Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ã quá ba giờ sáng khi chiếc taxi dừng trước chung cư của cô trên đại lộ Kléber. Chúng tôi ngồi nán lại trong xe, rồi cô tò mò nhìn tôi. "Anh có lên không?"
"Có, cảm ơn em" tôi nói, gần như nghi thức.
Chúng tôi lặng lẽ đi qua lối tản bộ giữa hai hàng cây, tới dải đường phụ đỗ đầy xe. Đường phố mờ tối nhưng long lanh vì cơn mưa tháng Giêng muộn màng vừa ngớt, và những chiếc lá thu sớm đẫm nước dưới chân.
Chúng tôi dừng lại trước cửa chung cư, rồi cô lục tìm chìa khóa trong chiếc túi nhỏ, lặng lẽ đưa cho tôi. Cửa mở, và chúng tôi bước vào. Thang máy đưa chúng tôi lên lầu ba và vẫn với chiếc chìa khoá ấy, tôi mở cửa căn hộ của cô.
"Anh uống cái gì chứ?" cô hỏi.
Tôi gật đầu, và cô chỉ cho tôi quầy bar nhỏ. "Có đủ thứ ở đấy. Em sẽ trở lại ngay".
Cô đi sang phòng bên, và tôi rót cho mình ly brandy. Tôi nhắm một tợp rồi ngồi xuống chiếc sofa. Có cái gì đó trục trặc, hẳn thế. Tôi đã làm hỏng cả. Gần như phát bẳn, tôi không hiểu mình ra làm sao nữa.
Marlene trở lại phòng, đã thay bộ áo váy buổi tối bằng bộ pijama nhung đen với chiếc áo boléro ngắn, chưa chạm tới cạp của chiếc quần dài buông rủ. Khi cô vận động, chỉ thoáng thấy làn da trắng, mềm bên dưới. Bộ nhung đen tôn thêm mớ tóc vàng và cặp mắt xanh vùng Bắc Âu của cô.
"Đẹp quá".
Marlene không nói gì. Cô rót cho mình ly brandy rồi ngồi xuống trước tôi. Cô nâng ly. "Chúc mừng".
"Chúc mừng". Chúng tôi cùng nhấm nháp brandy. Marlene đặt ly xuống, bình thản nhìn vào mắt tôi. "Em không giận" cô nói "nhưng tại sao anh lại gọi cho em?"
Tôi nhìn cô, không đáp. Chính tôi cũng không hiểu điều đó. Nó vốn là một ý tưởng ngu xuẩn ngay từ đầu.
"Không phải điều anh đã nói trên điện thoại" cô tiếp. "Em không phải trẻ con. Em biết khi nào thì người đàn ông nảy sinh mối quan tâm".
Thế đấy. Tôi không hiểu mình chờ đợi cái gì. Có thể, bằng vào một ý nghĩ thơ ngây nào đó, tôi đã tưởng mình tìm lại cô gái đầy hãi hùng đã đến nhà tôi ở Saint Tropez bảy năm trước đây. Giờ thì cô đã là người đàn bà, khôn ngoan, tự tin và trên nhiều bình diện, là người hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng. ít nhất thì cô cũng hiểu như tôi, nếu không nói là hơn.
"Anh xin lỗi" tôi lắp bắp. "Anh có những rắc rối không gạt ra khỏi đầu óc được".
"Em biết, em có đọc báo" cô nhấm chút brandy. "Nhưng không chỉ có thế, phải không? Anh mang tất cả triệu chứng của một đàn ông, như người Mỹ thường nói, chìm đắm vì một tình yêu không được đền đáp".
"Cả điều đó nữa".
"Em đọc được các triệu chứng này mà, bởi cũng đã đi trên con lộ đó. Anh nghĩ phương thuốc tốt nhất là một người đàn bà khác, và vi đã đến Paris, nên anh nghĩ tới em". Có một sự thông cảm trong mắt cô. "Nhưng cách đó đâu có trúng, phải không?"
"KHông".
"Em biết. Em cũng đã từng cảm thấy như vậy khi Jeremy bỏ đi. Em không còn biết làm gì nữa. Em thực sự yêu anh ấy, anh biết đấy. Lẽ ra em phải nhận thấy điều đó là không thể, ngay từ đầu. Thoạt tiên là chính trường của anh ấy, rồi gia đình anh ấy. Nhưng rồi bao giờ cũng lại là em. Em là người Đức, mà đối với một số người thì chiến tranh không bao giờ qua đi cả".
Cô tiếp tục "Em lấy chồng khi còn là một đứa trẻ, thậm chí chưa đến mười tám tuổi. Fritz đối với em như một anh hùng mà em hằng mơ ước - cao lớn, đẹp trai, giàu có. Nhưng em không nhận ra điều anh ấy thực sự thích. Em không hay biết gì về những "cậu bé", cũng như sự bệnh hoạn của anh ấy - phải gây ra sự đau đớn trước khi đạt được, dù chỉ một chút sung sướng. Nên khi Jeremy đến thì em yêu liền cũng là điều dễ hiểu. Đối với em, Jeremy giản dị, thẳng thắn, không phức tạp. Luôn chỉ có một thứ trong đầu anh ấy. Lần đầu tiên em ý thức được sức mạnh đàn bà của em, cũng như những nhu cầu của chính mình".
Marlene nhìn tôi, tiếp. "Nghe lạ lắm phải không? Thực sự là em chẳng biết gì cho đến khi đó. Em vốn tự trách mình vì sự thất bại đối với Fritz. Đấy là lỗi tại em, em nghĩ thế, anh ấy cũng thường bảo thế".
Một sự tĩnh lặng trùm phủ, Marlene đứng dậy, rót brandy vào cả hai ly. Bên ngoài, tôi nghe tiếng rì rầm của xe cộ quanh Khải hoàn Môn.
"Anh có thế không?"
"Không" tôi trả lời. "Chỉ có kết quả cuối cùng là tương tự"
Ánh mắt Marlene như tìm kiếm gì đó. "Cô ấy yêu anh không?"
"Anh nghĩ thế".
"Thế thì cô ta có lý do quái gì để không đến với anh?"
"Em đọc báo rồi. Cha của ấy là Guayanos."
"Ồ, vậy đấy".
"Ừ, và có lẽ cũng vi vậy mà anh gọi điện cho em. Súng ống đang được tuồn vào đất nước anh là từ cái xí nghiệp trước đây của Von Kuppen ở Đông Đức. Nếu cái dòng này không được ngăn lại thì sẽ có một cuộc chiến, và nhiều người vô tội sẽ chết. Anh muốn ngăn nó lại, nhưng anh chịu, cho đến khi biết được ai là người trả tiền cho những vũ khí này. Nếu phát hiện được thì ngăn chặn được. Anh hy vọng em biết những người có thể cung cấp cho anh thông tin đó".
"Em không biết" Marlene ngập ngừng. "Đã lâu lắm rồi".
"Anh sẽ rất biết ơn với bất cứ mẩu thông tin nào em cho anh" tôi nói. "Anh đã thấy đủ chiến tranh trong đời mình rồi".
"Em cũng vậy" cô hạ giọng. "Em là một bé gái ở Berlin khi những chiếc máy bay ném bom lao tới".
Tôi lặng thinh.
Cặp mắt Marlene dịu đi, đầy suy tư. "Có một người Thuỵ Sĩ tên là Braunschweiger. Ông ta sống ở Zurich. Em nhớ là đã gặp ông ta nhiều lần cùng với Fritz. Một cách chính thức thì bọn em chẳng dính dấp gì đến các xí nghiệp ở Đông Đức, tất nhiên. Nhưng ông ta biết ở đấy đang diễn ra cái gì và cung cấp báo cáo thường xuyên cho Fritz".
Niềm phấn khích bắt đầu hình thành trong tôi. "Em có cho là ông ta có thể nói chuyện với anh không?"
"Em không biết" cô nói. "Em thậm chí cũng không biết ông ta còn sống không".
"Phải tìm hiểu mới được. Địa chỉ của ông ta?"
"Em không nhớ, Dax. Rất bí mật. Em chắc là thậm chí tên ông ta cũng không liệt kê trong bất cứ cuốn hướng dẫn nào của thành phố. Nhưng em nhớ ngôi nhà.cửa sổ có những chấn song thật kỳ lạ. Em cho là có thể tìm được".
"Sau đêm nay thì anh không có quyền hỏi em điều này nữa, nhưng em sẽ đi Zurich với anh và cố tìm ngôi nhà chứ?"
"Anh có quyền chứ" Marlene nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. "Nếu không phải là anh thì em đã không bao giờ thoát khỏi Fritz cả".
"Cảm ơn em" tôi đầy biết ơn, đứng lên. "Mai anh sẽ gọi điện cho em sau khi anh đặt vé máy bay".
Marlene bước đến bên tôi, nhìn vào mặt tôi. "Hôm nay đã là ngày mai, cho dù ngày mai vẫn còn xa tắp. Giờ cả hai chúng ta cũng ở đây, không hề ảo tưởng, chỉ trống rỗng và cô đơn".
Có lẽ vì cách nói của Marlene, nhưng chợt tôi thấy trong cô ig mà tôi từng thấy nhiều lần trong chính mình. Cái cô đơn, cái thèm muốn được cầm nắm, được chia sẻ, cái nhu cầu tức thời gần gũi với một con người khác, cái sợ hãi đối với đêm đen.hoặc giả là vì cái mùi đàn bà của cô, sự ấm áp phả ra từ cơ thể cô, sự rực rỡ của da thịt cô mà thậm chí bộ đồ nhung cũng không thể che giấu. Tôi đặt ly brandy xuống và ôm cô trong tay.
Cô thật mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Nhưng tôi lợi dụng sức mạnh của của và cô lợi dụng sức mạnh của tôi, cho đến khi nằm lịm trong vòng tay nhau. Chúng tôi thật an toàn trong hơi ấm của nhau như hai con thú đang cùng ngủ trong đêm.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu