Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi thức dậy khi tia nắng đầu tiên lọt qua cửa sổ, nhẹ nhàng đến mức nín thở, để không làm Beatriz thức giấc. Cô nằm hơi nghiêng, chiếc khăn mỏng quấn quanh chân, mớ tóc dài đen nhánh trải ra trên chiếc gối trắng. Mắt cô nhắm, miệng cô hơi cong lên trong nụ cười bí ẩn khi ngủ.
Tôi nhìn xuống cặp vú khoẻ mạnh của cô và thấy mờ nhạt những tuyến sữa chạy đến hai núm, rồi đưa mắt theo đường cong của eo nhỏ phía trên mông, tới khu rừng êm ái và ẩm ướt, xuống tới cặp đùi thon, dài và khoẻ mạnh.
"Em có đẹp không?" cô nhẹ nhàng hỏi.
Tôi gật đầu. "Rất đẹp".
Cô từ từ nhắm mắt lại. "Em..Em có được không?"
"Em tuyệt vời" tôi đáp dịu dàng.
"Thoạt tiên, em sợ" cô thì thầm. "Không phải sợ cho em, mà là cho anh. Rất nhiều chuyện có thể sai trật. Em đã nghe những chuyện ấy. Đau như thế nào, rồi một cô gái có thể làm hỏng bét mọi thứ với chồng ra sao. Em muốn hoàn hảo cho anh. Em muốn mọi thứ đều ổn thoả".
"Mọi thứ đều rất tốt đẹp".
Beatriz nhìn sâu vào mắt tôi. "Anh nói thật không? Đêm qua anh nói gì ấy nhỉ?" Cô dừng lại một lát rồi vội tiếp. "Không, anh không phải trả lời. Em không công bằng. Em không muốn anh phải nói dối em".
"Anh vốn không mấy khi trả lời những câu hỏi riêng tư ấy". Tôi cười. "Nhưng anh thích trả lời câu hỏi của em". Cô nhìn tôi, mắt thao láo. "Là điều đêm qua anh nói với em. Anh yêu em".
Beatriz nở nụ cười. "Em yêu anh" cô nói, đưa tay ra nắm lấy tôi, mắt vẫn nhắm, cô cúi xuống, hôn tôi.
Rồi cô mở mắt, nhìn lên tôi, môi cô vẫn dán chặt trên tôi. "Đẹp quá" cô thì thầm "mạnh mẽ quá. Em mơ thấy nó cứ mãi mãi như thế này".
Tôi phá lên cười. Nhưng tôi thà tự tử còn hơn phá cái ảo ảnh ấy của cô.
"Rồi" tôi nói, đặt cây hoa xuống, nện đất xung quanh rồi đứng lên nhìn Beatriz.
Cô tựa vào hàng rào, rồi đến hôn tôi. "Lần sau em sẽ giúp. Lần này anh phải tự làm, và em hiểu rồi".
"Lẽ ra anh phải làm từ lâu rồi".
"anh làm thế nào được, anh có ở nhà đâu". Cô bước đến, quỳ bên mộ chị tôi. "Trẻ quá" cô nhẹ nhàng nói. "mới mười ba. Chị ấy chết như thế nào?"
"bọn cướp từ trên núi xuống" tôi nghiến răng nói. "Chúng giết chị, mẹ anh và La Perla, bà bếp".
"Cha anh không ở đây à?"
"Thời đó có một ngôi làng cách đây khoảng mươi dặm. Cha anh đang ở đấy".
"Còn anh?"
"Anh trốn trong hầm rượu, đàng sau chiếc hòm mà chị anh ấn anh vào đấy".
"Rồi anh thấy…"
"Tất cả. Mà chẳng làm được gì…Khi bị chúng phát hiện, anh chạy ra đường. May mà đúng lúc cha anh đang về trang trại với tướng quân cùng binh lính của ông ta".
"Tướng quân?"
Tôi gật đầu. "Tổng Thống. Nhưng đấy là thời xa xưa, rất lâu sau ông mới chiếm cả đất nước".
Beatriz đứng lên và tôi thấy những giọt nước mắt trong mắt cô. "Tội nghiệp Dax" cô thì thầm "khi đó anh thật là một cậu bé tội nghiệp".
"Ở một bình diện nào đó thì cũng không đến nỗi tồi tệ như thế" tôi nói. "Anh quá bé để hiểu được điều gì đã xảy ra. Nhưng cha anh thì không, và sau đó, ông không bao giờ như xưa được nữa. Ôi, vậy mà ông vẫn tiếp tục sống. Làm việc. Và chăm sóc anh. Nhưng một cái gì đó đã biến khỏi cuộc đời ông".
Beatriz đặt nhẹ môi cô lên môi tôi, và tôi thấy vị mặn của nước mắt cô. "Một ngày nào đó" cô thì thầm "ngôi nhà này sẽ lại sống động với tiếng trẻ con chơi đùa. Các con anh. Và khi đó thì ký ức sẽ đỡ đắng cay hơn".
Tiếng chân tiến đến phía sau. Tôi quay lại và thấy Mèo Bự.
"Đã quá một giờ rồi" anh nói "mà Martínez vẫn chưa về".
"Có gì đó giữ ông lại. Chúng ta có đồ ăn trưa không?"
"Có, nếu không ngán ăn lại mấy món đã dọn cho bữa sáng".
Beatriz và tôi cùng cười. "Không hề gì. Chúng tôi thích bánh ngô và đậu".
Tôi thu dọn cuốc xẻng, vác lên vai. "Em mang khẩu súng được không?"
"Vâng" cô cầm khẩu súng lên, nòng chĩa về phía mình.
"Không phải thế" tôi xoay lại khẩu súng trong tay cô. "Bao giờ cũng chĩa nòng súng ra phía khác, và chúc xuống".
"Em không thích súng ống. Em không bao giờ thích cả". Beatriz nhìn tôi. "Em không hiểu sao anh lại cần một khẩu ở đây. Cách đây cả mấy dặm cũng chẳng có ai".
"Em có thấy đám cỏ cao kia không?" tôi chỉ tay. Beatriz gật đầu. "Một trăm người có thể ở đấy, và em sẽ không bao giờ thấy được họ, cho đến khi họ tóm được em".
"Nếu họ có thật, thì tấn công mình họ được cái gì?"
"Thế họ được cái gì khi tấn công mẹ, chị, và cả bà đầu bếp của anh?" Tôi lạnh lùng hỏi. Beatriz không trả lời. Tôi nói tiếp, giọng mỗi lúc cao hơn. "Họ chỉ cần có súng. Súng đạn cho họ cảm giác về quyền lực, và từng ngày, họ ưng kiếm nhiều hơn".
"Một số trong họ phải có súng để tự vệ".
"Chống lại cái gì, ai?"
"Chống lại bọn lính khủng bố của chính phủ" cô bướng bỉnh đáp.
"Em không hiểu về lính tráng như anh đâu. Anh chưa hề gặp một ai trong họ thực sự muốn đánh nhau. Họ hạnh phúc ở trong đồn trú và mong không bao giờ phải ra trận để bị giết cả".
Chúng tôi đã vào nhà, tôi đặt dụng cụ xuống, đỡ khẩu súng từ tay cô. "Không, lý do duy nhất mà con người cần súng đạn là chỉ để làm chiến tranh. Nếu ngăn chặn được súng đạn thì chúng ta sẽ ngăn chặn được cuộc đổ máu sắp tới. Chắc chắn thế. Và phải đừng để quá trễ".
Mèo Bự đang đợi chúng tôi trên hành lang. Anh lặng thinh cho đến khi Beatriz đi vào rửa ráy, rồi ra hiệu cho tôi.
"Xem đi" anh đưa tôi chiếc ống nhòm, chỉ về phía túp lều của Martínez.
Tôi đưa ống nhòm lên, quét cả đường chân trời. "Tôi không thấy gì cả".
"Ở trên trời, ngay trên chỗ nóc nhà ấy".
Tôi nhìn lại và thấy. Ba con đại bàng ủê oải lượn vòng theo luồng khí. "Sao?" tôi hỏi. "Có thể co; một con vật chết ngoài cánh đồng. Anh bắt đầu giống một bà già rồi đấy".
"Tôi không thích thứ này" Mèo Bự khăng khăng.
Tôi đã biết anh đủ lâu để tin vào trực giác của anh. Trên nhiều bình diện, anh như một con thú ở rừng sâu, có thể ngửi thấy hiểm nguy trước khi nó đến.
"Thôi được" cuối cùng tôi nói "ăn trưa xong, chúng ta đến đấy, được không?"
Anh nhìn tôi với biểu hiện thách đố giễu cợt như mỗi khi tôi chuyển từ một từ tiếng Anh sang tiếng Tây Ban Nha. Cuối cùng anh gật đầu. "Được thôi".
"Em không muốn rời nơi đây" Beatriz thì thầm khi chúng tôi nhìn Mèo Bự chất đồ lên xe. "Ở đây thật cô tịch, thật đẹp". Cô chợt ngả đầu vào ngực tôi. "Hứa với em là chúng mình sẽ trở lại đây đi, Dax".
"Chúng mình sẽ trở lại".
Nhưng đấy là trước khi chúng tôi đến nhà Martínez và phát hiện ra điều mà chúng tôi đã phát hiện. Giờ thì cô đang run rẩy bên tôi khi chiếc xe lao đi trong đêm về thành phố. Tôi không biết cô có còn nghĩ đến việc trở lại trang trại nữa không.
Tôi liếc nhìn. Cô ngồi rúm lại, quấn chặt trong tấm chăn để tránh cái buốt giá của đêm khuya, mắt chằm chằm nhìn ra phía trước. Tôi không hiểu cô đang nghĩ gì, đang cảm nhận điều gì. Và trên hết mọi thứ, tôi không hiểu cô có lấy làm tiếc vì đã đến với tôi không. Beatriz thật đã có một ngày mệt mỏi.
Đã bốn giờ sáng khi tôi dừng xe trước nhà cô. Tôi tiễn cô đến cổng trước.
Cô quay sang tôi. "Anh sẽ cẩn thận chứ?"
Tôi gật đầu. Tôi hiểu cô muốn nói thêm gì đó, nhưng lại ngại. "Đừng lo. Anh quá yêu em để không thể lơ là được".
Bỗng cô ôm chầm lấy tôi và oà khóc. "Dax, Dax!" cô nấc lên. "Chẳng có gì có ý nghĩa nữa. Em không biết nghĩ thế nào".
"Em đã làm đúng. Phải ngăn chặn súng đạn lại. Và chẳng ai cần phải biết cả".
Beatriz lau nước mắt. "Em tin anh. Có lẽ vì em là đàn bà, vì em yêu anh. Nhưng em tin anh".
Tôi hôn cô. "Em vào ngủ đi" tôi nhẹ nhàng nói.
Cô gật đầu. "Dax, em quên không cảm ơn anh".
"Vì cái gì?"
"Vì chú em. Ông kể cho em về anh đã làm gì".
"Chú em là một thằng ngu" tôi cộc cằn nói. "Ông ta có thể đã giết em. Và ông ta phải biết rằng ông ta có thể bị bắt chứ".
"anh không hiểu đâu. Ông thờ phụng cha em, và vì cha em không ở đây, ông cho rằng ông phải bảo vệ em". Beatriz nở một nụ cười và tôi thấy nhẹ nhõm khi cô nói "Mà thực ra thì toàn là em phải bảo vệ chú ấy cả".
"Thôi, đừng để ông ấy dính vào chuyện rắc rối gì nữa".
Cô cầm cánh tay tôi. "Ân xá? Lần này không phải là một trò xạo chứ?"
"Không phải là một trò xạo".
Beatriz nhìn vào mắt tôi, rồi kiễng lên hôn tôi. "Tạm biệt".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu