Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ột trong những điều kỳ diệu của New York là bất kể giờ nào trong ngày hay đêm, bao giờ cũng có một chỗ nào đó để đến. Vào năm giờ sáng, nếu anh ở phía đông Manhattan, thì nơi đến sẽ là nhà hàng Reuben dành cho dân sành ăn, nơi có thể nhấm nháp một ly cà phê hay ăn trọn một bữa.
Nhà hàng vắng tanh khi tôi và Beatriz bước vào. Có mấy người rớt lại của đêm trước, còn thực khách buổi sáng thì hẳn vẫn chưa động đậy trên giường của họ. Người hầu bàn không buồn nhìn bộ trang phục ăn tối của tôi nữa. Ông ta quen rồi, vào giờ đó là như vậy.
"Sẽ là món gì đây?"
"Cà phê" tôi nói. "Nhiều và đặc".
Tôi nhìn Beatriz.
"Em cũng uống cà phê".
Tôi đưa tay nắm tay cô, nhưng cô rụt về. "Anh lo lắng khi biết là em đã đi" tôi nói. "Ngày nào anh cũng nghĩ về em".
Beatriz nhìn tôi, cặp mắt vẫn đầy tổn thương. "Cổ anh bị xước. Có cả máu trên cổ áo".
"Anh sẽ nói với tay thợ cạo" tôi trả lời "anh ta phải cẩn thận hơn mới được".
Beatriz không cười. "Cẳng hay ho gì đâu".
"Sao em không bảo anh là em đi?"
Cô không trả lời cho đến khi người hầu bàn bày xong cà phê. "Anh không lo lắng đến thế đâu".
Tôi uống một ngụm lớn. Cà phê nóng chạy xuống tận bao tử. Tôi bắt đầu thấy khá hơn. "Anh không muốn cãi vã vặt. Vả lại, đấy không phải là lý do để cuối cùng em quyết định gặp anh".
Beatriz nhìn xuống ly cà phê của mình. Có lẽ tôi đã không được công bằng khi đổ tất cả lên đầu cô. Cô lại ngước mắt lên. "Cha em không tin những điều em kể cho ông nghe. Ông nói đấy là một thủ đoạn".
"Cha em!" tôi nổ tung. "Ông cho là năm mươi bảy nông dân chết ở Matanza cũng là một thủ đoạn?"
Cô không trả lời. Tôi nghĩ tới điều mà hôm qua Thượng nghị sĩ nói về thế giới đầy rẫy bọn đớn hèn, những người xui các anh hùng chết thay họ.
"Anh bảo sao?"
Tôi không nhận ra là mình đã nói to. Tôi nhắc lại, rồi thêm vài lời của chính mình. "Cha em như một vị tướng, đang ngồi một cách an toàn cách mặt trận nhiều dặm, rung đùi vì nhận thức được rằng máu mà ông ra lệnh đổ sẽ không bao giờ vấy vào chính tay ông. Nếu cha em thực sự tin là ông đại diện cho nguyện vọng của nhân dân, thì hãy ra tranh cử Tổng Thống. Hay là ông sợ sẽ thất bại và lộ rõ là kẻ vô tài bất tướng mà lại hay loè bịp?"
Beatriz mím môi. "Ông sẽ làm như thế nếu ông tin được Tổng Thống sẽ giữ lời hứa về lệnh ân xá!" cô giận dữ nói.
"Tổng Thống sẽ giữ lời hứa!" tôi cũng bốc đồng tương tự. Sai hết cả. "Ông ấy phải giữ, ông ấy đã công bố trước toàn thế giới. Em tưởng là ông ấy có thể rút lại à?"
Beatriz nhìn tôi. "Anh thực sự tin thế, đúng không?"
"Đúng". Tôi lùi vào lặng thinh một cách giận dữ.
Ít phút sau, Beatriz trả lời. "Anh có sẵn sàng gặp cha em để nói chuyện với ông không?"
"Bất cứ lúc nào".
"Anh sẽ đi một mình chứ?"
"Phải".
"Em sẽ nói với ông" cô đứng dậy, và tôi cũng toan đứng lên, nhưng cô ra hiệu cho tôi ngồi xuống. "Đừng đi theo em".
"Beatriz" tôi nói, cầm tay cô.
Cô lại rụt về. "Không. Em không nhầm. Em nghĩ là chúng ta sống trong cùng một thế giới, nhưng riêng về điều đó thì người ta nói đúng. Giờ thì em thấy rồi".
"Beatriz. Để anh giải thích…"
"Đừng!" giọng cô run rẩy. rồi cô vội vã ra khỏi nhà hàng, lên xe phóng đi.
Người hầu bàn bước tới. "Thưa ông, thế thôi ạ?"
"Ừ".
Cho đến khi bước ra ngoài, trong ánh sáng xám nhạt của buổi ban mai, tôi mới chợt nhớ là đã quên hỏi cô bao giờ gặp lại.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu