It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ax, đây là cha em".
Người đàn ông mặt mỏng, xanh xao, mặc chiếc áo len mỏng bạc màu đứng lên sau chiếc bàn gỗ. Ông đưa tay ra. Cái nắm tay của ông mỏng manh, nhưng chặt.
"Tiến sĩ Guayanos" tôi nói.
"Ông Xenos".
Cặp môi ông chuyển động như thể ông đang trong tình trạng căng thẳng. Ông liếc vài người khác trong phòng, những người đang lặng lẽ nhìn chúng tôi. "Ông đã gặp chú em tôi" ông nói. "Còn đây là người mà tôi hoàn toàn tin cậy".
Tôi gật đầu, hiểu lý do ông không đề cập đến tên người đó. Vì tôi đã nhận ra ông ta, Ablerto Mendoza, nguyên sĩ quan quân đội, mà đã co lần tôi gặp trong một tiệc chiêu đãi. Không hiểu ông ta có biết là tôi đã nhận ra không.
Chúng tôi đứng ngượng ngập một lát, rồi Guayanos quay sang những người khác. "Xin lỗi các bạn. Tôi muốn nói chuyện riêng với ông Xenos".
Mendoza ngập ngừng nhìn chúng tôi.
"Ổn thôi" Guayanos vội nói. "Tôi chắc ông Xenos không có ý hại tôi".
"có thể không" Mendoza nói với giọng không thân thiện. "Nhưng chiếc xe có thể đã bị bám đuôi. Tôi không tin Prieto…"
Người em của Guaynos gạt phắt đi. "Xe không bị bám đuôi. Tôi đảm bảo".
"Làm sao biết được?" Mendoza hỏi. "Anh bận lái xe mà".
Tôi lặng thinh. Chẳng có gì để nói cả. Tôi đã để cho họ bịt mắt theo đề nghị của Beatriz. Tôi thậm chí cũng không biết là đang ở đâu.
"chúng tôi không bị bám đuôi" Beatriz nói. "Tôi nhìn qua cửa sau suốt dọc đường".
Mendoza phóng cái nhìn sưng sỉa vào tôi rồi lặng lẽ bước ra. Beatriz và ông chú cùng theo sau. Khi cánh cửa khép lại, tiến sĩ Guayanos nhìn tôi. "Mời anh ngồi".
"Cảm ơn" tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông.
"Tôi biết cha anh" ông nói. "Một người vĩ đại và một người yêu nước đích thực".
"Cảm ơn ông".
Ông ngồi vào ghế của mình. "Giống như cha anh, thoạt tiên tôi đã bị Tổng Thống mê hoặc. Rồi ảo tưởng tan vỡ trong tôi". Ông liếc xuống bàn tay trắng toát của mình. "Tôi không thể hiểu được vì sao cha anh lại không chống lại Tổng Thống".
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông. "Vì cha tôi tin là máu đổ đã đủ ở Corteguay. Ông không muốn lại bắt đầu nữa. Ông tin rằng,trước hết, đất nước phải được tái thiết. Ông đã dành cả đời mình cho mục tiêu đó".
"Tất cả chúng ta đều đã như ông" Guayanos nói. "Nhưng sau một thời gian thì thậm chí một người ngu nhất trong chúng ta cũng thấy rằng tất cả những gì mình làm là chỉ để duy trì quyền lực vĩnh viễn của Tổng Thống mà thôi. Ông ta chiếm tất cả những gì đã đạt được".
"Tôi không thấy có điều gì sai trái ở đây cả. Cứ như những điều mà tôi thấy ở các nguyên thủ quốc gia trên thế giới thì họ cũng đều làm hệt như vậy. Và, hãy nói cho tôi biết điều này, thưa tiến sĩ. Sẽ đạt được là bao nếu không có Tổng Thống?"
Guyanos không trả lời. Tôi tiếp "Ngày nay, con em chúng ta đều được đến trường cho đến khi chúng mười bốn tuổi. Trước khi Tổng Thống nắm quyền lực thì chỉ có cánh nhà giàu mới học hành đến đấy được. Ngày nay, bốn mươi phần trăm dân chúng biết chữ, trước đó chỉ cỡ ba phần trăm…"
Guayanos xua tay. "Tôi biết những thống kê ấy" ông mệt mỏi nói "Nhưng nó không biện hộ cho tham nhũng và tài sản cá nhân mà Tổng Thống đã lượm được từ sự trả giá của nhân dân".
"Tôi đồng ý. Nhưng vẫn là một cải thiện lớn so với quá khứ, khi mà chẳng có gì lọt xuống cả".
Tôi thò tay vào túi lấy thuốc lá và thấy ông giật mình. "Tôi hút thuốc được không?"
Ông thoải mái. "Tất nhiên".
Tôi châm thuốc. "Nhưmg thảo luận về quá khứ chẳng bao giờ chứng minh được cái gì cả. Mối quan tâm của chúng ta phải hướng tới tương lai. Tôi nghĩ là ngay Tổng Thống cũng phải đi đến kết luận ấy".
"Tại sao bỗng lại là bây giờ mà không phải là trước đây?" Guyanos hỏi. "Hầu như ông ta chẳng quan tâm gì đến quá khứ, trừ việc bảo tồn quyền lực của chính mình".
"Để trả lời được câu hỏi đó thì tôi phải chui vào đầu ông ấy để biết ông ấy nghĩ gì. Cảm giác của tôi là ông ấy đã bắt đầu nhận ra mình không phải là bất tử. Ông ấy muốn được nhớ đến như một ân nhân."
Guayanos nói thẳng. "Tôi không tin thế. Tôi nghĩ là ông ta sợ hãi. Sợ hãi vì sự giận dữ của nhân dân, vì họ theo bọn cướp, vì thực tiễn rằng cuộc bạo loạn đang bắt đầu đe doạ".
"Nếu ông thực sự tin thế, thưa tiến sĩ Guayanos, thì ông nhầm. Tổng Thống là một trong vài người mà tôi biết không thèm biết đến ý nghĩa của sự sợ hãi. Hơn nữa, ông ấy thông minh, và có suy nghĩ, nhận ra rằng những người mà ông gọi là phiến loạn thì vẫn là những người mà đã bao năm bị gọi là bọn cướp, những người mà sự tồn tại của họ chỉ để cướp bóc, hãm hiếp, giết chóc. Nhưng tình hình đầy biến động, và nhìều người nữa sẽ chết một cách không cần thiết, để đạt được điều mà có thể đạt được bằng các biện pháp hoà bình".
Guayanos nhìn tôi. "Anh nói y hệt cha anh".
"Tôi sẽ không phải là con ông ấy, nếu tôi không làm thế".
"Có nghĩa là anh cho là Tổng Thống thành thực trong bầu cử và ân xá à?"
"Vâng. Tại sao ông ấy lại phải thấy thêm đổ máu? Ông ấy biết rằng bất ổn sẽ kìm hãm tiến bộ của đất nước. Nếu không vì bọn cướp thì chỉ ngành du lịch thôI đã có thể cộng thêm năm mươi triệu đô la mỗi năm cho thu nhập quốc dân".
"Đã định ngày bầu cử chưa?"
Tôi lắc đầu. "Để làm gì? chẳng có ai ra ứng cử ở phe đối lập cả. Một cuộc bầu cử với chỉ một ứng cử viên thì là trò hề".
"Sẽ có đảm bảo gì cho an toàn của phe đối lập?"
"Ông cần đảm bảo gì?"
"Tự do đi lại trong nước, tự do tiếp cận báo chí và đài phát thanh, quyền tự vệ với những người do tôi lựa, có thể là người nước ngoài, và cuộc bầu cử phải được một tổ chức trung lập giám sát, như là Liên Hợp Quốc hoặc Tổ chức Liên bang Hoa Kỳ".
"Đối với tôi, điều đó là hợp lý" tôi nói. "Tôi sẽ chuyển đề nghị của ông cho Tổng Thống. Bây giờ tôi xin phép được đề nghị ông đôi điều".
Ông thận trọng gật đầu.
"Ông có đảm bảo được rằng tất cả những chống đối bất hợp pháp đối với chính phủ sẽ được chấm dứt không?"
"Tôi không thể đảm bảo như vậy,anh biết rồi. Liên hệ của tôi với các nhóm đều lỏng lẻo, mong manh thôi. Nhưng tôi sẽ nói điều này. Sẽ không có chống đối từ nhóm của tôi, và tôi sẽ dùng ảnh hưởng của mình đối với các nhóm khác".
"Cảm ơn ông. Đấy chính là điều tôi muốn thấy".
"Tôi cũng không mong muốn thấy thêm đổ máu".
Tôi đứng lên. "Vì đất nước chúng ta, hãy hy vọng là sẽ không có".
Trước khi mở cửa, ông nhìn tôi. "Tôi quên không cảm ơn anh, vì những điều anh đã làm cho chú em tôi. Ông ta là người nóng tính, đôi khi làm những điều ngu xuẩn".
"Beatriz đã giải thích điều đó" tôi nói "còn tôi chỉ làm điều mà tôi cho là đúng".
Trong một thoáng, Guayanos như muốn nói thêm điều gì, nhưng rồi ông mở cửa, nói to. "Ông Xenos và tôi đã xong".
Rồi ông quay lại, lấy làm tiếc, nói "Tôi hy vọng anh không phiền lòng nếu như lại phải bịt mắt trên đường về".
Tôi lắc đầu.
Beatriz bước đến tôi,tay cầm tấm băng đen. Tôi cúi xuống để cô dễ dàng hơn. Khi cúi, tôi thoáng thấy mặt Mendoza sau vai cô, và chợt hiểu vì sao anh ta đã ứng xử với tôi như vừa rồi. Lý do không hoàn toàn chính trị. Anh ta yêu Beatriz.
Khi bỏ tấm băng ra, chúng tôi đã ở cửa nhà hàng Reuben. Tôi chớp mắt khi nhìn Beatriz. "Em vào uống ly cà phê nhé?"
Cô ngập ngừng. "Có lẽ là em nên quay về".
Tôi cầm tay cô. Cô để tôi nắm tay,nhưng không nắm lại. "Anh phải gặp em" tôi nói. "Một mình. Chứ không thế này".
Cô lặng thinh.
"Beatriz, như đêm đó anh đã nói, anh không đùa đâu".
Cô nhìn tôi, nước mắt như làm mờ màu xanh của cặp mắt. "Em…em chẳng hiểu gì anh cả". Cô rụt tay lại. "Anh nên đi đi".
Tôi lặng lẽ ra khỏi xe.
"Dax, cha em an toàn chứ? Đúng như anh nói chứ?"
"Đúng, Beatriz, đúng như anh nói".
"Nếu có điều gì xảy ra với ông" giọng cô khản đặc. "thì em sẽ vĩnh viễn tự trách mình".
Tôi dõi theo chiếc xe rẽ về hướng Nam trên đại lộ Madison. Lần đầu tiên tôi cảm thấy rã rời, chán nản. Một cảm giác mờ nhạt về ngày tận thế như lơ lửng trên đầu. Tại sao mình lại cảm thấy thế nhỉ?
Tôi vào nhà hàng, kêu một ly. Ngụm whiskey cháy bỏng trên đường xuống bao tử và tôi thấy như mình bị nhấc bổng lên. Nhưng đấy chỉ là ảo giác. Trong tương lai không xa lắm, tôi chợt nhớ những lời của mình mà không hiểu vì sao tôi lại có thể ngu xuẩn đến thế, khi hứa mà không giữ được lời.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu