Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134
oàng huynh, bọn đệ là thật lòng yêu nhau. Nhiều năm như vậy, đệ chưa từng yêu một cô gái nào, nhưng đệ yêu nàng, nàng là người con gái đầu tiên mà đệ yêu, cũng là người cuối cùng!”
__________________________________
“Thủy Thủy, muội phải chú ý chút. Lúc nãy không phải lão sư phụ đã nói rồi sao. Không được gãi tùy tiện, rách da thì sẽ không dễ phục hồi đâu.”
Từ Lâm vội vàng nhắc nhở, Vu Hoa lườm hắn một cái, hắn vội vã cúi đầu, buồn buồn ăn thức ăn trong bát.
“Phải đó, ả điên, lời sư phụ nói trước nay đều rất chuẩn, nếu cô còn gãi nữa, cái ‘móng heo’ hồng hào non mềm này của cô sẽ biến thành móng heo thiệt luôn đấy…”
Điểm Điểm khiêu khích mà nhìn Thủy Thủy, đừng nói đến việc hiện giờ bé có gia gia bên cạnh bảo vệ, cho dù không có gia gia ở bên, còn có những người như là bà ngoại, ông ngoại, cậu sẽ không để ả điên tùy tiện bắt nạt Điểm Điểm đáng yêu đâu. Nói thêm nữa, cho dù không có họ bảo vệ, trước nay cũng chỉ có chuyện Điểm Điểm bắt nạt người khác, muốn bắt nạt bé ấy à, không có cửa đâu nhá!
Hất đầu lên một cách cao ngạo, ông lão bật cười ha ha, cái ả điên kia đúng là không não không mắt mà, chọc ai không chọc lại đi chọc phải tiểu ác ma này, đừng thấy bình thường bé ngoan ngoãn là thế, lúc nghịch ngợm, ngay cả gia gia cũng dám chòng ghẹo, càng đừng nói đến mẹ của bé.
Nhưng cũng thật đúng là bội phục Điểm Điểm, vì mẹ mà có thể nhẫn nhịn Thủy Thủy đến vậy, mắt thấy cái ả kia sắp ngồi tót lên đầu bé được rồi đấy, mình có cần giúp bé một tay, thêm một chân vào không nhỉ? Dám tăm tia người đàn ông của Tiểu Tiểu, đúng là chán sống mà.
Thôi vậy, khuấy động tinh thần trước đã nào. Ông lão cười giảo hoạt một cái, xấu bụng nói:
“Điểm Điểm à, hôm qua con nói với gia gia, Lân vương nói với mẹ con như thế nào nhỉ?”
“Hôm qua…” Đầu óc Điểm Điểm mau chóng xoay chuyển, nhìn thấy ý cười xấu trong mắt ông lão, lập tức hiểu ngay:
“Gia gia, không phải Điểm Điểm đã nói với người rồi sao? Cha con nói: Lời của nương tử, vi phu sao dám không tuân? Nhưng cha không chỉ nghe lời mẹ, lời của Điểm Điểm, cha càng nghe hơn…”
Thấy mặt Thủy Thủy trắng bệch ra, vẻ mặt Điểm Điểm cười càng tươi, một câu thế này thì đã bị kích động rồi à? Thế tiếp theo đây, nàng ta có phải phát khùng luôn không? Điểm Điểm cười như ác ma, mà ông lão thì càng tận trách hỏi:
“Không phải chứ? Con chẳng qua chỉ là một đứa nhóc tì, Vương gia sẽ nghe lời con sao?”
Miệng nói là không, nhưng gương mặt ông lão lại hoàn toàn tin tưởng, ngay đến lão hồ ly ông đây đối với những lời của Điểm Điểm đều bảo sao nghe vậy, huống hồ là một Vương gia nhỏ nhoi? Còn không phải là bị Điểm Điểm dỗ cho không phân biệt được đông tây nam bắc hay sao?
“Gia gia, người lại xem thường sức quyến rũ của Điểm Điểm rồi đấy? Lân vương là ai chứ, ngài ấy là cha của con đó, là cha của con, tự nhiên là nghe lời con rồi. Nói đến nguyên nhân á hả? Đương nhiên là…Điểm Điểm lén nói cho người nghe, hôm đó đúng lúc mẹ cũng có mặt, con liền nói với Vương gia…”
Điểm Điểm lén nhìn về phía Thủy Thủy, đều thấy mọi người đều vểnh tai lên mà nghe, Điểm Điểm đè thấp giọng, nhưng cũng tin rằng bọn họ có thể nghe được:
“Con đã nói với cha, con muốn có muội muội để chơi. Kết quả là ngay lập tức cha liền bế mẹ vào trong phòng nói là giúp con tạo ra muội muội, con rất tò mò muốn vào trong đó nhìn lén, nhưng quản gia cứ cố bế con đi, cũng chẳng biết bây giờ đã tạo được chưa nữa…”
Thường thì con nít không biết nói dối, Thủy Thủy chưa nghe Điểm Điểm nói hết, thì đã chạy vụt ra ngoài, lúc sắp đến cửa, còn hằn học mà trừng Điểm Điểm một cái. Điểm Điểm chớp chớp mắt vẻ vô tội, còn ông lão thì bật cười ha ha:
“Vậy á? Ta cũng rất muốn biết bây giờ đã tạo ra chưa. Nhưng chắc cũng được, chỉ cần cha mẹ con nỗ lực, ắt hẳn là có thể. Điểm Điểm à, nếu như con có muội muội rồi, gia gia nhất định sẽ giúp con tranh giành quyền lợi của con.”
“Quyền lợi gì?”
Hai mắt Điểm Điểm phát sáng, quyền lợi á hả, nghe cũng không khác lợi ích là mấy, thế đấy là thứ tốt gì ấy nhỉ? Có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu sao?
“Đương nhiên là …con xem, mẹ con là do gia gia nhặt được đúng không? Ta đặt tên cho nó là Tiểu Tiểu. Mà con ấy à, là do mẹ con lượm được, cho nên tên của con do mẹ con đặt, chính là Điểm Điểm. Về phần muội muội của con á hả? Là vì con mà có…ý nhầm, là vì yêu cầu của con mà được sinh ra, quyền lợi đặt tên này chính là của con rồi. Con suy nghĩ cho kĩ, cũng không gấp, phỏng chừng ít nhất cũng phải đợi chừng mười tháng nữa.”
Ông lão cười thỏa thích một cái, chẳng chút cảm thấy mình làm vậy có gì không thỏa đáng, mà người đang ngồi cũng quên ăn cơm luôn, đều kinh ngạc mà nhìn một già một nhỏ, cũng chẳng ai ra ngoài đuổi theo Thủy Thủy.
Bụm miệng chạy ra khỏi căn phòng bình dân kia, Thủy Thủy chạy ra khỏi viện, thấy xung quanh đều tối thui, nàng ta cảm thấy hơi sợ, trở về thì lại lo bị hai người kia cười nhạo, không về thì trong lòng lại sợ chết đi được…
Suy nghĩ một chặp, cuối cùng cũng lèn lút trở về trong viện, tìm nơi hẻo lánh chút để nuốt cục tức. Lân vương, sao ngài ấy lại đối xử với mình như vậy? Mình đã có đứa con của ngài ấy rồi, nhưng ngài ấy và Tiểu Tiểu còn…
Tiểu Tiểu, chúng ta là chị em tốt cơ mà, lúc trước khi chưa biết cô là tỷ tỷ của ta, chúng ta đã là chị em tốt, cô từng nói cô sẽ giúp ta có được Lân vương, nhưng giờ thì sao, cô quên hết rồi ư? Sao cô có thể đối xử với ta như vậy? Trước đây, ta đối xử với cô…
Cô không có nơi ở, Thủy Thủy đưa cô về nhà, còn muốn giúp cô tìm nơi dừng chân, giúp cô…Nhưng giờ thì sao? Cô đã không thể gả cho Lân vương rồi, hơn nữa cô sớm đã có dã chủng chẳng biết là của ai kia, sao có thể mặt dày vô sỉ như vậy bảo nó nhận Lân vương làm cha, thậm chí còn cùng với Lân vương…
Lân vương là của Thủy Thủy, là Thủy Thủy nhìn trúng trước mà, cô cũng từng nói sẽ thành toàn cho Thủy Thủy, cô không thể làm như vậy, sao cô có thể làm vậy được chứ? Tiểu Tiểu, ta hận cô, cực kì cực kì hận cô! Cũng hận Điểm Điểm, cái thứ con hoang mà cô sinh ra kia!
Cô chẳng phải đại tỷ của ta hay sao? Thế thì cô thành toàn uội muội thì có sao đâu? Vả lại cô đã vào cung rồi, Hoàng thượng cũng thích cô, cô theo Hoàng thượng không được sao? Vinh hoa phú quý cả đời cũng có rồi, Thủy Thủy cũng có thể đoàn tụ với cha của đứa bé, như vậy không phải đều là chuyện đáng mừng ư?
“Tiểu Tiểu…ta hận cô!” Không nhịn nổi nữa, Thủy Thủy tức giận gào lên một tiếng, một đấm nện vào cái cây bên cạnh…
Đau quá! Bưng lấy cái tay bị đau, nước mắt không nhịn được nữa mà tuôn ra ngoài, lúc nãy nàng ta không chú ý, cái tay đấm ra vậy mà lại là bàn tay bị trúng độc kia! Tay đỏ đỏ sưng sưng, bởi vì ban nãy dùng sức lớn, cái lớp da trong suốt kia đã rách, máu tươi đầm đìa. Ban nãy chỉ hơi thấy đau, bây giờ thì thấy đau khôn tả, đau thấu tim luôn. Ấm ức rơi nước mắt, Thủy Thủy không ngừng thổi tay mình, nhưng chẳng có tí tác dụng nào…
sao có thể có tác dụng được chứ? Những chuyện này đều là dỗ gạt trẻ con, nàng ta cũng chẳng phải con nít, sau khi thổi thổi, trên tay vẫn có máu ứa ra, tay vẫn đau như cũ. Là do Tiểu Tiểu hại, đều tại Tiểu Tiểu hết. Thủy Thủy oán hận mắng, dùng quần áo trên người chà lau vết máu trên tay, người cũng dứt khoát ngồi xuống bên cái cây, nước mắt trên mặt chảy càng dữ dội:
Cha, mẹ và ca bây giờ đều cùng một bọn với Tiểu Tiểu và Điểm Điểm, tỷ tỷ Thủy Tiên cũng không bày tỏ thái độ, bây giờ chỉ có Từ Lâm đối với mình vẫn coi như là quan tâm. Từ Lâm ca ấy à, lúc trước khi còn bé nàng ta đã biết Từ Lâm ca và tỷ tỷ là một đôi, khi đó nàng ta còn thầm mến hắn một thời gian nữa kìa? Nhưng sau này nhìn thấy Lân vương, cả trái tim nàng ta đều đặt hết lên người Lân vương, trong lòng không thể chứa người đàn ông khác nữa. Nhưng Từ Lâm ca thật sự rất tốt. Tỷ tỷ đã từng vào cung, đã là người phụ nữ của Hoàng thượng rồi, nhưng Từ Lâm ca đều không chê bai tỷ tỷ, vẫn một lòng một dạ đối đãi với tỷ ấy…
Nào có giống Lân vương, căn bản không hề liếc nhìn mình lấy một cái, trong mắt ngài ấy chỉ có Tiểu Tiểu, ả dã nha đầu không có hình tượng gì kia. Hu hu, khi nào thì Lân vương mới đối xử với mình như Từ Lâm ca đối với tỷ tỷ chứ…
“Thủy Thủy, đất bên ngoài rất lạnh, muội ngồi đó sẽ lạnh người đấy…”
Bữa tối kết thúc trong sự không vui, sau khi dìu Thủy Tiên đi nghỉ ngơi, Từ Lâm thấy Thủy Thủy vẫn chưa trở về, nên mới không yên tâm ra ngoài tìm, kết quả nhìn thấy Thủy Thủy dựa vào bên cây, ngồi dưới đất bật khóc với vẻ đáng thương.
Ánh trăng đêm nay không tốt lắm, nhưng tiếng thút thít của Thủy Thủy không nhỏ, trong lòng Từ Lâm thắt lại, đau lòng nhìn Thủy Thủy, nàng ta rất yếu ớt, cũng rất thương tâm, nhưng không phải vì hắn, là vì Lân vương cái người căn bản không hề thích nàng ta kia. Nghĩ đến Lân vương, một ngọn lửa giận lan tràn trong lòng, Từ Lâm muốn ôm lấy Thủy Thủy, nói với nàng ta, hắn mới là phụ thân của đứa bé, cái người ở cùng đêm đó với nàng ta là hắn, không phải Lân vương chết tiệt kia…
“Từ Lâm ca…” Lúc nãy còn đang nghĩ đến cái tốt của Từ Lâm, không ngờ người ra ngoài nhìn mình lại thật sự là hắn, Thủy Thủy cảm động mà nhìn Từ Lâm, nước mắt ấm ức không hề cố kị tuôn ra, dáng vẻ khổ sở đáng thương khiến cho Từ Lâm nhịn không được muốn ôm nàng ta vào lòng…
bàn tay tựa như có ý thức mà vươn qua đó, Từ Lâm kích động muốn ôm lấy Thủy Thủy, mà Thủy Thủy cũng đứng bật dậy, vươn bàn tay vẫn còn chảy máu ra, uất ức nói:
“Từ Lâm ca, huynh xem…”
Dưới ánh trăng không sáng lắm, thật ra không nhìn rõ gì cả, bàn tay muốn ôm lấy Thủy Thủy của Từ Lâm liền khựng lại, đổi thành đỡ lấy bàn tay mà Thủy Thủy đưa qua, dịu dàng hỏi:
“Thủy Thủy, đau không?”
Chắc là đau lắm đây? Buổi sáng hắn thấy nàng ta không ngừng xoa bóp tay, cái cảm giác ngứa ngáy ấy hắn biết, nhưng mà…
Hắn muốn an ủi nàng ta, nhưng bên cạnh có nhiều ánh mắt nhìn hắn như thế, ngay đến Thủy Tiên, bởi vì mang thai, hiện giờ tâm tình cũng đặc biệt kích động, người cũng mẫn cảm hơn hẳn. May thay, Vu Hoa đối với Thủy Thủy không tệ, lúc mấu chốt, y vẫn giúp nàng ta. Vu tướng thì sao? Bây giờ trong mắt ông ta chỉ có Tiểu Tiểu và Điểm Điểm, đâu còn lo đến Thủy Thủy nữa?
“Đau, rất đau…đã chảy máu rồi…” Nếu là trước kia, mẹ mà biết bị chảy máu, nhất định sẽ đau lòng, rất đau lòng. Thủy Thủy thương tâm nhìn Từ Lâm, thắc mắc:
“Từ Lâm ca, có phải Thủy Thủy rất xấu xa, rất không được người khác ưa thích hay không…trước kia, cha và mẹ đối với Thủy Thủy rất tốt, rất thương yêu Thủy Thủy, nhưng bây giờ…nhưng bây giờ, trong mắt ông ấy chỉ có…chỉ có Điểm Điểm…”
“Không đâu…Thủy Thủy, sẽ không đâu…” Mỹ nhân rơi lệ, ấm ức kể với Từ Lâm, Từ Lâm không nhịn được nữa mà ôm Thủy Thủy vào lòng, chặt chẽ ôm lấy thân hình hao gầy kia, hắn thương yêu vỗ nàng ta, lẩm bẩm nói:
“Thủy Thủy rất tốt, Thủy Thủy rất tốt! Thủy Thủy, đã là người sắp làm mẹ rồi, phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quên, muội vẫn còn đứa con đấy?”
Thủy Thủy nằm trong lòng Từ Lâm, hỏi rất nhỏ tiếng:
“Còn đứa con? Nhưng ngài ấy căn bản không thích đứa con này, ngài ấy…ngài ấy muốn Tiểu Tiểu sinh đứa con cho ngài ấy, không thừa nhận đứa con trong bụng Thủy Thủy….”
Đây mới là điều nàng ta để ý nhất, con có rồi, vốn định thành hôn nhờ con. Nàng ta tưởng rằng có con rồi, cho dù Lân vương không đồng ý, Hoàng thượng cũng sẽ khiến Lân vương cưới mình, nhưng không ngờ…
“Không đâu, Thủy Thủy. Phụ thân của đứa bé nhất định sẽ thừa nhận nó!”
Đúng thế, hắn mới là phụ thân của đứa bé, hắn chắc chắn sẽ thừa nhận đứa con này, cũng thừa nhận Thủy Thủy…
“Các người, các người đây là đang…”
Hai tay siết chặt, Thủy Tiên nước mắt đầy mặt nhìn hai kẻ đang ôm chặt lấy nhau kia, nàng đã đến một thời gian rồi, vốn dĩ ông lão bảo nàng bớt hoạt động, vì đứa con nàng cũng nguyện ý, nhưng lòng dạ tướng công để đâu làm sao nàng lại không phát hiện được chứ? Thấy tướng công lâu lắm mà chưa về, nàng mới cẩn thận ra ngoài tìm kiếm, không ngờ cái nhìn thấy được lại là tướng công và muội muội của mình đang ôm nhau! Hơn nữa, nàng đã tới lâu vậy rồi, hai người họ vẫn nhắm mắt làm ngơ mà thân thiết…
“Thủy Tiên…sao muội lại ra đây?”
Trên mặt Từ Lâm lộ ra một tia khẩn trương, mà Thủy Thủy thì sợ đến nỗi đẩy Từ Lâm ra, lùi ra sau hai bước liền, một lúc không vững liền ngã xuống đất…
“Thủy Thủy…muội không sao chứ?”
Nghe thấy ‘bing’ một tiếng, lúc Từ Lâm quay đầu vừa hay nhìn thấy Thủy Thủy ngã ngồi xuống đất, hắn vội vã khẩn trương chạy qua, lo lắng hỏi.
“Các người…Từ Lâm…huynh…”
Thủy Tiên tức tới nỗi một câu cũng chẳng nói được, từ lúc nào, quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy? Thủy Thủy ngã, sao hắn lại có dáng vẻ khẩn trương đến vậy? Lúc ở trên xe nàng đã cảm thấy Từ Lâm có gì đó không đúng, giờ xem ra trực giác của nàng quả nhiên không sai, Từ Lâm chắc chắn là đã thích Thủy Thủy rồi…
Nhưng, sao có thể được chứ? Thủy Thủy đang mang là cốt nhục của Lân vương, chẳng lẽ ngay đến cái này hắn cũng không để bụng sao? Hoặc là…
Không thể nào, không thể nào đâu…sao có thể như vậy được? Người Từ Lâm thích vẫn luôn là mình, từ rất nhỏ đã là vậy rồi, hắn chẳng qua chỉ xem Thủy Thủy như muội muội của mình thôi, sao có thể thích Thủy Thủy chứ?
Thủy Tiên lắc lắc đầu, vừa lắc vừa lùi về phía sau, tiếng gọi phía sau sớm đã chẳng nghe thấy nữa, lòng nàng đau dữ dội, người cũng trực tiếp ngất đi…
***
“Hoàng huynh, thả Tiểu Tiểu đi, được không?”
Một tia thất vọng nhiễm lên mắt Lân vương, bị bắt vào thiên lao, hoàng huynh vẫn tách hai người bọn họ ra, căn bản không ở cùng một nơi, muốn nói chuyện với Tiểu Tiểu cũng khó.
“Lân, đệ là huynh đệ tốt nhất của ta, ta sẽ nói thẳng với đệ vậy, ta có hứng thú với nàng, cho nên ta sẽ không thả nàng ra, ta sẽ đem nàng cột bên người ta, đợi nàng yêu ta!”
Hoàng thượng cười tự tin một cái, lúc chiều, hắn chính là nói với Tiểu Tiểu như vậy, Tiểu Tiểu ở trong lao, hắn ở ngoài lao. Bây giờ vẫn như vậy, chỉ có điều người trong lao đổi thành huynh đệ của hắn, Lân vương mà thôi!
“Nhưng mà hoàng huynh, huynh cũng nên biết, điều này là không thể nào!” Lân vương nhắc nhở Hoàng thượng, nếu như Tiểu Tiểu có thể tùy tiện thay lòng, thế thì nàng đã chẳng phải là Tiểu Tiểu rồi.
“Điều đó chưa chắc, ta sẽ cảm động nàng…”
Ánh mắt Hoàng thượng tối lại, bằng vào vẻ ngoài, quyền lực, hắn không tin không thể đả động được lòng của cô gái tham tài kia.
“Hoàng huynh, bọn đệ là thật lòng yêu nhau. Nhiều năm như vậy, đệ chưa từng yêu một cô gái nào, nhưng đệ yêu nàng, nàng là người con gái đầu tiên mà đệ yêu, cũng là người cuối cùng!”
Gương mặt thoáng đỏ, tuy là thổ lộ về tình cảm của mình với Hoàng thượng, không phải với Tiểu Tiểu, nhưng lúc nói mấy lời này, mặt Lân vương vẫn đỏ bừng lên, hắn không giỏi về việc biểu đạt tình cảm của mình, nhưng đối với chuyện tình cảm lại rất cố chấp.
“Thế hoàng huynh thì sao? Bình thường ta có bao giờ để ý tới cái gì? Những gì hoàng huynh bỏ ra cho các đệ còn chưa đủ nhiều hay sao? Bây giờ cuối cùng cũng có một cô gái lọt vào mắt ta, Lân, đệ không thể thành toàn ta ư?”
Hai mắt đỏ lên, trong mắt Hoàng thượng thoáng qua vài tia dữ tợn, hắn cũng không muốn đối đãi với Lân như vậy, nhưng vì Tiểu Tiểu, hắn cần thiết phải làm vậy.
“Hoàng huynh, huynh cũng biết là Tiểu Tiểu có ý với đệ, sao đệ có thể từ bỏ nàng? Hơn nữa bọn đệ yêu thương nhau, nàng vốn không hề yêu huynh…”
Tại sao hoàng huynh lại cố chấp như vậy chứ? Tại sao hoàng huynh không nhìn ra được rằng Tiểu Tiểu không hề thích huynh ấy? Trong lòng Lân vương cũng đau khổ vạn phần, hắn sẽ không từ bỏ Tiểu Tiểu, xem ra, thật sự phải giống như Tiểu Tiểu nói rồi – theo Tiểu Tiểu về nhà!
“Ta tin tưởng, thời gian rồi sẽ thay đổi mọi thứ. Lân, hoàng huynh sẽ không làm khó đệ, hôn lễ vào ba ngày sau sẽ cử hành như thường, ta sẽ dẫn Tiểu Tiểu đích thân qua đó chúc mừng!”
Ánh mắt Hoàng thượng lạnh lẽo nhìn Lân vương, hắn sẽ không vì một người con gái mà tổn thương đến huynh đệ của mình, chỉ cần đệ ấy ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của mình thì tốt rồi.
“Hoàng huynh…”
Nắm chặt lấy lan can, Lân vương đau lòng thét lên, nhưng Hoàng thượng không hề ngừng bươc, cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục đi về phía trước một cách vô tình…
Có lẽ, hắn có hơi tuyệt tình, nhưng…hắn cũng không còn cách nào khác, không muốn buông tay, thì chỉ có thể…
Tuy bước chân chưa dừng lại, nhưng trong lòng hắn vẫn vì câu thét cuối cùng của Lân vương mà rúng động một lúc, định quay đầu, nhưng rồi cũng không trở lại đó, bên ngoài cửa có một người đàn ông ngây ngốc nhìn về cửa nhà lao, thấy Hoàng thượng đi ra, hắn vội vã thu lại vẻ hoảng hốt trong mắt:
“Hoàng huynh, Lân huynh ấy…”
“Không sao, ta sẽ không làm khó đệ ấy, chuyện hôn lễ liền giao cho đệ đi chuẩn bị vậy!”
Nặng nề thở ra một tiếng, bây giờ chỉ có Sóc vương giúp hắn thôi, Lân vương…không trông chờ gì được rồi.
“Vâng! Hoàng huynh, huynh cảm thấy đến lúc đó chúng ta chuẩn bị xong hôn lễ, Lân vương sẽ ngoan ngoãn tham gia không?”
Lân vương thành thân, hắn đương nhiên nguyện ý, đối với Tiểu Tiểu, hắn cũng có tư tâm của mình, người Tiểu Tiểu thích là Lân vương, nàng không thích Hoàng thượng. Lân vương thành thân rồi, hai người đều có cơ hội! Hơn nữa người gài bẫy Lân vương thành hôn là Hoàng thượng, nói không chừng so với Hoàng thượng thì phần thắng của mình lớn hơn chút nhỉ?
“Sẽ, nhất định sẽ!” Tựa như nói với bản thân, cũng tựa như đang thuyết phục chính mình, Hoàng thượng tiếp tục đi về phía trước, trời sắp sáng rồi, cũng sắp phải thượng triều, đêm nay lại là một đêm không ngủ đây.
Sóc vương theo sát phía sau, nhưng Hoàng thượng ở phía trước đột ngột dừng lại, lông mày hắn khóa chặt, nhìn Sóc vương rất lâu rất lâu sau, đột nhiên hỏi:
“Sóc, đêm hôm khuya khoắt, sao đệ lại đến hoàng cung vậy? Hình như ta không có tuyên đệ vào thì phải?”
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương