Số lần đọc/download: 802 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:22:48 +0700
Chương 131: Tỏ Tình Thật, Trịnh Thị Tố Biện Hổ
T
ế Điên kề tai Vương Hùng, Lý Báo nói nhỏ mấy câu, Vương Hùng quay mình đi thẳng ra ngoài. Lý Báo cầm một khối thịt ở trước đại đường dùng bảng đánh vào, giống như đánh người vậy. Các quan nhơn cũng hò hét ra oai:
- Đánh, đánh đi!
Bên ngoài, Mã thị nghe tiếng đánh mới hỏi:
- Đánh ai vậy?
Vương Hùng đáp:
- Đánh Lại tử con cô chứ ai!
Mã thị nghe nói lòng đau như dao cắt, chịu không nổi! Giây lát, Tế Điên bảo đem Lại tử giấu đi, rồi đưa Mã thị vào. Mã thị thấy con mình không có ở đó nữa, cũng không biết là bị nhốt ở đâu, bèn đến trước công đường quỳ xuống. Quan huyện vỗ kỉnh đường một cái chát, nói:
- Mã thị, ngươi thật là to gan lớn mật mới làm những chuyện ghê gớm như thế! Vừa rồi Lại tử đã khai hết những việc ngươi làm. Ngươi còn chưa chịu khai thiệt ư?
Mã thị còn đương ngạc nhiên, thì quan huyên lại nói:
- Không dùng hình phạt, ngươi không chịu nói mà! Con ngươi đã khai hết rồi mà ngươi còn dám giấu sao? Bây đâu, vả miệng nó cho ta!
Mã thị nghe vậy sắc mặt biến nhanh, lật đật nói:
- Lão gia không cần phải động hình, Lại tử đã nói rồi, tôi cũng xin nói.
- Ngươi hãy mau nói thiệt đi bản huyện sẽ không đánh ngươi.
- Bẩm lão gia, tiểu phụ nhơn ở giá thủ tiết mà không có tiền sinh sống, nhơn có viên ngoại Biện Hổ ở cùng phường, tôi thường giúp việc cho Biện viên ngoại, Biện viên ngoại thường cho nhà chúng tôi tiền, cho tiền tôi mua đồ trang sức, sắm quần áo, qua lại gần gũi, cùng tiểu phụ nhơn thông gian đã lâu. Một hôm, Biện viên ngoại đến nhà tôi nói rằng: Ở hẻm số 2 nội thành, gặp nơi góc tường phía Bắc ở nhà phía Tây đường một người phụ nữ khoảng hơn 20 tuổi, vóc dáng ưa nhìn, đem đổ nước dơ, ông ta cưỡi ngựa đi qua nhìn thấy, ông ta khen đẹp hết lời. Tôi nói: Ông đừng nói bậy bạ! Nó là cháu gái tôi đấy. Ông ta bảo tôi rước về nhà đi, để ông ta lập thêm phòng nữa. Tôi nói: Không được đâu! Cháu gái tôi là người trinh tiết liệt phụ. Sau đó, ông ta đưa tôi một đôi khoen vàng, một chiếc quạt xuyên vòng, bảo tôi đem dấu ở nhà cháu gái. Ông ta nói, nếu có thể chia cách vợ chồng nó, thì sẽ cho tôi 50 lượng bạc. Tôi cầm chiếc vòng đi, để lại một chiếc. Một hôm, tôi thấy cháu gái tôi đi ra ngoài, tôi bèn đem chiếc quạt xuyên vòng để trong rương nó. Việc này là do tôi làm. Những việc sao đó thì tôi không biết. Những việc khác đều do Biện Hổ làm cả. Một hôm, Lý Văn Long đến tìm tôi bảo tôi đem cháu tôi về nhà, tôi cũng không biết sự việc ấy tại làm sao. Đó là những việc trước tôi tình thật khai báo.
Quan huyện nghe nói bèn sai Vương Hùng, Lý Báo:
- Dẫn Biện Hổ về cho ta!
Tế Điên nói:
- Lão gia bắt không được đâu!
- Làm sao mà bắt không được?
- Lão gia thử nghĩ xem: Biện Hổ là con quan Binh bộ Thượng thơ, trong nhà thủ hạ rất đông, lại là nhà sân vườn lớn, quan nhơn một khi đến đó, hắn được tin sẽ luồn cửa sau chạy mất.
- Vậy theo ý Thánh tăng phải làm thế nào?
- Để ta mang Vương Hùng, Lý Báo và Lại tử đi bắt hắn. Ta có cách của ta.
- Được, xin phiền Thánh tăng một phen!
Tế Điên bèn dẫn Vương Hùng, Lý Báo, Lại tử ra khỏi nha môn. Tế Điên nói:
- Hai vị đầu mục và Lại tử cứ đến nhà họ đợi ta.
Vương, Lý hai người gật đầu ưng thuận, cùng Lại tử đến nhà Mã thị. Tế Điên đi thẳng đến cửa nhà Biện Hổ, nhìn thấy ở đó treo đèn kết hoa rất là náo nhiệt, bèn bước tới cửa, nói:
- Xin chào, xin chào!
Người quản gia giữ cửa nói:
- Đại sư phó hãy đi mau đi! Ngày đại hỷ của viên ngoại chúng tôi mà sư phó đến làm gì?
- Ta đến để đọc bài chúc mừng đấy mà!
- Không có người xuất gia nào đọc bài mừng đám cưới cả! Ông mau đi đi cho!
- Chúng ta là người láng giềng, ông cho ta mấy điếu được không?
Quản gia nghe giọng nói của Hòa thượng, mới hỏi:
- Đại sư phó là người ở phủ Thai Châu phải không?
- Phải đấy!
- Tôi nghĩ đại sư phó là người đồng hương, thôi thì sư phó đọc đi! Đọc xong tôi vào lấy tiền đưa cho sư phó hai điếu.
- Làm phiền quản gia quá! Tôi đọc đây!
Treo đèn kết tuội khắp sân hồng
Gấm thêu trên cửa gấm thêm bông
Hòa thượng đến đây không việc khác
Đọc cho gia chủ Tạng kinh xong.
Quản gia nói:
- Hòa thượng đừng có đọc Tạng kinh nha! Nếu viên ngoại chúng tôi nghe thấy, lập tức đưa ông lên nha môn đó. Hòa thượng đọc lời chúc cát tường đi!
- Ta đọc đây:
Treo đèn kết tụi vẻ râm ran
Ngàn muôn chớ để nữ ngang hàng
Phúc thần, Hỷ thần đều có ca?
Diêm chúa đưa thơ mời tân lang.
Quản gia nghe đọc mới nói:
- Hòa thượng muốn bị đòn hả? Ông chúc lời tốt lành đi chớ!
- Ta không biết chúc, thôi, quản gia đưa tiền cho ta đi!
- Tôi nghĩ Hòa thượng là người đồng hương, nếu không tôi bẩm với viên ngoại là Hòa thượng mệt đấy nhé!
- Thôi, quản gia vào lấy tiền đi.
Quản gia vào bên trong đem ra hai điếu tiền, Tế Điên cầm lấy tiền đi đến nhà Mã thị Ở ngõ hẻm thứ hai phía Tây thành. Vương Hùng nói:
Bạch Thánh Tăng! Chúng ta làm sao bắt được Biện Hổ đây?
Tế Điên kêu: - Lại tử!
- Lại tử đáp lời. Tế Điên nói:
- Lại tử! Ngươi đến nhà Biện viên ngoại nói như thế này: Mẹ tôi bảo Biện viên ngoại không cần phải đợi đến tối mới rước dâu, ngủ nhiều, đêm dài ra mất; bây giờ đưa kiệu đến rước đi, nhớ mang theo 500 lượng bạc. Ngươi nói thêm: Mẹ tôi nói, khi tân nhơn xuống kiệu rồi, Biện viên ngoại hãy đích thân đưa tân nhơn một trái bình quả, đó là nghĩa bình bình an an đấy. Ngươi đừng nói ra việc quân lính đi theo, cứ nói như lời ta dặn.
Lại tử vốn là một đứa khờ, nói:- Ừ mà! Rồi đi ngay đến nhà Biện viên ngoại. Vừa đến cổng nhà Biện Hổ, gia nhân quen biết với nó, mới hỏi:
- Lại tử! Mày đến đây làm gì?
- Mẹ tôi nói: Biện viên ngoại chẳng cần phải đợi đến tối mới rước dâu, ngủ nhiều thành đêm dài mất! Bây giờ đưa kiệu đến rước đi.
- Phải đó!
Gia nhân nói rồi đưa Lại tử vào gặp viên ngoại. Biện Hổ hỏi:
- Lại tử! Mày đến đây làm chi?
- Mẹ tôi nói: Biện viên ngoại rước dâu ngay đi, nhớ đem tiền theo nhé! Khi tân nhơn xuống kiệu, viên ngoại phải đích thân đưa cho tân nhơn một trái bình quả, có nghĩa là bình bình an an đó!
- Phải đấy! Thôi mày về đi!
Lại tử lập tức trở về. Biện Hổ kêu người phù dâu nổi trống tấu nhạc rùm trời, ngồi kiệu hoa đi rước dâu. Đằng này Vương Hùng và Lý Báo mới hỏi Tế Điên:
- Hòa thượng ơi! Mình làm sao đây? Kiệu tới rồi, rước ai bây giờ?
- Thì ta lên kiệu, hai ông đi phò kiệu. Hai ông lấy trước 500 lượng bạc, mỗi người cầm 250 lượng, rồi Hòa thượng ta lên kiệu. Đến chừng xuống kiệu ta sẽ bắt nó. Nếu không như vậy làm sao bắt được?
Mới vừa nói tới đó thì kiệu đã đến trước cổng. Tế Điên đã cho đóng cổng trước rồi; bảo Vương Hùng và Lý Báo nói:
- Khi tân nhơn lên kiệu, kỵ 12 thuộc tướng, chẳng cần phải người phù dâu, vậy mấy người phù dâu hãy trở về đi.
Vương Hùng, Lý Báo bên trong cửa nói ra, bảo các bà phù dâu bên ngoài hãy trở về đi. Bên ngoài, mấy người đánh trống kêu mở cửa để khỏi sai giờ tốt. Tế Điên nói:
- Hãy thổi bài Đại Khai môn đi!
Bên ngoài thổi tiêu đánh trống. Tế Điên nói:
- Thổi bài Tiểu khai môn, thổi nửa bài thôi nhé!
- Tôi không biết.
- Thổi bài Hoa đắc thắng.
Bên ngoài lại thổi lại đánh trống. Tế Điên lại kêu:
- Thổi bài Tôn đại thánh.
- Tôi không biết.
Tế Điên nói:- Hãy đưa bao vào.
Bên ngoài cánh cửa đưa vào bao đỏ, bên trong có tiền. Tế Điên nói:
- Nhét một bao Nhất môn ngũ phúc, nhét hai bao Nhị tự bình an, nhét ba bao Tam dương khai thái. Lại còn bao Tán mãn thiên tinh nữa!
Tế Điên hô xong mới cho vào nhà. Vương Hùng mở cửa, kiệu hoa tiến vào, có quản gia đi theo, quen biết với Vương Hùng và Lý Báo, bèn nói:
- Hai vị đầu mục cũng bận rộn về việc này quá nhỉ!
- Phải thế chứ! Có mang theo 500 lượng bạc không? Không mang thì cô dâu không lên kiệu đâu nhé!
- Có mang theo đây!
- Vậy thì đưa chúng tôi đi!
Quản gia lấy bạc đưa cho hai vị Ban đầu. Kiệu hoa đỗ ngay trước cửa, Tế Điên lên kiệu ngồi; Vương Hùng, Lý Báo đi phò hai bên kiệu, thổi kèn đánh trống trở về nhà. Biện Hổ cầm một trái bình quả đưa vào trong kiệu, Tế Điên tiếp lấy đưa lên miệng ăn, còn đưa tay nắm chặt lấy tay Biện Hổ. Biện Hổ trong bụng nghĩ thầm: "Sao mà tay mỹ nhân lại to đến thế? Chắc là bị giặt quần áo mới ra nông nổi!"
Mọi người trong nhà, từ vú em, phù dâu, a hoàn đều muốn thấy mặt người đẹp, chắc là "trên đời ít có, dưới thế không hai", lật đật bước tới vén kiệu lên, thì thấy ngồi lù lù một ông Hòa thượng kiếc. Ai nấy ôm bụng cười lăn. Tế Điên hét:
- Hay cho Biện Hổ, mi chạy đi đâu?
Vương Hùng bước tới rút dây sắt trói nghiến Biện Hổ lại. Các gia nhân muốn đến ngăn cản, bị Tế Điên dùng định thân pháp thân giữ cứng lại, rồi kéo Biện Hổ về công đường. Về đến công đường, quan huyện hỏi:
- Bên dưới có phải là Biện viên ngoại không?
Biện Hổ nói:
- Lão phụ đài!
- Này Biện Hổ!
- Này Trương Giáp Tam, quan Tri huyện!
- Hay cho tên ác bá!
- Hay cho lão tặc quan!
Quan huyện đùng đùng nổi giận, mắng:
- Này Biện Hổ! Mi thật là gan, lại dám mục hạ vô quan trường, hò hét giữa công đường! Tại sao mi dám lập kế dối trá mưu hại phụ nữ nhà lành, thông gian với Mã thị? Hãy thành thật khai báo đi!
- Ta không biết!
- Đại khái, hỏi miệng trơn mi không chịu khai, vậy thì bây đâu, kéo xuống đánh hắn 40 bảng cho ta!
- Tạo ban lập tức đè Biện Hổ xuống đánh 40 đại bảng, đánh đến nổi da rách thịt lòi, máu tươi chảy ròng ròng. Đánh xong lão gia lại hỏi tiếp.
Biện Hổ vốn xuất thân là một công tử, từ trước đến nay chưa hề bị đau đớn như vậy, nên đâu thể ương ngạnh mãi, mới nói:
- Lão gia khỏi cần phải gia hình nữa! Tôi xin nói thật đây: Trước nay tôi thông gian với Mã thị, một hôm gặp Trịnh thị xinh đẹp quá, tôi hỏi Mã thị, mới biết đó là cháu của cô ta, và cô ta bảo người ấy là phụ nữ rất trinh tiết. Nhà tôi có một vị tiên sinh đang dạy học, họ Đồng, tên đôi là Giới Mị Ông ta mớm ý cho tôi, bảo tôi mua một đôi vòng, một chiếc quạt nhỏ, rồi kêu Mã thị đem dấu ở nhà Trịnh thị trước. Nhà tôi có mở một quán bán lụa, hôm ấy cố ý nói là mời Lý Văn Long đến viết thợ Đồng tiên sinh làm cho tôi hai bài thơ, một bài từ, kèm theo một đôi hoa tai, tôi cho người cầm đi đến nhà Lý Văn Long, cố ý cho Lý Văn Long biết để hắn thôi vợ, rồi tôi đưa người làm mai đến nói là xong việc. Những việc này là do Đồng tiên sinh mớm ý cả.
Quan Tri huyện lập tức ký ghi chép lời cung khai, rồi hỏi Biện Hổ:
- Này Biện Hổ, ngươi chịu đánh hay chịu phạt?
- Chịu đánh là sao? Chịu phạt là sao?
- Chịu đánh ư? Ta cách bỏ chức viên ngoại của ngươi, chiếu theo lệ mà đánh đủ số. Còn chịu phạt ư? Phạt ngươi 5.000 lượng bạc.
Biện Hổ tình nguyện chịu phạt. Quan huyện kêu đem Mã thị lên, dạy vả miệng 40 cái, và nói:
- Ta nghĩ ngươi là đàn bà không biết gì, mới dễ dãi cho ngươi. Lần sau sẽ phạt nặng, từ nay phải an phận nhé!
Quan huyện lại kêu Lý Văn Long lên, bảo thơ ký đọc lời cung khai cho nghe, và nói:
- Lý Văn Long, ngươi nghe rõ chưa? Vợ ngươi vốn là người liệt phụ trinh tiết, vô cớ mà bị hàm oan, ngươi hãy rước về nhà đi, bản huyện thưởng cho ngươi 5.000 lượng bạc đây, về nhà phấn chí học hành, lần sau như vậy sẽ phạt nặng.
Lý Văn Long dập đầu như tế sao, cảm ơn quan huyện. Biện Hổ giao bạc, Lý Văn Long lãnh bạc, rồi trở về nhà. Vụ án coi như kết thúc, chừng đó quan huyện mới nói:
- Mời Thánh Tăng ở lại đây vài hôm nhé!
- Còn có 500 lượng bạc kia, hãy thưởng cho Vương Hùng, Lý Báo hai người. Ngày mai Hòa thượng ta sẽ đi đến Bạch Thủy Hồ bắt yêu.
Quan huyện kêu dọn tiệc rượu khoản đãi Hòa thượng. Ăn uống tới tối mới nghỉ. Hôm sau, quan huyện nói:
- Tôi có một phong thơ gởi cho quan tri phủ Thiệu Hưng Cố Quốc Chương và phái Vương Hùng, Lý Báo đưa Thánh Tăng đi có được không?
- Được chớ! Tế Điên gật đầu đáp:
Quan tri huyện lập tức viết thơ, sai Vương Hùng, Lý Báo cầm thơ đi theo Tế Điên.