Số lần đọc/download: 3750 / 61
Cập nhật: 2015-09-10 17:14:37 +0700
Chương 118: .1: Mọi Chuyện Lộ Rõ. Ẩn Tàng Công Và Danh (1)
C
ăn cứ vào bức địa đồ của Hồ Ban, Tào Bằng bí mật ngược theo dòng Sư Thủy mà đi lên. Đúng chính ngọ tại Lộc Thai Cương, nhóm của hắn lặng lẽ theo sườn núi mà vào rừng. Bản địa đồ của Hồ Ban coi ra thật chính xác, chắc là có dụng tâm để ý. Tuy vậy nhưng Tào Bằng cũng mất hai thời thần mới tìm được cái khe núi đánh dấu trên bản đồ.
Lúc này đã qua giờ Dậu vào khoảng bốn năm giờ chiều. Trời đông giá rét càng ngày càng gần, thời gian ngày và đêm cũng thay đổi. Trời tối càng ngày càng sớm, ánh sáng càng ngày càng yếu dần. Mới năm giờ mà trời đã bắt đầu tối. Nhưng như vậy cũng tốt cho bọn Tào Bằng, không bị bại lộ hành tung.
- A Phúc, đến chưa?
Điển Mãn xoa tay cho nóng. Lúc sáng sớm hắn đã kịp chạy về Cao Dương đình dịch, vừa kịp lúc bọn Tào Bằng vừa xuất phát. Gặp phải chuyện như thế này, làm sao Điển Mãn có thể dễ dàng bỏ qua? Hắn thà chết vẫn muốn theo gót Tào Bằng, muốn cùng Tào Bằng tham gia hành động lần này. Cái lý do của y thật mỹ miều: Bảo hộ Tào Bằng. Lý do của hắn rất đầy đủ.
- Thân thủ của A Phúc tuy rằng rất tốt nhưng dù sao thì cũng không thể nào so được với ta. Lần xâm nhập vào hang ổ bọn đạo tặc này làm sao có thể không xảy ra sự cố? Võ nghệ của ta tốt hơn so với hắn, ta cao hơn hắn một cái đầu, thân thể cũng cường tráng hơn hắn! Hơn nữa, ta cũng lớn lên ở trong núi, cho nên nói về chuyện đường núi, Đầu Hổ không thể bì được với ta. Cho nên, chuyện lớn như vậy, ta nhất định phải đi, không đi thì không được!
Tào Bằng biết, người này nhất định muốn đi cùng cho vui. Sau trận chém giết đêm qua, hắn không thể kinh qua được, trong lòng vẫn còn không dễ chịu. Nhưng không thừa nhận cũng không được, Điển Mãn nói không phải là không có lý. Trải qua mấy tháng khổ luyện, võ nghệ của Điển Mãn đã đạt tới chỗ cần phải đột phá. Nói một cách khác, hắn cần phải chiến đấu thực tế. Cần phải liên tục giáp chiến, không ngừng chiến đấu, thì mới có thể đột phát được tình trạng này.
Điển Mãn tư chất tốt, thậm chí có thể tốt hơn so với Điển Vi. Hắn trời sinh có sức mạnh ghê gớm, hơn nữa không giống như Điển Vi năm xưa, chí ít thì từ khi sinh ra đến giờ chưa từng phải chịu đói. Đây cũng là sức tiềm tàng của Điển Mãn có thể vượt qua Điển Vi.
Có điều so với Điển Vi thì Điển Mãn thiếu rất nhiều cơ hội để trải qua kinh nghiệm thực tế. Bản lĩnh của Điển Vi là từ đâu mà có? Đó là liên tiếp chém giết, trải qua bao nhiêu trận sinh tử mà luyện ra được bản lĩnh đó. Còn Điển Mãn đến bây giờ vẫn chưa lĩnh hội được chuyện sinh tử chiến đấu.
Đặng Tắc cũng tán thành việc cho Điển Mãn đi theo Tào Bằng, cùng thâm nhập vào lòng địch. Thực ra về điểm này Đặng Tắc cũng hiểu rõ tâm tư của Tào Bằng. Hắn cũng sợ chính bản thân mình gặp chuyện gì không hay cho nên cũng cần một người mạnh mẽ ở bên cạnh bảo vệ mình. Ngay cả Đặng Tắc cũng đồng ý thì Tào Bằng không có cách gì từ chối.
- Tốt lắm, ngươi đi theo cũng tốt, nhưng trên đường đi nhất định phải nghe theo lời ta chỉ huy. Tam ca, về sau khi chúng ta đến đó thì chỉ có quân kỷ, không có tình nghĩa huynh đệ. Nếu như ngươi dám cả gan tự ý hành động thì đừng trách ta đến lúc đó không để mặt mũi cho ngươi, cho ngươi về Hứa đô.
- Tất nhiên, tất nhiên!
Lần này Điển Mãn về với ông bà, bá phụ của hắn là Điển Xuyến nghe hắn muốn đi Từ Châu thì cũng có phần không yên tâm. Cho nên bá phụ hắn đã cấp cho Điển Mãn hai mươi tên duệ sĩ trang bị kỹ càng để phụ trách bảo vệ cho Điểm Mãn. Đừng xem xuất thân của Điển Vi là dân thường, cũng không phải gia đình anh em đông đúc. Dù sao thì bây giờ hắn cũng là trung lang tướng phủ Hổ Bí, hưởng bổng lộc hai nghìn thạch, mà trong nhà lại không thể có tư binh hộ về sao?
Tư binh của Điển gia phần lớn năm đó cùng Tào Tháo đánh Lữ Bố ở Bộc Dương, đều đồng lòng cảm tử chiến đấu cùng Điển Vi Về sau, hoặc vì nguyên nhân rút khỏi quân đội được Điển Vi thu nhận vào, hoặc vì được Tào Tháo tưởng thưởng chiến công của Điển Vi nên ban cho làm tùy tùng của Điển Xuyến. Trong nhà của Điển Vi ở quê nhà, tổng cộng cũng chỉ có khoảng sáu mươi tùy tùng hộ vệ, mỗi người đều là lão quân nhân trải qua trăm trận chiến. Có thể nói, bọn họ nhìn Điển Mãn lớn lên thế nào, nên với tính tình của Điển Mãn ra sao thì cũng dễ dàng hiểu được. Thế nhưng họ đều kính trọng chủ nhân, trước mặt Điển Vi không dám tranh luận. Nhưng họ không ngờ được, y đối với Tào Bằng nói gì nghe nấy. Vì thế ánh mắt của các lão quân nhìn Tào Bằng cũng có thay đổi…
Điển Mãn tuyển chọn ra mười lão quân thiện chiến, cho đủ hai mươi người. Cùng với Tào Bằng, Điển Mãn, Hạ Hầu Lan và Vương Mãi, tổng cộng là hai mươi bốn người, rời khỏi Cao Dương đình dịch. Ngồi xổm nơi rừng cây trong núi, Tào Bằng nheo mắt, hướng về phía khe núi quan sát.
- Không thể được, kẻ địch có ba trăm tên, hơn nữa đều là bọn cướp từng qua chiến đấu. Chúng ta mà xông vào đó thì một chút uy lực cũng không có, trái lại sẽ rút dây động rừng, ảnh hưởng tính mạng của Chu thúc và Hồ Ban. Chúng ta phải chờ!
- Vậy phải đợi đến khi nào?
- Đợi đến khi có thể xuất kích.
Tào Bằng dứt lời, hít sâu một hơi, cầm trường đao lên.
- Mọi người nghỉ ngơi, ăn chút lương khô. Chúng ta tĩnh dưỡng sức lực thì mới có thể giết địch được. Không có lệnh của ta, không ai được đi chuyển
- Dạ!
Mọi người hạ giọng tuân lệnh, rồi tản ra, ai nấy nhắm mắt nghỉ ngơi. Bất luận những người ở Thổ Phục Sơn hay những gia tướng của Điển Mãn, tất cả nhìn qua đều rất nhẹ nhàng, không có chút hồi hộp nào. Đối với bọn họ mà nói, chuyện này thật giống như cơm bữa. Đặc biệt những hảo hán ở Thổ Phục Sơn, chuyện cướp bóc đã từng làm không ít. Cũng như việc chờ đợi, mai phục này lại càng quen. Thậm chí, so với đám gia tướng của Điển Mãn bọn họ càng ung dung hơn. Có lương khô ăn, mệt thì nghỉ trên mặt đất, cắm trường đao nghỉ ngơi. Ai cũng có vẻ nhàn nhã thong dong, hai ba người ngồi lại một chỗ, nhẹ giọng nói chuyện tán gẫu.
Ngược lại thì Điển Mãn có vẻ khẩn trương! Cổ họng hắn không ngừng run run, đôi mắt như hổ sói, sáng quắc…
- Tam ca, không cần phải hồi hộp.
- Hồi hộp? Ngươi nhìn thấy ta hồi hộp?
Tào Bằng khoanh chân ngồi xếp bằng, mở mắt nhìn Điển Mãn, bỗng nhiên cười nói:
- Ngươi đổ mồ hôi đầm đìa, còn nói là không hồi hộp?
Tào Bằng khoanh chân ngồi xếp bằng, mở mắt nhìn Điển Mãn, bỗng nhiên cười nói:
- Ngươi đổ mồ hôi đầm đìa, còn nói là không hồi hộp?
- Ta không đổ mồ hôi!
Điển Mãn phản bác lại, vô thức giơ tay lên lau trên đầu. Không có mồ hôi? Hắn bỗng nhiên nhận ra là Tào Bằng đã lừa hắn!
- A Phúc, ngươi dám gạt ta?
Tào Bằng cười khẽ, rồi hít sâu một hơi, nói với Điển Mãn:
- Tam ca, ngươi làm theo ta, hít khí thật sau, giữ trong bụng. Lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, nhớ đếm kỹ, đại khái vài lần là có thể bình tĩnh. Nào làm theo ta đi, hít khí, giữ hơi… thở ra…
Tiếng hắn nói rất êm dịu nhẹ nhàng, như là có một ma lực để kẻ khác tâm bình khí hòa. Điển Mãn làm theo lời Tào Bằng, hít khí, giữ hơi…
Phương pháp hô hấp này có thể trong thời gian ngắn giúp cho tinh thần được tĩnh tâm. Tào Bằng nhắm mắt lại, lẳng lặng điều chỉnh hô hấp. Nhưng một lát sau hắn chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng người ngáy khò khè…. Hắn trợn mắt nhìn lại, Điển Mãn đang khoanh chân ngồi xếp bằng nhưng rõ ràng là đang ngủ! Điều này khiến cho Tào Bằng dở khóc dở cười…
Thời gian trôi qua, ngày cũng dần dần tối. Đứng ở giữa rừng rậm, nhìn xuống khe núi, có thể thấy chút ánh sáng le lói. Có thể nói, Lôi Tự lựa chọn hang ổ, thật sự là quá tốt! Nếu như không có bức địa đồ của Hồ Ban, thực sự là rất khó có thể tìm ra vị trí nơi này. Nheo mắt nhìn lại, Tào Bằng lặng lẽ ngồi quan sát. Chuyện ngồi mai phục này, kiếp trước không biết hắn đã làm bao nhiêu lần rồi. Người khác thì có thể cảm thấy buồn chán. Nhưng Tào Bằng lại cảm thấy một sự kích thích chưa từng có. Kiếp trước là phục kích để bắt người, còn bây giờ là để giết người!
- Tam ca!
- Hử?
- Ngươi có thấy cây đại thụ ở cửa cốc không?
- Thấy được.
- Hồ Ban nói, đằng sau đó có một cái động, bên trong có khoảng mười mấy người. Một lát nữa hành động, ngươi phải giải quyết bọn chúng trước tiên. Ngươi có chắc ăn không?
Điển Mãn ngầm trâm một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
- Chỉ cần đi tới trong vòng mười bước, ta có thể giết chết bọn chúng trong ba hơi thở.
Nói xong hắn lấy ở trong túi ra một cây kích
- Nói là xuất kích giết người, cha ta cũng không thể mạnh hơn ta.
Điển Vi có tam tuyệt! Song kích, trường đai và thủ kích. Trong sách sử từng ghi lại, trong cuộc chiến ở Bộc Dương, Lữ Bố truy binh tháo lui, Điển Vi phụ trách yểm hộ. Khi địch đuổi tới năm bước thì thủ kích tả hữu tung ra, liên tiếp giết mấy người khiến quân địch hoảng sợ, sau đó quân của Điển Vi cứ dung dung mà rút quân. Nói cách khác, thủ kích của Điển Vi bách phát bách trúng.
Điển Mãn không phải là kẻ thổi phồng khoe khoang. Nếu hắn đã dám nói ra như vậy thì chắc chắn hắn có thể làm được. Tào Bằng cũng không hỏi nữa, lướt mắt nhìn qua khu rừng, tỉ mỉ quan sát cái đốm nhỏ ở khe cốc.Trong đầu hắn đồng thời cũng đã tính toán. Lôi Tự có ba trăm người, ta nên ứng phó thế nào, làm sao có thể toàn thân trở về chứ? Hắn nhắm mắt, cắn chặt môi, đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái
conem_bendoianh