàng xoa chân thì không biết, y chưa từng nghe qua câu nói "Đầu của đàn ông, chân của phụ nữ, chỉ được nhìn không được sờ", cho nên Dương Lăng không những sờ mà còn sờ tương đối tỷ mỉ.
Trong lòng Cao Văn Tâm, bắt đầu từ giây phút này, nàng đã hoàn toàn là người của Dương Lăng, cả đời cả kiếp này, không còn có thể gả cho người đàn ông thứ hai, còn Dương Lăng lại ngậm ngùi trong lòng: Bàn chân của Cao Văn Tâm thật đẹp, đây là đôi chân đẹp nhất mà y từng thấy, người phụ nữ có thân hình đẹp không dễ tìm, người phụ nữ có khuôn mặt đẹp càng khó tìm, còn người phụ nữ có đôi chân đẹp…”
Hai bàn chân của của Cao Văn Tâm nhỏ nhắn, gọn gàng, làn da trắng như tuyết, lóng lánh, hiện lên vẻ nhẵn bóng, thật là giống như vẻ trơn tru như ngọc, nét mềm mại như lụa, màu da trên mu bàn chân tựa như trong suốt, móng chân của mười ngón chân đều hiện màu hồng nhạt, giống như mười cánh hoa nhỏ.
Tào Thực có viết: “Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần” (nhẹ nhàng đạp sóng, áo phất bụi hồng - ND); Lý Bạch viết: “Phúc thượng túc như sương, bất chiếu Nha Đầu miệt" (bàn chân trắng trên đôi guốc gỗ, không đi vớ Nha Đầu- ND); đến như suốt ngày vì nước vì dân lo lắng âu sầu như Đỗ Phủ cũng từng viết: "La miệt hồng tảo diễm” (áo lụa màu đỏ tươi - ND), nếu như chưa từng thấy qua mỹ nữ có bàn chân thanh tú mềm mại mảnh mai đến thế thì sợ rằng cũng chẳng thể phát ra được cảm khái như vậy?
Cao Văn Tâm bị y xoa nhẹ đến rạo rực cả người, lòng xuân dập dềnh lại nhớ tới Dương Lăng năm lần bảy lượt khước từ tuyệt tình, coi tình cảm chân thành của mình như không có gì chỉ bởi vì một lý do đáng cười như thế làm nàng không khỏi lại có chút bực bội. Người con trai này, tại sao mình lại cứ khăng khăng thích y, thế nhưng nếu như đó chỉ là lý do vu vơ vậy không phải có nghĩa là chung thân đại sự của mình có hi vọng rồi sao?
Nàng cắn môi, không thoải mái vặn vẹo nửa người dưới, định hỏi hai người họ đã đến nước này rồi vậy khi nào y cưới mình về nhà, thế nhưng lời nói vừa đến miệng đã lại biến thành:
- Lão gia, thị tỳ… thị tỳ đỡ nhiều rồi, không phải lão gia nói Mạc công công là người biết điều nhất trong ba vị Trấn Thủ Thái Giám sao? Tại sao… Ái, có phải là hắn đem những đứa trẻ kia lừa bán cho người khác?
Dương Lăng nhè nhẹ lắc đầu, nói:
- Không phải, sự bóc lột của hắn tuy rằng không lợi hại nhưng ở Giang Nam này cũng có thể coi như là tiền vào như nước, lừa bán mấy đứa trẻ có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Ta thấy kỳ lạ là ở chỗ này, hắn không nhất thiết tính toán mấy đứa cô nhi, nhưng bây giờ xem ra, tung tích những đứa trẻ mà hắn thu dưỡng kia đích thực có vấn đề, thoạt nhìn việc này cũng nhỏ nhưng y ra sức che đậy, tất có chuyện lớn, ta nhất định phải tra xét kỹ càng việc này.
Cao Văn Tâm im lặng một lát, gắng sức hít một hơi vào lấy hết dũng khí quyết tâm nói:
- Lão gia, phần lớn giang hồ đạo sĩ cố ý nói bừa nói bậy để gạt tiền người ta thôi, một năm tuổi thọ cái gì chứ, làm sao mà tin tưởng được, thị tỳ… ngài.
Dương Lăng cười khổ nghĩ thầm chân tướng sự việc kia đích thực là kinh thế hãi tục, nếu như nói toàn bộ ra không chừng Cao Văn Tâm sẽ coi y thành yêu quái mượn xác hoàn hồn nên y làm sao dám nói ra, đành phải ậm ờ:
- Ta không phải là một người hồ đồ, nếu như không chắc chắn mười phần thì ta cũng sẽ không nói vậy. Văn Tâm… sinh mệnh của ta quả thật không còn nhiều nữa .... Ài, những rối rắm ở trong đó không nhắc đến cũng được.
Y nói rồi ngẩng đầu nhìn một cái thấy Cao Văn Tâm đỏ mặt, trong đôi mắt dưới hàng lông mi dài kia đầy vẻ tủi thân và u oán lại vội vàng cúi đầu xuống, thế nhưng vừa mới cúi xuống thì chiếc áo dài mềm mại dán sát vào người chậm rãi hiện ra cặp đùi thon dài tươi mọng kia của Cao Văn Tâm, chóp mũi còn thoảng mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ, động tác hai tay nắm lấy bàn chân ngọc nõn nà kia của y cũng không khỏi trở nên ngập ngừng.
Cao Văn Tâm thấy y vẫn khờ dại tin vào lời nói của đạo sĩ chấp mê bất ngộ, trong lòng bực bội vô cùng: “Lão gia ngốc nghếch nói thì đường đường chính chính, được rồi, nguyên phối là Ấu Nương, ngài cưới rồi, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi là Hoàng thượng ban cho, ngài cũng cưới rồi, hiện giờ ngài còn… ngài còn… còn nói kết nghĩa kim lan, kêu ta gả cho người khác gì chứ, ta còn gả cho người khác được sao?”
Cao Văn Tâm nghĩ đến đây, cắn răng lẳng lặng rút một mũi kim châm từ trong búi tóc ra cầm trên tay. Dương Lăng đang cúi đầu thoa nhẹ cổ chân cho nàng, gáy ở ngay trước mắt nàng, chỉ cần nhè nhẹ châm một cái thần không hay quỷ không biết thì con người vô tình này đêm nay có thể trở thành lang quân của mình.
"Có nên châm xuống hay không?" Cao Văn Tâm tự hỏi, bàn tay nắm đuôi kim cũng khẩn trương toát mồ hôi ướt đẫm, lòng dạ nàng ngổn ngang đấu tranh không ngừng, trăm nghìn ý nghĩ xoay vòng trong đầu, bàn tay cầm kim châm kia run rẩy rốt cuộc không nhấc lên được.
Chú thích:
[1] Tam ty gồm Thừa tuyên bố chánh sứ ty, đề hình án sát ty, đốc chỉ huy sứ ty.
[2] Giang Chiết Mân Lỗ: Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn Đông.
[3]Nội đình- Ngoại đình: là hai chế độ chính trị kìm chế lẫn nhau với quyền lực quân chủ là hạt nhân thời Minh.
Nội đình: tập đoàn chính trị với thành phần là hoạn quan (thái giám), gồm 12 giám, 4 ty, 8 cục. Trong đó, ty Lễ Giám là trung tâm quyền lực.
Ngoại đình: chỉ tập đoàn quan văn do Nội các, lục bộ thái thú, tuần phủ địa phương hợp thành. Trong đó, Nội các là trung tâm quyền lực.