Số lần đọc/download: 1247 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 129: Lấy Trường Công Đoản, Dùng Lâu Thắng Gấp
H
ằng Vân hòa thượng ánh mắt sáng lên như đuốc, nửa ngờ nửa tin trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, cười nói: "Tiểu tử ngươi năng lực lĩnh ngộ thực sự làm cho lão nạp kinh ngạc, chỉ có điều lão nạp không rõ, ngươi nghĩ thông suốt điều gì?"
Vương Chí Đạo không đáp, hỏi ngược lại: "Đại sư, nếu như ta trực tiếp đi lên tầng thứ sáu, không để ý tới ông, vậy thì ông sẽ làm như thế nào? Ông nếu như di động cước bộ để đuổi theo ta, vậy thì coi như là thua?"
Hằng Vân hòa thượng mỉm cười nói: "Tiểu tử nếu mà vô sỉ như vậy, vậy thì lão nạp cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có điều là ngươi cho rằng khán giả đang ở bên ngoài kia xem cuộc chiến lại chấp nhận cho ngươi sao?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Nói đùa chút thôi, chiến thắng như vậy ngay cả chính bản thân ta cũng không thể chấp nhận được. Nếu đã như vậy, ta đây trước hết sẽ phá tan 'kim cương bất hoại thân' của đại sư đã!"
Vương Chí Đạo nói xong, một lần nữa đi tới trước mặt Hằng Vân hòa thượng, nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt Hằng Vân hòa thượng, vẻ mặt lại tươi cười rất quỷ dị.
Hằng Vân hòa thượng bị Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm như vậy, không biết tại sao cảm thấy trong lòng rất bất an, không nhịn được liền nói: "Tiểu tử, nếu như ngươi công kích hai tròng mắt lão nạp, lão nạp sẽ ra tay ngăn cản ..."
Lại nghe Vương Chí Đạo đột nhiên quát lớn lên một tiếng, một quyền hung bạo nhằm đánh lên bụng Hằng Vân hòa thượng. Hằng Vân hòa thượng ánh mắt ngưng tụ lại một cái, cơ thể hiển nhiên siết chặt. Nhưng là hoàn toàn bất ngờ, nắm tay Vương Chí Đạo khi cách bụng lão còn chừng hai phân thì lại đột nhiên dừng phắt lại.
Ở trong nháy mắt này khi Hằng Vân hòa thượng còn đang ngạc nhiên, nắm tay Vương Chí Đạo đang ở cách bụng Hằng Vân hòa thượng chừng hai phân khoảng cách lại một lần nữa bộc phát, lần này hắn thúc cổ tay tống khuỷu tay xoay thắt lưng, một hơi liên tục, nắm tay cực nặng đánh trúng lên bộ vị đan điền của Hằng Vân hòa thượng.
Hằng Vân hòa thượng biến sắc, cước bộ mặc dù không có động, nhưng là thân thể lại không tự chủ được mà hơi run rẩy một chút.
Vương Chí Đạo thấy thế, quyền thứ hai một lần nữa đánh ra, lúc này đây mục tiêu chính là tâm oa của Hằng Vân hòa thượng, cũng giống như quyền thứ nhất, khi đến gần mục tiêu chừng hai phân thì đột nhiên dừng lại, sau đó lại thúc cổ tay bộc phát.
Lần này, Hằng Vân hòa thượng không còn đứng tấn vững được nữa, cước bộ buông lỏng, nhất thời lui về phía sau liền hai ba bước. Lưng lão lùi tới chạm vào vách tường căn phòng nhỏ, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Hay quá, Vương Chí Đạo vừa lại thắng rồi!" Chính là trên khán đài Ô Tâm Lan lại vừa không nhịn được lớn tiếng hoan hô ầm lên.
Tôn Lộc Đường "ha ha" cười nói: "Vương Chí Đạo này quả nhiên là võ học thiên tài, cuối cùng cũng xem thấu được nhược điểm của Hằng Vân hòa thượng Kim chung cháo, không sai, đã hiểu ra được bản chất rồi!"
Trên Võ thánh tháp, Hằng Vân hòa thượng đang bưng lấy ngực, hít sâu một hơi, không nhịn được liền hỏi Vương Chí Đạo:
"Tiểu tử, ngươi là như thế nào có thể nhìn thấu sơ hở 'kim cương bất hoại thân’ của lão nạp?"
"Vẫn còn nói là kim cương bất hoại thân sao? Đại sư thật đúng là giỏi giả thần giả quỷ!" Vương Chí Đạo cười nói: "Theo như lời ông lúc trước thì hẳn là phương pháp luyện khí nội tráng kia được người truyền lại cho ông chính là phép 'lôi thanh pháp‘ có phải không? Môn công phu này nói trắng ra là phương pháp hô hấp dùng để biểu diễn ngạnh khí công. Phương pháp hô hấp ngạnh khí công tất cả đều đồng dạng như nhau có ba loại, 'âm dương hô hấp pháp', 'bế tức pháp' và 'lôi thanh pháp'. Âm dương hô hấp pháp chính là phép hô hấp cơ bản nhất của ngạnh khí công, trong Đường thủ của tiểu Nhật Bản cũng có môn công phu này, bọn họ xưng là ‘tức xuy’.
Âm là hấp khí, dương là phun khí, khi hấp khí thân thể buông lỏng để hấp thụ vào. Khi phun khí thì cơ thể siết lại mà bắn khí ra. Làm cho thân thể có thể chống cự được đòn nghiêm trọng. 'Bế tức pháp' thì khi hấp khí hít vào cho đầy, sau đó bế trụ để toàn thân gân da căng phồng, toàn thân không sợ bị đánh. Chỉ có điều là phép này không thể kéo dài. Mà 'lôi thanh pháp' lại chính là luyện pháp cao tầng, khi hấp khí vô thanh vô tức, khi phun khí lấy lỗ mũi phát ra âm thanh như sấm động, trong lúc đó lấy khí sung nhập vào trong gân da, toàn thân cơ thể căng phồng, vô cùng sung mãn đàn hồi, năng lực chịu đòn so với 'tức xuy' lại càng cường đại hơn. Đại sư quả thật công lực thâm hậu, đã đem 'lôi thanh pháp' luyện đến cảnh giới nội tức, làm cho ngay cả khi phun khí cũng không còn tiếng động nữa, kháng kích lực lại càng mạnh mẽ, ta rất là bội phục.
Chỉ có điều là cho dù có là như thế, 'lôi thanh pháp' cũng không có khả năng chịu đựng được trọng kích của cao thủ chân chính, nhưng mà đại sư lại sử dụng thêm một nguyên lý dụng lực rất xảo diệu, chính là 'tương hỗ triệt tiêu'. Coi như là một người bình thường, bị người khác một quyền đánh lên bụng, nếu như hắn vẫn bất động, nhất định sẽ bị đả thương, nhưng nếu như hắn lấy bụng làm vũ khí, siết chặt cơ bụng rồi bắn mạnh ra đánh lên nắm tay đang đánh tới, thì lực lượng trên nắm tay kia sẽ bị triệt tiêu hơn một nửa, làm cho lực sát thương giảm đi rất nhiều. Cho nên một người bình thường chi cần đủ dũng cảm, cơ bụng cũng có thể chống cự được quyền đầu.
Đại sư đúng là lợi dụng được nguyên lý này, thân thể của ông nhìn như không nhúc nhích, nhưng là đúng vào lúc ta công kích ông, ông lại sử dụng được 'băng kình', kết hợp cùng với 'lôi thanh pháp' đem bộ vị bị công kích trong nháy mắt siết chặt rồi bung ra, nhằm vào nắm tay ta đang đánh lên bụng ông mà bung phát lực lượng. Thế này chính là trong cảnh giới võ thuật gọi là 'thông thể thị thủ', toàn thân đều là tay. Thoạt nhìn hình như là chi có ta công kích ông, nhưng trên thực tế lại là chúng ta tương hỗ công kích lẫn nhau, làm cho lực công kích triệt tiêu lẫn nhau. Ta cũng rất khâm phục đại sư đem luyện pháp này tu luyện đến tình trạng biến hình bất lộ, làm cho ta tưởng lầm rằng đại sư thật sự đem Kim chung cháo luyện đến cảnh giới 'kim cương bất hoại' rồi đó!"
Cười cười, Vương Chí Đạo lại nói:
"Đại sư nếu như không phải là khi ta siết cổ ông, đã dùng ‘băng kình’ đem ta bắn bay ra, ta có lẽ đã không thể nghĩ ra được điểm này. Chỉ có điều đáng tiếc là, loại công phu này của đại sư mặc dù thần kỳ, nhưng lại có một nhược điểm. Loại nhược điểm này có thể là nhược điểm của tất cả người luyện võ, nhưng với người luyện tập ngạnh khí công lại càng rõ ràng. Nhược điểm này chính là 'hoán khí'! Không một ai có thể vĩnh viễn duy trì được trạng thái khi phun khí làm cơ thể siết chặt lại sẵn sàng bung ra, vào lúc chuyển đổi từ hấp khí sang phun khí hoặc từ lúc phun khí sang hấp khí vẫn có một khoảng thời gian, lúc này kình lực sẽ tiết ra ngoài, thân thể bị thả lỏng đến cực độ, sức kháng cự rất yếu. Không có bất kỳ một cao thủ ngạnh khí công nào ngay cả trong khoảng thời gian hoán khí này mà vẫn duy trì được trạng thái chịu đòn của cơ thể. Mặc dù khoảng thời gian này là vô cùng ngắn, nhưng đối với một cao thủ chân chính mà nói, thì cũng là đủ dùng rồi!"
Hằng Vân hòa thượng sợ run một lúc, đột nhiên cười to nói: "Giỏi, tiểu tử, ngươi thật sự là thông minh! Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên, Lý Thư Văn những võ học tông sư đó có thể nhìn thấu lão nạp giở tiểu xảo thì một chút cũng không đáng ngạc nhiên. Nhưng là ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã xem thấu thủ đoạn của lão nạp, thiên phú thật cao, thực sự làm cho lão nạp giật mình không thôi đó! Võ học thiên tài, võ học thiên tài? Ừ, có lẽ tiểu tử ngươi thật là võ học thiên tài trăm năm khó gặp!"
Vương Chí Đạo chắp tay nói: "Đa tạ đại sư tán thưởng, ta đi lên tầng sáu đây, có cơ hội gặp lại, xin cáo từ!"
Vương Chí Đạo nói xong, lập tức hướng thang lầu đi đến, thật không ngờ, bóng người chợt lóe, chính là Hằng Vân hòa thượng giống như tia chớp đã xông đến trước mặt Vương Chí Đạo, chặn lại đường đi của hắn.
Vương Chí Đạo cau mày nói: "Đại sư đây là ý gì? Ngươi đã thua vì sao lại còn ngăn cản ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn đổi ý hay sao?"
Lại nghe Hằng Vân hòa thượng cười tủm tỉm nói: "Tiểu tử, lão nạp cũng không có đổi ý hả! Mới vừa rồi đúng là ngươi thắng lão nạp không có sai, nhưng là lão nạp có nói rằng nếu ngươi thắng thì sẽ để cho ngươi lên tầng thứ sáu hay sao?"
Vương Chí Đạo vô cùng kinh ngạc, nhìn lại một Hằng Vân hòa thượng" mặt dày vô sỉ" này, hỏi: "Như vậy đại sư ý tứ như thế nào, muốn cùng ta lại tỷ thí một trận nữa?"
Hằng Vân hòa thượng "ha ha" cười nói: "Tiểu tử, không phải lão nạp cố ý làm khó dễ ngươi. Nhưng là nói thật, thực lực của ngươi căn bản là không có tư cách lên tầng thứ sáu, ngươi có thể lên được một tầng thứ năm này cũng chỉ là nhờ vào may mắn mà thôi. Lão nạp sở dĩ cùng ngươi đấu văn mà không đấu võ chỉ là do mến tài mà thôi. Không đành lòng chứng kiến sự tự tin của ngươi bị lão nạp đánh đổ, nên mới nghĩ muốn dùng một biện pháp ôn hòa cho ngươi biết khó mà lui xuống, không ngờ tới ngược lại lại bị lộng xảo thành chuyên, lợn lành lại thành lợn què! Tiểu tử, nghe lão nạp khuyên một câu, lấy tuổi của ngươi, có thể đánh lên được đến tầng thứ năm của Võ thánh tháp đã là phi thường tài giỏi rồi. Ngay cả sư phụ ngươi Hoắc Nguyên Giáp hay những võ thuật danh gia như Tị Tử Lý, Lý Tồn Nghĩa gì đó cũng mới chỉ đánh được lên đến tầng năm này mà thôi, ngươi hôm nay đã có thể có cùng địa vị với bọn họ rồi, hà tất phải tự mình chuốc khổ, kiên quyết phải lên tầng thứ sáu như thế?"
o0o
Vương Chí Đạo hỏi: "Đại sư ý tứ là, ta đây không có năng lực lên tầng thứ sáu, có đúng không?"
Hằng Vân hòa thượng thở dài nói: "Tiểu tử nếu như kiên quyết muốn đi lên, lão nạp đành không thể không lựa chọn cùng ngươi đấu võ, như vậy ngươi sẽ không thể có được may mắn như lúc vừa rồi nữa đâu, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận đi."
Vương Chí Đạo cười nói: "Đáng tiếc chính là, con người của ta cũng là thuộc về loại người chết cũng không chịu bỏ cuộc. Biết núi có hổ, càng muốn gặp hổ trên núi. Đại sư, đến đây đi!"
Hằng Vân hòa thượng bất đắc dĩ nói: "Cũng được. Tiểu tử ngươi mặc dù chấp mê bất ngộ, lão nạp không thể làm gì khác hơn là đắc tội..."
Nói chưa có nói xong, Vương Chí Đạo lập tức đã một quyền hướng trên mặt lão bổ thẳng đến.
Tay phải duỗi một cái, bàn tay Hằng Vân hòa thượng lập tức chặn lại được nắm tay Vương Chí Đạo, sau đó một bước tiến lên, nắm tay của Vương Chí Đạo liền bị Hằng Vân hòa thượng ấn ngược về đến tận trên chính ngực của hắn, tiếp theo Hằng Vân hòa thượng phát kình, về phía trước phóng ra một phát, Vương Chí Đạo lập tức cảm giác được lực đạo rất mạnh xô tới, không tự chủ được mà lui về phía sau liền năm sáu bước.
Trong lòng mặc dù cảm thấy giật mình, nhưng là Vương Chí Đạo cũng không có dễ dàng buông tha như vậy. Cước bộ vừa trượt, một đòn Trắc thích điểm bộ hoàn mỹ đã hướng tới eo bụng Hằng Vân hòa thượng đá vào.
Hằng Vân hòa thượng thân thể chỉ là dịch một cái, lập tức tránh được một đá này của Vương Chí Đạo, sau đó thân thể về phía trước khom xuống một cái, đã tiến sát vào trước người Vương Chí Đạo, cánh tay trái lão hạ xuống gần đến chân lại hướng thượng vung lên, cánh tay liền đánh trúng vào dưới nách Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo cảm giác như bị điện kích, thân thể không tự chủ được bay lên trời, đụng vào trên một cây cột trong Võ thánh tháp rồi mới rơi xuống.
"Tiểu tử, ngươi bây giờ hẳn là rõ ràng được chúng ta trong lúc này thực lực chênh lệch như thế nào rồi chứ? Nếu không có cây cột này ngăn trở, ngươi đã rơi xuống rồi. Theo lão nạp xem ra, ngươi hay là nhận thua đi xuống thôi!" Hằng Vân hòa thượng lại đối Vương Chí Đạo đề nghị nói.
Vương Chí Đạo nhưng lại đứng lên, nói: "Ta không có rơi xuống, như vậy rõ ràng vận khí của ta cũng không tệ lắm, nếu vận khí tốt như vậy, ta đây tại sao lại muốn nhận thua? Đại sư, chúng ta hay là tiếp tục đi!"
Vương Chí Đạo nói xong, cũng không để ý tới vẻ mặt của Hằng Vân hòa thượng như thế nào, bước chân rất nhanh đã chuyển qua trước mặt Hằng Vân hòa thượng, lại thêm một bước vờn quanh liền chuyển tới được phía sau Hằng Vân hòa thượng, lập tức vươn tay cánh tay khóa lên cổ Hằng Vân hòa thượng, đồng thời chân phải nhằm hướng khoeo chân Hằng Vân hòa thượng mà giẫm xuống, muốn đưa lão đánh ngã đến trên mặt đất, lấy phương thức triền đấu trên mặt đất mà đối phó lão.
Thật không ngờ, khoeo chân của Hằng Vân hòa thượng nhưng lại dường như không tuân theo nguyên lý của khớp xương, một giẫm này của Vương Chí Đạo vậy mà không làm cho đầu gối của lão khom xuống chút nào. Thân thể Hằng Vân hòa thượng liền hướng về phía sau hơi cong lại rung lên một phát, Vương Chí Đạo lại lần nữa cảm thấy lực đạo bắn ra giống như bị điện kích, cẳng tay hắn đang khóa lên cổ Hằng Vân hòa thượng không tự chủ được bị văng ra, thân thể lại bị hất bay ra khỏi sau lưng Hằng Vân hòa thượng.
Trên khán đài Ô Tâm Lan lại lần nữa ngẩn người, xem ra khó có thể tin nổi tình huống chiến đấu như vậy. Long Điệp thì đôi mi thanh tú nhíu chặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tôn Lộc Đường thở dài nói: "Thực lực không có ở cùng một đẳng cấp. Vương Chí Đạo lần này chỉ sợ không có cách nào thắng."
Thành Thân Vương nhìn giống như là chính mình đang đánh thắng trận, đắc ý dào dạt nói: "Sớm đã nói tiểu tử này không được mà, thấy không, bị đánh ngã rồi!"
Lại nghe Tôn Lộc Đường nói: "Cho dù hắn không được, địa vị cũng tương đương cùng một vị trí với Trát Mộc Khắc tướng quân, bởi vì bọn họ đều là thất bại tại tầng thứ năm."
Thành Thân Vương lần nữa tắc nghẹn.
Lúc này trên Võ thánh tháp, chỉ thấy Vương Chí Đạo đang ngồi xổm trên mặt đất lại chậm rãi đứng lên, trừng mắt nhìn Hằng Vân hòa thượng nói: "Đại sư, ta đây không tin rằng ta đánh không ngã nổi ngươi, ta hôm nay nhất định phải lên được tầng thứ sáu!"
Hằng Vân hòa thượng lắc đầu thở dài nói: "Tiểu tử, cần gì phải cố chấp như vậy chứ, đánh không ngã lão nạp cũng không phải là chuyện tình mất thể diện gì cả!"
"Nói như thế đúng là không sai, nhưng là ta không thích cảm giác bị thua!" Vương Chí Đạo vừa nói thân thể vừa rung rung lên một chút, sau đó nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhún nhảy lên, vừa nhún nhảy vừa tiến gần tới Hằng Vân hòa thượng, trong miệng nói: "Đại sư, nói về chỉnh thể vận dụng kình lực, cùng công lực thâm hậu, ta thừa nhận hiện nay không thể bằng ngươi, nhưng là ta không tin rằng ngươi tại phương diện khác lại vẫn có thể mạnh mẽ hơn so với ta. Chúng ta bây giờ đến thi đấu tính chất linh hoạt đi!"
"Đấu tính chất linh hoạt, vậy là muốn mạng của lão nạp sao!"
Hằng Vân hòa thượng thở dài, thân thể lại đột nhiên hướng Vương Chí Đạo áp đến, một chưởng bổ về phía bả vai của hắn.
Vương Chí Đạo thân thể vừa co rụt lại vừa chuyển một cái, lập tức đã chuyển qua được bên phải Hằng Vân hòa thượng, đồng thời tay trái nhanh như tia chớp đã bắn ra, nhưng không hề dùng nhiều lực đạo, chỉ là vừa nhanh vừa nhẹ phất một cái, nhưng là đầu ngón tay lại vừa vặn phất lên trên mí mắt bên phải của Hằng Vân hòa thượng.
Mí mắt bên phải của Hằng Vân hòa thượng vừa mới bị giật một cái, nắm tay Vương Chí Đạo đã như lò xo vừa co rụt lại bắn ra ngay, lại đánh trúng ngay vào lỗ tai phải Hằng Vân hòa thượng, lực đạo mặc dù không lớn, nhưng là vẫn làm cho lỗ tai của Hằng Vân hòa thượng "ong ong" rung động.
Hằng Vân hòa thượng trong lòng cả kinh, liền một quyền hướng Vương Chí Đạo đánh đi, nhưng Vương Chí Đạo lại rất nhanh lui về phía sau.
Vương Chí Đạo cùng Hằng Vân hòa thượng vẫn duy trì khoảng cách hơn hai thước, làm cho Hằng Vân hòa thượng đánh không tới. Hằng Vân hòa thượng chỉ cần xông đến gần Vương Chí Đạo, hắn sẽ lui về phía sau, hoặc là di động vòng quanh, kiên trì cùng Hằng Vân hòa thượng duy trì cự ly xa, đợi được khi Hằng Vân hòa thượng đình chỉ công kích, hắn lại rất nhanh nghiêng người về phía trước, lấy tay nhanh nhẹn bắn ra, nhằm vẩy lên mí mắt hoặc là lỗ tai Hằng Vân hòa thượng, sau đó lại nhanh chóng lui về phía sau. Lực đạo mặc dù không lớn, nhưng là sau mấy lầnbị vẩy trúng, mí mắt Hằng Vân hòa thượng mí mắt bắt đầu sưng lên đau đớn.
Cuối cùng cũng bị Vương Chí Đạo vẩy rách, máu tươi chảy ra, làm cho tầm nhìn bị ngăn trở, lại thêm cái lỗ tai của lão hòa thượng lại càng vang động "ong ong", cơ hồ sắp biến thành người điếc.
Hằng Vân hòa thượng này rốt cục cũng bị chọc giận, nảy sinh ác ý hướng Vương Chí Đạo đuổi theo. Vương Chí Đạo xoay người bỏ chạy, trong không gian diện tích hơn hai trăm thước vuông không ngừng chạy trốn, vòng vèo luồn lách, quyết không cho Hằng Vân hòa thượng đuổi kịp.
Hằng Vân hòa thượng bộ pháp không thể nói là không nhanh, nhưng nếu xét về tính chất hoạt động liên tục cùng với độ linh hoạt, thì so với Vương Chí Đạo còn muốn kém hơn một chút. Hơn nữa đây cũng không hoàn toàn là so về bộ pháp mà giống như chơi đuổi bắt nhau, lão dù sao tuổi đã lớn, mặc dù công lực thâm hậu, thể lực cũng không được tốt như Vương Chí Đạo.
Một khi đã không được linh hoạt như Vương Chí Đạo, kết quả đuổi theo một hồi lâu, cũng không có cách nào đuổi kịp Vương Chí Đạo. Cuộc chiến diễn biến đến lúc này đã chuyển thành thi đấu chạy bộ rồi!
Trên khán đài đám khán giả mọi người đều rất ngạc nhiên, rốt cuộc có người không chịu được bắt đầu hô mẹ chửi cha ầm ĩ lên.
Thành Thân Vương thở hổn hển mà nói với Tôn Lộc Đường: "Ngươi xem, ngươi xem, Vương Chí Đạo này quả nhiên là đồ vô sỉ, đánh không lại liền chạy loạn, hắn làm như đây là thi đấu chạy bộ hay sao?"
Nhưng Tôn Lộc Đường lại "ha ha" cười nói: "Đánh không lại liền bỏ chạy, thế này quả là phù hợp với chiến lược thượng thừa 'địch tiến ta lui, địch lùi ta tiến' hả! Vương Chí Đạo tiểu tử này thật đúng là rất thông minh hả!"
Thành Thân Vương cả giận: "Lộc Đường, ngươi tại sao luôn che chở cho tiểu tử này?"
Tôn Lộc Đường hỏi ngược lại: "Như vậy Thành Vương gia tại sao lại luôn nhằm vào hắn thế?"
Thành Thân Vương nghe vậy sửng sốt, một lần nữa nói không ra lời.
Còn Ô Tâm Lan đang ngồi một bên thì lại hăng hái bừng bừng, rất cao hứng quay sang Long Điệp nói: "Xem ra Vương Chí Đạo lại sắp thắng rồi, ta chỉ biết, hắn vĩnh viễn có thể tìm được biện pháp đối phó với cường địch!"
Lại nghe Long Điệp khinh thường hừ lạnh nói: "Loại đấu pháp này của hắn thật là vô sỉ, mất hết cả thể diện Tinh Võ Môn!"
Ô Tâm Lan không đồng ý, nói: "Ngươi sao lại nói như vậy, sư phụ khi còn sống từng nói qua cho chúng ta, gặp phải cường địch liền muốn tìm ra nhược điểm của hắn, lấy trường mà công đoản, lấy lâu mà thắng gấp. Vương Chí Đạo đúng là đã dựa theo sư phụ chỉ dạy. Nếu như ngươi gặp phải địch nhân so với bản thân mình còn mạnh mẽ hơn, không có khả năng sẽ ngang nhiên kháng cự trực diện chứ?"
Long Điệp lạnh lùng nói: "Ta nếu đánh không lại, sẽ chủ động nhận thua, tuyệt đối sẽ không sử dụng thủ đoạn vô sỉ như thế."
"Như vậy đối phương nếu muốn giết ngươi thì sao? Ngươi sẽ chạy trốn hay là không chạy trốn?" Ô Tâm Lan hỏi.
Long Điệp ngẩn người, nhưng sau lại phản bác nói: "Điều nầy thì không thể nói trong trường hợp này. Bọn họ cũng không phải là chiến đấu sinh tử!"
Ô Tâm Lan nhún nhún vai, nói: "Đối với Vương Chí Đạo mà nói, thế này cũng không có gì khác nhau!"
Trên Võ thánh tháp, Hằng Vân hòa thượng đuổi theo Vương Chí Đạo một hồi lâu, rốt cục bắt đầu thở hồng hộc, ngừng lại. Lão vừa dừng lại, Vương Chí Đạo liền xoay người lại, liền một cước quét đến, tuy dùng sức không lớn, nhưng lòng bàn chân lại vừa vặn sạt qua trên mí mắt Hằng Vân hòa thượng vốn đã chảy máu. Nhất thời, Hằng Vân hòa thượng mí mắt đau nhức, thiếu chút nữa đã bị một cước này của Vương Chí Đạo đá ngã xuống.
Hằng Vân hòa thượng giận dữ, đối Vương Chí Đạo quát: "Tiểu tử, ngươi như vậy thì tính cái gì, có khí phách dừng lại, cùng lão nạp đường đường chính chính đánh một trận!"
Vương Chí Đạo phản bác nói: "Đại sư, ngươi có bản lãnh trước hết đuổi kịp ta, ta sẽ cùng ngươi đường đường chính chính đánh một trận!"
Hằng Vân hòa thượng tức giận đến gần chết, một lần nữa nảy sinh ác ý quyết hướng Vương Chí Đạo đuổi theo. Nhưng là thể lực của lão đã giảm xuống rất nhiều, tốc độ cùng tính chất linh hoạt càng thêm thua kém Vương Chí Đạo, kết quả để cho Vương Chí Đạo giống như linh hầu vui đùa, liên tục chuyển động xoay quanh thân thể của lão, thỉnh thoảng lại bắn ra một quyền một cước, chuyên môn công kích lên bộ vị bạc nhược yếu kém hai tròng mắt cùng cái lổ tai của Hằng Vân hòa thượng.
Hằng Vân hòa thượng rốt cục khó có thể chịu được nữa, ngừng lại, phất tay nói: "Tốt lắm, tiểu tử, tính ngươi thắng đi, lão nạp không chơi với ngươi nữa, ngươi muốn lên tầng sáu thì đi đi, lão nạp không ngăn cản ngươi nữa!"
Vương Chí Đạo nghe vậy, cười ha ha chắp tay nói: "Như vậy đa tạ đại sư, đa tạ, ta lên trên đây!"
Vương Chí Đạo vừa nói xong liền xoay người hướng thang lầu đi đến, vừa mới bước trên bậc thang đầu tiên, phía sau đã có tiếng gió vang lên, hiển nhiên là Hằng Vân hòa thượng nhân cơ hội đánh lén. Vương Chí Đạo trong không trung lộn một vòng, nhanh như chớp đã rơi về phía sau lưng Hằng Vân hòa thượng, một đầu gối đã đánh lên giữa lưng Hằng Vân hòa thượng, lập tức đã đem Hằng Vân hòa thượng đánh ngã nhào xuống trên mặt đất.
Vương Chí Đạo cười to nói: "Đại sư, ngươi cũng dùng đánh lén sao, chỉ có điều ta sớm đã có phòng bị rồi. Rất xin lỗi, ngươi đã thua, ta lên tầng sáu đây!"
Nói xong, Vương Chí Đạo nhẹ nhàng nhảy một cái, lướt qua trên thân thể Hằng Vân hòa thượng, chỉ hai ba bước đã vọt lên cầu thang chạy lên lầu trên.