Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 14
T
ối thứ hai tôi từ Cape về. Jeremy đã trở lại Washington, nơi ban tin tức của anh đặt đại bản doanh, còn tôi thì phải trải qua một ngay dài bực bõ vì những cuộc họp vặt vãnh của Liên Hợp Quốc. Đã quá mười một giờ khi tôi ngẩng lên từ bàn làm việc trong lãnh sự qúan. Chợt tôi nhận ra mình chưa ăn tối.
Đích thân John Perona vén tấm rèm nhung ở El Moroco để tôi đi qua đám đông. Ông rên rẩm khi thấy tôi.
Tôi mỉm cười nói. "Trông ông không được vui lắm".
"Ai mà vui được ở một chỗ như thế này?" Ông nhìn những phòng chật ních người. "Cứ hết chuyện này đến chuyện khác. Tôi vừa bảo với con trai tôi là hy vọng tối nay anh đừng đến, thì anh xuất hiện liền".
Tôi cười thoải mái. "Tại sao lại là tôi?"
Nụ cười miễn cưỡng xuất hiện trên môi ông. "Các cô vợ cũ của anh đều ở đây, còn thêm ba, bốn cô bạn cũ của anh nữa ".
Tôi cả cười. "Thế sao ông không bảo họ đến chỗ nào khác?"
Ông chằm chằm nhìn tôi, không hiểu là tôi chỉ đùa. Rồi ông lắc đầu. "KHông, chỉ đêm nay thôi. Cứ như là mọi người ở New York đều đến đây. Có thể khắp cả thế giới nữa".
Tôi theo ông len lỏi qua những chiếc bàn dài kê sát tường. John Perona không nói sai. Aly Khan và nhóm của ông ta chiếm một bàn. Amos Abidijan, bố vợ cũ của Marcel chiếm bàn khác. Arostotle và Tina Onassis vẫn ở chỗ thường xuyên của họ cùng Rubi và cô vợ mới người Pháp của ông ta. Tập đoàn điện ảnh được đại diện bởi Sam Spiegel và Darryl Zanuck ngồi ở hai bàn khác nhau. Và ở một bàn khác là luật sư nổi tiếng thế giới, Paul Gitlin, đang thuyết trình về hai chủ đề yêu thích: trọng lượng của ông và những văn bản quan trọng về tỉ lệ tác quyền khi bán phim. Bà vợ nhẫn nại của ông, Zelda, chú ý lắng nghe ông và kiên nhẫn đợi có cơ hội để chen vào vài lời.
Tôi ngồi xuống và trước khi kịp gọi món thì người hầu rượu đã đặt một chai champagne lên bàn, mở ra và rót vào ly. Tôi ngước nhìn Perona như căn vặn.
"Tối nay anh chịu khó uống champagne," ông nói. "Chúng tôi bận bịu quá, không phục vụ được món gì nữa".
"Rất kém văn minh. Hơn nữa, tôi đang đói".
"Tôi sẽ nhận bất kỳ thực đơn nào của anh" Perona nói rồi vội vã bỏ đi.
Tôi gọi món salad trộn dầu dấm, trứng cá tầm trắng, hạt thô có nước sốt và một miếng beefsteak lòng đào cùng với khoai tây chiên. Tôi châm điếu xì gà rồi nhìn qua phòng.
Trong một thoáng, tôi như muốn kêu Perona lại để báo cho biết dù ông không sai, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác. Tôi đã thấy Caroline và Sue Ann, song tôi không tin Amparo cũng ở đây. Rồi người hầu bàn mang salad đến và tôi ăn.
Tôi vừa ăn xong món salad thì một giọng vang lên. "Tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Đúng là vật đổi sao dời thật. Cậu ngồi ăn một mình?"
Tôi đã nghe cái giọng trịnh trọng này ở đâu đó. Và tôi đứng lên. "Irma Andersen".
"Dax, cậu bé thân mến của tôi" bà đưa tay ra.
Tôi hôn tay bà, mà không hiểu những ngón tay ngắn ngủi và mập ú này đã có thời nào trẻ trung chưa. "Tôi làm việc muộn và chạy ra ăn một chút. Bà ngồi chung đi, và ít nhất là một ly champagne?"
"Không đâu - ăn kiêng mà. Nhưng tôi sẽ ngồi với cậu một lát".
Người hầu vội đến kéo ghế cho bà. "Nào, kể cho tôi nghe đi". Irma nói, ngồi xuống ghế "cậu đã làm những gì? Tôi cho là khi cậu trở lại New York, thì tôi sẽ gặp cậu nhiều hơn đấy".
"Cũng có nhiều rắc rối".
"Tôi biết. Có những chuyện hãi hùng xảy ra ở đấy. Người ta bảo là sẽ sớm có một cuộc bạo loạn".
"Người ta thích đàm tiếu" tôi nói. "Sẽ không có cái đó đâu".
"Tệ thật. Nếu không có những đồn đại này thì thừa cơ hội làm sống lại ngành du lịch. Mọi người đang kiếm một chỗ mới để đến. Người ta ngán những gì cũ kỹ".
Irma là con quỷ già tinh khôn và nếu bà đã nói thì không phải là chỉ nghe được ở bản thân bà. "Nếu cậu bảo là sẽ không có bạo loạn và sự thể sẽ êm xuôi, thì điều mà cậu cần là một chương trình quan hệ cộng đồng".
Giờ thì tôi biết Irma đề cập đến cái gì. Tôi gật đầu đồng ý, "Bà hoàn toàn đúng. Nhưng còn ai ngoài bà ra có thể thu xếp một cuộc vận động hữu hiệu? chẳng ai cả. Mà bà thì quá bận".
Bà nhìn tôi như căn vặn rồi hạ giọng. "Thành thật mà nói thì tôi đang tìm kiếm một cái gì mới. Giờ đây, Sergei đã rất ổn định và tôi bắt đầu có chút thời gian rảnh rỗi".
"Tuyệt quá! Mai tôi gọi cho bà được không? Chúng ta có thể định ngày để bàn về chuyện này".
"Làm đi cậu cả" Irma đứng lên. "À, tiện thể cậu có biết cả Caroline de Coyne và Sue Ann Daley đều ở đây tối nay không?"
"Tôi biết, và đã thấy họ".
"Và Mady Schneider, và Dee Dee Lester và…" Irma có thể tiếp tục, nhưng tôi đã đưa tay lên.
"Tôi thấy họ cả rồi".
"Mà cậu vẫn ăn một mình?"
"Đừng thương hại tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn ngồi ăn một mình".
Nhưng rồi tôi cũng không ngồi một mình được bao lâu.
Dania Farkas bước vào sau đêm diễn, và tôi mời cô ngồi cùng. Và có lẽ vì tôi không còn ngồi một mình nên những người khác lục tục đến. Đầu tiên là Sue Ann, vì cô tò mò muốn biết có gì phát triển giữa Dania và tôi không. Rồi đến Dee Dee, người không thể không xuất hiện khi có Sue Ann. Sau đó là Caroline cùng Mady Scheneider, người không thể bỏ qua bất cứ sự kiện gì.
Bỗng tôi ý thức được một sự yên lặng đầy ngượng ngập bao phủ cả bàn. Họ nhìn nhau và bắt đầu không hiểu vì cái quái gì mà họ hội tụ về đây. John Perona vội vàng cùng hai người hầu bàn bước đến, mỗi người một chai champagne. Ông cúi xuống, cặp mắt đầy lo âu, thì thầm. "Tôi hy vọng là không có rắc rối gì".
Chợt tôi phá lên cười. Thật tuyệt, tôi y hệt như tù trưởng của Moroco. "Đừng lo, sẽ không có rắc rối gì đâu. Các tiểu thư đây chỉ làm một cuộc hội ngộ ngẫu hứng mà thôi".
Hai giờ sáng, khi tôi rời nhà hàng cùng với Dania. "Vui thật" cô cười "Mọi người đều nhìn nhau và không ai hiểu người kia đang nghĩ gì".
"Vui đấy, nhưng ngày nào cũng thế này thì mệt lắm".
Cô cười. "Đến chỗ em uống bia đi. Nó sẽ giúp anh trấn tĩnh lại".
"Được, nhưng anh chỉ có thể ở ít phút thôi. Mai anh có một ngày căng thẳng".
Ít phút, là sau ba tiếng đồng hồ, khi tôi chia tay cô. Tôi nhìn mình trong tấm gương gắn trong thang máy. Thật thảm hại. Hai vết cào dài vào cổ và ta tôi vẫn còn ù lên vì tiếng rên và tiếng kêu ré lên vì sung sướng của cô. Tôi nhìn mình mà sầu muộn. Sự thể đã vượt sự mặc cả của tôi.
Người gác cửa lặng lẽ nhìn khi ông mở cửa cho tôi. Không có bóng chiếc taxi nào, vậy là tôi cuốc bộ về hướng đại lộ Công viên. Ở đấy bao giờ cũng có xe. Tôi không để ý tới một chiếc khi nó dừng lại ngay bên, và tôi nghe giọng cô. "Dax".
"Beatriz!" Tôi quay phắt lại.
Cô ngồi cạnh lái xe, một cái nhìn thương tổn trong cặp mắt xanh thẳm. "Bọn em theo anh suốt đêm" cô nói "chỉ mong lấy một phút anh ở một mình!"