Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 136: Khí Đồ
D
ọc theo đường đi, Harrison giới thiệu với mọi người kiến trúc khắp nơi của cung điện, nơi này nghiễm nhiên trở thành một xã khu, tất cả đều nghĩ rằng nơi đây quả là không tồi, không ngờ ở nơi này cũng phát triển như vậy. Điều làm cho Diệp Thiên Vân kinh ngạc chính là nơi này đại bộ phận phương tiện điện tử đều do máy vi tính khống chế, chính thức đem công nghệ cao dung nhập vào trong cuộc sống đời thường.
Tôn Vĩnh Nhân vừa quan sát những kiến trúc nghệ thuật, vừa than thở nói: “Vừa rồi mới vào cửa tôi còn thấy có chút quê mùa, không ngờ tại đây lại ẩn dấu đại trí đại tuệ, kết cấu thiết kế vô cùng hợp lý. Nghệ thuật Hồi Giáo được người Ả Rập đưa ra bên ngoài chinh phục, ở Ả Rập tự thân nó đã có nền móng nghệ thuật, nhiều khu nghệ thuật rất có sức thu hút được hình thành, sở dĩ nó đặc biệt như vậy là do sự kết hợp giữa Á và Âu, hơn nữa màu sắc lại hoa lệ, tươi đẹp nhất là phù điêu trang trí trên thạch cao, những thứ ở khu vực này đều rất có sức hấp dẫn”.
Tôn Vĩnh Nhân kiêu ngạo nói tràng giang đại hải, nhưng mà lời bình phẩm này có khuôn có dạng, làm cho người ta không thể không bội phục.
Harrison tán thưởng nhìn hắn một cái, chỉ vào những trang trí kia nói: “Rất nhiều người đã tới nơi này, nhưng quả thật chưa người nào có dũng khí đánh giá, bởi vì bọn họ không hiểu biết, không ngờ cậu lại thật sự có tài, thực là làm cho tôi rất giật mình”.
Tôn Vĩnh Nhân đắc ý cố ưỡn ngực lên, vuốt mái tóc không dài lắm, nói: “Chỉ là kiến thức phổ thông mà thôi, tôi đối với phong cách Hồi Giáo có chút nghiên cứu, bởi vì nó vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi”.
Harrison nhìn bộ dáng của hắn vừa đi vừa trừng hai mắt nhìn hắn, nói: “Đã như vậy, tại sao hôm đó còn muốn mắng chủ nhân vậy?” Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy nhất thời không nói gì.
Mấy người đi theo Harrison tới sân huấn luyện, cũng không tính là quá lớn, nhưng mà với mười người thì cũng đủ dùng, trên nền nhà lót một sàn mềm mại, hơn nữa đặt chân xuống là có thể cảm nhận được tiếng vọng từ bên dưới. Loại sàn này rất thích hợp cho việc huấn luyện cùng quyết đấu, bởi vì khi luận võ thân thể từ không trung hạ xuống có thể giảm được mức độ phản chấn, bảo vệ thân thể không bị tổn thương, hơn nữa còn có thể tăng cường sóng âm gây chú ý.
Dường như Tôn Vũ đối với nơi này vô cùng quen thuộc, cởi Tây trang trên người ra ném trên mặt đất, sau đó vặn vẹo thân thể, xương cốt toàn thân phát ra những tiếng răng rắc, hắn chậm rãi nói: “Ta không chờ được nữa, đầu tiên giới thiệu qua về môn phái, ta vốn là tục gia đệ tử của phái Võ Đang, nhưng mà bây giờ đã bị trục xuất khỏi sư môn, ha ha, xem như là một khí đồ(1)!”. Cánh tay hắn rất dài, hơn nữa đốt xương vai xuất hiện một lỗ hõm, bả vai rất cứng rắn, phía sau lưng hơi khom tròn lên, thắt lưng vừa rộng lại vừa thô, có thể dùng bốn chữ lưng hùm vai gấu để hình dung, đây là do luyện tập trong thời gian dài mà trở thành như vậy, mà không phải là do trạng thái tự nhiên. Hơn nữa với vóc dáng thế này hẳn là đã luyện qua nội công, thuộc về nội gia cao thủ.
Diệp Thiên Vân nhìn lướt qua, hắn đối với hai chữ tội đồ không quá mẫn cảm, qua một thời gian tiến vào giang hồ, phát hiện rằng rất nhiều môn phái có khí đồ, sư phụ của Vương Vĩnh Cường coi như cũng là một người, bọn họ phần lớn đều phạm vào môn quy mà bị trục xuất, cũng có trường hợp khác vì hệ phái đấu tranh mà bị loại bỏ, nhưng mà ngàn vạn lần không thể xem thường khí đồ, bởi vì trong bọn họ có rất nhiều người thân thủ cao minh, giống như là học sinh ở trường học, có nhiều khi học trò không tuân theo nội quy so với học trò tuân theo quy củ còn thông minh hơn. Bởi vậy hắn khiêm tốn nói: “Mỗi người đều có cảnh ngộ, cái đó ta không để tâm đến”. Nói xong hắn cũng cởi áo sơmi, lộ ra một thân thể cường tráng.
Tôn Vũ nghe Diệp Thiên Vân nói vậy trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, nhưng lại hơi thất vọng nói: “Với vóc người này của ngươi nếu luyện Thái Cực quyền sẽ tiến triển rất nhanh, có thể nhìn ra căn cốt của ngươi cũng không tồi”. Chuẩn xác mà nói, căn cốt chính là thiên tiên tố chất, bao gồm thân thể, trí lực, tính cách cùng các phương diện khác. Đối với võ thuật, cơ thể càng thêm được coi trọng, càng khỏe mạnh thì càng thích hợp để tập võ.
Võ giả liếc mắt một cái là có thể phân biệt một người ra sao, điểm thứ nhất là nhìn hai tròng mắt, tiếp theo là vóc người.
Phần lớn quyền thủ luyện ngoại gia quyền thì đa phần đều vạm vỡ, góc cạnh phân minh, đặc biệt một số quyền thủ khi ưỡn ngực thu bụng thì tám khối cơ bụng vồng lên như cái bàn chải, rất khỏe đẹp. Nhưng mà, một số quyền thủ nội gia, có bả vai xệ xuống, có ngận ngực, cho dù là vóc người rất tốt, cũng có hai đặc điểm rất rõ ràng: Một là khi thả lỏng cánh tay thì cơ thể không còn sắc sảo nữa, giống như có một tầng nước mỡ vậy, cơ thể lúc này trở về trạng thái bình thường; thứ hai là mặc dù nhiều nội gia quyền thủ rất gầy, nhưng bụng luôn lồi lên, không thấy cơ bụng, đây là do thường xuyên dồn khí vào đan điền. Khi đánh một quyền bào bụng ngoại gia quyền thủ thì cảm thấy giống như đánh vào một khối thép, làm cho tay đau nhức. Mà khi ngươi đánh vào bụng nội gia quyền thủ thì lại giống như đánh vào trái bóng cao su vậy, phản lực sẽ bắn bay ngươi ra xa.
Vóc người Diệp Thiên Vân rất đặc biệt, nếu dựa theo các nhà nội ngoại gia nhận xét thì thể chất của hắn thuộc về hỗn hợp hình, bả vai cùng cánh tay của hắn có tiêu chuẩn ngoại gia đặc thù, nhưng nếu cở quần áo lộ ra thân thể thì lại là đặc thù của nội gia, điều này với phương pháp luyện công của hắn có liên quan rất lớn. Vốn hắn luyện tập Hình Ý quyền và Bát Cực quyền, nhưng lại nghiêng về Hình Ý quyền nhiều hơn cho nên vóc người hắn có điển hình nội gia quyền đặc thù. Sau khi luyện Kim Chung Tráo, theo công lực càng ngày càng cao, gần đây vóc người hắn lại phát triển theo tiêu chuẩn của ngoại gia quyền, cho nên bây giờ gây ra cho người ta một cảm giác không giống loại nào.
Bất cứ một môn võ thuật nào cũng vô cung thâm ảo, bởi vì mỗi một công pháp đều phải trải qua nhiều năm truyền thừa cùng rèn luyện, bổ sung. Cho nên đại đa số người luyện võ đều phải chú ý phải chuyên và phải tinh, thậm chí một môn võ công có thể đã nghiên cứu cả đời, cũng có một số điều không thể nào hiểu nổi.
Tôn Vũ hơi thất vọng, đối với vóc người mà Diệp Thiên Vân mà nói là nội ngoại gia pha trộn lẫn nhau, người đạt được thành tựu trong phương diện này cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa, tuổi Diệp Thiên Vân cũng không lớn, có thể trở thành võ giả đã là không dễ dàng rồi.
Diệp Thiên Vân cũng hiểu ý của hắn, bởi vậy thờ ơ cười nói: “Như vậy đi, trước khi luận võ mỗi người đánh ra một bộ quyền, để khởi động thân nhiệt đã!”
Tôn Vũ sau khi nghe xong cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, hắn gật đầu nói: “Hành gia vừa liếc mắt nhìn liền hiểu độ nông sâu. Hành gia vừa ra tay, liền biết có bản lĩnh hay không. Ngươi cùng ta xuất ra một bộ quyền để đánh giá xem có đáng xất thủ hay không”.
Diệp Thiên Vân gật đầu, Tôn Vũ khảo chứng hắn, hắn làm sao phải Tôn Vũ sợ khảo chứng, hai tay ôm lại thành quyền, nói: “Vậy để ta lên trước!”
Tôn Vũ lui về sau hai bước, sau đó duỗi tay ta nói: “Mời!”
Hai người nói chuyện mọi người không xen vao, tất cả đều lui lại mấy bước đợi trò hay mở màn.
(1) Khí đồ: Kẻ bỏ đi, đồ bỏ đi, ở đây cũng thể hiểu là học đồ bị vứt bỏ.