There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hượng nghị sĩ đang nổi điên lên đấy" giọng Jeremy ầm ĩ qua điện thoại. "Ông ấy có cảm giác đã bị anh sử dụng và biến ông thành một thằng đại ngu. Ông thực sự không thích điều đó chút nào".
Giờ thì tôi đã quá mệt mỏi để giải thích. Song, sẽ chẳng ai nghe tôi giải thích gì nữa đâu. Hoặc nếu có nghe thì họ cũng chẳng tin tôi nữa. Toàn bộ phán xét đã định vị. Trong giây lát, tôi mong không có cái thứ đặc quyền ngoại giao ấy, để họ tha hồ chứng minh điều họ nghĩ.
Đàng này, họ thực sự chẳng làm gì được tôi. Sẽ không bao giờ tôi phải trả lời bất cứ câu hỏi nào, nếu tôi không muốn. Vậy là họ cứ thoải mái nghĩ theo cách của họ và cái mộc đặc quyền ngoại giao là một lối thoát dễ dàng cho cả họ và tôi.
"Anh nói với ông ấy điều hôm qua tôi bảo anh?"
"Vâng".
Vậy đấy. Hệt như những người khác.
"Có thể. Nếu như anh đã không ở trong nhà Thượng nghị sĩ khi chuyện xảy ra thì không đến nỗi tồi tệ đến thế". Jeremy tiếp tục. "Nhưng vì anh ở đấy nên ông ấy có cảm giác là anh đã sử dụng ông ấy để tạo một chứng cứ ngoại phạm".
Tôi không trả lời. Chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Giờ thì anh biết là không còn cơ hội cho khoản vay nữa chứ". Jeremy tiếp tục.
"Tôi hiểu".
Cô thư ký bước vào, đặt chiếc cặp da của tôi lên bàn. "Xe đang đợi ở ngoài để đưa ông ra sân bay". Cô khẽ nói.
"Giờ anh có kế hoạch gì không?" Jeremy hỏi.
Chợt tôi mệt mỏi vì sự cả tin của mình. Chẳng có kế hoạch nào của tôi thành sự thực cả, mà tôi cũng không thể trách được ai, nếu như họ cho tôi là kẻ trí trá. "Ngay bây giờ, tôi ra máy bay đi Paris".
"Paris?" Jeremy ngạc nhiên. "Anh điên à? Anh biết là mọi người sẽ nghĩ gì chứ?"
"Mặc xác cho mọi người nghĩ gì".
"Anh đang hành động như một thằng ngu. Anh nói như thể không còn quan tâm gì nữa ấy".
"Tôi chẳng quan tâm gì nữa cả". Tôi trả lời thẳng.
Jeremy lặng thinh một lát. "Tôi không tin, tôi hiểu anh mà. Vì sao anh đi Paris?"
"Chơi!" tôi nói thật thô bạo. "Còn lý do quái nào để đến Paris nữa?"
Tôi giận dữ dập máy xuống. Nhưng chỉ một lát sau thì tôi hối hận. Tôi chẳng có quyền gì mà nổi dóa lên với Jeremy.anh ấy đứng về phía tôi, Ít nhất thì anh ấy vẫn nói chuyện với tôi.
Tôi đang toan gọi để xin lỗi anh thì cô thư ký ngấp nghé bên cửa. "Tài xế nói rằng ông chỉ còn đủ thời gian để kịp chuyến bay nếu đi ngay ạ".
Tôi cầm chiếc cặp da lên, bước ra cửa. Sẽ có đủ thời gian để gọi cho Jeremy, khi tôi trở lại.
Thật lạ lẫm khi thấy Robert trong văn phòng của cha anh, ngồi trong chiếc ghế bành của cha anh, sau chiếc bàn lộng lẫy. Nhưng một lát sau thì hầu như không còn lạ lẫm nữa, cứ như thể anh sinh ra đã ngồi ở đấy rồi. Mà sự thật cũng đúng là thế.
"Anh biết luật rồi đấy" Robert nói "và chính phủ Thuỵ sĩ rất khắt khe. Chúng tôi có thể mất giấy phép nếu cung cấp cho anh những thông tin ấy".
"Tôi hiểu luật" tôi nói "vì thế mà tôi đến gặp anh".
Robert lặng thinh, mặt rõ đăm chiêu. Tôi không ép. Anh hiểu chúng tôi gần gũi với nhau thế nào rồi.
"Denisonde và lũ trẻ ra sao?"
Robert nở một nụ cười. "Đừng làm tôi giật mình. Tôi là một người cha điển hình".
Tôi cười. "Thế có nghĩa là họ khoẻ cả?"
Anh gật đầu. "Anh sẽ không hiểu được cho đến khi anh có con".
Thoạt tiên là Sergei, giờ đến lượt Robert. Có một cái gì đó về họ, một cảm quan về sở hữu, về cội nguồn, về sự tăng trưởng. Vậy đấy, tôi như một cây bị đốn ngọn, làm còi cọc sự tăng trưởng của nó. "Mình ghen với cậu" tôi thành thực nói.
Robert như sửng sốt. "Anh nói ra điều nghe lạ tai quá".
"Tôi biết, tôi sống một cuộc sống vui vẻ. Một playboy của đời sống hiện đại".
"Tôi không có ý làm anh phật lòng đâu, Dax".
"Tôi hiểu. Lỗi tại tôi. Tôi đi trên dây" tôi với điếu thuốc lá. "Hầu như cứ chỗ nào tôi xông vào đều là ngõ cụt cả".
Robert theo dõi tôi châm thuốc. "Giờ thì anh cho là điều gì sẽ xảy ra?"
"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng nếu không ngăn chặn được súng đạn thì rất nhiều người vô tội phải chết".
Robert nhìn xuống bàn. "Anh hiểu là tôi không hề cố gắng bảo vệ bất cứ quyền lợi nào của chúng tôi chứ?"
Tôi gật đầu. Anh thực ra không cần nói với tôi điều đó. Tôi đã ở đấy khi anh chuyển những đầu tư của mình ở Corteguay sang các anh em họ người Anh của anh.
"Chỉ có điều giờ đây tôi mang một trách nhiệm" anh tiếp tục. "Có nhiều người phụ thuộc vào tôi".
Tôi đứng dậy. "Tôi hiểu. Tôi cũng nghĩ thế, nhưng trong trường hợp của tôi là tính mạng chứ không phải đời sống của họ".
Anh không trả lời.
"Cảm ơn" tôi nói. "Tôi sẽ không chiếm dụng thời gian của anh thêm nữa".
"Anh sẽ làm gì?"
Lần này, tôi nghiêm chỉnh khi trả lời. "Tôi cũng chẳng có gì hay hơn để làm, vậy có lẽ tôi đi kiếm một em".
Marlene Von Kuppen. Bữa nọ, tôi có đọc trên chuyên mục của Irma Andersen, hoặc giả đã nghe ai đó nói, rằng cô ấy đang sống ở Paris. Cũng rất xa vời, nhưng còn hơn không. Rất có thể cô ấy vẫn còn đủ thân hữu với vài ba người có thể cho tôi những thông tin tôi cần từ Đông Đức. Cuối cùng thì cô ấy vẫn là người của dòng họ Von Kuppen.
Một người bạn làm báo cho tôi số điện thoại của cô. Tôi gọi gần như cả một buổi chiều mà không ai trả lời, nhưng cuối cùng thì vào năm giờ, tôi gặp được cô. Giọng cô khàn đặc như thể vừa thức dậy. "Hello?"
"Marlene?"
"Vâng, ai đấy?"
"Diogenes Xenos".
"Ai?"
"Dax".
"Dax?" cô nhắc lại, thoáng chút châm biếm.
Phải".
"vì sao em lại có vinh hạnh nhận được cuốc gọi này?"
"Anh nghe nói em ở Paris" tôi nói. "Anh tính hỏi xem tối nay em có rảnh để đi ăn tối không?"
"Em có hẹn rồi. Vả lại, anh gọi điện mời vào giờ này thì có muộn quá không?"
Đến lượt tôi phải uốn éo. "Anh đã gọi cho em suốt cả buổi chiều mà không được. Anh cho là em đi vắng".
"Anh đã biết em lâu rồi. Tại sao đột nhiên lại là bây giờ?"
Hỏi một câu thành thực thìn hận một câu đáp trí trá. "Em đã đi với một người bạn của anh".
"Như chỗ em biết thì điều đó chưa bao giờ ngăn cản anh mà".
"Jeremy là bạn thân. Nhưng ngay từ lần đầu tiên thấy em trong cái đêm ở ngôi nhà ở Saint Tropez, anh đã thầm nghĩ…một ngày nào đó…"
Tôi nghe một thoáng thoả mãn trong giọng Marlene, và biết mình đã chiếm được cô. "Như em đã nói đấy, tối nay em có một cuộc hẹn. Mai nhé?"
"Anh chỉ biết hôm nay, và anh đã đợi đủ lâu rồi" tôi nói. "Sao em không bỏ cái hẹn đó đi? Anh không biết mai anh sẽ ở đâu".
Marlene ngập ngừng. "Em cũng không biết nữa…" rồi giọng cô chợt nhu mì và thuần phục. "Thôi được".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu