There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Quai Quai Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 377
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 681 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:33:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Cưỡng Ép Ở Phòng Tắm
ấy ngày kế tiếp, mặc dù Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm cố duy trì vẻ ngoài hài hòa, nhưng dù cho Hạ Tử Du che đậy hoàn mỹ thế nào, trong một số chuyện, cô vẫn không thể khống chế chính mình.
Như thể đêm nay, Đàm Dịch Khiêm vừa về đến nhà, Hạ Tử Du đã cố gắng tìm mọi lý do để không chung giường chung gối với anh.
Đàm Dịch Khiêm vừa bước vào phòng, sau khi tắm rửa xong, Hạ Tử Du vốn đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nói vô cùng tự nhiên: “Ah, anh đã về rồi… Có lẽ Liễu Nhiên vẫn chưa quen với việc không có em bên cạnh. Người giúp việc nói nửa đêm nó thường tỉnh giấc khóc muốn tìm em. Nên tối nay em qua đó ngủ cùng con.”
Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, nới lỏng cavat trên cổ, lẳng lặng đi vào phòng ngủ.
Hạ Tử Du không thấy Đàm Dịch Khiêm trả lời, cho là anh đã đồng ý. Cô len lén thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó bước ra khỏi phòng.
Vậy mà, ngay khi Hạ Tử Du vừa bước khỏi phòng, giọng nói lãnh khốc của Đàm Dịch Khiêm lại vang lên từ sau lưng cô: “Đây là lần thứ tư em lấy con ra làm lý do rồi. Em nói cho anh biết, tối mai em lại nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt ở chung phòng với anh đây?”
Đột nhiên nghe giọng nói lạnh nhạt của Đàm Dịch Khiêm, sống lưng Hạ Tử Du cứng ngắc lạnh buốt.
Đàm Dịch Khiêm đi tới trước tủ rượu rót cho mình một ly rượu đỏ, lạnh lùng nhấp một ngụm.
Hạ Tử Du chậm rãi xoay người, lo sợ không yên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh.
Mặc dù anh vẫn luôn là người đàn ông hỉ nộ vô thường, nhưng lúc này, cô vẫn có thể thấy tia lửa giận bị kiềm nén trên khuôn mặt điển trai không chút biểu tình của anh.
Ý thức được mình có thể đã chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, bước nhẹ tới bên cạnh anh.
Nhìn anh, Hạ Tử Du nhẹ giọng kêu lên: “Dịch Khiêm…”
Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng yên không nhúc nhích, hiển nhiên là anh không vui.
Hạ Tử Du nhìn dáng vẻ im lặng của Đàm Dịch Khiêm, do dự một chút, sau đó bước tới ôm anh thật chặt từ sau lưng: “Xin lỗi…”
Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hạ Tử Du áp sát mặt mình vào lưng anh. Cô khẽ thốt lên: “Không phải em đang cố ý trốn tránh anh. Mấy ngày nay thật sự là Liễu Nhiên không quen..”
Giờ khắc này, Đàm Dịch Khiêm đột nhiên đặt ly rượu xuống, kéo Hạ Tử Du vào trong ngực mình.
Không hề báo trước, Đàm Dịch Khiêm ghì chặt Hạ Tử Du trong tay, hôn mãnh liệt.
Cô chưa kịp phản ứng, mùi rượu thoang thoảng từ trong miệng anh đã hòa quyện với hơi thở của cô. Đôi môi cô đã bị anh chiếm lấy.
Anh hôn nồng nhiệt, không cho cô cơ hội kháng cự, cố gắng cạy hàm răng cô ra.
Đã lâu như vậy rồi, mặc dù đã trải qua không ít những động tác ngày càng thêm thân mật, nhưng cô vẫn không học được cách kháng cự lại anh …
Trái tim cô đập điên cuồng như đánh trống, mặc cho Đàm Dịch Khiêm ôm chặt thân thể nóng bỏng của cô, mặc cho anh chiếm cứ môi miệng cô như cuồng phong bạo vũ. Ngay cả lưỡi của cô anh cũng không bỏ qua, dùng cách thức cô không thể tưởng tượng được liên tục dây dưa. Dần dần cô ý thức được mình không hề cảm thấy khó chịu, hai tay cô bắt đầu từ từ quấn lấy lưng anh. Cô vụng về mà nhiệt tình đáp lại anh, học theo cách thức của anh, nhấm nháp đôi môi ướt mềm của anh.
Cô nhiệt tình đáp lại anh, thật ra trong lòng đang suy nghĩ những ngày sau phải thể hiện vẻ tự nhiên trước mặt anh như thế nào.
Có lẽ là biểu hiện của cô làm anh hài lòng, cuối cùng anh cũng buông lỏng đôi môi đỏ mọng ướt át đã sưng tấy của cô ra.
Sau nụ hôn nóng bỏng, cô không thể ổn định hô hấp, ngực cô phập phồng kịch liệt, nội tâm cũng đang thấp thỏm xem anh sẽ có phản ứng tiếp theo thế nào.
Bỗng dưng, anh đóng chặt cửa phòng.
“Uỳnh!” một tiếng, cô đã dự cảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Thân thể cô trở nên căng thẳng, hai bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh vì khẩn trương.
Anh bỗng đi tới trước mặt bồng cô lên.
“A!”. Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, cô không nhịn được hét lên một tiếng.
Anh ôm cô đi vào phòng tắm, sau khi buông cô xuống liền mở vòi nước lạnh, mặc cho nước lạnh xối thẳng lên người anh và cô.
Đột nhiên bị nước lạnh bao phủ, cô cố gắng tránh người ra: “Anh làm gì vậy?”
Đàm Dịch Khiêm nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người, cánh tay lại vòng tới ôm chặt lấy cô. Anh lột sạch bộ đồ ngủ bằng tơ đã ướt đẫm của cô, cúi xuống độc đoán nói: “Anh muốn em ở đây!”
Hạ Tử Du cố vùng vẫy thật mạnh: “Không được! Không nên ở đây…!”
Cô sợ hãi cảm giác bị anh chiếm đoạt trong phòng tắm. Như vậy sẽ khiến cô cảm thấy như thể không bao giờ trốn thoát khỏi bàn tay của anh.
Anh cởi bỏ áo ngủ của cô ra phía sau, lộ dây áo lót, ngữ điệu bá đạo và ngang ngược, "Em là vợ của anh, anh có quyền làm như vậy."
Cô kinh ngạc, bởi vì chưa từng nhìn thấy anh mất tỉnh táo như thế, "Anh điên rồi!"
Anh cười lạnh như thể mang theo đau thương, "Đúng, tôi điên rồi, điên rồi mới có thể kết hôn với em!!"
Hai người cứ đứng ở dưới vòi hoa sen như vậy, mặc cho nước lạnh điên cuồng trút xuống, trong lúc đó lời lẽ vẫn luôn tràn đầy mùi thuốc súng.
Cô cố gắng kéo lại lý trí của anh, "Có gì không thể nói rõ ràng sao?"
Anh híp mắt, lạnh giọng nói, "Tôi vẫn luôn đợi em nói rõ ràng với tôi."
Cô khó hiểu nhìn anh. Cô hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Ngay sau đó, anh lại chiếm lấy môi cô, không mang theo chút thương tiếc, chút tình cảm nào.
"Sao anh lại như vậy....." Môi của cô bị anh chiếm đoạt đau đớn, tất cả lời lẽ muốn nói đều bị anh nuốt lấy.
"Câm miệng!"
Đầu lưỡi trơn trượt cường ngạnh cậy mở hàm răng khép chặt của cô ra,đưa chiếc lưỡi mềm mại vào quấn quít trong miệng cô. Anh chọn lựa phương pháp nguyên thủy nhất để che miệng cô lại, để cho cô không thể mở miệng nói ra bất kỳ lời nào nữa.
Cô cô sức đẩy anh ra, tức giận nói, "Anh có thể tôn trọng em hay không?"
Đôi mắt đen u ám của Đàm Dịch Khiêm càng híp chặt lại, trầm giọng nói, "Cái gì gọi là tôn trọng? Em tiếp cận tôi có mục đích. Như vậy vẫn gọi là tôn trọng sao?"
Lời nói của anh làm cô kinh hãi.
Anh cười lạnh thốt ra, "Tôi vẫn cho rằng tôi có thể khống chế được rất nhiều việc, duy chỉ có em, Hạ Tử Du......" Khi kêu tên cô, anh gần nhưng hiến răng nghiến lợi.
"Dịch Khiêm......" Cô luống cuống nhìn anh.
Bàn tay vô tình bóp mạnh ngực trái đầy đặn của cô, anh cẩn thận quan sát biểu tình của cô.
Cô chịu đựng từng cơn đau truyền đếntừ ngực trái, hoàn toàn bị vây trong trạng thái hoang mang sợ hãi. Trời mới biết, lúc này, từ đáy lòng cô thực sự sợ hãi vẻ mặt tức giận của anh đến mức nào, như thể muốn đem cô ăn sống nuốt tươi.
"Hạ Tử Du...... Em...... Em nói cho tôi biết, em cứ hận tôi như vậy sao?" Chiếc cằm như được điêu khắc của Đàm Dịch Khiêm nâng lên, nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Tử Du lúc này đang lờ mờ không biết gì, anh bóp chặt cằm cô nâng lên, ép cô nhìn anh, "Thật sự cứ hận tôi như vậy sao?"
“Anh có thể buông tôi ra trước được không?" Mỗi một động tác của anh đều làm cô cảm thấy đau, cô nhìn anh cầu xin.
Mắt Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn thẳng khuôn mặt nhếch nhác bị nước lạnh thấm ướt của cô, nói lời sâu xa, "Đường là em tự chọn, tôi đã cho em cơ hội rời đi....." Anh tưởng rằng, quá khứ cứ chấm dứt như vậy, thì ra không phải......
Ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm làm cho đáy lòng cô lạnh băng, Hạ Tử Du cố gắng giữ tỉnh táo giải thích, "Em chưa nói muốn rời khỏi anh..... Dịch Khiêm, chúng ta cũng đã kết hôn......"
Đàm Dịch Khiêm nhìn gương mặt dối trá của cô, chợt cười lạnh ra tiếng, "Khi em ngụy trang thật sự đúng là đơn thuần vô tội!"
Giọng nói của anh không mang theo chút nhiệt độ làm cô hoảng sợ.
Anh hé mở cánh môi lạnh lẽo, giọng điệu khôi phục vẻ lãnh ngạo tự phụ của quá khứ "Nếu không muốn rời khỏi tôi, vậy hôm nay......Em hãy chủ động đi."
Cô sững sờ kinh hãi, không nghĩ rằng anh lại yêu cầu như thế.
Anh buông hai tay đang giam cầm thân thể xích lõa của cô ra.
Cô lắc đầu kháng cự, " Em không muốn......Em muốn ngủ với Liễu Nhiên!"
Nước lạnh vẫn trút lên thân thể hai người, đôi mắt u ám của anh lộ ánh sáng nguy hiểm, gằng từng câu từng chữ, "Hạ Tử Du, đừng khinh người quá đáng, nếu không thì hãy cùng nhau xuống Địa ngục đi!"
Cô sợ hãi xoay người đi.
Anh nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cô, giọng nói trầm khàn vang lên trên đỉnh đầu cô, "Thế nào, không chơi nổi nữa hả?"
Cô quay đầu nhìn anh, nghi ngờ nhíu mày. Trò chơi?
Anh nhíu mày, "Hoặc là em cảm thấy dáng vẻ tôi không hợp?"
Cô lại muốn trốn tránh, "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh......"
Cánh tay anh thu lại kéo cô vào trong ngực mình, môi mỏng lạnh lùng nói, "Được, không nói...... Vậy thì làm."
"Đồ điên!" Cô mắng.
Anh vùi đầu vào cổ cô.
Cô vung mạnh hai đấm, đánh vào lồng ngực của anh tựa như phát điên.
Bỗng dưng, anh dừng động tác lại, tóm lấy hai tay đang khua lung tung của cô, căm tức nhìn cô, "Đủ rồi!!"
Cô im lặng trừng anh, đáy mắt dường như có nước mắt lóng lánh, nhíu chặt mày, "Đàm Dịch Khiêm, tôi là vợ của anh, không phải đồ chơi để anh phát tiết!"
Đôi mắt đen âm u của anh hiện lên tia gian xảo, "Để tôi phát tiết thì sao? Đối với em mà nói, trò chơi có thể tiếp tục mới chính là mấu chốt, không phải sao?"
Đối mặt với lời nói sâu xa của anh, cô lạnh lùng nhìn anh, "Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?"
"Rất đơn giản, tôi muốn tiếp tục trò chơi này......"
Dứt lời, anh giơ tay nhấc cao mông đẹp của cô lên, để cho hai chân thon dài của cô siết chặt thắt lưng cường tráng rắn chắc của anh.
Vật căng cứng như ngọn lửa giương cao đang chờ phát động, để vào nơi mềm mại nữ tính của cô"Đừng mà......"
Anh đang ma sát ở nơi mềm mại của cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, ngữ điệu như thể tới từ địa ngục, "Nếu đã bắt đầu trò chơi này, vậy cũng đừng nghĩ dễ dàng rút lui an toàn như vậy!"
Anh động thân ngay lập tức, không hề cố kỵ tới sự khô khốc của cô......
----
Ba ngày sau, tại biệt thự.
Trong phòng khách, Liễu Nhiên ôm món đồ chơi lông nhung đáng yêu hoạt bát đi đến trước mặt Hạ Tử Du.
Trong lúc vô tình phát hiện Hạ Tử Du đang thất thần, gương mặt non nớt của Liễu Nhiên lộ vẻ nghi ngờ, ngây thơ nói, "Mẹ, mẹ không vui sao? Tại sao hôm nay không nói chuyện với Liễu Nhiên?"
Hạ Tử Du hoàn hồn lại.
Cô lập tức ôm Liễu Nhiên ngồi lên ghế sa lon, thấy khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Liễu Nhiên, cô làm bộ không có gì mỉm cười nói, "Không phải mẹ không vui, mẹ đang suy nghĩ một chuyện."
Liễu Nhiên nghiêng đầu, bắt chước dasgn vẻ cau mày của mẹ, đầu nhỏ thông minh nói, "Có phải mẹ đang nhớ ba không?"
Hạ Tử Du khẽ cau mày, "Tại sao Liễu Nhiên lại nói vậy?"
"Bởi vì lâu lắm rồi ba không về nhà....." Đối với Liễu Nhiên, ba ngày đã là rất lâu rồi. Dù sao một ngày đối với con nít mà nói có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Hạ Tử Du sửng sốt.
Đúng vậy, ngay cả con cũng chú ý tới, đã ba ngày rồi anh chưa trở về biệt thự......
Cô vẫn nhớ cái đêm họ ở phòng tắm kia......
Cũng chẳng qua bao lâu, anh nhanh chóng lui khỏi cơ thể cô, lạnh lùng đứng xối nước sạch sẽ ở một bên. Đêm khuya, cô xụi lơ ngã xuống đất, anh lạnh lùng xoay người, dứt khoát rời đi.
Đó là lần cuối cô thấy anh.
Nội tâm tràn đầy phiền não và mâu thuẫn, Hạ Tử Du vẫn giữ nguyên nụ cười điềm đạm, khẽ nói, "Liễu Nhiên, công việc của ba rất bận, không thể về nhà thường xuyên."
Liễu Nhiên cái hiểu cái không gật đầu, đột nhiên mắt trẻ con của bé lại nghi ngờ nhìn Hạ Tử Du, "Nhưng ba không thể ở bên mẹ hằng ngày vậy làm sao mà bảo vệ mẹ được?"
Bảo vệ......
Trẻ con thật đáng yêu!
A, giữa cô và Đàm Dịch Khiêm làm sao có thể xuất hiện từ ngữ ấm áp như vậy đây?
Hạ Tử Du cười chua xót từ tận đáy lòng.
Định Mệnh Anh Và Em 2 Định Mệnh Anh Và Em 2 - Quai Quai Băng