Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Mon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Huy Trần
Số chương: 177
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6353 / 207
Cập nhật: 2016-04-24 11:39:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
My Daisy - Chương 12
 
ình minh bắt đầu bằng ánh nắng yếu ớt len lõi vào phòng, nhưng không đủ xua đi cái lạnh run người buổi sớm mai phố núi. Nó mở mắt nhìn quanh như một phản xạ tự nhiên của con người mỗi khi thức giấc, nắm chặt bàn tay lại...nó mĩm cười nhận ra trong bàn tay nó còn có một bàn tay khác, có một chút hụt hẫng bởi nó biết đó ko phải là bàn tay em. Giường chị nằm chỉ còn đống mền gối, chẳng có người nào nằm trên đó cả bởi vì nữ hoàng nhà ta lại ngồi ngủ ngon lành dưới nền đất, đầu gối lên ghế sô-pha của nó đang nằm...ngốc thật, lại leo xuống sô-pha ngủ với nó hồi nào không biết, trên giường ấm, êm hơn ko chịu nằm, ngày nào cũng đua đòi chạy xuống sô-pha ngủ...thật khó hiểu. Nó bật cười, cũng may là chị vẫn chịu khó kéo theo đến hai cái mền xuống cuộn tròn vào y như chú mèo con, cũng biết tự chăm sóc mình trước cái lạnh của Đà Lạt chứ nhỉ. (Bảo đảm phòng nó là cái phòng sử dụng nhiều mền gối nhất trong khách sạn này haha)
Nó khẽ cựa mình lôi điện thoại ra xem giờ, trời ko đến nổi sáng mà cũng 7h hơn, kiến bò rần rần trong bụng rồi chứ bộ. Nhưng mà biết làm sao giờ, chị còn ngủ ngon lành thế kia làm sao nỡ gọi dậy để đi ăn sáng...vậy là đành nằm im âm thầm chiến đấu với mấy con kiến @@ lòng vái trời làm chị mau mau thức để đi ăn với lại cả đêm ngủ thẳng cẳng có được đi thăm tollet đâu =.=
Trời thương! Nằm được khoảng 10 phút thì có tiếng chuông điện thoại của chị nên nó mới có cớ đánh thức chị. Là anh Phong gọi, nó cầm điện thoại đẩy đẩy vai gọi chị dậy, tất nhiên đâu có dễ đánh thức chị, ẹo qua ẹo lại, miệng chu chu, mũi chun chun lại tỏ vẻ khó chịu nhất quyết không chịu mở mắt ra. Nó đành mở máy nghe, có điều trời không thương nó cho lắm, cha sanh mẹ đẻ tới giờ vốn mù công nghệ làm gì biết sài ba cái điện thoại cảm ứng này cầm cái điện thoại xoay tới xoay lui kiếm cái nút nghe mà có thấy đâu. Điện thoại reo hết bài nhạc chuông nó vẫn không biết cách mở điện thoại...thở một cái nó bỏ cuộc quăng điện thoại lại gần chị rồi lôi điện thoại nó ra bấm số anh Phong. - Alo Mon hả, Phương đâu sao không nghe máy em? - Dạ ngủ có chịu dậy nghe máy đâu anh - Ừ ừ anh quên mất. Hai người sao rồi? Hồi tối bé Hân gọi nói em với Phương tự đi xe khách về hả? - Dạ! Anh khỏi lên mất công. - Phương chịu không em? Hay để anh lên rước hai chị em về chứ Phương không quen đi xe khách đâu. - Ừ ban đầu chị không chịu mà nói một hồi chị chịu rồi anh đừng lo. Anh Phong im lặng có vẻ đang suy nghĩ, một lúc anh Phong lên tiếng. - Thôi được. Vậy để anh tìm đặt vé xe cho hai người. Tụi em tính chừng nào về? - Thôi để em tự đặt chứ chị với Hân hổng cho em về sớm cứ bắt ở lại đây nên chưa biết ngày nào được thả về đâu anh. - Ừ ừ anh biết rồi. Thôi để anh xem sao, chút anh gọi lại. Anh Phong cúp máy. Được hơn mười phút thì anh gọi cho nó tiếp. - Alo em nghe - Ừ em ghi lại số bạn anh nè. Anh nhờ nó đặt vé ngày mai, ngày một và ngày kia nửa. Chừng nào về cứ liên lạc bạn anh đưa hai người ra xe về. - Ủa đặt chi nhiều vậy anh? - Uhm phải đặt vé trước mới có chỗ tốt em ơi. Bạn anh sẽ thanh toán tiền hết. - Hix chưa biết ngày nào về anh đặt trước vậy tốn kém lắm - (Tiếng cười nhẹ) Ừ không sao, tốn một chút để Phương được ngồi chỗ tốt cho thoải mái. Quyết định vậy nhé. Nếu lúc về Phương có mệt thì em nói anh có gì anh đặt vé máy bay cho hai người về luôn cho nhanh. - Hix anh làm vậy mất công quá. - Haha từ từ em sẽ quen ấy mà. Thôi hai người chơi vui vẻ có gì gọi cho anh. À cẩn thận nhé! Anh Phong cúp máy, nó im lặng thở dài. Đúng là anh Phong chăm sóc chị rất chu đáo, chìu chuộng chị tối đa. Chị may mắn thật, có được người đàn ông tốt yêu thương chăm sóc từng li từng tí như anh, ngay cả nếu nó là con gái nó cũng muốn có một nửa yêu thương mình như anh Phong dành cho chị nửa nói gì là mấy đứa con gái khác. Nghĩ lại mình chẳng là gì cả, em đến với nó toàn phải chịu khổ, toàn phải chăm sóc nó chứ có bao giờ được nó chăm sóc ngược lại đâu, đến với nó em toàn mất rất nhiều thứ, còn nó bên em thì chẳng mất cái quái gì cả. Chợt nghĩ để em đi liệu là điều tồi tệ hay điều tốt đẹp đây. Vậy là nó nằm ngẩn mặt nhìn lên trần nhà, lòng tranh đấu giữa việc đúng và sai khi để em đi. Quá nhiều suy nghĩ cho buổi sớm mai của một thằng nhóc.
Nó thức dậy bởi ai đó đang hát khe khẽ. Chắc là chị, chẳng say ngủ đến nỗi lầm tưởng đó là em, buồn cười nhỉ. Nó ngồi dậy, chị đang dựa lưng vào sô-pha ngồi nghịch điện thoại của nó (quái móc điện thoại nó hồi nào không hay luôn@@), miệng lẩm nhẩm bài hát gì đó tiếng nước ngoài. Chẳng biết chị thức dậy lúc nào nửa có điều chị vẫn cuộn người trong đống mền bông ấm áp, bảo đảm thức dậy chưa chịu rời khỏi sô-pha chứ đâu. - Đang làm gì đó chị? - Đồ con heo. Ngủ nướng thấy sợ luôn - Sax! Ai nướng - Chị dậy lâu rồi. Nhox con ngủ nướng làm chị đợi mòn đợi mỏi, đói bụng muốn chết nè - Thô - i đi cô nương. Hồi sáng kiu chị dậy có thèm dậy đâu - Hồi sáng nào ai biết đâu - Ờ..giả bộ quên hay ha. Anh Phong điện thoại ầm ầm cả buổi kiu có chịu dậy đâu - Thiệt hả? Hắn điện chi dzạ? - Điện hỏi thăm thôi. Nói chuyện cả buổi trời chị không chịu dậy nên nhox mới ngủ trở lại đó - Kệ nhox. Nói chung nhox là đồ con heo, thức dậy còn ngủ lại...lười biếng xấu tính. - Nè nè mới dậy xài xể (nói xấu - tiếng miền tây) người khác rồi nha Chị tròn mắt - Xài xể là gì vậy nhox - Ờ nghĩa là mới sáng sớm nói xấu nhox rồi đó - Hihi ráng chịu...Mà chị đói bụng lắm nè nhox dậy chở chi đi ăn nhanh đi - Từ từ dậy nè. Để nhox đi vệ sinh cái. - Nhanh nhanh nha - Rồi chị đánh răng chưa đó - Chưa...chị sợ lạnh. Nhox đánh răng trước đi...chị nằm chờ nhox - Thôi thôi làm ơn đi đánh răng trước đi. Chị nằm xuống là ngủ nửa chắc luôn - Không có đâu mà...nhox đi trước điiiiiii...chị nằm chút à Vừa nói chị vừa trườn lên sô-pha cuộn người vào đống mền...Nó đành lắc đầu đứng dậy đi vào tolet - Ờ nằm đó đi chút ngủ nhox tưới nước lạnh lên mặt đừng có la - Thách! - Ờ ngon! Chờ coi! Nó vào tolet vừa đánh răng vừa giải quyết bầu tâm sự, thiệt không dậy nằm thêm chút nửa bảo đảm có án mạng. Cũng giống hôm qua nó hổng biết sài máy nước nóng nên đành cắn răng sử dụng nước lạnh. Vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong xuôi nó đi ra không quên vốc một vốc nước lạnh mưu đồ ám sát nữ hoàng (Hehe). Ra tới sô-pha nó đi lại gần ngồi trước mặt chị - Nè nè...dậy đánh răng đi cô nương Chị không thèm trả lời, mắt nhắm nghiền, gương mặt run run. Bảo đảm làm bộ ngủ chứ đâu. Nó đưa hay tay ra từ từ để lại gần mặt chị. - Bày đặt giả bộ ngủ nửa, tưới nước lạnh cho khỏi giả bộ nè Nó chưa kịp thực hiện ý đồ thì chị đã bật người dậy... bất ngờ nó hổng kịp né hậu quả hai đứa cụng đầu một cái “bưng”!!! Nó bật ngửa nằm lăn ra đất còn chị thì dội ngược trở lại sô-pha...hai tiếng uiiidaaa từ hai cái họng suýt thành hai tiếng hét, cũng may nó và chị đều uiiidaaa tương đối nhỏ nên chưa đến nổi bị phục vụ phòng lên kiếm như hôm trước. - Trời ơi...chết người ta rồi nè...huhu bể đầu chảy máu ròng ròng luôn rồi nè.... Chị ôm đầu rên rĩ...tất nhiên là hậu quả đâu có đến nổi như chị la...Nó tuy đau nhưng cũng ngồi dậy kịp nhìn chị ôm đầu lăn qua lăn lại rên la. Chưa thấy người nào tráo trở như cái người này, bị cụng đầu mà nằm ôm hai con mắt lăn lộn khí thế luôn. Nó hổng thèm quan tâm ngồi xuống kế bên nhìn. Lăn la đã đời hình như hổng thấy ai dỗ chị nằm im, tay hí hí ra kiếm nó. - Thôi đi cô hai...la đã chưa?...Đụng có chút xíu mà la như sắp chết tới nơi rồi á. Dậy đi đánh răng nhanh đi. Quê độ, chị hổng thèm trả lời kéo cái mền trùm kín mặt lại làm vẻ giận dỗi. Đau tim thiệt. - Thôi xin lỗi. Đừng giận nửa dậy nhox chở đi ăn sáng nè - Ăn một mình đi. - Hehe hổng đói hả - Xí...đau muốn chết nè ăn hổng vô - Chết đâu chết! Còn sống nhăn kìa - Giờ hổng chết mà chút sẽ chết - Thôi mệt quá...sắp 11 giờ rồi kìa. Hổng dậy coi ai đói biết liền - Kệ chị! Quan tâm chi dzạ - Giận hoài...như con nít ấy. Thôi xin lỗi...nè phạt đi - Không thèm. Cụng đầu ngta đau muốn chết còn ngồi cười. Thấy ghét! - Hehe ai bỉu đụng có chút xíu mà chị la thấy sợ, như con nít - Mệt...ai con nít hồi nào. Chị bị đau thiệt chứ bộ. Nè sưng một cục luôn nè, chảy máu nửa - Đâu đưa coi coi - Nè Chị kéo cái mền ló đầu ra đưa cái trán lại gần cho nó coi...Nó xoa xoa cái trán chị tìm mãi có thấy giọt máu nào đâu, cũng không có sưng chỗ nào.. - Có sưng có chảy máu đâu cô hai - Có mà... - Không có - Chị nói có là có...hix không chảy máu nhưng bị sưng nè - Rồi thì sưng, chút ăn no vô nó tự xẹp liền à - Đồ khùng...ăn no sao xẹp - Ờ thì ăn no cái bụng nó phình ra thì cái đầu phải xẹp vô chớ... Nó vừa cười nói vừa lấy một tay còn lại chọt vô bụng chị...Chị cười khúc khích vị nhột vội đứng dậy cốc một cái vô đầu nó rồi chạy thẳng vô tolet - Hihi đồ xạo sự...mệt quá chờ chị chút... Nó xoa xoa đầu nhìn theo...thiệt...đúng là chị như con nít....giỡn với chị, quên cả buồn phiền.
Chở nửa tiếng hơn chị mới chuẩn bị xong. Vẫn là bộ quần áo kín mít cả người, màu hồng hồng, trắng trắng, không biết chị mặc mấy lớp quần áo nửa nói chung nhìn chị y như cục bông gòn rất đáng yêu. Chị tung tăng đi phía sau nó, tranh thủ ngắm nghía mình trong gương chiếu hậu mặc kệ nó xoay trở chiếc xe, tự tay đội nón bảo hiểm, cài dây cho chị. - Hihi thấy chị đẹp hok nhox - Ờ y như cục bông gòn - Là sao - Thì đẹp chứ sao...có điều...hơi méo - Sao méo? Méo chỗ nào Chị vội đứng lui lại xa xa để nhìn toàn thân trong gương chiếu hậu - Ờ thì cái đầu bị sưng nên hơi méo =)) Nó bật cười. Nghe xong câu nói chị xụ cái mặt quê độ đi lại leo lên xe không quên dứ nắm đấm trước mặt nó - Quýnh một cái là phù mỏ bi giờ..chọc chị hoài nha! Nó đề máy cho xe hòa vào dòng người trên đường. Sau lưng chị vui vẻ hít lấy khí trời lành lạnh, xuýt xoa luyên thuyên những câu chuyện không đầu không đuôi. Nó chở chị chạy đại theo con đường mà chị thích, cuối cùng dừng lại ở một quán nhà hàng - caffe lưng chừng trên đường, dường như những caffe, nhà hàng đẹp ở đây đều nằm lưng chừng núi và có thể nhìn về phía thành phố thì phải.. Nó và chị chọn một chổ ngồi sát cửa sổ, có thể nhìn xuống phía dưới thành phố. Nó gọi món bít-tết quen thuộc còn chị thì ăn bò kho với bánh mỳ. Ăn xong nó gọi một ly caffe không đường còn chị là món caffe có kem. Vậy là hai đứa vừa ngắm cảnh vừa vui vẻ trò chuyện hàng giờ đồng hồ, những câu chuyện không đầu không đuôi râm rang hòa vào tiếng nhạc.
Cả buổi chiều nó và chị lang thang khắp nơi trong thành phố, không biết đường nên toàn chạy theo quán tính. Nó đưa chị đi vườn hoa thành phố để chị chụp ảnh, xong quay trở ra Hồ Xuân Hương để đi xe ngựa ngắm cảnh, ăn uống, phải nói chị ăn khỏe thật, cả buổi chiều ăn ko ngưng mà vẫn than đói suốt, thèm ăn suốt...đến nổi nó không còn hơi đâu mà tính toán tiền bạc gì nửa. Đúng như anh Phong nói cứ thế này nó phá sản là cái chắc =.=. Trời tối, lại phải đưa chị đi ăn tối mặc dù cả buổi chiều chị ăn vặt không dưới vài chục món. Hai đứa túm tụm ngồi run run vét xong cái lẩu dê thì cũng 8 giờ hơn. Địa điểm cuối cùng nó và chị ghé lại là Đà Lạt Night. Lần thứ hai đến quán, cảm giác vẫn thân quen đến lạ, chẳng giống tình yêu sét đánh tí nào, nhẹ nhàng...thân thiết.
Chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, chỗ hôm qua đã có khách ngồi rồi, không sao, có cơ hội nhìn về thành phố từ một góc khác cũng hay. Một caffe không đường cho nó và một caffe kem cho chị. Hồi nảy la sợ nóng trong người vì uống caffe nhiều đã đời giờ này vẫn đòi uống caffe kem cho bằng được. Chị cởi áo khoắc bông nhảy sang ngồi cạnh vòng tay vào nằm lấy bắp tay nó xuýt xoa. - Lạnh quá chừng lun ha nhox. Mặt chị sắp đóng băng lun nè... - Ờ lạnh hổng mặc áo cởi ra chi - Cởi ra mới lạnh - Trời đất, tự nhiên than lạnh còn đòi dc lạnh chi trời - Hihi thì lạnh mới ngồi kế nhox nè Chị nép sát vào người nó rồi lấy cái áo bông to đùng của mình trùm lấy trước ngực nó. Cảm giác như chị đang chơi trò chơi với cái lạnh của Đà Lạt vậy...chị vô tư kéo cửa sổ ngẩn đầu đón gió lạnh lùa vào rồi rùng mình chui sâu vào vai áo nó, hết run lại ngẩn đầu lên kéo cửa sổ ra rồi lại run run chui trở lại lấy nó làm hơi ấm...Cứ như vậy tới lúc phục vụ mang đồ uống ra chị mới ngồi thẳng dậy giành ly caffe của nó - Gì nửa - Pha caffe - Pha chi nửa caffe pha sẵn mà - Mới hôm qua giờ quen rùi hả...chị pha caffe cho bớt đắng nè - Trời đất hôm qua tưởng giỡn nay làm thiệt nửa hả - Chị có giỡn đâu. Sau này đi uống caffe với nhox chị sẽ làm như thế này hoài luôn - Ờ nhưng mà - Hihi Chị bịt miệng không cho nó nói vui vẻ đưa ly caffe lên miệng mình xoay vài vòng đủ để son bám đều hết miệng ly rồi mới trả ly caffe cho nó quay trở lại với ly caffe kem ngọt ngào của riêng mình. Nó không nói gì nửa im lặng thưởng thức món caffe son đặc biệt của chị (Nói thật là vẫn đắng nghét, ngọt đâu ngọt không biết).
Có vẻ chán trò chơi với gió lạnh nên nảy giờ chị chỉ ngồi im ngả đầu lên vai nó nhẩm theo điệu nhạc, tay nghịch điện thoại nó...chợt chị đưa điện thoại lên trước mặt nó. - Nhox! Nó giật mình đưa mắt nhìn vào điện thoại. Trên màn hình là số của em. Cái tên quen thuộc ấy như một mũi kim vụt sâu vào người nó, hơi giật mình vì nhói đau. Ngay khi nửa chưa kịp cảm nhận trọn vẹn cái đau ấy chị đã đưa ngón tay bấm vào nút xóa...nó hơi giật mình nhưng cũng ko đưa tay cản, xóa xong số chị lại bấm vào mục tin nhắn và chọn delete all...Từng là thư trên màn hình điện thoại bay chậm chậm vào biểu tượng thùng rác, con số tin nhắn giảm từ từ trước mắt nó...Nó lặng nhìn con số ấy từ từ nhảy về 0 để rồi cuối cùng...những tin nhắn thương yêu ấy mãi mãi không còn tồn tại trong điện thoại nó nửa. Giờ chính nó cũng chẳng thể nào nhớ nổi hết những con số điện thoại của em, chưa bao giờ nó có thói quen nhớ số điện thoại một ai đó kể cả số nó, con người nó luôn vô tâm hời hợt như vậy...luôn là một thằng như vậy. Nó cũng chẳng biết vì sao lúc đó nó không ngăn chị xóa những kỷ niệm ấy nửa, chỉ biết im lặng để chị làm, không phải nó muốn không muốn giữ, chẳng phải nó muốn mọi thứ về em biến mất đi...đơn giản vì người làm hành động delete đó là chị, ừ nó chỉ có thể nghĩ dc như vậy thôi.
Nó im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng trống rỗng vô hồn, chẳng suy nghĩ, chẳng cảm thấy gì cả...Còn chị thì nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi áo nó rồi nép sát hơn vào người nó, siết tay thủ thỉ - Nhox sẽ không giận khi chị làm như vậy đúng không? Chị biết nhox sẽ không giận chị đúng không?Hì...nhox nên quên. Bắt đầu bằng việc detele... - Tại sao? - Vì chị muốn nhox phải như vậy. Chị không cho phép nhox được buồn vì quá khứ một giây nào nửa. Chị không thích...chị không vui vì điều đó. - Ừ! Nó im lặng, chị cũng im lặng. Gió lùa vào, lạnh tái mặt. Cũng tốt, đóng băng luôn càng tốt vì nó chẳng biết phải nghĩ gì làm gì vào lúc này nửa. Rồi tự nhiên nó nói với chị, nói nhiều lắm...nó nói với chị tất cả mọi thứ, nó kể về em, nó kể từ lần đầu tiên gặp em, mọi thứ đều đều như cuộn phim chiếu chậm vậy, đôi lúc nó ngừng lại bật cười khi nói về chi tiết nào đó buồn cười của hai đứa, chị cũng cười theo, nhấp một ngụm caffe đắng rồi lại tiếp tục...nó nhớ nó nói lâu lắm, nó cười, nó còn đưa tay để minh họa nửa chứ...rồi nó nói hết với chị về lời hứa của hai đứa, về mười năm, về nỗi đau của nó và em...Nó biết lúc đó nó đau lắm nhưng chẳng biết sao nó lại bình tĩnh kể với chị nửa, thậm chí nó còn mĩm cười rất nhiều cùng với chị. Cười mĩm thôi nhưng tươi lắm, cười thoải mái lắm, cứ như hai đứa đang cùng nhau ôn lại chuyện vui nào đó hồi xưa vậy...
Trời về khuya...chỉ còn nó và chị ngồi ở góc đó trò chuyện với nhau, những khu vực khác vẫn còn khách nghe nhạc, chơi đàn...hình như người ta dành riêng căn phòng đó cho nó và chị trò chuyện với nhau vậy...ai mà biết được, trùng hợp chăng?...Hay bởi vì gió lạnh đến nổi đôi mắt nó đóng băng, nó và chị bơ đời chẳng nhìn thấy ai trong căn phòng đó nửa?...Cười!
Ngày hôm qua...đã từng Ngày hôm qua...đã từng - Nguyễn Mon Ngày hôm qua...đã từng