We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 154
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 513 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:12:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Đi Chung
ên tĩnh trong phòng bệnh, Hạ Cảnh Điềm tránh ở trong chăn một mình buồn bực, ngẫu nhiên cảm giác nóng lên, nhô đầu ra. Nàng không biết, ngủ ở trên ghế, Kỷ Vĩ Thần sớm đã mở mắt, biểu lộ nghiền ngẫm chằm chằm vào nàng đang tránh ở trong chăn, bộ dáng chật vật.
Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la đã sáng rồi, nghe được trên ghế có động tĩnh, Hạ Cảnh Điềm nhanh nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Nhưng không biết, Kỷ Vĩ Thần sớm đã phát giác nàng đã tỉnh, bên trán đột nhiên chạm đến một đôi tay thử nhiệt độ, Hạ Cảnh Điềm toàn thân căng thẳng, thiếu chút nữa vì vậy mà giả bộ ngủ thất bại.
Kỷ Vĩ Thần thú vị nhìn cô gái này đang giả vờ, thu tay về, trải qua một đêm nàng đã bớt sốt không ít. Nhưng là, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tựa hồ còn cần quan sát, liếc nhìn một cái, hắn cầm lấy điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Sau lưng, Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ xốc lên góc chăn, nhìn qua cửa đã đóng, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. Thật sự là mất mặt, dưới loại tình huống này đụng phải hắn, ngày hôm qua bởi vì lo lắng Đỗ Thiên Trạch, nàng cả người đều choáng váng, ẩn ẩn nhớ là Kỷ Vĩ Thần ở trong mưa kéo mình đi. Nàng mấp máy môi, lý trí bắt đầu từng chút từng chút một rõ ràng, nhớ tới ngày hôm qua lời nói tổn thương Đỗ Thiên Trạch, nàng đến bây giờ còn cảm thấy như đang nằm mơ, ngắn ngủn mấy ngày, nàng cùng Đỗ Thiên Trạch lại muốn trở thành người xa lạ.
Nhưng vừa nghĩ như thế cũng tốt, vừa vặn cho hai người có lý do tách ra, chính là Đỗ Thiên Trạch tại sao phải biết mình đi tham gia tiệc? Hơn nữa, những lời kia hắn từ nơi nào nghe tới? Nghĩ lại, Doãn Lê Hàn cùng Đỗ Thiên Trạch đều là thiếu gia nhà giàu, có lẽ bọn họ có chung bạn bè a!
Ngồi dậy, nàng cầm lấy điện thoại xem xét, lại sắp đến tám giờ, trời ạ! Nàng còn phải đi làm, nhưng chính mình loại tình huống này còn đâu tâm tình làm việc? Hơn nữa quần áo cũng còn đang trong biệt thự Kỷ Vĩ Thần, nghĩ xong, nàng gọi điện thoại hướng Ngô Kiệt xin nửa ngày nghỉ, vừa mới nói chuyện điện thoại xong, thì có hộ lý đến vì nàng lấy kim, nàng thay đổi quần áo liền về thẳng nhà của mình, liền tiền thuốc men đều là Kỷ Vĩ Thần trả.
Giữa trưa, tùy tiện nấu một chút đồ ăn, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ hướng công ty đi đến. Bệnh nặng nhìn nàng không tốt, cả người tinh thần không phấn chấn, đi vào văn phòng, trông thấy một đống tư liệu chồng chất trên bàn, nàng thực sự muốn ngất.
Phòng họp 301, theo thông lệ hội nghị, Kỷ Vĩ Thần nghiêm túc ngồi vị trí chủ tọa, nghe báo cáo từ các ban. Đồng thời, cũng đưa ra đánh giá, sau khi tan họp, hắn vô tình đi ngang qua chỗ Hạ Cảnh Điềm làm việc, khi ánh mắt chạm được bóng dáng đằng sau máy tính thì hắn lông mày không khỏi nhíu một cái, không thể tưởng được nàng lại lên ban.
Đồng thời, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm giác ở cửa ra vào có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, lúc nhìn lên, vô tình đụng đến ánh mắt thâm thúy của Kỷ Vĩ Thần. Kỷ Vĩ Thần ngược lại dù bận vẫn ung dung, Hạ Cảnh Điềm lại khẽ giật mình, có chút bối rối dời đi ánh mắt, cũng trong lòng thầm kêu, hắn tại sao phải đứng ở cửa?
Đợi nàng lần nữa nhìn lên, cửa phòng làm việc đã không thấy hắn nữa, Hạ Cảnh Điềm thầm thở dài một hơi, nhưng tâm tư lại bị phân tán không ít.
Trở lại văn phòng, Kỷ Vĩ Thần có chút mệt mỏi bán tựa trên ghế, tối hôm qua bởi vì Hạ Cảnh Điềm, hắn cả đêm đều không có nghỉ ngơi tốt. Hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua, trước mắt của hắn không khỏi hiện ra cảnh nàng nằm ở trên giường không hề phòng bị, thân thể vô hạn mê người, không thể phủ nhận, Hạ Cảnh Điềm so với những công cụ ấm giường xinh đẹp kia có nhiều hơn một loại hấp dẫn đặc biệt. Chính là, nghĩ đến nàng tối hôm qua thất hồn lạc phách, hắn không khỏi thầm híp mắt, trong lòng chê cười không thôi, vì một người đàn ông, thật sự đáng giá không? Nếu như không có gặp được hắn, nàng chẳng phải là sẽ bị lạnh cóng? Hắn thật không biết nàng ngốc hay là không ngốc, tóm lại, phụ nữ chính là thích làm chuyện ngu xuẩn liên quan đến tình yêu.
Hạ Cảnh Điềm nhàm chán nhìn email, nửa ngày nghỉ cũng đã chồng chất hai mươi mấy lá. Nàng sơ lược khái xem, đột nhiên, một cái trong đó hấp dẫn nàng, mở ra, vốn chỉ là xem sơ, nhưng khi nhìnthấy nội dung, lại làm cho nàng đột nhiên có ý nghĩ gì.
Bưu kiện nói, trong hạng mục mới của khu đô thị mới lúc này cần gấp vài nhân viên kỹ thuật, trong đó, còn có hai chức vị trợ lý, nhìn thời gian là hôm nay vừa phát ra. Hạ Cảnh Điềm đột nhiên nhớ tới muốn đổi một hoàn cảnh công tác, trong này nàng đã đợi đến ngán, đặc biệt cùng chuyện giữa Đỗ Thiên Trạch dây dưa làm tâm bất an, nghĩ xong, nàng tranh thủ thời gian đến bộ phận nhân sự nộp thư phỏng vấn.
Buổi chiều, Hạ Cảnh Điềm điền xong, cho Ngô Kiệt ký tên. Ngô Kiệt nhìn nhìn, có chút tiếc nuối nhắc nhở nàng, bởi vì là hạng mục mới, bên kia tiền lương không có cao như bên này, hi vọng nàng nghĩ lại. Hạ Cảnh Điềm thái độ kiên quyết, Ngô Kiệt cũng chỉ phải ký, nhưng với chức vị của Hạ Cảnh Điềm, trong đơn ứng tuyển còn có một chữ ký khác nữa, chính là Kỷ Vĩ Thần. Bởi vì chức vị này tiếp xúc rất nhiều hạng mục buôn bán, vô luận từ chức hay là đổi vị trí, đều cần cho phép của Kỷ Vĩ Thần.
Tối hôm qua chuyện đã xảy ra làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy rất xấu hổ, chút nữa lại phải gặp, Hạ Cảnh Điềm trong lòng an ủi mình, không có gì không thể đối mặt, vô luận tối hôm qua phát sinh cái gì, nàng cho là không nhớ là được rồi.
Đi vào văn phòng Kỷ Vĩ Thần, rất đáng tiếc hắn cũng không ở, nàng đành phải trở lại vị trí tiếp tục làm việc. Qua một giờ, nàng thử gọi điện thoại vào phòng Kỷ Vĩ Thần, may mắn, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm hắn trầm thấp: “Alo.”
“Kỷ tổng, tôi là Hạ Cảnh Điềm, xin hỏi ngài có thì giờ rãnh không? Tôi có việc muốn tìm ngài nói chuyện.” Hạ Cảnh Điềm rất có lễ phép lên tiếng.
“Lên đây đi!” Đầu kia Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa sửa sang lại hảo tâm trạng, đi vào văn phòng Kỷ Vĩ Thần, chỉ thấy hắn ngồi dựa tại trên ghế, bên cạnh còn đặt một ly cà phê, xem tư thế tựa hồ là chỉ đang đợi Hạ Cảnh Điềm đến. Hạ Cảnh Điềm đi nhanh lên, đưa trong tay đơn ứng tuyển, giọng điệu bình tĩnh nói: “Kỷ tổng, tôi nghĩ muốn ứng tuyển chức vị này, có thể chứ?”
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt liếc nhìn lá đơn, sau đó nhăn lại lông mày: “Làm nhân viên của tôi, nên biết, tôi gần đây không thích nhân viên lưu động nhiều lần, hơn nữa phần công tác này cô làm rất tốt, tôi hi vọng cô có thể ở lại chỗ này.”
“Nhưng, tôi
” Hạ Cảnh Điềm rất muốn nói ra khó xử của mình, có thể lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy những lý do kia với hắn mà nói, căn bản không phải lý do, chỉ phải thầm nuốt trở lại bụng. Nàng có chút thất vọng nhăn lông mày, “Vậy không làm phiền Kỷ tổng.” Nói xong, cầm lấy lý lịch sơ lược ra cửa.
Kỷ Vĩ Thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi nhanh, ngón tay thon dài vịn lấy bên trán, biểu lộ như có điều suy nghĩ.
Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm trái lo phải nghĩ đều cho rằng, đây là Kỷ Vĩ Thần cố ý khó xử. Bởi vì theo nàng biết, trước kia ở vị trí này, các trợ lý chỉ làm hai năm hợp đồng là phải rời đi, vì cái gì nàng lại không thể?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không khỏi có chút tức giận, nhưng ngẫm lại, giận cũng nên giận mình, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không có thương hại nàng. Nghĩ xong, nàng tiếp tục làm việc, nhưng tâm tư lại bực bội khó chịu.
Điện thoại đặt ở mặt bàn, nàng thường xuyên hữu ý vô ý nghiêng mắt nhìn, không biết có phải hay không là hi vọng Đỗ Thiên Trạch có thể gọi điện thoại tới. Nói thật ra, nàng cũng không nghĩ bởi vì đắc tội hắn mà quan hệ cắt đứt như vậy, từ nay về sau nàng còn hi vọng bọn họ là bạn bè, nếu không, như vậy tổn thương một người, nàng lòng thấy bất an.
Tan việc, Hạ Cảnh Điềm không có đi về, cũng không phải trong tay công việc nhiều, mà là so với đi về, nàng càng ưa thích một mình đứng ở văn phòng. Trong lúc này không có người, rất yên tĩnh, nàng có thể hảo hảo hưởng thụ thời gian thuộc về mình. Theo diễn đàn cựu sinh viên, Hạ Cảnh Điềm biết được một tin vui, thì ra ở T thị Lâm Lâm sắp kết hôn, hơn nữa nàng còn đăng trên diễn đàn tin tức tìm kiếm Hạ Cảnh Điềm. Hạ Cảnh Điềm lúc này mới phát hiện mình thật không có lương tâm, thay đổi số điện thoại lại không có nói cho cô bạn biết, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian gọi một cú điện thoại qua.
Đầu kia truyền đến tiếng Lâm Lâm hưng phấn vui vẻ, hai người đại hàn huyên một phen, nói đến những biến hóa thay đổi trong vòng nửa năm. Lâm Lâm là một người nói rất nhiều, nửa giờ trôi qua, còn chưa nói xong, Hạ Cảnh Điềm vừa trò chuyện, vừa cầm túi xách đi ra văn phòng.
Cuối cùng, Lâm Lâm nhắc đến Lý Lan, cái tên đã từng làm nàng thương tổn hết một thời gian, nghe nói cô ấy đã đi làm ở một xí nghiệp nổi tiếng, hơn nữa đối với Hạ Cảnh Điềm còn rất có lỗi, lần này Lâm Lâm kết hôn cũng mời Lý Lan, Lâm Lâm cũng hi vọng Hạ Cảnh Điềm có thể trở về tham gia hôn lễ của mình. Hạ Cảnh Điềm nghe được Lý Lan cũng sẽ tham gia, không khỏi có chút do dự, cũng không phải nàng còn giận, mà là nàng thật sự không biết nên như thế nào đối mặt người này, phải biết rằng. Cảm tình làm cho người ta thương tổn sâu sắc nhất, có người có lẽ cả đời cũng không thể quên được, tuy nhiên chuyện này qua nửa năm rồi, mà Ngô Viễn Khang cũng đã từ trong nội tâm Hạ Cảnh Điềm biến mất lâu rồi, nhưng ít ra Hạ Cảnh Điềm tạm thời quên không được.
Vừa trò chuyện vừa đi ra Kỷ thị, Hạ Cảnh Điềm còn không muốn gọi taxi về nhà, cứ đi dọc theo vỉa hè đi bộ về. Lâm Lâm vừa nói về chồng sắp cưới, vừa hi hi ha ha, làm Hạ Cảnh Điềm tâm tình cũng vui vẻ theo không ít. Cuối cùng, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên nghe được một tiếng, điện thoại đã tắt máy, nàng sững sờ, cầm lấy điện thoại xem xét, nguyên lai là hết tiền, bĩu môi tiếp tục đi lên phía trước.
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng kèn xe thình lình dọa nàng nhảy dựng, còn tưởng rằng mình đi lấn đường, quay đầu lại phát hiện xe Kỷ Vĩ Thần dừng ở phía sau mình, lúc này đang chậm rãi trượt đến trước mặt của nàng. Nàng nhíu mày, nhớ tới hôm nay hắn từ chối mình, trong lòng cũng có chút mất hứng.
“Một mình chuẩn bị đi đâu?” Trong xe Kỷ Vĩ Thần lên tiếng hỏi, thanh âm hơi có vẻ hiếu kỳ.
“Tan việc, đương nhiên là về nhà.” Hạ Cảnh Điềm bình tĩnh lên tiếng, không rõ Kỷ Vĩ Thần tại sao phải ở phía sau xuất hiện.
“Cùng tôi ăn một bữa cơm, như thế nào?” Lần đầu tiên, trong xe Kỷ Vĩ Thần lên tiếng mời, Hạ Cảnh Điềm quả thực không thể tin được tai mình.
Hạ Cảnh Điềm nhướng nhướng mày, đáy lòng có chút không phục, dựa vào cái gì anh mời, tôi liền phải đi? Nghĩ xong, nàng lên tiếng nói: “Thật không tiện, tôi hiện có việc.”
“Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện về việc ứng tuyển vị trí mới của cô?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm bay tới, ánh mắt có chút cười thản nhiên.
Hạ Cảnh Điềm hơi mở mắt, vốn nghĩ kiên trì thêm, nhưng điều kiện hấp dẫn trước mắt, nàng sao không thể không cúi đầu, nàng nhíu nhíu mày: “Ngài đáp ứng rồi?”
“Chẳng lẽ cô nghĩ ở tại ven đường nói?” Kỷ Vĩ Thần giọng điệu không cao hứng.
Hạ Cảnh Điềm khẽ giật mình, do dự một chút, cắn môi rồi ngồi vào trong xe của hắn, xe vững vàng chạy trên đường lớn. Hạ Cảnh Điềm vụng trộm liếc mắt vài lần Kỷ Vĩ Thần đang tập trung lái xe, đột nhiên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nàng hay là rất lịch sự nói một câu: “Tối hôm qua cám ơn ngài.”
“Không cần.” Kỷ Vĩ Thần kéo môi nhàn nhạt ứng một câu, thần sắc không cao hứng như vậy.
“Về phần tôi muốn ứng tuyển, tôi hi vọng Kỷ tổng có thể đáp ứng, bởi vì tôi xác thực rất muốn đổi hoàn cảnh công tác.” Hạ Cảnh Điềm khẩn cầu nói.
“Như thế nào? Ở chỗ này của tôi làm việc ủy khuất cô?” Kỷ Vĩ Thần không vui ném ra một câu.
“Không phải, bởi vì năng lực tôi không đủ.” Hạ Cảnh Điềm cứng ngắc lấy một cái lý do đi ra.
“Tôi không thích lý do qua loa tắc trách.” Kỷ Vĩ Thần cực độ không vui lên tiếng, Hạ Cảnh Điềm một chút tâm tư kia hắn đương nhiên liếc là có thể nhìn ra.
Hạ Cảnh Điềm sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức có chút không được tự nhiên, cái miệng thốt ra chính là: “Thực xin lỗi.”
“Tôi điều cô đi bên kia, công tác chức vị thực sự không phải như trong thư đăng tuyển mà cô đọc, người cô lệ thuộc trực tiếp – thủ trưởng là tôi.” Trầm tĩnh trong xe, đột nhiên Kỷ Vĩ Thần nói đến.
Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, cái gì? Làm trợ lý của hắn?
Ngay khi Hạ Cảnh Điềm còn cảm giác giật mình thì Kỷ Vĩ Thần lại kéo kéo môi mỏng: “Cô cũng có thể không đi, bởi vì tôi là người an bài chuyện tuyển người.”
Hạ Cảnh Điềm cho là hắn muốn đổi ý, tranh thủ thời gian lắc đầu lên tiếng nói: “Không phải, tôi muốn đi, nhưng làm trợ lý cho ngài, tôi sợ không thể ứng phó.”
“Chuyện của cô rất đơn giản, cùng với công việc ở đây tính chất là giống nhau, làm tư liệu rõ ràng chi tiết cho tôi là được.” Kỷ Vĩ Thần vừa nói xong, xe của hắn cũng vững vàng dừng ở một nhà hàng sang trọng, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, chính là muốn nói cái gì, chỉ thấy hắn đẩy cửa xuống xe, nàng chỉ phải đi theo xuống xe, ngẩng đầu nhìn một cái nhà hàng, nàng ngơ ngác một chút.
Đi theo hắn vào những nhà hang hoa lệ xa xỉ này, Hạ Cảnh Điềm thầm nuốt nuốt nước bọt, không khỏi lòng thầm giật mình.
Kỷ Vĩ Thần muốn một gian ghế, tầm mắt không sai, có thể trực tiếp thưởng thức cách đó không xa cảnh đêm bờ sông đẹp mê người. Nhưng loại hoàn cảnh này lại làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm giác không được tự nhiên, bởi vì gian ghế này bố trí thập phần ưu nhã, dường như là dành cho các cặp tình nhân hẹn hò.
Chọn cơm, hai người đều có chút trầm mặc, Hạ Cảnh Điềm đem ánh mắt chuyển qua ngoài cửa sổ, trông về phía xa phong cảnh bờ sông. Nhưng suy nghĩ lại loạn lên, bởi vì nàng cảm giác được đối diện, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt không hiểu phóng trên người nàng. Nàng một mực thầm kêu, muốn dũng cảm một chút đối mặt, chính là lời nói cũng chưa nói được, khuôn mặt lại trước đỏ lên, nàng cực mất tự nhiên mím mím môi, không khí trầm mặc làm nàng hoảng hốt.
Nghĩ nghĩ, nàng nhớ tới tháng sau phải tham gia hôn lễ Lâm Lâm, vô thức lên tiếng nói: “Kỷ tổng, tháng sau tôi có thể xin vài ngày nghỉ không?”
Kỷ Vĩ Thần nhấp một miếng trà, dùng ánh mắt hỏi nàng, Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi lên tiếng nói: “Tôi có người bạn sẽ kết hôn, tôi muốn đi tham gia hôn lễ của cô ấy.”
Hạ Cảnh Điềm nguyên lai tưởng rằng hắn sẽ không đáp ứng, đã thấy hắn gật gật đầu, mở miệng đã đáp ứng: “Có thể.”
“Thật sự?” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được có chút tung tăng như chim sẻ.
“Trong mắt cô, tôi là một người nói không giữ lời sao?” Kỷ Vĩ Thần từ tiếng nói lộ ra một chút không vui.
Đồ Chơi Của Tổng Tài Đồ Chơi Của Tổng Tài - Ngấn Nhi