Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
húng tôi mất ba ngày mới tìm ra được ngôi nhà. Ba ngày đi xe trên các đường phố, khám phá từng con hẻm. Như tất cả các thành phố trên thế giới, Zurich đã thay đổi. Những dấu vết cũ đã mất, thay thế bằng những toà lầu mới. Cuối cùng thì tình cờ mà chúng tôi tìm ra ngôi nhà.
Gần tối, cái lạnh của ban đêm đã đổ về. Marlene tỏ ra mệt mỏi vì căng thẳng. Tôi vươn người về phía trước gõ vào tấm kính ngăn cách với tài xế. "Đưa chúng tôi về khách sạn, nhanh vào".
Tôi ngả người trên ghế, châm thuốc. Cứ như mò kim đáy biển vậy. Bỗng cô nắm lấy tay tôi.
"Kia!" Marlene hồi hộp. "Phố ấy đấy. Em chắc chắn!"
Tôi gõ vào tấm kính. Người lái xe tại vào sát vỉa hè. Tôi quay sang cô. "Em chắc chứ?"
Marlene đang nhìn qua cửa sau xe. "Em…" cô ngập ngừng "em nghĩ chính là nó đấy".
Bao mệt mỏi của tôi chợt biến mất. "Thế thì xuống xem thử". Tôi mở cửa, đỡ Marlene xuống.
Đấy là một khu phố xưa kia vốn êm đềm nhưng giờ thì đã thành khu khách sạn nhỏ cho khách du lịch. "Em thấy thế nào?"
Mặt Marlene đầy phấn chấn. "Em không dám chắc, nhưng nó phải ở đây. Em nhớ ngôi nhà đó tụt vào trong nhiều hơn. Nhìn kìa, ở giữa khối nhà ấy, anh không nhìn thấy một ngôi nhà vì nó bị những nhà khác che khuất".
Marlene bước vội đi. Tôi bước theo cô tới trước ngôi nhà rồi cùng nhau đứng đấy, chằm chằm nhìn. Đấy là một ngôi nhà, đúng vậy. Nhưng những tảng đá xám và những chấn song kỳ lạ làm cho nó giống như một chiếc mũ tam giác.
"Đi nào".
Tôi đỡ cánh tay cô khi bước tới cổng. Tôi ấn chuông và một lát sau thì cửa mở để lộ một bà già vận bộ đồng phục đã bạc của người hầu. "Vâng ạ?"
"Ông Braunschweiger?"
Bà ta nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ. "Ông bà là ai?"
Một cách vô thức, Marlene trở nên quyền uy mà chỉ có tầng lớp trên ở Đức dùng với người ăn kẻ làm của họ. "Bà Marlene von Kuppen" cô trả lời, lạnh tanh.
Cái tên von Kuppen đã làm bà già phủ phục xuống. Bà đưa chúng tôi vào một phòng khách nhỏ, cứ luôn mồm xin lỗi vì đã để phải chờ, rồi chạy đi kiếm ông chủ.
Tôi lùi vào góc tối nhấ khi nghe tiếng chân nặng nề ở phòng ngoài. Cánh cửa mở ra và Braunscheweiger bước vào, một người đàn ông khá nặng nề ở tuổi ngót sáu mươi. "Bà Von Kuppen" ông ta nói, dập hai gót giầy thật kêu rồi cúi xuống hôn tay Marlene. "Rất sung sướng gặp lại cô. Thật vinh hạnh được cô nhớ tới".
"Ông Braunschweiger"
Nụ cười thoáng chút đần độn trên mặt ông ta biến mất khi tôi bước từ góc phòng ra. "Ông Braunscheweiger, tôi xin giới thiệu ngài Xenos, đại sứ Corteguay ở Liên Hợp Quốc".
"Thưa ngài" ông nói cứng quèo, lại dập hai gót giày và cúi chào.
"Ông Braunschweiger" tôi chào lại.
Ông nhìn Marlene. "Tôi không hiểu mục đích của cuộc thăm viếng này?"
"Đại sứ Xenos có thể giải thích rõ hơn tôi" Marlene nói. Tôi để ý thấy cô nhấn mạnh cái chức danh của tôi. Cô hiểu việc mình làm, vì rõ ràng là cái chức danh đó gây được ấn tượng đối với người đàn ông này.
"Ông Braunschweiger" tôi nói. "Tôi có một vài vấn đề quan trọng để thảo luận với ông. Chúng ta cứ đứng thế này mà nói chuyện trong cái căn phòng bé tẹo bất tiện này à?"
Giọng ngạo mạn của tôi cũng được việc. "Tất nhiên là không, thưa ngài. Xin mời lên văn phòng của tôi ở trên gác".
Chúng tôi theo Braunschweiger lên cầu thang. Đấy là một căn phòng lớn, kiểu cổ, được trang trí bằng những đồ gỗ to tướng và nặng nề của trường phái Giecmanva, và lửa đang bập bùng trên chiếc vỉ lò nhỏ đặt trong tường. Ông ta chỉ các ghế bành cho chúng tôi rồi bước ra phía sau bàn, ngồi xuống. Giọng ông ta như khuất phục. "Tôi có thể làm gì cho ngài?"
Tôi chằm chằm nhìn ông ta. "Tôi muốn biết ai trả tiền cho súng ống mà xí nghiệp Von Kuppen ở Đông Đức đang chở đến đất nước tôi".
Braunschweiger nhìn tôi, rồi Marlene, rồi trở lại tôi. "Chắc là có nhầm lẫn gì đây" ông ta nói. "Như tôi được biết thì xí nghiệp này chỉ sản xuất thiết bị nông nghiệp. Tôi đã cộng tác nhiều năm với Von Kuppen Fabrik".
Tôi chằm chằm nhìn lại ông ta. "Bao nhiêu năm, ông Braunschweiger?"
Ông ta lặng thinh. "Trước chiến tranh? Hay sau?"
"Tôi không thấy điều đó có liên can gì tới ngài, thưa ngài". Ông ta đứng dậy "Tôi thấy chẳng có mục đích gì để tiếp tục cuộc đối thoại này".
Tôi vẫn ngồi trong ghế, cố tạo cho giọng tôi thật sự đe doạ. "Chúng tôi, trong nội bộ của Liên Hợp Quốc, có thể tiếp cận với một lượng thông tin lớn mà không phải bao giờ cũng công bố, thậm chí cũng không thông báo với chính phủ liên quan, ông Braunschweiger. Chúng tôi biết tất cả về sự hợp tác trước đây của ông với Von Kuppen Fabrik. Chúng tôi cũng biết khá nhiều về các chi nhánh của ông hiện nay".
Tôi lấy điếu thuốc và từ từ châm hút để ông ta có thì giờ tiêu hoá điều tôi vừa nói. "Ở thời điểm muộn màng này, chúng tôi không muốn khơi lại quá khứ, hoặc là gây phiền hà cho những người đã dính líu với Von Kuppen. Nhất là đối với những người đã cộng tác với chúng tôi".
May mà Braunschweiger cắn câu. "Nguyên là giám đốc của xí nghiệp, ông phải hiểu chứ?"
"Tôi chẳng có vai trò gì đối với các chính sách của công ty. Tôi chỉ nhận trách nhiệm về sản xuất thôi".
"Nhưng ông là thành viên của đảng Quốc Xã" tôi nói. Đấy là một giả định khá an toàn, vì những công việc như của ông ta thì không thể trao vào tay người ngoài đảng được. "Thực tế là một đảng viên rất quan trọng, và vì vị thế đó mà biết được mục đích của sản phẩm của mình".
Mặt Braunscheweiger tái dại. Ông ta cũng hiểu như tôi rằng vào cuối cuộc chiến, chính xí nghiệp của ông ta đã cung cấp chín mươi phần trăm hơi độc được sử dụng ở Dachau và Auschwitz. "Tôi chẳng biết gì cả" ông ta cục cằn nói. "Tôi chỉ là một người làm thuê nghe theo lệnh mà thôi".
"Nghe hợp lý đấy, nhưng tất nhiên, ông phải hiểu rằng đấy chính là lời biện hộ duy nhất của tất cả các tội phạm chiến tranh trước các phiên toà ở Nuremberg chứ".
"Tôi là công dân Thuỵ Sĩ" Braunschweiger gay gắt trả lời. "Tôi được hiến pháp Thuỵ Sĩ bảo vệ."
"Chính phủ này bảo vệ ông được bao lâu khi họ biết ông đã bán mình cho bọn Quốc Xã?"
"Họ chẳng làm gì với những người đã giúp đỡ Đồng Minh!"
"Tôi biết" tôi kiên nhẫn. "Nhưng ông mắc một sai lầm nghiêm trọng. Ông đã chọn nhầm bên, bên thua".
Braunschweiger bỏ kính ra rồi lại đeo vào. "Không thể được. Thậm chí nếu muốn cung cấp cho ông những thông tin đó, tôi cũng chẳng kiếm đâu ra".
"Tệ thật, ông Braunschweiger" tôi vừa nói, vừa đứng dậy. "Tất nhiên, ông biết rằng chúng tôi có thể buộc ông phải làm chứng chứ?" Tôi quay sang Marlene. "Nào, bà Von Kuppen" tôi nói đầy nghi thức "có ở lại lâu hơn cũng vô ích".
"Xin chờ một lát, thưa ngài!"
Tôi quay lại phía ông Braunschweiger.
"Nếu tôi có thể kiếm cho ông những thông tin này thì …chuyện khác có thể…" giọng ông ta ắng đi.
"Nó sẽ được quên đi" tôi nói. "Chẳng ai cần biết cả". Điều đó không hoàn toàn chính xác. Tôi sẵn sàng cá là chẳng ai có thể chứng minh được điều mà tôi đã thu xếp để biết được qua trực giác.
Braunschweiger lại bỏ kính ra rồi dùng khăn mùi xoa lau thật mạnh. "Sẽ không dễ đâu. Tôi phải mất mấy ngày".
"Hôm nay là thứ ba" tôi trả lời. "Nhân viên của tôi đã sẵn sàng công bố hồ sơ về ông vào sáng thứ sáu - trừ phi họ được tôi ra lệnh khác đi".
"Ông sẽ có thông tin mà ông cần, muộn nhất là vào đêm thứ năm".
"Tôi ở Grande Hotel" tôi nói, nhìn Marlene. "Đi thôi, bà von Kuppen".
Braunschweiger vẫn đứng nghiêm khi chúng tôi bước ra.
Sáng thứ năm, Marlene đứng nhìn qua vai tôi khi tôi đọc bản báo cáo mà Braunschweiger gửi đến qua một người đưa thư đặc biệt. "Có nghĩa là gì vậy?" cô hỏi.
"Có nghĩa là chúng ta trở lai Paris" tôi nói dứt khoát. Nếu những gì đã xảy ra như tôi nghĩ thì thậm chí Robert cũng không dám giấu những thông tin mà anh đã khước từ cho tôi.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu