Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 39: Lam Vũ, Phù Dung Quang (2)
Ngay sau đó, một tiếng rồng ngâm rõ to vang lên gần người Long Hạo Thần, dưới quang mang vàng chói mắt, nội linh lực hóa thành vảy, hai tay cầm kiếm, đích thị là Thăng Long Kích.
Thăng Long Kích là kỹ năng tấn công mà cả Thủ Hộ kỵ sĩ và Trừng Giới kỵ sĩ đều có thể học. Tu vi Long Hạo Thần đã đột phá ngũ giai, đương nhiên cũng học được từ nhẫn truyền thừa của phụ thân.
Nhưng mà khi xuất ra đòn này, thánh kiếm bên tay phải chưa hoàn thành.
*Keng!*
Hai bên trên không trung mạnh va chạm. Trong khoảnh khắc cái bóng xanh bỗng tan rã hóa thành vô số quang mang xanh bay tán loạn bốn phía.
*Rầm!*
Đôi chân Long Hạo Thần đạp đất, thân hình hơi lắc lư, trước mắt bỗng trở nên tối đen. Vừa rồi một thời gian ngắn hắn đã dùng rất nhiều kỹ năng. Cho dù hắn có tinh thần lực hơn người thì cũng hơi khó chống đỡ, sắc mặt biến tái nhợt.
Lúc này, song kiếm Ngưng Linh Thành Binh tan rã, từ đầu tới cuối, thánh kiếm tay phải đều không thể ngưng tụ hoàn chỉnh. Nhưng hắn đã thắng, chiến thắng quang mang xanh.
Kỵ sĩ, Long Hạo Thần làm những điều rất đơn giản. Hắn có thể chiến thắng là bởi vì phán đoán chính xác thực lực quang mang xanh.
Quang mang xanh chính là phục chế kỹ năng và cường độ linh lực của hắn. Kỹ năng không thay đổi, nhưng cường độ linh lực lại tùy theo bản thân hắn mà có biến hóa điều chỉnh.
Dưới tình huống như thế, chỉ cần Long Hạo Thần cứ chống đỡ thì quang mang xanh sẽ không bao giờ ngừng công kích. Một khi sơ xuất hắn sẽ thua ngay.
Nhưng nếu không có linh lực thì sao? Quang mang xanh sẽ dựa vào cái gì để tấn công?
Long Hạo Thần liên tiếp dùng nhiều kỹ năng như vậy, không phải vì muốn chiến thắng đối thủ, mà là muốn tiêu hao hết linh lực còn thừa. Đặc biệt sau khi tiêu hao gần hết thì hoàn thành kỹ năng cuối cùng.
Không có linh lực hậu thuẫn, đương nhiên Đấu Sát Toàn Viên Kiếm không thể chịu nổi trùng kích của Thăng Long Kích. Cho nên quang mang xanh mới tan rã.
Mọi thứ nhìn như đơn giản nhưng thực tế là kết hợp giữa trí tuệ và thực lực. Nếu không phải trước đó Long Hạo Thần chống đỡ đòn tấn công gió bão của quang mang xanh, bản thân không bị thương, nếu như không phải hắn đoán chính xác sau đó nhanh chóng quyết định, trận chiến này rất khó biết kết quả. Mặc dù quang mang xanh không có thật sự phát ra sát khí, nhưng Long Hạo Thần mơ hồ cảm giác ra, nếu mình thua, sợ rằng sẽ mất đi cái gì.
Mọi thứ đều quay về hắc ám, tất cả quang mang đều biến mất. Trong tối tăm, chỉ có tiếng khẽ thở dốc của Long Hạo Thần.
Bỗng nhiên, trước mặt Long Hạo Thần bỗng lóe lên một tia sáng.
Dưới quang mang chiếu rọi, mọi thứ xung quanh cũng dần rõ ràng.
Hang động, như cũ là cái hang. Nhưng so với ban đầu hắn thấy thì nhỏ hơn nhiều. Trước mắt Long Hạo Thần có một bình đài hình tròn, không lớn. Quang mang kia phát ra từ giữa bình đài.
Đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm lơ lửng trên bình đài. Mũi kiếm chĩa xuống, chuôi kiếm hướng lên trên.
So sánh với trọng kiếm truyền thống của kỵ sĩ, thanh kiếm này kích cỡ nhỏ hơn một chút. Lưỡi kiếm khoảng ba thước sáu tấc, từ ngạc đến cuối chuôi kiếm dài một thước hai tấc. Tổng cộng là bốn thước tám tấc.
Mũi kiếm sắc vàng, là nội liễm màu vàng. Thân kiếm có rất nhiều chữ khắc tinh tế, các chữ tổ hợp lại thành hình dạng một đóa hoa phù dung kỳ dị tập trung đến ngạc kiếm.
Chỗ ngạc kiếm màu sắc lại biến hóa, không còn là vàng mà là xanh đậm. Ngạc kiếm điêu khắc hình đầu rồng, mũi kiếm màu vàng như từ miệng rồng phun ra, mà chuôi kiếm kéo dài thì tựa như thân rồng. Mặc dù đầu và thân rồng kích cỡ hơi kém nhưng lại có cảm giác phối hợp đến kỳ dị.
Trên chuôi kiếm xanh đậm tỏa ra quang mang xanh nhu hòa. Giữa ngạc kiếm, cũng chính là vị trí mắt rồng, hai bên khảm một viên bảo thạch màu vàng hình trứng chỉ lớn hơn kim tệ một chút.
Cuối chuôi kiếm là đuôi rồng hiện ra ba cái chi nhánh mở rộng, nhìn qua vô cùng sắc bén. Phần nối liền chi nhánh hai bên khảm viên bảo thạch màu xanh.
Thấy thanh kiếm này, mắt Long Hạo Thần không chớp một cái nhìn chằm chằm. Từ khi trở thành kỵ sĩ, hắn nhìn trang bị vũ khí không ít, đặc biệt là hắn thường dùng trọng kiếm, chú ý càng nhiều. Nhưng hắn chưa bao giờ gặp một thanh kiếm có thể rèn thành huyễn lệ như thanh kiếm này.
Càng trọng yếu là, dường như hắn cảm giác được thanh kiếm đang thở, tựa như nó cũng có sinh mệnh. Khi tiến vào, hơi thở của quang mang vàng và xanh lại xuất hiện, chỉ là so với khi đó càng thêm nhu hòa. Đặc biệt mũi kiếm lan tỏa vầng sáng vàng, càng lôi kéo Long Hạo Thần từng bước một đi hướng nó.
Quá đẹp, nó thật sự quá đẹp, hoàn mỹ vô khuyết.
Khi Long Hạo Thần tâm thần hơi thanh tỉnh lại, hắn kinh ngạc phát hiện đã leo lên bình đài, đứng đối diện thanh kiếm.
Mạnh nuốt nước miếng. Đây, đây chính là phần thưởng vòng đấu loại Kỵ Sĩ Thánh Điện cho mình? Dù chỉ liếc mắt, hắn cảm thụ được sự trân quý của thanh kiếm này.
Cẩn thận nâng lên tay phải, hắn chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm gần trong gang tấc. Phút chốc Long Hạo Thần chỉ cảm thấy một sức hấp dẫn mạnh mẽ hút lấy bàn tay mình, ngay sau đó cảm giác đau nhức từ lòng bàn tay truyền tới.
Thầm giật mình, nhưng Long Hạo Thần không có ý định buông lỏng tay. Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, khí thế từ thanh kiếm này cho hắn biết, nó sẽ không làm tổn thương hắn.
Từng giọt máu tươi từ tay Long Hạo Thần trượt xuống rơi vào chuôi kiếm, nhuộm viên bảo thạch vàng trên ngạc kiếm.
Từng giọt máu tươi lan tràn, nhiễm thân rồng uốn lượn tới phần đuôi rồng có bảo thạch màu xanh.
*Ong--*
Bỗng xuất hiện kịch liệt chấn động, trong tay trường kiếm trong chốc lát phát ra ngàn vạn ánh hào quang. Long Hạo Thần hầu như là bản năng nâng trường kiếm cao quá đầu.
Trong quang mang vàng, quang mang xanh quay quanh, hóa thành một cột quang mang khổng lồ vọt tới đỉnh động, cường đại linh lực dao động nháy mắt bùng nổ.
Khí lưu mát mẻ ôn hòa chợt chui vào tay, chỉ trong chớp mắt, cảm giác đau đớn ở lòng bàn tay Long Hạo Thần đã biến mất. Cùng lúc đó, sáu con chữ trước sau theo thứ tự xuất hiện trong lòng hắn.
“Lam Vũ, Quang Phù Dung.”
Đây chính, là tên của nó.
Ngoài sơn sốc Kỵ Linh.
Dương Hạo Hàm bình tĩnh đứng ở chỗ cũ nhìn hướng sơn cốc, lúc này bên cạnh ông có thêm một người, chính là Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng, Hàn Khiếm.
“Điện chủ, ngài nói xem cậu bé có thể thu phục được thanh kiếm kia không? Đã nhiều năm như vậy, vô số người thử qua, đều thất bại, trong đó bao gồm cả cha cậu bé.”
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
“Hy vọng cậu bé sẽ thành công. Lam Vũ, Quang Phù Dung, thanh kiếm lưu truyền lại từ niên đại Huy Hoàng. Vốn là song kiếm, sau đó bị một vị thợ rèn tài năng dung hợp thành một. Thanh kiếm này tự sinh ra kiếm linh, hơn nữa bị thượng cổ tinh linh vương tộc thiết lập phong ấn tâm linh phong bão. Tất cả người đến gần nó đều bị kéo vào trong phong ấn tiến hành khảo nghiệm. Người có thể thông qua khảo nghiệm mới có được nó.”
“Không ai biết Lam Vũ, Quang Phù Dung mạnh tới trình độ nào. Dựa theo ghi chép của cổ tinh linh vương tộc lưu lại, bọn họ xưng thanh kiếm này là kiếm kỳ tích. Từ sau khi nó được tạo ra, chưa từng có một vị chủ nhân. Cho dù là chính người tạo ra nó cũng không được. Bởi vì không một người có thể được song kiếm linh thừa nhận. Cho nên cao đẳng tinh linh vương tộc mới dùng tâm linh phong bão phong ấn, đem nó giấu ở đây chờ đợi người hữu duyên.”
“Nghe nói điểm kỳ diệu nhất của thanh kiếm kỳ tích này là một khi nó nhận chủ rồi, nó chỉ để người này sử dụng, tựa như trang bị huyết mạch. Mặc kệ thực lực của chủ nhân thế nào, nó đều có tương ứng thực lực. Song kiếm linh sẽ cùng chủ nhân trưởng thành. Ngươi có từng nghe nói qua trang bị vũ khí có thể trưởng thành? Hơn nữa không cần bất cứ phụ gia khảm đá hoặc khắc chữ, tự mình tăng trưởng. Một điểm này coi như là thần khí chỉ sợ không cách nào bằng được.”
Hàn Khiếm trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
“Không uổng là kiếm kỳ tích. Nói vậy nếu cậu bé Hạo Thần được nó thừa nhận, thì có thể sử dụng thanh kiếm này rồi.”
Dương Hạo Hàm bật cười nói.
“Đừng hỏi ta. Chưa ai có được thanh kiếm này, không có ghi chép nào liên quan đến cách sử dụng nó. Như vậy ai có thể nói rõ đây?”
Hàn Khiếm ha ha cười nói.
“Điện chủ, lần này ngài xuất huyết nhiều a!”
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
“Thanh kiếm này nguyên bản không ai có thể dùng, cho cậu ta thử thì có gì không được. Thánh Nguyệt lão tiểu tử kia ngay cả Luân Hồi Kiếm đều cho Luân Hồi Thánh Nữ, Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta cũng có một vị quang minh chi tử, chỉ là một thanh Lam Vũ, Quang Phù Dung thì có gì không cam lòng lấy ra? Chúng ta không thể thua người ta!”
“Thật không ngờ Tinh Vũ lại có một người con trai như vậy. Chỉ là có một điều ta nghĩ không ra, hắn nên phát hiện con trai có thể chất quang minh chi tử, vì sao không đưa tới thánh điện cố sức bồi dưỡng?”
Hàn Khiếm nói.
“Có lẽ là vì tâm tính.”
“A?” Dương Hạo Hàm hơi sửng sốt, lát sau hiểu ra nói. “Ngươi muốn nói là Tinh Vũ muốn cậu bé này thông qua ma luyện ngoại giới từng bước trưởng thành, năng lực sinh tồn mới càng mạnh.”
Hàn Khiếm mỉm cười gật đầu nói.
“Chí ít theo trước mắt thì ta thấy cậu bé này tuyệt đối là một kỵ sĩ hợp tư cách. Theo tuổi của cậu ta thì đúng là khó được. Thiên phú tốt phải xuất hiện trên người thích hợp, mới có thể nở rộ quang mang chói mắt nhất!”
Ông vừa nói xong, đằng xa Kỵ Linh sơn cốc bỗng có quang mang chói lọi phóng lên cao.
Vàng và xanh, hai quang mang giao hòa. Quang mang vàng trung tâm, quang mang xanh bao quanh bên ngoài. Trong phút chốc chiếu lên trời khiến trời xanh mây trắng biến mờ nhạt.
“Thật sự thành công.” Trong mắt Dương Hạo Hàm có tia vui sướng.
Hàn Khiếm thì há hốc mồm.
“Thế này cũng quá nhanh, đây…”
Dương Hạo Hàm cười nói.
“Ta cũng không ngờ sẽ như thế này. Cậu bé có thể chất quang minh chi tử, tuy Lam Vũ, Quang Phù Dung có song thuộc tính nhưng lấy quang là chính. Quang thuộc tính gặp thể chất quang minh chi tử, sẽ tấn công cậu bé sao? Đừng gấp, hãy chờ đã. Cậu bé còn cần cả quá trình dung hợp.”
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu