Số lần đọc/download: 1247 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 121: Kiếm Còn Nhanh Hơn Đạn (1 + 2)
C
ó sự hộ tống của Đoàn Gia Thường chính là thủ hạ đắc lực nhất cũng là cháu ruột của Tổng lý Đoạn Kỳ Thuỵ, cùng với Lý Cảnh Lâm tướng quân vốn càng nổi danh hơn, dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm, đến lúc bình minh ngày thứ hai, đám người Tôn tiên sinh đã ẩn mình vào trong khoang một con tàu máy nhằm hướng Thượng Hải chạy đi.
Đây là một con tàu máy chuyên chở hàng hóa cỡ trung bình chạy tuyến Thiên Tân Thượng Hải, tên là "Truy phong hào", trên tàu ngoại trừ thuyền trưởng và mười hai tên thuyền viên thì không còn hành khách nào khác. Thuyền trưởng hiển nhiên cùng Đoàn Gia Thường rất là quen thuộc, cho nên mới đồng ý giúp cho một việc khẩn cấp này, âm thầm chở đám người Tôn tiên sinh đi Thượng Hải.
Đoàn Gia Thường sau khi hoàn thành sứ mạng, cáo từ rời đi. Mà Lưu Bách Xuyên cần phải tiếp tục ở lại Bắc Kinh xử lý công việc ở Đồng Minh hội phân hội Bắc Kinh, cho nên cũng chỉ có thể cáo từ đám người Tôn tiên sinh. Chỉ có điều thật bất ngờ chính là Lý Cảnh Lâm lại có ý định đi theo đám người Tôn tiên sinh cùng đi đến Thượng Hải, hắn đem quân vụ của mình giao lại cho hai người trợ thủ đi theo hắn, sau đó lập tức cùng Tôn tiên sinh cùng tiến lên tàu. Về phần đám người Vương Á Tiêu thì ý định trước hết ở lại Bắc Kinh xem xét tình huống một chút, sau đó tính toán trở lại Thượng Hải sau.
Bởi vì có thêm sự gia nhập của một Lý Cảnh Lâm này, vốn theo truyền thuyết thì thực lực gần được như Tôn Lộc Đường, không thua gì siêu cấp cao thủ Lý Thư Văn, cho nên thực lực bảo vệ Tôn tiên sinh chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Làm cho Vương Chí Đạo tiếc nuối chính là lần này tuy đã đi tới Bắc Kinh, thế nhưng hắn vẫn không có cơ hội nhìn thấy phụ thân của Tôn Đại Chu, chính là võ thuật đại tông sư Tôn Lộc Đường được hắn bội phục nhất trong lòng. Bất quá Tôn Đại Chu đã cam đoan với hắn, Tôn Lộc Đường không bao lâu nữa sẽ về Thượng Hải cư trú ở đó, đến lúc đó nhất định sẽ dẫn kiến cho hắn, lúc này mới làm cho Vương Chí Đạo trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Mặt trời mọc trên biển có thể coi như là một trong những cảnh đẹp nhất trên đời. Cho nên dưới đề nghị của Vương Chí Đạo, Tôn tiên sinh, Lý Cảnh Lâm, Tôn Đại Chu, Trần Chân, Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp cũng đều đi lên boong tàu, cùng thưởng thức mặt trời mọc. Có chút đáng tiếc là mọi người không được phép đi ra trước mũi tàu, cho nên bọn họ không thể làm gì khác mà đành đi tới trên boong phía đuôi tàu, làm cho hiệu quả xem mặt trời mọc bị giảm đi rất nhiều.
Chu Điệp vốn đã được Vương Chí Đạo cứu tỉnh lại. Vốn là Vương Chí Đạo đang muốn cùng Long Điệp nói chuyện, nhưng lại không ngờ đến lúc cứu tỉnh lại là Chu Điệp đi ra, mà Long Điệp đã ngủ say lặn sâu xuống rồi. Chu Điệp một chút cũng không biết được trên người mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu được tại sao mình lại ngủ say đến kỳ lạ như thế, sau khi tỉnh lại đã thấy ở trên một con tàu máy chở hàng, nàng cảm thấy kỳ quái không thôi.
Vương Chí Đạo vội vã bịa ra một cái lý do lung tung để giải thích cho nàng, đem mấy chuyện lúc trước giấu diếm đi. May là Chu Điệp thấy Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan đều ở bên cạnh nàng, nên cũng không thèm để ý xem chính mình nên ở lại Bắc Kinh hay đi về Thượng Hải nữa.
Về chuyện Chu Điệp có được Song trọng nhân cách, mọi người cũng đều đã hiểu được phong phanh, ngay cả Lý Cảnh Lâm cũng từ trong miệng Tôn Đại Chu mà biết đôi chút chân tướng. Bất quá bọn họ cũng đều biết lừa gạt Chu Điệp, ngoài ra Tôn Đại Chu cùng Trần Chân biết được trên thực tế chỉ sau khi Chu Điệp biến thành Long Điệp thì mới nguy hiểm, cho nên hai người làm như vô tình nhưng thực ra là cố ý làm cho Chu Điệp cùng Tôn tiên sinh luôn luôn bảo trì một khoảng cách nhất định.
Về phần trị liệu Song trọng nhân cách cho Chu Điệp, Vương Chí Đạo kiên quyết sau khi về tới Thượng Hải hắn sẽ tự mình xử lý. Hắn cũng tự xưng rằng chính mình hiểu rõ hơn ai hết việc làm như thế nào để trị hết loại bệnh tâm lý này. Mặc dù là mọi người cảm thấy vẫn hoài nghi lời Vương Chí Đạo nói, nhưng là bời vì một năm gần đây Vương Chí Đạo luôn luôn sáng tạo ra kỳ tích, thường thường có khả năng bất ngờ, cho nên đám người Tôn Đại Chu cũng đành nguyện ý tin tưởng hắn.
Lý Cảnh Lâm hiển nhiên là đã nghe nói đến tay súng vô cùng kỳ diệu của Vương Chí Đạo, nên rất là hăng hái liền hướng Vương Chí Đạo đề nghị, muốn lấy kiếm của mình đấu với súng của hắn, xem một chút xem Vương Chí Đạo sẽ nổ súng đánh trúng hắn trước, hay là hắn sử dụng kiếm đánh rơi súng của Vương Chí Đạo trước.
Lời đề nghị này làm cho Tôn tiên sinh rất hoảng sợ, lo lắng hai người bọn họ sẽ xảy ra sự tình tranh chấp, vội vàng ra sức khuyên can, cho rằng loại trò chơi này rất là nguy hiểm, tốt nhất là không nên chơi đùa.
Vương Chí Đạo nhưng lại cười nói: "Tôn tiên sinh không nên quá lo lắng, ta tin tưởng lấy tu vi kiếm thuật của Cảnh Lâm tướng quân, tuyệt đối sẽ không làm bị thương đến ta. Mà ta cũng tự tin lấy tay súng của ta, tuyệt đối sẽ không bắn trúng thân thể Cảnh Lâm tướng quân. Cho nên ta phi thường muốn kiến thức một chút Cảnh Lâm tướng quân thiên hạ đệ nhất kiếm. Cảnh Lâm tướng quân, không bằng như vậy đi, chúng ta bắt đầu lấy khoảng cách mười bước, ta sẽ nhắm ngay khoảng không chỗ hai bên sườn của thân thể ông nổ súng, chỉ cần ông kịp ngăn cản ta trước khi ta bóp cò, vậy thì là ông thắng, như thế nào?"
Lý Cảnh Lâm nghe vậy cười to nói: "Rất hay, đây là trò chơi ta thường chơi đùa mà. Chỉ có điều là, ta lúc trước kia cùng người khác chơi đùa loại trò chơi này thì đều một dạng như nhau là đứng cách xa nhau ba mươi bước, ngươi khẳng định muốn lấy khoảng cách mười bước để cùng ta chơi trò chơi này hay sao?"
Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Tay súng của ta so với tay súng của những người lúc trước chơi đùa với Cảnh Lâm tướng quân còn muốn mạnh hơn nhiều đấy!"
Lý Cảnh Lâm lần nữa cười to nói: "Thú vị, ta rất thích một tiểu tử tự tin nhà ngươi! Được, vậy lấy mười bước khoảng cách, Đại Chu, ngươi tới làm trọng tài cho chúng ta!"
Tôn Đại Chu mỉm cười nói: "Ta vô cùng hân hạnh, hai vị xin mời chuẩn bị đi!"
Vương Chí Đạo cùng Lý Cảnh Lâm bắt đầu lùi về phía sau, khi cách xa nhau mười bước thì ngừng lại. Hai người cũng đều lấy tư thế đứng thẳng rất tự nhiên, Vương Chí Đạo khẩu pạc-hoọc cắm ở thắt lưng phía bên phải. Mà Lý Cảnh Lâm kiếm cũng cắm ở thắt lưng phía bên phải.
Đang cùng Ô Tâm Lan đứng trên lan can boong tàu xem cuộc đấu, Chu Điệp có chút khẩn trương, nàng nhìn đến Ô Tâm Lan vẻ mặt bình chân như vại, không nhịn được hỏi: "Tâm Lan, ngươi tại sao lại một chút khẩn trương cũng không có"
Ô Tâm Lan khó hiểu hỏi: "Em tại sao lại phải khẩn trương cái gì? Tay súng của Vương Chí Đạo chị em mình cũng không phải là chưa có kiến thức qua, hắn nói sẽ không đánh trúng thân thể Cảnh Lâm tướng quân, vậy thì tuyệt đối sẽ không đánh trúng, tỷ không nên lo lắng hả!"
Chu Điệp nhưng lại nói: "Ta không phải lo lắng cho Cảnh Lâm tướng quân, ta là lo lắng cho Vương Chí Đạo, vạn nhất hắn bị kiếm của Cảnh Lâm tướng quân đâm trúng thì làm sao bây giờ?"
Ô Tâm Lan nghe vậy thoáng chút kinh ngạc, sau đó lại bật cười nói: "Như vậy có thể hay sao? Cảnh Lâm tướng quân dùng chính là kiếm mà, kiếm thì như thế nào có thể nhanh hơn được đạn của Vương Chí Đạo?"
Chu Điệp lắc đầu nói: "Ngươi chưa từng nghe qua sự tích của Cảnh Lâm tướng quân nên mới nói như vậy. Ta lại nghe được qua nhiều đồn đại về kiếm pháp của Cảnh Lâm tướng quân rồi. Nghe đồn rằng kiếm của Cảnh Lâm tướng quân so với đạn còn muốn nhanh hơn, nếu không sẽ không sẽ được mọi người gọi là 'Kiếm tiên' đâu."
"Kiếm so với đạn còn nhanh hơn?" Ô Tâm Lan lần nữa bật cười nói: "Như vậy sao có thể được?"
Lại nghe thấy Trần Chân đang đứng gần Ô Tâm Lan nhất bật cười nói: "Kiếm đúng là vĩnh viễn không có khả năng nhanh hơn được đạn đã ra khỏi nòng súng, chỉ có điều là Cảnh Lâm tướng quân lại có khả năng ngay tại trước lúc đối phương nổ súng, sử dụng kiếm đâm trúng chỗ yếu hại của đối phương, làm cho đối phương không nổ súng kịp. Đấu như thế này chính là thi đấu phản ứng, tốc độ cùng tính chất chuẩn xác. Nếu như phản ứng cùng tốc độ của Vương sư đệ còn kém đến quá xa do với Cảnh Lâm tướng quân, thì có khả năng không kịp nổ súng đã bị Cảnh Lâm tướng quân sử dụng kiếm giết chết rồi. Chỉ là các ngươi cũng không cần phải lo lắng. Cảnh Lâm tướng quân sẽ khống chế được kiếm của ông ấy, sẽ không để phạm tới Vương sư đệ!"
Chu Điệp nghe vậy không nhịn được lại hỏi: "Vạn nhất Cảnh Lâm tướng quân không thể khống chế được kiếm của ông ấy, làm bị thương Vương Chí Đạo thì làm sao bây giờ?"
Trần Chân bật cười nói: "Như vậy ông ấy sẽ không phải là 'Kiếm tiên" Lý Cảnh Lâm nữa!"
"Cảnh Lâm thúc, Vương huynh đệ, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Lại nghe Tôn Đại Chu hỏi lớn lên.
Thấy Lý Cảnh Lâm cùng Vương Chí Đạo đều gật đầu, Tôn Đại Chu chậm rãi giơ tay phải lên hô lớn: "Chuẩn bị, bắt đầu!"
o0o
Ngay khi lời Tôn Đại Chu nói vừa dứt, tay phải Vương Chí Đạo đã rút phăng khẩu pạc-hoọc ra, nhưng là hắn còn chưa có kịp ngắm vào, đã chứng kiến Lý Cảnh Lâm đã xuất hiện ở trước người hắn chỉ cách ba bước khoảng cách. Đồng thời hàn quang chợt lóe, một đạo kiếm quang như tia chớp bắn thẳng tới cổ tay cầm súng của hắn!
Vương Chí Đạo ngón tay vừa mới bóp vào được có nửa cò súng, cổ tay đã đau nhói, khẩu pạc-hoọc rời tay bay ra. Sau khi rơi xuống sàn tàu, cần cơ bẩm đã bị vặn bung vừa vặn đánh vào trên boong tàu, "đoàng" một tiếng súng vang lên, may là nòng súng hướng lên trời, cũng không có làm bị thương đến ai.
Vương Chí Đạo cảm thấy khiếp sợ, liền chắp tay đối Lý Cảnh Lâm, tâm phục khẩu phục nói: "Cảnh Lâm tướng quân kiếm thật là nhanh, từ khi ta đi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên có người có thể tại khoảng cách mười bước đem súng trong tay ta đánh bay. Cảnh Lâm tướng quân, danh hiệu 'Kiếm tiên' quả nhiên không hổ thẹn, ta thua rồi!"
"Không, là ta thua, súng này đã nổ rồi" Lý Cảnh Lâm thần sắc nghiêm túc nói.
Vương Chí Đạo cười nói: "Nhưng súng này không phải là do ta bắn, nó là do tự thân đụng vào trên boong tàu mà khai hỏa thôi!"
"Không đúng, ngươi đã bóp được một nửa cò súng rồi!" Lý Cảnh Lâm lắc đầu nói: "Ngươi biết không? Trước kia ta cùng với bộ hạ của ta ít nhất đã chơi trò chơi này tới hơn trăm lần, nhưng là chúng ta lựa chọn khoảng cách đều là ba mươi bước. Mỗi một lần ta đều có thể ngăn cản bọn họ trước khi bọn họ rút được súng lục ra. Người dùng súng nhanh nhất trong đám bộ hạ của ta, cũng chỉ gần như là giơ được súng lên mà thôi, ngay cả ngắm bắn cũng còn chưa hoàn thành. Nhưng là bây giờ giữa ta và ngươi chỉ có mười bước khoảng cách. Ngươi chẳng những đã đem nòng súng ngắm ngay vào ta, còn có thể bóp xuống được một nửa cò súng. Nếu như khoảng cách của chúng ta trong lúc đó chỉ cần thêm một bước nữa, thì tin tưởng ngươi nhất định có thể nổ súng đánh trúng ta ngay trước khi kiếm của ta đánh trúng ngươi. Cho nên mới nói là ngươi thắng rồi. Nếu như nói ta là 'Kiếm tiên', ngươi chính là nhận danh hiệu 'Súng thần' cũng không hề hổ thẹn!"
"Trận đấu của chúng ta là lấy khoảng cách mười bước, cũng không phải là mười một bước, cho nên vẫn là ta thua." Vương Chí Đạo cười nói: "Chỉ có điều là ta còn muốn đa tạ Cảnh Lâm tướng quân ban cho ta danh hiệu 'Súng thần', điều này làm cho lòng hư vinh của ta cũng có một chút thỏa mãn!"
Lý Cảnh Lâm nghe vậy cười to nói: "Hay, tiểu tử ngươi thật sự rất đúng với khẩu vị của ta! Cố gắng lên một chút, tin tưởng không cần lâu nữa, một tay 'Súng thần' của ngươi cũng sẽ nổi danh như một tay 'Kiếm tiên' của ta đây!"
"Đa tạ Cảnh Lâm tướng quân, ta sẽ không để cho ông thất vọng!"
Vương Chí Đạo vừa nói vừa đi qua khom lưng nhặt lên cây súng pạc-hoọc của mình. Nhưng ngay vào lúc hắn đứng thẳng lên, nhìn thấy ánh nắng mặt trời, đột nhiên cảm thấy có gì đó không hề thích hợp. Hắn lập tức nhắm mắt lại cảm ứng trong chốc lát, sau đó mở mắt nói: "Các vị, ta phát hiện chiếc tàu này có chút không thích hợp!"
Đám người Tôn Đại Chu nghe vậy sắc mặt đều thay đổi, Tôn Đại Chu vội hỏi: "Ngươi phát hiện ra cái gì?"
Vương Chí Đạo chỉ chỉ mặt trời, nói: "Đã chạy hơn ba giờ rồi, theo lý thì con tàu này đã phải chạy ra biển Bột Hải, theo phương vị mặt trời thì lẽ ra nó phải chạy xuống phương Nam, nhưng nó tại sao lại một mực chạy về hướng Đông? Nếu chạy theo phương hướng này thì không có khả năng tới Thượng Hải!"
Mọi người nghe vậy ngẩn người. Tôn Đại Chu cau mày nói: "Chiếc tàu này là do người của Đoạn Tổng lý tìm đến, không có khả năng có chuyện đâu! Có thể là lộ tuyến của con tàu này đi Thượng Hải không giống như trong tưởng tượng của ngươi thì sao?"
"Không đúng!" Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Ta đã vài lần ngồi trên tàu biển, lộ tuyến tàu chạy này ta cũng đã ngồi qua. Hơn nữa ta đối với phương hướng cảm giác luôn luôn rất nhạy cảm, đi qua một lần thì sẽ không quên. Ta có thể khẳng định, phương hướng hành hải của chiếc tàu này, tuyệt đối không phải là đi Thượng Hải?"
"Như vậy thì có thể chạy đi chỗ nào đây?" Tôn Đại Chu hỏi.
"Nhật Bản!" Vương Chí Đạo khẳng định hồi đáp.
"Đi Nhật Bản?" Tôn Đại Chu ngẩn người, liếc mắt nhìn Trần Chân cùng Lý Cảnh Lâm một cái, lắc đầu nói với Vương Chí Đạo: "Nói không hợp lý, nếu như chiếc tàu này là bị người của Viên qua tử khống chế được rồi, như vậy hắn đem chúng ta tới Nhật Bổn đi làm cái gì đây? Tôn tiên sinh tại Nhật Bản chính là có không ít bằng hữu, tiên sinh đi đến được Nhật Bản thì tuyệt đối sẽ an toàn hơn nhiều so với ở lại tại Trung Quốc."
Vương Chí Đạo cau mày nói: "Có lẽ chiếc tàu này không phải là đã bị người của Viên qua tử khống chế, có thể là địch nhân khác. Về phần mục đích? Chúng ta đi lên buồng lái hỏi qua thuyền trưởng là sẽ biết ngay!"
Trần Chân đề nghị nói: "Vương sư đệ, ta với ngươi cùng đi lên buồng lái tìm thuyền trưởng. Tôn huynh, Cảnh Lâm tướng quân, các ngươi ở tại chỗ này bảo vệ Tôn tiên sinh đi"
"Chúng ta đây thì sao?" Nhưng là Ô Tâm Lan lại đặt câu hỏi.
"Lưu ở chỗ này!" Vương Chí Đạo lờ mờ trả lời lại một câu, lập tức cùng Trần Chân cùng nhau xuống khỏi boong tàu, hướng về buồng lái ở phía mũi tàu chạy đi.
Ngay khi chạy qua khoang hàng hóa trên tày, Vương Chí Đạo đột nhiên trong lòng vừa động, cước bộ dừng lại, hỏi: "Ngũ sư huynh, huynh có ngửi thấy gì không?"
Trần Chân nháy nháy mũi một chút, gật đầu nói: "Chỗ này có mùi máu tươi!"
"Bên trong có thể có tử thi, chúng ta vào xem!"
Vương Chí Đạo vừa nói vừa cẩn cẩn dực dực đem cánh cửa khoang chứa hàng hé ra một khe nhỏ, mùi máu tươi nhất thời càng thêm đậm đặc hơn, hình như bên trong là một dạng địa ngục huyết trì.
Trần Chân cẩn thận nghe ngóng một chút, nói: "Bên trong cũng không có người sống. Mở hẳn cánh cửa ra đi!"
Vương Chí Đạo nghe vậy đem cánh cửa hoàn toàn mở ra, tình huống đập vào trong tầm mắt làm bọn hắn đều thấy kinh hãi, chỉ thấy bên trong nằm ít nhất tám khối thi thể nam nhân, mỗi người đều bị cắt toang cổ họng, máu tươi chảy trên mặt đất đã bắt đầu khô lại. Nhưng kỳ quái chính là, tám khối thi thể nam nhân này trên người lại chỉ mặc độc một chiếc quần lót.
Vương Chí Đạo đi đến nhìn xem một chút diện mạo ám khối thi thể nam nhân này, quay lại nói với Trần Chân "Bọn họ chính là các thuyền viên trên tàu Truy phong hào này. Lúc trước khi Đoàn Gia Thường đưa chúng ta lên tàu, ta đã nhớ kỹ bộ dáng của bọn họ rồi."
Trần Chân biến sắc nói: "Nói như vậy, ít nhất là có tám người đã giết chết đám thuyền viên này, sau đó giả mạo bọn họ để khống chế chiếc tàu này rồi!"
"Đúng vậy, đám sát thủ này chắc là đã sớm trốn ở trong khoang chứa hàng này rồi. Lấy tình trạng máu chảy đã khô lại của mấy thuyền viên này mà xem, bọn kia hẳn là khoảng hai giờ trước mới bắt đầu hành động. Việc này cùng Đoàn Gia Thường không có quan hệ, hắn nếu muốn an bài sát thủ đối phó chúng ta, đã có thể trực tiếp để cho sát thủ giả mạo làm thuyền viên, không có lý do gì phải để cho sát thủ trốn ở trong khoang hàng hóa, sau đó khi ra biển mới giết chết thuyền viên để giả mạo thành bọn họ. Hơn nữa, Đoạn Kỳ Thuỵ hiện nay cũng không có bất cứ lý do gì để đối phó chúng ta." Vương Chí Đạo phân tích nói.
"Theo lời ngươi nói như thế, vậy thì đám sát thủ này là như thế nào mà biết chúng ta sẽ lên trên chiếc tàu này?" Trần Chân hỏi.
"Vấn đề này chính là lúc ta mới lên xe lửa đã sớm hoài nghi. Nhưng là sau khi đến kinh thành chúng ta lại liên tục gặp hết chuyện này đến chuyện khác, vẫn không có tìm được cơ hội giải quyết." Vương Chí Đạo thần sắc nghiêm túc nói với Trần Chân: "Trong chúng ta chắc chắn có nội gian!"
Trần Chân ngẩn người, gật đầu nói: "Chúng ta bắt đầu từ khi lên xe lửa, sát thủ đã một mực đi theo được chúng ta, hình như là địch nhân đối mỗi một hành động của chúng ta đều được chỉ điểm rõ ràng. Việc này đích xác chỉ có là do nội gian mới có thể giải thích thông suốt được. Nhưng vấn đề là, nội gian sẽ là người nào đây?"
Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút, nói: "Sát thủ là bắt đầu đi theo từ nhà ga xe lửa Thượng Hải, cho nên nội gian không có khả năng là người ở Bắc Kinh, hẳn là người trong số bắt đầu đi theo Tôn tiên sinh ngay từ Thượng Hải, Lưu Bách Xuyên tiền bối cùng Lý Cảnh Lâm tướng quân hiển nhiên được bài trừ rồi. Lúc trước ta hoài nghi là Lương thị huynh đệ, nhưng là bọn hắn lần này lại không cùng đi theo đến đây, cũng không biết chúng ta muốn lên chiếc tàu này, cho nên bọn họ cũng có thể bài trừ. Ta tin tưởng cũng không có khả năng là huynh cùng ta. Như vậy chỉ còn lại có Tôn Đại Chu, Ô sư tỷ cùng Chu Điệp là ba người có hiềm nghi."
Trần Chân nói: "Tôn Đại Chu đối với Đồng Minh hội rất trung thành, lại còn là con trai Tôn Lộc Đường lão tiên sinh; mà Tâm Lan từ nhỏ đã lớn lên ở trong Tinh Võ Môn, hai người bọn họ hiển nhiên không có khả năng là nội gian, như vậy nội gian chỉ có thể là Chu Điệp. Nàng dù sao cũng là một diễn viên điện ảnh, lại vốn chính là một sát thủ, cũng không phải là không có khả năng lừa gạt chúng ta!"
"Không, Chu Điệp không có khả năng là nội gian!" Vương Chí Đạo phân tích nói: "Sát thủ có thể đuổi theo chiếc tàu này, nhất định là trong khoảng thời gian chúng ta từ Bắc Kinh đến bến tàu Thiên Tân lên chiếc tàu này mới có thể truyền đi tin tức. Bởi vì chúng ta cũng chỉ đến lúc ở bến tàu mới biết được là sẽ lên chiếc tàu nào. Nhưng là trong khoảng thời gian này, Chu Điệp vẫn là một mực nằm trong hôn mê, mãi đến khi bị đưa lên thuyền ta mới cứu nàng tỉnh lại, cho nên nàng không có khả năng thông tri cho sát thủ từ trước đó mà."
Trần Chân ngẩn người, hỏi: "Không phải nàng, chẳng lẽ là Tâm Lan cùng Tôn Đại Chu hay sao, điều này càng không thể nào!"
"Nội gian đều đồng dạng như nhau chính là người ít bị hoài nghi nhất!" Vương Chí Đạo đột nhiên lại hỏi: "Tôn Đại Chu không phải vẫn mang theo máy điện báo mini bên người hay sao?"
"Như vậy thì thế nào?"
"Như vậy thì chính là công cụ truyền tin tức thật tốt đó. Nếu như mà nội gian là Chu Điệp bọn họ, thì bọn họ có thể dùng phương pháp gì để báo tin cho sát thủ đến?" Vương Chí Đạo lẩm bẩm một mình.
Trần Chân thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo kinh ngạc hỏi: "Ngươi hoài nghi nội gian là Tôn Đại Chu? Vương sư đệ, ngươi nhất định là lầm rồi!"
Vương Chí Đạo cau mày nói: "Ta cũng biết được chính mình đã lầm rồi, Tôn Đại Chu đích thật là mặc kệ từ phương diện nào mà xem đến, cũng không có khả năng là nội gian. Như vậy đi, Ngũ sư huynh, vấn đề nội gian chúng ta từ từ lo lắng sau, trước hết chúng ta đi đến buồng lái, để xem sát thủ rốt cuộc là bọn người bên nào?"
Cẩn thận đóng chặt cánh cửa của khoang hàng hóa lại, Vương Chí Đạo cùng Trần Chân lại hướng buồng lái nhẹ nhàng chạy đi.
Khi đến một cái hành lang gần buồng lái, Vương Chí Đạo cùng Trần Chân đột nhiên nghe được tiếng ngươi, vội vàng ẩn nấp xuống.
Chỉ nghe một thanh âm nam giới quen thuộc nói: "Nhị tiểu thư, chúng ta tại sao lại cần phải đem Vương Chí Đạo bọn họ đưa đi Nhật Bản vây? Sơn Khẩu tiên sinh đã hạ nghiêm lệnh muốn cho chúng ta phải giết chết hết bọn họ ở trên biển!"
Lời nói chính là tiếng Nhật Bản, thật bất ngờ lại chính là giọng của Thuyền Việt Hoành Sơn!
Vương Chí Đạo cùng Trần Chân hai mặt nhìn nhau. Đám sát thủ này thế mà lại là người của Sơn Khẩu Dụ Nhân phái tới, việc này làm bọn hắn nghĩ không ra. Chỉ không biết Nhị tiểu thư trong miệng Thuyền Việt Hoành Sơn là ai?
Chỉ nghe một giọng nữ rất êm tai nói: "Thuyền Việt thúc thúc, ngươi không nên lo lắng rằng phụ thân ta sẽ trách cứ. Ta chính là tiếp nhận mệnh lênh của Điền Trung bộ trưởng, hắn yêu cầu chúng ta lưu lại người sống, đem đám người Vương Chí Đạo đưa đến Nhật Bản, bởi vì bọn họ đối với Nhật Bản chúng ta rất có giá trị lợi dụng."
Tiếng bước chân đã đi tới, Vương Chí Đạo cẩn thận thò đầu nhìn ra, vừa lúc thấy được Thuyền Việt Hoành Sơn cùng một nữ tử Nhật Bản mặc kimono màu trắng. Vừa nhìn thấy hắn không khỏi thất kinh, vì nữ tử Nhật Bản mặc kimono màu trắng kia thế mà lại rõ ràng là Sơn Khẩu Tuyết Tử, người yêu của Trần Chân!
Đã thấy Trần Chân cũng nhìn thấy nữ tử mặc kimono kia, cũng là trên mặt biến sắc, bất quá rất nhanh lại trấn tĩnh xuống được, nói khẽ với Vương Chí Đạo: "Nàng không phải Tuyết Tử, nàng là em gái song sinh của Tuyết Tử, Sơn Khẩu Ngọc Tử!"