Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Hồi 130: Cổ Hoặc
(Bất thường)
(tài trợ bởi Onismurai)
Tuyệt kỹ Mẫu tử Hắc Ám tiễn từ hai hóa thành sáu của Mông Na Lâm cũng không khác với Huyễn ảnh kích của Lý Ngang là bao, Mộ Dung Thiên sớm đã có kinh nghiệm nên khi vừa nhìn thấy thì liền co gập người lại, thu nhỏ diện tích cần phòng thủ của mình cho đến mức nhỏ nhất, sau đó mới bắt đầu ngưng tụ băng thuẫn trên tay trái.
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt" cơ hồ là ba tiếng đồng thời vang lên, băng thuẫn của Mộ Dung Thiên bị Mẫu tử tiễn khoét thủng ba lỗ nhỏ, tuy nhiên, Mẫu tử Hắc Ám tiễn cũng đã biến mất. Mặc dù ngoài Quang Minh hệ ra, Hắc Ám đấu khí chính là khắc tinh của mọi loại nguyên tố khác, nhưng khả năng khắc chế cũng bị giới hạn ở một mức độ nhất định. Tỷ như nếu độ tinh thuần của Hắc Ám khí mà cực thấp thì không thể nào hoàn toàn ăn mòn băng thuẫn có độ ngưng kết cao được.
Mông Na Lâm là người có kiến thức, nên tất nhiên gã cũng biết được khái niệm “siêu ngưng tụ”, vì Hắc Ám Hủ Thực của gã cũng chính là biến Hắc Ám đấu khí thành chất lỏng để đạt được sức ăn mòn cường đại. Lúc trước, gã đã từng chứng kiến tận mắt trận đấu của Mộ Dung Thiên với Lý Ngang, nên gã cũng biết trình độ đấu khí siêu ngưng tụ của tên đối thủ trước mắt đây đã đạt tới mức biến thái, bằng không thì hắn đã không thể đỡ nổi Lôi Đình Toái Không kích rồi. Ngay cả Mông Na Lâm cũng không dám đón đỡ chiêu đó nữa kia mà.
Mắt thấy Hắc Ám đấu khí của mình vốn hoành hành không cố kỵ, chẳng ai dám đón đỡ mà lần này lại bị ngăn cản, tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng Mông Na Lâm vẫn thấy bất ngờ, bởi vì gã không nghĩ rằng nó chỉ có thể nung chảy vài cái lỗ bé tí như vậy, so với hiệu quả trong tưởng tượng còn kém rất xa.
Sau khi bị tấn công, Mộ Dung Thiên quả nhiên không thể phân tâm để thao túng băng xà nữa. Do đó mà đầu của băng xà liền mềm lại rồi rơi xuống đất, nằm bẹp ở trên võ đài và trở lại trạng thái của một vật chết.
Mộ Dung Thiên cũng không quan tâm tới băng xà nữa. Sau khi hắn tiếp chiêu thì lập tức lùi lại, rồi phóng ra vài cây Hỏa đinh để ngăn cản Mông Na Lâm.
Mông Na Lâm lập tức hiểu ra ý định muốn kéo giãn khoảng cách của đối phương nên nhanh chóng áp sát tới, đồng thời xuất ra Hắc Ám nguyên tố thuẫn để nuốt lấy Hỏa đinh. Gã không vì phải phòng ngự mà chậm trễ việc tấn công đối thủ, do đó, gã liền há miệng thổi ra một luồng hắc khí. Màu sắc của luồng hắc khí đó nhanh chóng đen hơn, rồi đặc quánh lại thành một khối chất nhầy. Xem ra thứ chất nhầy lần này còn lợi hại hơn cả Hắc Ám Hủ Thực mà những lần trước đã gặp qua. Ở trong đó nổi lên từng đợt bong bóng, vỡ tan, lại nổi lên, rồi lại vỡ tan, trông rất ghê rợn, giống như là dung nham vậy. Chiêu này là một kỹ năng cao cường của Hắc Ám Hủ Thực, tức Địa ngục ma dịch. Chỉ cần dính một chút thì dù là nguyên tố hay vật do nguyên tố tạo thành cũng sẽ bị ăn mòn, kể cả người trong đó.
Mông Na Lâm há miệng phun đầy khắp nơi, những đám chất nhầy kia chia làm bốn luồng, trước sau cùng bắn về phía Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên chỉ có thể tránh bốn tia Địa ngục ma dịch này, mắt thấy còn một tia phóng tới trước mặt, nên hắn đành phải xuất ra một tấm băng thuẫn nữa. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, lúc này nguyên tố thuẫn lập tức bị khoét một lỗ thật lớn, hơn nữa diện tích vẫn không ngừng khuếch tán. Mộ Dung Thiên liền vội vàng vận khởi linh lực, bổ sung thêm băng nguyên tố cho tấm thuẫn. Vì thế mà trên tấm thuẫn của hắn liền hiện lên một tình cảnh rất quái dị, có vài chỗ vẫn không ngừng bị nung chảy, nhưng đồng thời lại có vài chỗ được tái tạo rất nhanh.
Sau khi xâm nhập vào bên trong tấm thuẫn, Địa ngục ma dịch không có sự trợ giúp từ bên ngoài để tiếp tục tàn phá, nên một lúc sau thì nó cũng không còn hoành hành nữa, rồi cuối cùng cũng biến mất không còn dấu vết gì.
Mông Na Lâm thấy vậy thì rất đỗi kinh sợ. Địa ngục ma dịch là do gã đã ngưng tụ Hắc Ám khí đến cực hạn rồi, nhưng không ngờ nó vẫn không thể phá vỡ được tuyến phòng ngự của Mộ Dung Thiên. Khi những vật thể bình thường do nguyên tố tạo ra bị hao tổn đến một mức độ nào đó, thì sự sắp xếp tổ hợp của nguyên tố sẽ bị phá hoại nghiêm trọng rồi đi đến tan rã. Thế nhưng đối thủ này lại còn có thể bổ xung đấu khí cho băng thuẫn của mình. Sửa chữa một tấm băng thuẫn hiển nhiên là tiết kiệm được nhiều linh lực hơn so với việc chế tạo ra một cái mới.
Tuy vậy, một kích vừa rồi cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. Trong lúc Mộ Dung Thiên đỡ đòn, Mông Na Lâm đã thu hẹp lại khoảng cách với hắn chỉ còn vỏn vẹn có hai, ba thước. Ai ai cũng biết, nếu để cho người có Hắc Ám đấu khí áp sát để đánh cận chiến là rất nguy hiểm, vì chỉ cần trong lúc loạn đấu mà bị nhiễm một chút Hắc Ám khí thôi là sẽ không chịu nổi ngay.
Trên chân Mông Na Lâm lúc này đang có một cụm hắc khí bao trùm lấy, gã cứ thế mà phi thân đá tới Mộ Dung Thiên, trong nháy mắt mà hóa thành bảy, tám đạo cước ảnh, hiển nhiên là đòn tấn công này rất rất là lăng lệ.
Mộ Dung Thiên cũng không ngờ vũ kỹ của Mông Na Lâm lại toàn diện như vậy. Khi chiến đấu cận thân, Băng thuẫn vốn vẫn khiếm khuyết về tính linh hoạt thì vẫn chưa đủ để phòng ngự, vì vậy mà trong lúc hốt hoảng, hắn chỉ có thể xuất ra một đôi hàn băng hộ tý [1], ngăn trở cước ảnh của Mông Na Lâm.
Bình luận viên hưng phấn kêu to:
- Thì ra vũ kỹ cận thân của Mông Na Lâm đồng học lại ưu tú như vậy, La Địch đồng học hình như có vẻ rất bất ngờ, nên nhất thời đã bị rối loạn trận cước. Đừng nói là hắn, ngay cả ta cũng cảm thấy bất ngờ. Nếu ta nhớ không lầm, trong cuộc luận võ lần trước, Mông Na Lâm đồng học vẫn chưa từng thể hiện sức mạnh về phương diện này.
Kỳ thật, không phải là công phu cận chiến của Mông Na Lâm không tốt. Chiêu này là Huyền Âm Thối, là chiêu thức mà gã thành thạo nhất từ thuở niên thiếu, nhưng chẳng qua từ khi Hắc Ám đấu khí của gã có chút thành tựu thì mới không sử dụng tới nữa. Gã vốn không thích loại đấu pháp thấp hèn giống như của các chiến sĩ Dã Man nhân này, vì như vậy sẽ làm mất thân phận, và lại có vẻ cực kỳ thô lỗ nữa. Nhưng lần này gặp phải Mộ Dung Thiên rất ngoan cường, có thể phòng thủ kiên cố với Hắc Ám đấu khí, nên bất đắc dĩ gã đành phải phá lệ, sử dụng lại kỹ năng cũ.
"Chát chát chát chát......" liên tục bị tấn công một hồi, Mộ Dung Thiên không ngừng lùi về sau. Cước pháp của Mông Na Lâm quá mạnh, hơn nữa lại có đấu khí hủ thực bao phủ ở bên ngoài, nên hàn băng hộ tý của Mộ Dung Thiên dưới áp lực mạnh của vật lý và nguyên tố hủ thực nên rốt cuộc cũng không chịu nổi, chỉ nghe “cạch” một tiếng, thế là nó liền vỡ tan mà không kịp bổ sung. Mông Na Lâm mừng rỡ, không có băng giáp bảo vệ hắn, vậy thì nhất định hắn sẽ không ngăn nổi Hắc Ám đấu khí của mình. Vì thế mà gã lập tức không nể nang gì, dùng cước nhắm vào trung môn của Mộ Dung Thiên mà điên cuồng đá tới, đồng thời cũng xuất ra thêm một tầng đấu khí bảo vệ lấy toàn thân, đề phòng đối phương dùng chiêu số lưỡng bại câu thương.
Mộ Dung Thiên không hề tránh né. Hắn bị Mông Na Lâm bức đến mất thăng bằng nên cũng không kịp né tránh nữa. Mắt thấy thối ảnh mang theo hủ thực đấu khí đã đến trước mặt mình, Mộ Dung Thiên liền duỗi hai ngón tay trỏ về phía trước, lập tức có bốn đạo Băng đấu khí nhỏ như châm bắn ra thật nhanh. Hai đạo bay thẳng vào hai mắt của Mông Na Lâm, còn hai đạo khác thì đánh vào chỗ hiểm dưới khố của gã.
Bình luận viên lại một lần nữa vì việc Mộ Dung Thiên sử xuất kỹ năng trong lúc khẩn cấp mà ngạc nhiên. Kỳ thật, kỹ năng này cũng không phải lạ lẫm gì, y thốt lớn:
- Châm đấu khí!
Nhất thời, cước thế lăng lệ của Mông Na Lâm hơi bị đình trệ lại. Châm đấu khí là một loại nguyên tố đấu khí hữu hình có mức độ ngưng tập cao nhất, dù cho bất cứ ai có sử dụng Hắc Ám hộ thể đấu khí thì cũng chưa dám chắc sẽ có thể ngăn cản được. Nếu như Mộ Dung Thiên tấn công vào những vị trí khác, có lẽ Mông Na Lâm sẽ liều mạng dùng hộ thể đấu khí đỡ đòn để khiến cho Mộ Dung Thiên trúng một cước. Nhưng mà mục tiêu của hắn lại là hai mắt và hạ thể của mình, mà cả hai vị trí này đều là chỗ yếu hại, lỡ thụ trọng thương thì đừng nói là đan dược chẳng thể khôi phục nổi, mà ngay cả thần quan cũng không dám nói là có thể trị liệu được nữa. Tuy nói hộ thể đấu khí có lẽ cũng có thể ngăn cản được Châm đấu khí, nhưng đó chỉ là có khả năng mà thôi. Vạn nhất mà nó không cản được thì Mông Na Lâm tất sẽ bị mù, hơn nữa cũng phải “say goodbye” đầy tiếc nuối với vấn đề sinh hoạt tình dục. Mông Na Lâm tuyệt đối không dám lấy chuyện này ra đùa giỡn, vì thế gã chỉ đành tình nguyện bỏ qua thành quả sắp đạt được, gấp rút chuyển Huyền Âm thối sắp đá trúng Mộ Dung Thiên mà đá trệch ra ngoài. Đòn tấn công của hai người đồng thời đều thất bại.
Bình luận viên tiếp tục tranh thủ thời gian để đưa tin:
- Thật là quá kinh tâm động phách. Hai người đều sử dụng những kỳ chiêu không ai ngờ nổi, và cũng đều có tác dụng đột kích như nhau. Ta không biết tên cước pháp của Mông Na Lâm đồng học gọi là gì, nhưng chiêu số mà La Địch đồng học vừa sử dụng chính là Châm đấu khí mà Lý Ngang đồng học đã từng sử dụng qua. Thật ra hắn đã học được từ bao giờ? Sao từ lúc đại hội bắt đầu cho tới nay, chúng ta vẫn chưa thấy hắn sử dụng qua; thậm chí, ngay cả lúc khẩn yếu nhất như khi nghênh tiếp “Lôi Đình Toái Không kích” thì cũng không ngoại lệ. Hay là lúc đó hắn còn chưa học được, hoặc là hắn rất tự tin đối với bản thân và cảm thấy chưa cần thiết phải dùng tới? Nếu như giả thuyết thứ hai là đúng, vậy thì sức nhẫn nại của La Địch đồng học thật là đáng sợ!
Cát Tư nghe bình luận viên nói vậy thì lập tức nhíu mày ngay. Nếu quả đúng như lời y nói thì đối thủ của nhi tử của mình quả thật không phải chỉ là không đơn giản một cách bình thường, mà phải là không đơn giản một cách phi thường nữa kia.
Mộ Dung Thiên thầm kêu đáng tiếc. Đây là một cơ hội tốt, hắn vốn tưởng Mông Na Lâm sẽ ỷ vào lực phòng ngự siêu cường của hộ thể đấu khí mà vẫn tiếp tục đá tới, chứ không thèm tránh né. Không ngờ gã lại giảo hoạt như hồ ly, dưới tình huống chắc ăn như thế mà vẫn còn đề phòng. Nếu không thì vừa rồi băng đấu khí siêu ngưng tụ đã khiến cho gã phải bị đoạn tử tuyệt tôn rồi. Mộ Dung Thiên không dám chắc loại hộ thể đấu khí kỳ quái trong cơ thể mình có thể hoàn toàn phòng ngự sức ăn mòn của Hắc Ám đấu khí hay không, nhưng nếu có thể đánh mù Mông Na Lâm thì mình vẫn còn lời chán.
Bẫy rập lần này không thành công, Mộ Dung Thiên biết rõ với tính cách của Mông Na Lâm thì gã tuyệt sẽ không sơ ý nữa, và có lẽ cũng sẽ chẳng còn cơ hội để dẫn dụ gã mắc bẫy thêm lần thứ hai. Do đó mà hắn không tiếp tục ẩn dấu thực lực nữa, lập tức đổi thủ làm công, Châm đấu khí từ đầu ngón tay nhanh chóng bắn ra, mục tiêu đều là những chỗ yếu hại ở trên người Mông Na Lâm. Ngoài Châm đấu khí ra, còn có các loại linh lực vũ khí với đủ các hình thù quái lạ như là song tiết côn, cửu xỉ đinh ba [2], tử mẫu tiêu, hồi lực đao, câu, giáo, kích, huyết trích tử [3], lang nha bổng, kìm, kéo, vv….
Mộ Dung Thiên tựa như một lão bản đang phô bày hàng tạp hóa của mình, hắn phóng ra đủ các loại binh khí quái lạ làm hoa cả mắt những người đang quan chiến. Những món linh lực vũ khí không biết tên kia đều có đặc tính không giống nhau, tất cả đều xảo trá ác độc, thật khó lòng mà phòng bị cho xuể. Người xem trông thấy chúng cũng phải kinh hồn táng đởm, sợ toát mồ hôi chứ đừng nói tới Mông Na Lâm vốn là kẻ trong cuộc. Gã quả thật là khốn đốn vô cùng, mỗi khi sử dụng hộ thể đấu khí thì lại bị tiểu tử bỉ ổi kia dùng Châm đấu khí tấn công vào hai mắt và hạ âm, hoặc giả là tạm thời rút lui, đợi tới khi mình triệt tiêu hộ thể đấu khí thì lại dùng chiêu số cổ quái mà điên cuồng tấn công tiếp. Mông Na Lâm chống đỡ rất vất vả, nhưng lại không dám phản công, bởi vì đối phương còn rất nhiều ám chiêu mà mình chưa rõ, nếu không toàn lực phòng thủ thì bất cứ lúc nào cũng có thể trúng chiêu.
Đây là một cuộc diện giằng co, bên này công thì bên kia thủ. Mông Na Lâm cho rằng linh lực của Mộ Dung Thiên không cao, cho dù hắn vận dụng đấu khí có giỏi tới đâu đi nữa nhưng với những đợt tấn công ồ ạt như vậy thì sẽ bị tiêu hao rất nhiều linh lực. Tuy bản thân gã phải liên tục phát ra Hắc Ám hộ thể đấu khí nên sức tiêu hao cũng nhanh hơn, nhưng gã nhận thấy rằng linh lực của mình tuyệt đối cao hơn Mộ Dung Thiên nhiều. Đợi đến khi dùng hết đan dược, người có thể chống chọi được tới cùng vẫn là mình. Thế nhưng rốt cuộc gã cũng phát hiện ra là mình đã tính sai. Sức tấn công của đối phương vẫn không hề cho thấy có hiện tượng suy kiệt chút nào, mà trái lại thì càng lúc càng lăng lệ, trong khi đó thì Hắc Ám đấu khí của bản thân mình đã tiêu hao hơn một nửa, hắc khí cũng không còn dầy đặc như trước, nếu bị Châm đấu khí bắn trúng, vậy thì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm được.
Nhìn bộ dáng của Mộ Dung Thiên như một con hổ điên, hai mắt đỏ rực như máu, Mông Na Lâm mơ hồ cảm thấy trên người hắn có gì đó bất thường nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Hết hồi 130
===================================
Chú thích:
[1] hàn băng hộ tý: đôi găng tay bằng băng.
[2] cửu xỉ đinh ba: đinh ba chín răng.
[3] huyết trích tử: là một loại vũ khí cực kỳ độc đáo trong võ học Trung Hoa! Loại vũ khí này đem lại sát thương rất cao và nguy hiểm nhất, nó luôn khiến đối phương bất ngờ và không kịp đối phó! Loại vũ khí bí hiểm và rất âm độc này là một trong những bí mật được lưu giữ thời nhà Thanh! Tương truyền rằng khi ấy, Ngao Bái thâu tóm triều chính đã dùng huyết trích tử để tiêu diệt không ít các trung thần bên cạnh Khang Hy! Một thứ vũ khí giết người nhanh mà ít để lại dấu vết như vậy thật đáng liệt vào những hung khí đáng kinh hãi trong lịch sử Trung Hoa!
hình ảnh của huyết trích tử
:oe76: Kêu gọi Mạnh Thường Quân đóng góp ủng hộ kết thúc Đấu Phá Thương Khung! ( /forum/showthread.php?p=295482):oe76: