Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 126: Đêm Trước Giao Thừa
M
ãi tới tận chiều 30 tết LÝ Trường Vũ mới tới Xuân Dương, lại vào đúng hôm trời có tuyết rơi nhẹ. Mấy hôm trước sắp xếp chỗ nghỉ ngơi ấy người nhà An gia. Truơng Dương còn đặc biệt kêu cả Lưu Đại Trụ tới chiếu cố cho bọn họ xong xuôi đâu hết rồi Trương Dương mới một mình quay lại Xuân Dương chờ Lý Trường Vũ tới.
Được phục hồi lại chức vị nên lần này Lý Truờng Vũ đi hẳn xe riêng của phó thị trưởng thành phố, một chiếc Santana màu đen. Hắn cũng không ngờ đi được nữa đường thì lại có tuyết rơi. Do trong xe bật điều hoa nên hắn cũng không cảm thấy trời lạnh lắm. nhưng lúc mở cửa xe bước xuống ngoài trời lạnh đến run người, hắn không tự chủ được mà phải xoa xoa tay vào nhau cười nói: "Trương Dương! Sáng nay ta còn phải dự một buổi tiệc mừng tân niên bởi thế mới tới muộn như vậy!"
Trương Dương cũng cười cười gật đầu lại như đã hiểu. Từ những lời vừa rồi của hắn cũng nghe ra, tuy mới được phục chức nhưng hắn đã bắt đầu tham gia vào những hoạt động chính trị của đám lãnh đạo cao tầng thành phố. Có thể nói đây cũng là một dấu hiệu tốt để hắn mau chóng lấy lại địa vị của mình. Truyện Y Đạo Quan Đồ
Lý Trường Vũ quav lại xe nói với Cát Xuân Lệ cùng chị dâu mình, vừa nói tay hắn vừa chỉ vào chiếc xe jeep của Trương Dương đỗ ờ gần đó: "Tuyết rơi thế này thì nên đi xe jeep cho an toàn!" Truyện Y Đạo Quan Đồ
Lý Trường Vũ vòng ra sau xe mở cốp xe đem đồ đạc chuyển lên xe jeep.Chiếc xe jeep này của Trương Dương cũng là mượn ở xưởng sửa chữa xe của Triệu Tân Vĩ, quả thực loại xe này rất thích hợp chạv đường núi hay trong những điều kiện khắc nhiệt như có tuyết hoặc đường lầy lội khó đi.
Có thể thấy Cát Xuân Lệ rất hợp tính với Tô lão, lúc nào cũng thấy hai người hai người thủ thỉ chuvện trò. Đôi lúc lại phát ra những tiếng cười vui vẻ.
Trương Dương ngồi lái xe quay sang thấp giọng hỏi Lý Trường Vũ ngồi bên cạnh: "Lý thúc. nghe nói thúc được phục chức rồi phải không?"
Lý Trường Vũ nhàn nhạt nở nụ cười: "Cũng là nhờ Cố bí thư... Và cùng là nhờ ngươi!" Lý Trường Vũ không hề ngần ngại khi trực tiếp nói lời cảm ơn Trương Dương.
Trương Dương cười cười nói: "Đều là người một nhà cả, việc gì phải khách khí như vậy!" Chỉ một câu nói đơn giản nhưng cũng khiến Lý Trường Vũ cảm thấy ấm áp dễ chịu trong lòng.
Lý Trường Vũ chuyển ánh mắt nhìn những bông tuyết trắng muốt đang tung bav ngoài cửa sổ xe, một lúc sau hắn mới thấp giọng nói: "Có thích về Giang Thành công tác không?" Truyện Y Đạo Quan Đồ
Trương Dương nghe mà cảm thấy cực kỳ mừng rỡ, xem ra Lý Trường Vũ đang định luận công khen thưởng mình đây. Tuy rằng hắn chẳng khác gì một ông vua nhỏ còn cái văn phòng đại diện huyện trên Bắc Kinh là vương quốc nho nhò của hắnghe thì oai thật đó nhưng cũng chi là một đơn vị nhỏ của huyện, chẳng có mấy quvền lực hay uy thế như những chỗ khác. Nói cách khác nơi đó cũng chẳng thể thoả mãn ham muốn quvền lực của Trương đại quan nhân được. Mà trong lòng hắn luôn muốn được bước thêm một bước nữa. Đề thăng chức vụ, đề thăng quvền lực, đề thăng địa vị của hắn trong mắt người khác. Vậy một cơ hội tốt như vậy Trương Dương sao có thể bỏ lỡ. Không cần suy nghĩ nhiều, Trương Dương liền gật đầu một cái thật mạnh.
Lý Trường Vũ lại cười nói: "Ta định điều ngươi tới cục phát triển du lịch, chủ quản việc mở rộng và phát triển ngành du lịch của Giang Thảnh. Ta thấy ngươi có vẻ khá thành thục với phương diện này, có lè khởi đầu sẽ dễ dàng thôi."
"Cục phát triển du lịch thành phố sao?" Trương đại quan nhân nghe cái tên cục thôi cũng thấy thất vọng kha khá rồi. Tuy làm ở huvện nhưng Trương Dương cùng biết khá rõ về cái cục phát triển du lịch kia, nói thực tiếng là cục nhưng cũng chẳng khác gì gánh hát rong cả, người thi nhiều hơn việc, mấy năm liên tục đều được tuyên dương... là đơn vị phát triển kém nhất. Dù sao trước đây định hướng phát triển của Giang Thành cùng không phải theo hướng phát triển ngàng du lịch mà lại là ngành công nghiệp nặng. Chủ yếu là khai thác than. Thử hỏi một nơi ngành du lịch đã không phát triển, lại ô nhiễm nặng như vậy thi có ma nào mà đến thăm quan các nhà máy xí nghiệp, ngắm cảnh thiên nhiên bị tàn phá với hít bụi cơ chứ?
Đương nhiên Lý Trường Vũ nhìn ra vẻ mặt thất vọng của Trương Dương, hắn không khỏi mĩm cười nói thêm: "Sau này Giang Thành sè đặt ngành du lịch làm trọng điểm phát triển kinh tế, đừng nhìn tình trạng ngàng du lịch hiện nay của thành phổ mà đánh giá chủ quan như vậy." Truyện Y Đạo Quan Đồ
"Cháu cùng đâu có xem nhẹ! Cháu đương nhiên biết biết nếu như đó không phái một nhiệm vụ khó khăn gian khổ thì chú cũng chẳng giao ột người có năng lực như cháu." Từ trước tới nay thằng nhài này đều không hề biết hai chữ "khiêm tốn" viết như thế nào cà.
Lý Trường Vũ nhịn không được ha hả cười lớn.
Chỉ có điều là sắp sang năm mới nên nhiều cuộc điện thoại thì gọi tốt, nhiều cuộc thì bị nghẽn mạng, không thì máy báo bận. La Tuệ Trữ là người kín kẽ, ít khi tiếp xúc với bên ngoài nên số điện thoại của bà cũng không mấy người biết, Trương Dương gọi một lần cái là được ngay.
Còn Cố Duẫn Trí với Sở Triển Nam thì đều là hạng tai to mặt lớn đương nhiên người gọi điện tới thăm hỏi cũng nhiều vô số kể, bởi vậy mà Trương Dương gọi mãi máy vẫn báo bận không gọi được. Truyện Y Đạo Quan Đồ
Trương Dương cũng không còn cách nào nữa đành phải đi đường vòng gọi cho cố Giai Đồng. Cố Giai Đồng hiểu ý liền thay Trương Dương gọi điện hỏi thăm cha nhưng máy cũng báo bận không liên lạc được. Lúc này nàng mới hiểu ra, hóa ra là cha ngại phiền phức nên mới tắt máy không nghe điện. Cố Giai Đồng liền gọi lại cho Trương Dương nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu. để lúc khác ta thay ngươi chúc tết cha vậy. Đúng rồi, giờ ngươi đang ở đâu vậy?"
Nghe Trương Dương nói đang ở sơn trang lần trước, những ký ức vui vẻ lần cùng hắn ở sơn trang lại ùa về, Cố Giai Đồng hận không thể ờ bên hắn cùng nhau đón mừng năm mới.
Hai người thủ thỉ tâm tình vài câu Cố Giai Đồng mới lưu luyến không rời ngắt điện thoại.
Cố Giai Đồng vừa ngắt điện thoại xong Trương Dương liền bấm số gọi cho Sở Yên Nhiên. Làm nam nhân thực khổ, mà làm nam nhân có số đào hoa, có nhiều mỹ nữ theo thì lại càng khổ cực hơn. Sở Trấn Nam cùng cố Duẫn Trí đều có địa vị cao trong xà hội nên buổi tối giao thừa thường có rất nhiều người gọi điện thoại thăm hỏi cùng chúc mừng năm mới. Lúc nãy gọi mãi cho Cố Duẫn Trí không được, giờ gọi cho Sở Trấn Nam cũng vậy, máy cứ báo bận suốt.
Từ lúc ông ngoại bị ốm tới nay Sở Yên Nhiên đều ở lại Tĩnh An chăm sóc cho ông ngoại. Trương Dương gọi điện tới nói vài câu nàng liền chạy vội vào, không nói một lời liền giật ngay cái điện thoại trong tay ông ngoại rồi áp điện thoại mình vào tai ông.
Sở Trấn Nam còn đang ngơ ngác chẳng hiểu con bé nàv làm cái trò gì thì tiếng Trương Dương ở điện thoại liền vang lên: "Lào thủ trưởng vẫn khỏe chứ? Chúc ngài năm mới sức khỏe vạn sự như ý!" Truyện Y Đạo Quan Đồ
Nhận ra giọng Trương Dương. Sở Trấn Nam liền mừng rỡ ha hả cười lớn: "Tốt! Tốt! Chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của ta tới gia đình ngươi. Lúc nào trờ lại Tĩnh An thì làm vài chén với ta, giờ ta thấy khỏe lên nhiều rồi!"
Sở Yên Nhiên ờ bên cạnh đột nhiên chen miệng vào cả tiếng nói: "Ông còn dám uống rượu nữa sao? Sở lão đồng chí còn muốn giữ cái mạng già đó nữa hay không vậy?"
Trương Dương cũng chỉ hỏi han tình hình sức khỏe Sở Trấn Nam ra sao, bệnh tinh hồi phục đến đâu rồi. Nguyên bản Sỡ Yên Nhiên cũng muốn nói đôi điều với Trương Dương, thế nhưng có mặt ông ngoại ở đây nàng cũng không dám nói ra, đành giả vời lạnh nhạt nói một câu: "Ngươi chuyền lời hỏi thăm sức khỏe thúc thúc cùng a di giúp ta. chúc mọi người năm mới vui vẻ!" Truyện Y Đạo Quan Đồ
Đúng lúc nàv thì Từ Lập Hoa đi ra. Thắy mẹ, Trương Dương liền cưỡi tủm tim thắp giọng nói: "Ngươi chờ một chút nha!"
Trương Dương đi tới chỗ mẹ rồi đưa di động ẹ nói chuyện. Ngay lặp tức đầu dây bên kia Sở Yên Nhiên liền nghe thấy tiếng của Từ Lặp Hoa: "Yên Nhiên đó à, là bác đây!"
Tuy rằng chỉ là nói chuyện qua điện thoại nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Sở Yên Nhiên cũng đỏ bừng lên, nàng cũng chẳng hiểu sao trống ngực mình lại đập rộn ràng như vậy, cố gắng ồn định lại tâm tình, hít một hơi thật sâu rồi ôn nhu trả lời lại: "Cháu chào bác, chúc bác năm mới vui vẻ!"
"Ừ! Chào cháu! Cháu cũng giúp bác chuvển lời hỏi thăm sức khỏe tới mọi người trong gia đình nhé!" Chẳng hiểu sao từ lần đầu gặp mà Từ Lập Hoa lại quý mến cô bé đáng yêu này.
Lúc hai người hỏi thăm qua lại xong Từ Lặp Hoa lại trả lại điện thoại cho Trương Dương. Trương Dương cười cười nhận di động rồi lủi sang một bên nói chuyện. Nghe thấy giọng của Trương Dương. Sở Yên Nhiên nhịn không được mắng nhẹ một tiếng: "Đồ xấu xa, sau này không thèm để ý tới ngươi nữa cho xem!" Tuy ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ vạn phần. Trương Dương cố ý làm vậy chẳng phải muốn thừa nhận mình là bạn gái với mẹ hắn hay sao? Truyện Y Đạo Quan Đồ
Cuối cùng cũng tới thời khắc giao thừa. Pháo nổ inh tai. Trương Dương với Sỡ Yên Nhiên cũng không nghe ra đối phương đang nói cái gì chỉ có thể ngắt điện thoại.
Hai anh em Triệu Lập Võ và Triệu Lập Quân đã chuẩn bị sẵn một băng pháo mới ở giữa sân, đợi đến đúng lúc giao thừa mới châm lửa đốt. Trương Dương ngắt điện thoại xong liền hít sâu một hơi. trong không khí tràn ngập mùi thuốc pháo nồng nặc. Vậy là đã bước sang một năm mới rồi. Truyện Y Đạo Quan Đồ
Đúng lúc nàv thì chuông điện thoại lại reo vang. Trương Dương vừa mở máy ra nghe thì đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói vừa thân quen nhưng lại có chút xa lạ: "Chúc mừng năm mới!"
Trương Dương giống như bị sét đánh đứng chết lặng người giữa sân. Giọng nói kia không phái của ai xa lạ mà chính là của Hải Lan. Sau vài phút ngỡ ngàng. Trương Dương mới run run giọng trả lời lại: "Chúc... Chúc mừng năm mới! Ngươi... Ngươi hiện giờ vẫn khoe chứ?"'
Tiếng cười của Hải Lan vừa thanh thoát lại vui sướng: "Ta khoẻ! Trương Dương, mong rằng năm mới sẽ đem lại nhiều điều tốt lành cho ngươi!"
"Ngươi cũng vậy!"
"Cảm ơn!"
"Ngươi có cảm thấy vui vẻ không?"
"Ừ! Được trở lại là chính mình thực sự rất vui sướng!"'
Tuyết vẫn tung bay khắp chốn. Tuy rằng Hải Lan ngắt điện thoại đã lâu thế nhưng Truơng Dương vẫn lẳng lặng đứng giữa sân ngập tuyết, vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện. Tuy rằng đã tỉnh lại, đã lấy lại những ký ức đã mất thế nhưng Hải Lan vẫn chọn đi con đường của riêng mình, con đường chỉ có một mình nàng, cô độc, lẻ loi. Trương Dương ngửa đầu nhìn trời, rồi chậm rãi nâng bàn tay còn lại của mình lên. Một bông hoa tuyết nho nhỏ phiêu phù trong không trung rồi rơi vào giữa lòng bàn tay hắn. Ngay lặp tức bông hoa tuyết liền tan chảy thành giọt nước nhỏ do hơi ấm trong lòng bàn tay hắn toát ra. Giọt nước của bông hoa tuyết hay giọt nước mắt hắn?
Mới sáng sớm mùng một tết đã có khách tới chơi sơn trang. Nhưng Trương Dương cũng không ngờ vị khách đầu tiên tới chúc tết lại là vị nữ chủ tịch huyện xinh đẹp Tần Thanh. Lần này tới đây nàng ta lại đi một chiếc Toỵota Prado. dù sao vùng núi nàv tuyết phủ dày đặc, loại ô tô thường rất khó đi ở địa hình này nên Tần Thanh mới chọn chiếc này cho dễ đi lại.
Chẳng biết có phải do đầu năm mới hay không mà nàng ta lại mặc một chiếc áo bông to dày màu hồng, quần jean sẫm màu, chân đi loại giày cao cổ màu đen. Dáng người cao gầy cũng không bời vì bộ quần áo nặng nề hay đi trên tuyết dày mà khó nhọc, trái lại nàng ta vẫn bước đi mềm mại uyển chuvển tự nhiên. Tuy rằng lần này An lão đã dặn rằng không muốn làm phiền đến người của chính phủ, thế nhưng thân là quan phụ mẫu huyện Xuân Dương. Tần Thanh vẫn luôn lo lắng đến đời sống của nhân dân trong huvện. Lâu nay nàng vẫn hy vọng dự án xây dựng khu du lịch núi Thanh Thai lại tiếp tục hoạt động, bời vậy mới sáng sớm mùng 1 mà nàng đã phải tới chúc tết An lão tiên sinh.
Trương Dương vốn định chạy tới đón Tần Thanh dẫn vào trong nhà, thế nhưng không ngờ An Đức Hằng lại nhanh chân hơn chạy lên đón trước. Trương Dương cũng đành đứng lại ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm gã khốn khiếp kia.
Mục đích lần này tới đây của Tần Thanh là chúc tết An lão tiên sinh, nên nàng cùng chỉ cười cười gật đầu thay lời chào với Trương Dương rồi sóng vai cùng An Đức Hằng đi vào nhà.
Quả thực lần này Trương đại quan nhân cảm thấy tức giận thực sự. Vừa thấv Tần Thanh tới hắn liền vui sướng vạn phần thế nhưng nàng ta lại tỏ ra hờ hững lạnh nhạt. Mọi tức giận Trương Dương đều đổ hết lên đầu An Đức Hằng. Trong lòng chửi thầm. Mẹ nó chứ, ngươi tưởng mình là ai mà dám tranh đoạt nữ nhân của ông?
Triệu Tĩnh lặng lẽ đi đến bên cạnh Trương Dương, thấy vẻ mặt bất thiện của anh trai liền hiếu kỳ thấp giọng hỏi: "Anh! Anh sao vậy? Có ai trêu gì anh hay sao mà mặt anh nhưmuốn giết người vậy?"
Trương Dương tâm tình phiền muộn nhàn nhạt nói: "Tiểu nha đấu ngươi thì biết cái gì. Thôi, mau tránh qua một bên đi!"'
Bị anh trai mắng Triệu Tĩnh liền chu cái miệng nhỏ xinh của mình lên: "Cho em mượn điện thoại đi!" Trương Dương đưa di động cho em gái xong lại chuyển ánh mắt nhìn chiếc xe của Tần Thanh. Thằng nhải này nhịn không được vơ nắm tuyết dưới chân lên, nghiến răng nghiến lợi ném mạnh vào chiếc xe. Chỉ có như vậy hắn mới có thể phát tiết được sự khó chịu trong lòng.
Chỉ là đến chúc tết nên Tần Thanh cũng không nói chuyện lâu với An lão, lúc đi ra lại nhìn thấy Trương Dương đang không ngừng ném tuyết vào xe mình, nàng mím môi, cố gắng nhịn cười lớn tiếng nói: "Tiểu Trương, ngươi đang làm cái trò gì vậy?"
Trương Dương giơ giơ nắm tuyết trong tay lên thản nhiên trả lời lại: "Là ta trông xe giúp ngươi, sợ rằng đám chim kia đến mổ xe ngươi làm xước sơn!"
Trương Dương ném đám tuyết trong tay đi, hai con chim đang kiếm ăn dưới đất cách xe cả chục mét liền vỗ cánh bay đi.
Tần Thanh mĩm cười nói: "Ta còn muốn tới thăm mấy hộ gia đinh ở thôn Tiểu Kiểu, nhưng lại không biết đường. Ngươi có biết đường tới đó không?"
Trương Dương liếc mắt nhìn Tần Thanh một chút rồi lạnh lùng nói: "Không đem thêm đám phóng viên truyền hình đê tiện sao?" Bình thường thì những dịp đầu năm thế này truyền hình lại quay mấy cảnh mấy vị lãnh đạo cấp cao về nông thôn chúc tết này nọ, rõ là vớ vẫn.
Tần Thanh mĩm cười nhẹ giọng nói: "Chỉ là đi thăm mấy hộ gia đình thôi, việc gì phải lên tivi? Ở thôn Tiểu Kiều có mấy gia đinh liệt sĩ gia cảnh rất khó khăn, bời vậy ta mới tới chúc tết rồi tặng quà khích lệ họ."
Nghe vậy Trương Dương cũng sảng khoái gật đầu đồng ý. Trước đây hắn cũng công tác ở xã Hắc Sơn Tử nàv một thời gian khá dài, địa hình nơi đây cũng nắm khá rõ. Thôn Tiểu Kiểu cách sơn trang chừng hơn 10 dặm, tuy rằng lái xe thì không xa nhưng đây đều là sơn đạo gặp ghềnh khó đi, hơn nữa giờ tuyết phủ trắng xoá hết, dù sao có người dẫn đường vẫn an toàn hơn.
Bọn họ vừa khởi động xe thì An Đức Hằng chạv vội từ trong nhà ra. Hắn mở cửa xe rồi để một chiếc túi vào sau xe rồi cười cười nói: "Có chút quá nhỏ, mong Tần chủ tịch không chê!"
Tần Thanh nhíu nhíu mày nhưng cùng không mở miệng từ chối.
Xe vừa chạy ra khỏi thôn Thanh Hà. Trương Dương liền với tay lấy cái túi phía sau xe mở ra xem, bên trong chi có một chiếc áo khoác da. Thấy vậy hắn không khỏi cười một cách quái dị nói đầy ẩn ý: "Hắn ta tặng quần áo cho ngươi đó!"
Tần Thanh cũng chỉ liếc mắt nhìn qua chiếc áo một cái cũng không nói năng gì. Trương Dương thấy vậy liền nghĩ rằng lẽ nào nàng ta định nhận cái áo này thật? Thằng nhãi này càng thấy khó chịu hơn thấp giọng nói: "Đừng trách ta không nhắc nhỡ ngươi, chúng ta đều là cán bộ nhà nước, đều là Đảng viên gương mẫu, nhất quyết không được nhận của hối lộ."
Tần Thanh cười nhạt trả lời lại: "Xem chừng cái áo này cũng phải đến 1 vạn tệ chứ không ít!"
"Vậy thì càng không thể nhận, bằng không sau này lại bị người khác dị nghị thì sao?"
Nghe hắn nói vậy Tần Thanh cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng lại: "Nhận hay không nhận là việc của ta, hình như đâu liên quan gì đến ngươi?"
Lúc này dấm chua của Trương đại quan nhân cao đến ngập trời, hắn thờ dài lắc đầu nói: "Ta nhớ rõ ràng rằng Đảng có dạy, chúng ta phải cư xử với đồng chí hoa ái như mùa xuân ấm áp, nếu cần ta sẽ giúp ngươi sưởi ấm, cần gì cái áo kia!"
"Nhưng hình như ta lại thấy đâu phải như vậy? Mà nếu như lúc nào thấy lạnh thì ta mặc áo khoác vào, cần gì phái nhờ đến ngươi..." Tần Thanh nói đến đây thì thấy phía trước không còn đường đi nữa nên giật mình đạp phanh lại: "Này! Đây là chỗ nào vậy?"
Trương Dương cũng mãi nói chuyện nên quên không để ý đường, nghe Tân Thanh nói vậy liền vội vàng nhìn xung quanh lại xem. Thế nhưng bốn phía quanh đây đều một màu tuyết trắng xoá, quả thực Trương Dương cũng không nhận ra đây là chỗ nào nữa. Trương Dương mở cửa nhảy xuống xe rồi áng chừng phương hướng của đỉnh Thanh Vân Phong mà tìm đường. Một lúc sau hắn chỉ chỉ tay sang bên trái nói: "Chắc là hướng này!"
Tần Thanh kêu hắn lên xe rồi cho xe chạy vào con đường nhỏ bên trái hướng tay Trương Dương chỉ. Trời lại bắt đấu có tuyết rơi. Tần Thanh phải bật cần gạt tuyết ở kính xe cho dễ nhìn. Thế nhưng càng đi cảnh vật phía trước càng trở nên mơ hồ hơn, đường cũng càng lúc càng gập ghềnh khó đi. Tần Thanh cũng không dám cho xe chạy tiếp quay sang nhỏ giọng hỏi Trương Dương: "Hình như không phải đường này! Mà ngươi có biết đường thật không đấy?"
"Trước kia cũng đi qua vài lần, nhưng giờ tuyết rơi che hết cả đường, ta cũng chẳng nhận ra được nữa. Được rồi, đừng nóng vội, để ta gọi điện hỏi lại một chút!" Lúc sờ túi Trương Dương mới ngớ người ra, lúc nãy di động đưa cho Triệu Tĩnh mượn, đi vội quá nên cùng quên đòi lại.
Tần Thanh thây vẻ mặt hắn ngơ ngác không khỏi thở dài nói: "Điện thoại ta cũng hết pin rồi!"
Trương Dương mĩm cười nói: "Không sao, chúng ta cứ việc đi theo vết bánh xe quay lại là được mà!*
Nhưng do con đường quá nhỏ không đủ chỗ để quay đấu. Tần Thanh cũng không còn cách nào khác đành phải cho xe chạy tiếp lên mong rằng tìm được chỗ rộng rãi có thể quay xe được. Chạy thêm tận nửa dặm nữa mới tới khu đất trống bằng phẳng một chút. Tần Thanh cẩn thận đánh xe quay đấu lại, thế nhưng vừa lùi sang bên một chút thì bánh sau xe lại bị truợt xuống hố do tuyết phủ nên không nhìn thấy. Dù đà cố cho xe chạy lên thế nhưng do hố quá sâu lại có tuyết trơn trượt nữa nên xe cứ bị trượt xuống mãi không tài nào lên được.
Thấy có vẻ không ổn. Trương Dương quay sang nói: "Để ta xuống đẩy, ngươi cứ cho xe chạv đi!" Nói xong hắn liền mở cửa xe nhảy xuống. Tần Thanh gọi với lại nhắc nhở: "Nhớ cẩn thận một chút!"
Trương Dương cười cười gật đầu đóng cửa xe lại rồi đi vòng ra phía sau xe. Dậm dậm đám tuyết dưới chân một chút, lúc yên tâm không bị trượt nữa Truơng Dương mới nghiêng người chống tay vào phần đuôi xe, rồi lớn tiếng nói: "Lúc nào ta nói chạy! Thì ngươi cho xe chạy nhé!"
Tần Thanh nhìn qua gương chiếu hậu gật đầu.
Trương đại quan nhân hít sâu một hơi bế khí, hai mắt nhắm hờ lại, dồn nội lực lên hai tay rồi hét lớn một tiếng: "Chạy!"
Tần Thanh nghe thấy ám hiệu liền đạp ga hết cờ. Trương Dương thì dùng toàn lực đẩy phía sau. Hai lực tác dụng cùng một lúc khiến chiếc xe phóng vọt lên thoát khỏi hố. Nhưng do lực đậy quá mạnh vượt quá suy nghĩ của Tần Thanh nên nàng mới bị mất tay lái, mặc dù nàng đã nhấn phanh kịp thời thế nhưng chiếc xe vẫn phóng vọt xuống sườn dốc phía đối diện.
Trương Dương cũng ngớ người ra không tin vào mắt mình nữa. Dù rằng đã khống chế lực rất cẩn thận thế nào lại đẩy cả xe lao xuống vực thế vậy? Một thoáng thất thần qua đi Trương Dương liền vội vàng chạy đuổi theo chiếc xe.
Tần Thanh ngồi trong xe lại càng sợ hãi hơn Trương Dương gấp trăm lần, khuôn mặt nàng cũng trắng bệch cả ra. Dù rằng chân vẫn đạp phanh hết cỡ thế nhưng do sườn núi quá dốc nên chiếc xe vẫn phóng đi như điên, hơn nữa do đá lởm chởm nên chiếc xe cứ rung lắc với xóc dữ dội. Tần Thanh cố gắng cầm chặt tay lái, lái xe tránh khỏi những gốc cây to trước mặt. Thế nhưng chỉ ngay sau đó xe liền vấp phải một khối đá to, chiếc xe nảy lên cao hơn 1m rồi rơi nghiêng xuống, rốt cuộc chiếc xe đã hoàn toàn mất không chế cứ lăn tròn dọc theo sườn núi cuốn theo đám tuyết bay tứ tung.
Trương Dương vẫn một mực chạy đuổi theo chiếc xe thế nhưng do sườn núi quá dốc lại toàn đá sỏi lởm chởm nên Trương Dương không tài nào đuổi kịp được. Trương Dương cũng chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe mất tay lái cứ lăn tròn xuống chân dốc.
Cuối cùng chiếc xe cũng lăn xuống đến chân dốc, may mắn thay đoạn từ lúc xe bị mất tay lái lăn xuống dốc thì không còn cây chắn ngang nào nữa, bằng không... Với lại cùng may mắn thay khi xe không bị lật ngửa mà vẫn nằm úp như bình thường. Trương Dương chạy vội tới xem xét thế nào, qua kính ở cửa xe thấy Tần Thanh đang gục túi khí an toàn ở vô lăng. Trương Dương nhanh chóng mở cửa xe, cởi dây an toàn giúp nàng ta rồi nhanh chóng đem nàng ta ra bên ngoài.
Trương Dương vừa cởi dây an toàn giúp Tần Thanh xong chưa kịp bế nàng ta ra ngoài thì đám tuyết dưới chân lại sụp xuống, chiếc xe lại một lấn nữa rơi xuống phía bên dưới.
Trước khi chiếc xe rơi xuống khe nứt Trương Dương đã kịp bế Tần Thanh ra ngoài, thế nhưng vẫn châm mắt một nhịp không thể nhảy tránh ra khỏi hố sụt thế là hai người cùng chiếc xe rơi xuống khe núi sâu tầm 7-8 thước.
Do cú rơi quá mạnh, chấn động mạnh khiến Tần Thanh tỉnh lại. Nàng khó nhọc chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, do bị choáng nên mắt nàng hoa hết cả lên, nhìn cảnh vật có chút mông lung không rõ. Một lúc sau nàng mới dần dần tỉnh lại, mắt nhìn cảnh vật cũng rõ ràng hơn, nàng nhỏ giọng hỏi: "Đây... Đây là đâu? Ta còn sống không?"
Trương Dương ở bèn cạnh cười nói: "Nha đầu ngốc, đương nhiên ngươi còn sống rồi."
Tần Thanh cũng không phản ứng lại cách xưng hô của Truơng Dương mà chi nhẹ giọng nói: "Ngươi buông ta ra...!" Lúc này Trương Dương mới thôi không ôm nàng ta nữa. Tần Thanh đảo mắt nhìn chiếc xe của mình nằm bẹp dúm dó ở một bên, nàng không khỏi thở dài cảm thán một hơi.
Trương Dương nói: "Sau này kêu người đem xe ra sau vậy, trước hết chúng ta phải rời khỏi đây cái đã!"
Tần Thanh gật đầu đồng ý. Vừa rồi bị lật xe chân nàng bị thương ở chỗ mắt cá chân, nàng khập khiễng khó nhọc đi tới chồ chiếc xe cố gắng lấy ra mấy đồ dùng thiết yếu. Nhìn màn hình di động đen ngòm, bấm bấm mấy cái cùng không sáng nữa. Tần Thanh đoán chừng chắc là bị hỏng rồi. Điều khiến Trương Dương thấy khó chịu là Tần Thanh lại còn lôi cả chiếc áo khoác da của An Đức Hằng tặng lúc nãy ra.
Lúc nhìn thấy phía trước khe núi có ánh sáng Trương Dương mới bỏ ý nghĩ cõng Tần Thanh trèo lên khe núi. Tuy rằng chân phải đau buốt thế nhưng Tần Thanh vẫn cương quyết không nhờ Trương Dương cõng. Đi được vài bước cơn đau buốt đến tận óc, thực sự nàng không chịu nồi nữa, đành phải đứng lại nghỉ ngơi một chút.
Trương Dương không nói không rằng tiến lên phía trước người nàng ta, rồi vòng tay ra sau cõng nàng ta lên lưng.
Khuôn mặt Tần Thanh cũng hơi hồng lên, nàng vội vàng đánh đánh mấy cái vào vai hắn cả giận mắng: "Để ta xuống!"
"Đừng làm loạn nữa, ngoan nào!" Hôm nay lá gan thằng nhãi này to lạ thường, dám vỗ vỗ vào đôi mông căng tròn của tiểu mỹ nữ chủ tịch huvện. Tần Thanh cắn chặt môi dưới, tuy thấv ủy khuất nhưng lại không chút tức giận nào. Đây là lần đầu tiên nàng biểu hiện thuận theo thằng nhãi này, cũng là lần đầu tiên để mặc thằng nhãi này làm càn, khi dễ mình.
Càng đi về phía trước nhiệt độ lại càng cao. Trương Dương nhíu nhíu mày thấy có chút quái lạ, trên đầu hoa tuyết vẫn rơi đều, vậy mà ờ đây lại nóng đến toát mồ hôi ra là sao?
Tần Thanh nhỏ giọng nói: "Ngươi thả ta xuống đi, ta không thở nổi nữa rồi."
Trương Dương cười nói: "Thả ngươi xuống, ngươi lại không chịu nghe lời..." Vừa nói Trương Dương vừa bước lên một bước thế mà cả người lại bị ngả truợt về phía trước. Cũng may Tẩn Thanh ngồi ở trên lưng Trương Dương nên lúc hắn bị ngả nàng chỉ ngồi đè lên người hắn chứ không bị việc gì. Đến lúc cả hai nhận ra chuyện gì thì đã bị trượt tới gần sát mép một cái đầm nhỏ, rồi cả hai cùng bị truợt ngả xuống đầm.
Nước trong hồ trong suốt, trên mặt nước lại bốc lên làn sương trắng mờ mờ ảo ảo. Xung quanh có bảy con suối nước nóng nhỏ chảy vào đầm, thoạt nhìn nước trong đầm sôi sùng sục toả khói trắng xoá thế nhưng nước lại chi nóng khoảng hơn 40độ. Thục không ngờ hai người bọn họ vô tình lại bị ngã vào đầm nước nóng ở Thanh Thai sơn này.
Thực ra đầm nước nóng này dân bản xứ gọi là quỷ đầm, bởi vì địa thế hẻo lánh hoang vu, đường lại cực kỳ khó đi, bình thường không mấy ai tới chỗ này cả. Hơn nữa trong thôn người ta lại truyền nhau câu chuyện, đầm này thực chất là nước bọt của diêm vương, bời vậy nước trong đầm mới sôi sùng sục như vậy, nếu dính vào thì cực kỳ xui xẻo, không cẩn thận lại mất mạng như chơi. Bời vậy mà người trong thôn đều tránh xa, không ai lui tới chỗ này. Hơn nữa hôm nay lại là mùng một, trời thì tuyết rơi dày như vậy, đường xá lại càng khó đi hơn, bởi thế mà sẽ chẳng ai chịu tới chỗ này cả.
Quần áo trên người Trương Dương với Tần Thanh đều ướt sũng nước, hai người cố gắng mau chóng bơi đến bên bờ đầm. Cảnh vật xung quanh một màu trắng muốt, trên trời hoa tuyết không ngừng bay phấp phới, nửa người lại ngâm trong đầm nước nóng ấm áp, khung cảnh thực lãng mạn.
Trước vé đẹp của cảnh vật xung quanh cùng sự ấm áp của nước nóng mà quên đi cơn đau ở dưới mắt cá chân, nàng vui vẻ nói: "Trước kia ta tưởng chỉ có ở Hokkaido bên Nhật Bản mới có cảnh vừa ngâm mình dưới suối nước nóng vừa ngắm cảnh tuyết rơi như thế này. Thực không ngờ Thanh Thai sơn lại có mỹ cảnh chốn nhân gian như vậy!"
Trương Dương cười tủm tỉm tra lời lại: "Ở đâu cũng không quan trọng, mà quan trọng là... có thể tắm cùng nhau!"
Chẳng biết Tần Thanh vì nghe mấy câu trêu đùa của thằng nhãi này, hay vì hơi nóng của đầm mà khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lên. Trương Dương lại mĩm cười nói: "ông trời đã ban thưởng cơ hội tốt cho hai ta, ta nghĩ chúng ta cũng nên chăng hưởng thụ một chút mới phải chứ nhỉ?"
Tần Thanh nghiêm mặt nói lại: "Ta cảnh cáo ngươi, cấm không được giờ trò gì. bằng không ta..."
Ở đây không có người ngoài, lá gan Trương Dương cùng lớn hơn rất nhiều: "Bằng không thì thế nào?" Vừa nói thằng nhãi này vừa sấn lại gần người Tần Thanh hơn.
Tần Thanh không tự chủ được phải lui về phía sau một chút, trống ngực nàng cứ đập bình bịch! bình bịch! liên hồi. Nàng dùng hết dũng khí mình trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi... Tránh xa ta ra!" Những lời nói vô lực yếu ớt này của Tần Thanh đã không có uy lực gì với thằng nhãi kia, mà ngược lại, trong tình cảnh này nó lại chẳng khác gì mấy lời thủ thỉ câu dẫn lòng người.
Nhìn tiểu mỹ nữ chủ tịch huyện dưới làn nước trong vắt, dục hoa trong lòng Trương Dương càng lúc càng sôi sục hơn cả nước trong đầm. Đột nhiên Trương Dương vươn tay quàng quanh người Tần Thanh rồi kéo nàng ta ôm vào lòng. Tần Thanh còn chưa kịp phản ứng lại thì môi đã bị hắn tập kích bất ngờ. Một thoáng ngỡ ngàng qua đi, Tần Thanh không phản kháng lại mà lại hơi mở miệng hôn đáp trả lại hắn.
Trong lúc ý loạn tình mê. Trương Dương châm rãi cỡi dần từng lớp áo trên người Tần Thanh, từng mảng da thịt trắng ngần hơn tuyết dần dần lộ ra. Nhìn cơ thể đầy đặn, những đường cong mê người của Tần Thanh. Trương đại quan nhân nhịn không được phải nuốt khan ngụm nước bọt.
Trương Dương cúi người luồn tay bế Tần Thanh chậm rãi đi lên bờ, đến một phiến đá khá bằng phẳng ngay gần đó, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Ánh mắt Trương Dương chan chứa tình cảm nhìn thẳng vào hai mắt Tần Thanh, rồi hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, rồi đến mắt, mũi, bờ môi anh đào đỏ hồng, rồi châm rãi hôn lướt xuống cổ, đến đôi bờ ngực cao vút rồi dần dần xuống sâu hơn... Mỗi chỗ bị hắn hôn. Tần Thanh cảm giác như chỗ đó tê liệt hẳn đi, nàng muốn chống cự, muốn phản kháng lại hắn, thế nhưng chẳng hiểu sức lực lại bay biến đâu hết, đến cả việc giơ tay ngăn chặn cái miệng xấu xa cũng không có đủ sức. Điều nàng có thể làm là hơi khép hờ hai chân lại, che không cho hắn nhìn vào chỗ đó. Thế nhưng lúc hắn dùng tay mở đôi chân thon dài ra thì nàng cùng không phản kháng lại, cứ thuận theo hắn muốn.
Rồi đột nhiên nàng cám thấv dưới hạ thân mình đau nhói, bị một gì đó vừa cứng rắn lại nóng ấm đang không ngừng xâm chiếm thân thể mình. Nàng vô ý thức ôm chặt hắn hơn, hai mắt nhắm nghiền lại rên khẽ một tiếng, mười đầu ngón tay cứ thế cào miết trên tấm lưng trần của hắn để giải toa cơn đau nhức dưới hạ thân mình.
Trương Dương cũng biết lần đầu sẽ rất đau nên cũng không lấn tới tiếp mà dừng lại một chút, rồi cúi đấu xuống thâm tình hôn môi Tần Thanh. Do quá đau buốt nên đôi môi Tần Thanh cũng run lên nhè nhẹ, nàng thở một cách khó nhọc cố gắng chịu đựng cơn đau. Một lúc sau cơn đau dịu đi nàng liền mở miệng hung hãn cắn môi hắn một cái rõ đau. Trong đôi mắt đẹp của nàng đã ngân ngấn chút lệ trong suốt.
Trương Dương mĩm cưỡi hôn nhẹ nàng một cái nữa. Tần Thanh quặp chân quanh eo hắn nheo mắt thấp giọng hỏi: "Có phải lâu nay ngươi đã có âm mưu không?"
Trương Dương ôn nhu trả lời lại: "Đúng vậy, ta đã có âm mưu từ rất lâu trước đây. Từ ngày đầu tiên gặp ngươi ta đã đợi chờ giây phút này. Ta thích ngươi, thực sự rất thích ngươi. Lúc nào ta cũng mong ước ngươi thành nữ nhân của ta, lúc nào ta cũng mong ước chiếm được cả thân xác lẫn tâm hồn ngươi!"'
Tần Thanh cảm nhận rõ cái vật nóng ấm trong cơ thể mình càng lúc càng lớn hơn theo từng câu nói của hắn. Thẳng nhãi này lại hưng phần lên. sắp không kiềm chế nổi nữa. Tần Thanh ôn nhu nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra muôn vàn tình cảm.
Làn khói trắng toả lên từ mặt đầm khiến khung cảnh trờ nên mờ ảo mông lung khó tả tựa như chốn tiên cảnh bồng lai, còn hai cơ thể xích loã đang triền miên ân ái trên mặt hồ lại chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ trong chồn tiên cảnh đó. Trong sơn cốc vang vọng tiếng nữ nhân rên rỉ sung sướng, hoà lẫn với tiếng nam nhân thở dốc cuồng nhiệt. Càng lúc Tần Thanh càng chủ động hơn, động tác của nàng cũng dần dần phối hợp nhịp nhàng với động tác của Trương Dương. Từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên nàng có cảm giác vui sướng tột cùng đến vậy, lần đầu tiên nàng mới biết thế nào là tư vị của luyến ái, thế nào là một người đàn bà chân chính...
Trương Dương dùng cành cây khô dựng làm giá đỡ đơn giản để hông khô quần áo của hai người. Cái áo bông của Tần Thanh không thể khô ngay được nên nàng đành phải khoác tạm chiếc áo da của An Đức Hằng tặng cho đỡ lạnh.
Trải qua ý loạn tình mê Tân Thanh liền tỉnh táo lại, ngay lập tức nàng liền nhận ra Trương Dương là một người có tính chiếm hữu rất cao. Từ lúc An Đức Hằng xuất hiện, thằng nhãi này đã thấy không yên tâm, lúc nào cũng nói bóng gió hay suy nghĩ lung tung. Hắn càng cảm thấv nguy cơ mất thứ hắn thích thì hắn lại càng muốn chiếm giữ lấy thứ đó bằng được, nhất quyết không để kẻ khác tranh đoạt mất.
Trương Dương là người thẳng thắn, đương nhiên cũng không che dấu suy nghĩ của minh: "Đó là bời vì ta thấy hắn giống như bọn quỷ lùn Nhặt Bản kia. Ta cứ nghĩ hắn... Hắn dám có ý nghĩ xấu xa với... ngươi. Cho nên...!"
"Còn lý do lý chấu! Vô sỉ!"
Trương đại quan nhân cũng không nổi giận mà chi vuốt ve mái tóc ướt sủng của Tần Thanh, rồi nhỏ giọng tự nhủ: "Có lúc ta lại nghĩ có nên chăng chuốc say hay đánh thuốc mê ngươi?"
Tần Thanh trợn tròn hai mắt nhìn lại hắn: "Ngươi có còn là người nữa không? Có xứng đáng là Đàng viên Đàng cộng sản hay không?"
"Đảng viên cũng có thất tình lục dục. Tần Thanh! Kỳ thực năm mới này ta có muột ước muốn...!"
Tần Thanh chăm chú nhìn hắn.
"Ta ước muốn sớm ngày gỡ bỏ giúp ngươi cái mặt nạ của chủ tịch huyện xuống, giúp ngươi trở lại làm một nữ nhân chân chính!"
Tần Thanh cùng hiểu ý hắn muốn nói gì, khuôn mặt nàng cùng đỏ ửng lên, thấp giọng mắng: "Vô si!" Nàng cũng biết trong lòng nàng đã coi hắn như nam nhân của mình từ lâu, bằng không sao hôm nay lại cứ thuận theo, cứ để mặc hắn khi dễ mà không phản kháng lại. Nàng chuyển ánh mắt nhìn vệt hồng trên đá sau trận chiến lúc nãy, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nàng vội vàng vực nước hồ lên kỳ đi vệt máu dính trên đá đó, thế nhưng vệt máu đã khô bắt chặt vào nền đá cứng, dù nàng kỳ thế nào cũng không sạch được
Truơng Dương thấy bộ dạng e thẹn của Tần Thanh, nhịn không được cười lớn hai tiếng.
Tần Thanh quay đầu lại trừng mắt quát nhẹ: "Ngươi còn cười được sao? Đều là ngươi làm hại ta!"
Trương Dương vỗ vỗ tảng đá giả mặt nghiêng trang nói: "Sau này ta sẽ cho dựng một bia đá ở ngay chỗ này. Trên mặt viết mấy chữ, bia kỷ niệm Tần chủ tịch huyện thất thân ở đây!"
"Hỗn đãn!" Bị hắn trêu chọc. Tần Thanh nhịn không được cùng cười theo hắn.
Miệng thì nói vậy cho vui thôi chứ Trương Dương cũng chẳng muốn thông cáo cho thiên hạ biết chỗ hắn làm chuyện xấu với người ta. Trương Dương dùng sức lật ngửa tảng đá lên, úp mặt trẽn xuống đất. Tảng đá này cũng nặng chừng nửa tấn chứ không ít, khẳng định chẳng có ai rỗi hơi đi lật đá lên xem bên dưới có gì. Như vậy thì sẽ chẳng ai khám phá ra bí mật của hai người bọn họ.
Mưa tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng, mà hai người bọn họ cùng chẳng thể ở chỗ này cả đời được. Hai người đi dọc theo một khe suối nước nóng đại khái là đang đi về phía thôn Thanh Hà.
Tần Thanh bước đi có vẻ khó khăn. Trương Dương thấy thế thân thiết hỏi han: "Chân vẫn còn đau sao?"
Tần Thanh lắc lắc đầu, nàng cúi đầu ngượng ngùng nói: "Cũng đều là do ngươi làm hại ta cả!"
Lúc này Trương Dương mới hiểu ra vần đề, nhịn không được ha hả cười lớn: "Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu. Được rồi, ta nguvện xả thân vì Tần chủ tịch huyện, làm thân trâu ngựa cõng nàng về dinh!"
Lần này Tần Thanh cũng chẳng khách khí như trước, vòng tay ôm chặt cổ hắn, mặt áp sát vào lưng hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp không gì sánh được.
************
Lưng cõng Tần Thanh. Trương Dương từng bước từng bước tiêu sái bước đi trên mặt tuyết dày. Cả sơn cốc đều bị tuyết phủ một màu trắng xoa, cảnh vật nơi đây đều không nhận ra rõ ràng nữa, đâu đâu cũng chỉ một màu trắng.
Mới đầu Trương Dương còn thấy đỉnh Thanh Vân Phong mà đi theo hướng đó, giờ thì khắp nơi ngập trong tuyết, cây cối che phủ khắp chốn không còn nhìn thấy đằng trước là đâu nữa. Tuy rằng Trương Dương không lo gì về vấn đề thể lực, thế nhưng cứ lang thang mò mẫm trong rừng sâu thế nàv cũng không phải là ý hay. Nếu không may lại rơi xuống hố hay lọt xuống khe nào nữa thì khỏi cứu. Đen đủi hơn khi di động lại để quên ờ nhà, mà điện thoại của Tần Thanh thì vừa hết pin lại bị hỏng, như vậy cùng không có cách gì gọi người tới cứu được.
Truơng Dương bắt đầu có chút hối hận, vừa rồi không nên rời khỏi đầm nước nóng mới đúng. Dù sao nhiệt độ nơi đó cũng khá cao, mà hơn hết lúc nào hứng lên lại cùng tiểu mỹ nữ chủ tịch huyện nàv làm uyên ương giỡn nước chơi, còn tốt hơn việc lang thang ở chốn rừng sâu ngập tuyết lạnh giá này.
"Có mệt lắm không?" Tần Thanh ôn nhu quan tâm hỏi. Từ lúc Trương Dương đột phá tuyến phòng ngự cuối cùng của Tần Thanh, nàng ta liền trở nên ôn nhu dịu dàng hơn rất nhiều.
Trương Dương lắc lắc đầu cười nói: "Hình như chúng ta lại lạc đường rồi!"
Tần Thanh dùng hai tay mình che hai bên tai đang đỏ ửng của hắn nhẹ giọng nói: "Trước tiên chúng ta nên tìm một chỗ tránh mưa tuvết thì hơn, trời càng lúc càng lạnh rồi!"
Trương Dương gật đầu rồi lại rảo bước đi về phía trước. Đi thêm được nửa tiếng nữa mới tìm được một căn nhà gỗ nhỏ trong khu rừng rộng lớn này. Có lẽ đây là chỗ nghỉ tạm thời của đám thợ săn hay dân đốn gỗ. Cửa gỗ được khoá cẩn thận lại, nhìn ổ khoa đã rỉ sét loang lổ, Trương Dương cũng đoán chừng lâu nay cùng không ai lui tới chỗ này. Trương Dương thả Tần Thanh xuống, hai tay nắm ổ khoá dùng sức vặn một cái, ổ khoá dễ dàng bị bẻ gãy,
Tần Thanh nhìn một màn này không khói líu lưỡi. Nếu như hắn mà đi làm trộm thì chắc chẳng có nhà nào được yên với hắn mất.
Quả nhiên lâu nay cũng chẳng ai tới căn nhà gỗ, bên trong bụi bám dày đặc. Căn nhà cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì, chi có một chiếc bàn nhỏ với vài cái ghế cùng với chiếc giường ọp ẹp nằm ở góc phòng. Trương Dương lật tấm nệm lên dùng giấy vệ sinh lau lại chiếc giường cho khỏi bụi. Cuộn giấy vệ sinh này là Tần Thanh lấy từ trong xe ô tô lúc rơi xuống vực. Nhìn cuộn giấy vệ sinh trong tay, thằng nhãi này lại nghĩ ra mấy thứ linh tinh rồi lại nở nụ cười ma quái.
"Ngươi cười cái gì vậy?"
"Có phải là ngươi đã sớm nghĩ đến việc hai ta... nên mới lấy cuộn giấy vệ sinh này, có phải không?'
Thằng nhãi này ngày hôm nay không những đã cướp đi trinh tiết của nàng mà càng lúc lại càng ăn nói bậy bạ hơn. Bị hắn trêu đùa. Tần Thanh không khỏi đỏ mặt, nàng trừng mắt quát nhẹ: "Ngươi còn ăn nói bậy bạ thì ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa."
Trương Dương cười hề hề, quả nhiên không dám trêu đùa nữa.
Trương Dương tìm thấy một chiếc rìu nhỏ dưới gầm giường. Hắn nhặt chiếc rìu lên rồi quay sang nói với Tần Thanh: "Ngươi cứ ở trong nhà chờ ta, ta ra ngoài tìm ít củi về đốt sưởi ấm!"
Tần Thanh nhẹ gật đầu, ôn nhu ngoan ngoãn ngồi trên chiếc giường nhỏ. Dù sao giờ đang ở giữa chốn rừng sâu, nàng cũng không dám cách quá xa Trương Dương.
Không lâu sau Trương Dương liền quay lại, trong tay ôm một đống cành cây to nhỏ các loại. Trương Dương lấy bật lửa ra châm lửa đốt đống củi, chẳng may chốc lửa bén vào mấy cành cây khô phát ra tiếng kêu lép bép! lép bép! nho nhò. Thỉnh thoảng Trương Dương lại ném một cành cây vào đống lửa để giữ ngọn lửa luôn cháy lớn. Tần Thanh ôm gối ngồi trên giường hai mắt chăm chú nhìn đống lửa cháy đến thất thần. Nàng vẫn đang hồi tường lại những chuyện xảy ra hôm nay ở bên bờ đầm nước nóng.
Ngọn lửa cháv lớn nên chẳng mắv chốc nhiệt độ trong căn phòng tăng lên rõ rệt Tần Thanh tháo búi tóc để mái tóc ướt của mình xoã tung xuống. Nàng bước xuống giường, chậm rãi đến ngồi cạnh đống lửa nhỏ. Ánh lửa hồng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh càng khiến nàng trông kiều diễm khó tả hơn. Trương Dương ngồi ngắm nàng đến si ngốc, hắn thì thầm như tự nhủ với bản thân: "Ngươi đẹp thật!"
Tần Thanh xấu hổ hơi cúi đầu xuống, rồi đột nhiên nàng nhớ ra chuvện gì liền ngẩng đẩu lên ánh mắt như cầu xin nói: "Trương Dương! Ngươi có thể tạm thời không công khai chuyện của hai ta hay không?"
Thằng nhãi này biết rõ Tần Thanh đang nói chuyện gì nhưng vẫn mặt dày, ra vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Chuyện gì ấy nhỉ?"
Tần Thanh đỏ mặt mắng nhẹ: "Ngươi biết rồi còn giả vờ hỏi lại!"
Không cần Tần Thanh nhắc Trương Dương cùng biết, chuyện tình cảm của hai người hiện giờ không nên tiết lộ ra ngoài, dù sao nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì đó chẳng khác gì tiếng sét ngang trời với mấy hồng nhan tri kỷ còn lại, sợ rằng điều đó sẽ làm họ thương tâm. Trương đại quan nhân quyết không làm kẻ hoa tâm mà chi làm người đa tình. Nhưng Trương Dương cũng thấy có chút kì quái, vì sao hai người đã tiếp xúc thân mật rồi mà Tần Thanh lại không muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người? Lẽ nào nàng ta sợ điều đó sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của nàng ta?
Tần Thanh lại nhỏ giọng nói: "Hiện giờ ta vẫn còn là chủ tịch huyện Xuân Dương, nếu như quan hệ của chúng ta bị người khác biết, sợ rằng họ sẽ lợi dụng để gây khó dễ cho cả hai. Hơn nữa..." Tần Thanh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Trương Dương thấp giọng gặng hỏi: "Hơn nữa làm sao?"
Tần Thanh nhìn thẳng hai mắt hắn chầm chậm nói: "Năm đó... Ta đã từng thề rằng. Cả đời này ta sẽ không lấy bất kỳ ai nữa... Bởi vậy ta mới nói chuvện chúng ta sẽ không có kết quả."
Trương Dương còn tưởng chuvện gì đáng sợ lắm, nghe vậy không khói mỉm cười nói: "Tần Thanh! Thực ra ta là người có tư tường tiến bộ, nên cũng không chú trọng lắm đến mấy cái đơn từ giấy kết hôn kia. Chỉ cần hai người yêu nhau được ở bên nhau là đủ, cần gì phải quan tâm đến mấy thứ kia." Thằng nhãi này được đà nói ý cốt để che giấu sụ đa tình của mình.
Dù rằng vẫn còn đang chìm đắm trong tư vị ngọt ngào của tình yêu, thế nhưng Tần Thanh là người sáng suốt lại thông minh, làm sao nàng có thể bị lừa bởi mấy lời dỗ ngọt của hắn được. Nghe hắn nói vậy, Tần Thanh hơi cúi đầu xuống giọng điệu lại có chút u buồn: "Ta biết, người trong lòng ngươi chưa chắc đã là ta!"
"Ngươi có thể đừng nghi ngờ tấm chân tình này của ta nữa được không?"
Tần Thanh cười nhẹ trả lời lại: "Trương Dương, ngươi nghĩ rằng ta không hiểu con người ngươi hav sao? TUY rằng những hồi ức đau khổ mà hôn nhân đem lại vẫn hiển hiện trong những giấc mơ hằng đêm, nhưng ta vẫn chấp nhâln trao cho ngươi. Ta trao cho ngươi không phải vì biết ơn ngươi đã giúp tạ không phải để trả ơn người đã xả thân cứu ta cũng không phải vì bị ngươi bỏ bùa mê. Ta trao cho ngươi vì ta thích ngươi, thực lòng yêu ngươi..." Nói đến mấy từ cuối âm thanh càng nhỏ dần đi, cả người nàng cũng run lên nhè nhẹ.
Từng câu từng chữ khiến nội tâm Trương Dương rung động thật sâu. Trương Dương mỉm cười nhẹ, ánh mắt chan chứa tình cám nhìn thẳng hai mắt Tần Thanh. Lúc sau Tần Thanh lặng lẽ quay trờ lại giường ngồi. Trương Dương ngồi hơ tay một chút nữa cho ấm người rồi mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Thanh. Ngọn lửa nhỏ bập bùng giữa căn nhà gỗ phát ra từng ánh sáng đỏ hồng hắt hiu chiếu sáng cả căn nhà.
Bên ngoài tuvết rơi càng lúc càng mạnh, chốc chốc có nghe tiếng vù vù của những cơn gió to thổi qua căn nhà gỗ, rồi tiếng những đống tuyết trên cành cây bị gió thổi rơi xuống. Trương Dương vẫn chăm chú nhìn đống lửa nhỏ giữa nhà, chầm chậm vòng tay qua sau lưng Tần Thanh kéo nàng ta ôm vào lòng. Tần Thanh ngửa mặt nhìn hắn rồi nàng hơi khép hờ hai mắt lại, miệng khẽ mở ra. Hành động của nàng như khiêu khích, lại như đón chờ Trương Dương.
Quá nhiên Trương đại quan nhân nhiệt huyết lại sôi trào, hắn cúi đầu đáp lại sự khiêu khích mời gọi của Tần Thanh bằng một hôn thật sâu. Trương Dương kéo Tần Thanh nằm xuống giường, vừa hôn vừa chầm chậm cỡi từng chút quần áo trên người Tần Thanh xuống. Nhìn thân hình trắng nõn không tỳ vết của Tần Thanh nằm trên giường. Trương Dương cố gắng đè nén dục hoa xuống, vươn người hôn nhẹ nàng một cái rồi mới quỳ xuống giữa hai chân nàng. Tần Thanh khép hờ hai mắt lại, cả người nàng hơi run lên chờ đón tư vị ngọt ngào của luyến ái.
Ngọn lửa giữa căn nhà gỗ vẫn cháy bập bùng, ánh lửa như nhuộm đỏ hai thân ảnh xích loã trên giường.
Trước những đợt trùng kích vừa mạnh bạo vừa cuồng nhiệt của Trương Dương. Tần Thanh càng ôm chặt hắn hơn, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên nhẹ như thống khổ lại như thích thú khoái cám. Độ nóng bỏng dữ dội của cuộc tình phía trên càng lên cao, chiếc giường gỗ ọp ẹp bên dưới lại càng rung lắc dữ dội cùng phát ra những tiếng kèo kẹt.
Mới bị thất thân nên hiển nhiên Tần Thanh không tài nào chịu nổi cuộc sát phạt mãnh liệt của Trương Dương. Đột nhiên hai hàng lông mày nàng nhíu chặt lại, vẻ mặt nàng vừa toát lên sự thống khổ lại có sự vui sướng tột cùng. Nàng ưởn cong người lên, hạ thân thắt chặt lại, miệng thét dài một tiếng. Trương Dương dùng sức ôm chặt nàng lại, phảng phất như muốn đem hai thân thể hoà tan vào nhau....
*************
Tần Thanh cũng không nhớ mình ngủ lịm đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại mới nhận ra giờ đã là hoàng hôn rồi. Ngọn lửa giữa nhà vẫn đang cháy bập bùng, thế nhưng lại chẳng thấy Trương Dương đâu cả. Nàng giật mình ngồi thẳng dậy dáo dác nhìn quanh tìm kiếm. Tuy rằng nàng vẫn biết hắn sẽ không bỏ mặc nàng ở lại, thế nhưng thủy chung nàng không tài nào đè nén được cơn sợ hài trong lòng lại.
Tần Thanh chỉnh lại quần áo một chút rồi với tay lấy chiếc áo da ở đầu giường, đi đến giữa nhà sờ sờ thử thấy chiếc áo len đã khô liền mặc vội vào, rồi khoác chiếc áo da lên. Kéo khoá áo khoác cần thận xong Tần Thanh mới mở cửa căn nhà gỗ đi ra bên ngoài tìm Trương Dương. Bên ngoài tuyết vẫn rơi rất nhiều, nàng vừa mở cửa liền bị một cơn gió lạnh ùa vào khiến nàng phải hắt xì mấy cái.
Tần Thanh cũng không dám đi xa mà chỉ đi loanh quanh căn nhà gỗ, nhìn trời càng lúc càng tối dần mà tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, càng lúc nàng càng cảm thấy lo lắng hơn. Gió lạnh thổi qua các tán lá các thân cây trong rừng tạo thành những tiếng tựa như đám dã thú đang gào thét. Tần Thanh cứ bồn chồn không yên, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy phía trước một thân ảnh vừa đi ra khỏi rừng cây đang đi về hướng này.
Rốt cuộc Trương Dương cũng xuất hiện, trên người hắn bám đầy tuyết trắng xoá, xa xa nhìn lại trông cứ như một người tuyết vậy. Một tay hắn xách thỏ rừng, còn một tay cầm mấy củ khoai lang. Chẳng là vừa rồi hắn tỉnh dậy trước nên tiện thể vào rừng tìm ít đồ ăn.
Hai mắt Tần Thanh cũng đỏ hoe lên, vội vàng chạy tới chỗ hắn rồi nhào vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt hắn. Giọng nàng nhu sắp phát khóc đến nơi: "Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ rơi ta rồi chứ...!" Dù là một cô gái kiên cường rắn rỏi nhưng dù sao Tần Thanh cũng là con gái, cũng có những lúc yếu đuối. Ngày hôm nay, ngay lúc này, nàng không ngần ngại để lộ rõ sự yếu đuối vẫn che giấu nhẫn nhịn bấy lâu nay.
Truơng Dương mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc này, sao ta có thể bỏ rơi ngươi được cớ chứ?"
Dù rằng Tần Thanh lớn hơn hắn những 7 tuổi, thế nhưng thằng nhãi này vẫn gọi nàng như gọi em gái mình vậy. Dù rằng đã tới thời đại nàv khá lâu thế nhưng hắn vẫn có cái quan niệm của thời xưa. Đã là nữ nhân thì dù có lớn tuồi hơn vẫn bị gọi là em như thường.
Hai người thắm thiết ôm nhau trờ tại căn nhà gỗ nhò. Do không có ai chắt thêm củi vào nên đống lửa đã tắt ngúm từ lâu. Trương Dương giũ giũ đám tuvết bám trên người xuống rồi cúi xuống thổi thổi gẩy gẩy để lửa cháy lại, vất vả lắm lửa mới bùng lên được, lúc này trên mặt hắn bám đầy bụi bẩn đen sì.
Trương Dương lấy con dao nhò ra lọc da thỏ rồi buộc vào hai cành cây nướng trên đổng lửa. Còn đống khoai lang thì Trương Dương vùi thẳng vào đống than đỏ rực bên dưới đống lửa. Chỉ ít phút sau mùi khoai lang nướng thơm nức mũi bay lên, hoà quyện với mùi thơm lừng béo ngậy của thịt thỏ khiến người ta phái nhỏ nước dài.
Tần Thanh lặng lẽ ngồi ngắm Trương Dương đến thất thần, mấy bông hoa tuyết vương trên tóc hắn đang tan chảy, từng giọt nước nhỏ chậm rãi chảy dọc theo khuôn mặt kiên nghị mà rắn rỏi của hắn. Trương Dương quay sang cười cười với Tẩn Thanh, nụ cười của hắn vẫn ấm áp như mùa xuân, hàm răng hắn vẫn trắng bóng đều tăm tắp như thủa ban đầu mới gặp. Hai người bọn họ cũng không ngờ rằng lại cùng nhau đón tết ở trong sơn cốc, cùng trải qua bạo chuyện, nào là lạc trong rừng, nào là bị trượt xuống đồi, bị lật xe rồi cùng nhau tìm thấy đầm nước nóng. Vừa nguy hiểm lại vừa lãng mạn khó quên.
Tần Thanh ôn nhu nói: "Trước kia lúc còn du học bên Mỹ. Có lần ta đến Cannada du lịch thì gặp phải trận bão tuyết lớn, cuối cùng bị mắc kẹt trong một nhà nghỉ nhỏ trong ba ngày. Mỗi ngày ta đều phải ăn bánh mì cứng như đá với uống nước là cấm chừng. Lúc đó ta mới biết thế nào là cảm giác thực sự đói đến gần chết!"
Trương Dương cười cười nói: "Yên tâm đi, ở cùng ta thì ngươi sẽ chẳng bao giờ phải chịu đói cả." Vừa nói Trương Dương vừa gẩy đám khoai lang nướng đã chín ra.
Tần Thanh chờ cho khoai nguội bớt mới dám nhặt lên, nàng cứ vừa thổi phù phù vừa chuyển củ khoai từ tay nàv sang tay kia cho đỡ nóng, vỏ khoai vừa được bóc ra mùi thơm càng nức mũi hơn. Tần Thanh ghé răng cắn một miếng tấm tắc khen: "Khoai lang núi này còn ngon hơn cả bánh mỳ cứng của Cannada!"
Trương Dương ha hả cười lớn. Tần Thanh đưa củ khoai đến trước miệng hắn. Trương Dương liền cắn một miếng lớn, vừa nhồm nhoàm nhai vừa đùa cợt: "Thực không ngờ nước bọt của Tần chủ tịch huyện cũng ngon đến vậy!"
Tần Thanh đỏ mặt mắng nhẹ: "Sau này chỗ không người ta không cho ngươi gọi như vậy nữa!"
Xem ra bữa cơm đầu năm của bọn họ cũng khá linh đình. Ngoài món khoai lang nướng ra còn món thỏ nướng vàng rụm thơm lừng nữa. Hai người ăn no căng bụng, thể lực cũng hồi phục lại khá nhiều. Tuy rằng hai người bọn họ vẫn an toàn ở trong căn nhà gỗ này, thế nhưng Tần Thanh cũng biết, lâu như vậy mà không có liên lạc lại chắc rằng người nhà sẽ lo lắng lắm. Lúc Tần Thanh nói ra thì Trương Dương lại chỉ cười cười khoát tay nói: "Ngươi yên tâm, cùng chẳng ai lo lắng hai ta đâu!"
****************
Đúng như những gì Trương Dương đoán, quả nhiên những người ở sơn trang đều không lo lắng cho hai người bọn họ. Bởi vì lúc đi hai người cũng đều không nói sẽ về ă trưa, rồi thì đợi đến lúc trời tối, tuyết rơi lại càng nhiều hơn, bởi vậy mà mấy người ở sơn trang đều cho rằng hai người bọn họ ờ lại thôn Tiểu Kiểu để tránh tuyết.
Điện thoại của Trương Dương thì Triệu Tĩnh lại đang cầm. Lý Trường Vũ đành phải gọi điện cho Tần Thanh thế nhưng máy lại báo không liên lạc được. Có lúc Lý Trường Vũ lại cho rằng hẳn hai người bọn họ có vấn đề, không ch