Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ấy là người đàn ông mà tôi đã thấy đứng cùng với Beatriz ở quầy vé sân bay Miami. Nhưng lúc này ông ta không còn bảnh bao, lanh lợi khi bị xô nhào vào phòng. Hai mắt thâm tím, vài vệt máu khô trên má và quanh miệng.
"Anh biết ông ta không?" Tổng Thống liếc tôi tinh ranh. "Anh thấy ông ta bao giờ chưa?"
Người đàn ông ngẩng lên nhìn tôi, một biểu hiện hãi hùng trong mắt ông ta.
"Không, tôi chưa thấy ông ta bao giờ" Tôi không thể kéo Beatriz vào vụ này.
"Để tôi cho anh biết hắn là ai" Tổng Thống nói. "Hắn là em trai Guayanos, chú của cô gái bạn anh đấy!"
Chợt tôi thấy tất cả là một sự ngu ngốc. Tôi bước tới bên ông ta. "Ngu ngốc!" tôi quát. "Tại sao?"
Ông ta không trả lời.
"Thậm chí nếu ông đã giết được tôi, thì cũng giải quyết nổi chuyện gì nào? Ông không biết là một trong hai viên đạn ấy có thể giết Beatriz ư?"
Như có một thay đổi vô hình xuất hiện trong cặp mắt. "Tôi có nghĩ đến điều đó" ông ta trả lời với giọng lí nhí và mệt mỏi "Và vì thế mà hôm nay anh còn sống. Vào giây cuối cùng, tôi tự làm trệch mục tiêu".
Tôi nhìn ông ta chằm chằm.
Tổng Thống cười. "Anh có tin thế không?" Tg không trả lời. "Cô gái rất có thể là đồng phạm, vì vậy hắn ta bịa ra chuyện ấy".
"Không! Beatriz không biết gì về chuyện này cả. Nó thậm chí không biết là tôi đã về Corteguay!"
"Câm đi!" Tổng Thống gầm lên. Ông bước ngang mặt tôi rồi tát mạnh vào mặt ông chú của Beatriz. Đầu ông ta lật về phía sau. Tổng Thống lại đánh nữa.
"Súng ống?" ông hỏi. "Chúng được chuyển qua lối nào?"
"Tôi không biết gì về súng ống cả".
"Mày nói dối!" Tổng Thống thúc đầu gối vào háng ông ta.
Khuỵ xuống, ông ta thở dốc trong cơn đau đớn. "Tôi không biết gì cả. Nếu tôi mà biết thì ông nghĩ là cảnh sát của ông lại không phát hiện ra trước đó rồi à?"
Tổng Thống nhìn ông ta một cách khinh bỉ. Ông quay sang tôi. "những con giun con dế này lại cứ tưởng mình có sức mạnh để cai trị".
Tôi không trả lời.
Tổng Thống bấm nút hệ thống liên lạc nội bộ. "Bảo Hoyos và Prieto vào đây". Ông nhìn tôi. "Nếu không có hai người kia thì thằng cặn bã khốn khổ này đã có thể thoát. Họ theo sát hắn ngay từ khi hắn lên bờ".
Hai người bước vào và đứng trước bàn Tổng Thống, mặt họ bình thản. "Các anh còn tìm được gì nữa?" ông hỏi.
Hoyos trả lời. "Không có gì, thưa ngài. Không có súng ống trên chiếc thuyền con ấy. Hắn vào một mình".
"Hắn có liên hệ với cô gái không?"
"Không, thưa ngài. Cô ấy không ở nhà khi lần đầu hắn đến đấy. Hắn trốn trong bụi và chờ cô ấy về".
"Tại sao khi đó các anh không bắt hắn?" Tôi hỏi.
"Cúng tôi đợi, vì nghĩ hắn có thể chuyển tin tức về súng đạn cho cô ấy. Chúng tôi không nghĩ là hắn lại cố giết ông".
Mặt ông chú Beatriz nhăn nhúm vì đau đớn. "Tại sao ông giết tôi?" Tôi hỏi.
"Cháu tôi là đứa con gái hiền lành. Tôi biết anh muốn làm gì nó".
"Một âm mưu chính trị, ông nghĩ thế?"
Ông ta lắc đầu. "Không, chỉ vì chính nó. Đó là đứa con duy nhất của ông anh tôi. Tôi đã cảnh báo nó về tai tiếng của anh, nhưng rõ ràng là nó bỏ qua lời khuyên của tôi".
"Nhảm nhí hết!" Tổng Thống gầm lên. "Lần cuối cùng - súng ống được đưa vào Corteguay qua lối nào?"
"Tôi đã bào là tôi không biết".
"Đồ dối trá!" giọng Tổng Thống khàn đi vì giận dữ. "Mày về để làm gì, nếu không phải vì súng đạn?"
"Tôi còn đi đâu được nữa? Corteguay là nhà tôi".
Tổng Thống quắc mắt nhìn ông ta rồi quay sang Hoyos. "Đem nó cho Escobar. Các anh biết cách đối xử với nó rồi".
"Vâng, thưa ngài". Hoyos dẫn người tù ra khỏi phòng.
"Không!"
Tôi hiểu Escobar nghĩa là gì. Đấy là nơi dành cho tử tù. Tất cả đều quay lại, ngơ ngác, nhất là Tổng Thống.
"Thả ông ta ra!"
"Thả ra?" Tổng Thống sững sờ. "Người này đã cố ý giết anh".
"Thả ông ta ra!" tôi nhắc lại.
"Anh là thằng ngu!" Tổng Thống la lên. "Chỉ để hắn làm lại thôi. Ta biết loại người này". Tôi không đáp. "Anh ở thế giới bên ngoài quá lâu, đã quên mất ở đây như thế nào".
Tôi chằm chằm nhìn Tổng Thống, nhớ lại chính lời ông, đã từ lâu, khi tôi chỉ là thằng bé con và đã lao vào bóp cổ một tên giết người. "Không cần phải giết, con trai ta ạ" ông đã nói. "Con không còn ở trong rừng nữa".
"Chúng ta trở lại rừng rú nhanh thế à?" Tổng Thống trân trân nhìn tôi, và tôi biết ông không nhớ. "Đêm qua, ông vừa tiến cử tôi làm Chánh án toà án Hành động chính trị và đã chuyển giao cho tôi toàn bộ quyền lực của nó".
Ông gật đầu.
"Vậy trách nhiệm vụ này là thuộc về tôi. Và tôi có điều quan trọng cho tù nhân này làm, hơn là chết". Tôi nhìn ông ta. "Tôi đưa ông thông điệp này để chuỷên cho anh ông".
Người tù nhìn tôi đầy ngờ vực.
"Trên báo chí hôm nay ông sẽ đọc thấy lệnh ân xá hoàn toàn, đã được chuẩn y, đối với tất cả tù nhân chính trị và những người di tản. Ông cũng sẽ thấy là giờ đây, tôi phục trách Toà án. Tôi đã đề nghị tất cả những ai đối lập với chúng tôi hãy cùng đến để giải quyết bất đồng trước nhân dân, trong một cuộc bầu cử tự do. Nói với anh ông rằng điều đó cũng được áp dụng với ông ấy, như với toàn thể nhân dân Corteguay".
Ông chú Beatriz cười khinh bỉ. "Lại một trò nữa. Chúng tôi quá biết những gì xảy ra sau tất cả các lần ân xá rồi".
"Nếu vậy thì đây là một trò hay. Bởi vì nó cho phép ông còn sống, đi ra khỏi căn phòng này, và trở thành một người tự do".
Ông ta ngỡ ngàng, liếc từ người này sang người khác như thể không còn biết tin vào cái gì nữa.
Cuối cùng, Tổng Thống khinh bỉ nói. "Quẳng con giun này ra ngoài. Chúng ta hãy cầu trời là hắn biết ơn công lý này".
Giọng Hoyos rõ ràng là bị sốc. "Thả hắn? Chỉ vậy thôi?"
"Các anh đã nghe ngài đây bảo rồi" Tổng Thống nói. "Người tù này được tự do".
Hoyos lặng lẽ đẩy ông chú Beatriz đi ra. Tổng Thống và tôi chằm chằm nhìn nhau, rồi cuối cùng, ông bỗng phá ra cười.
Tôi ngỡ ngàng. "Ông cười cái gì?"
"Cho đến giờ" ông lấy hơi "thì tôi chắc là anh đã bị cô ta hớp hồn rồi. Giờ thì tôi hiểu là anh cũng chẳng thành công hơn những người khác". Tôi lặng thinh. Tiếng cười của ông chỉ còn là tiếng khúc khích. "Đẹp!"
"Cái gì đẹp ạ?"
"Kế hoạch của anh. Tôi phải ngả mũ đấy. Nó rất cơ bản, rất tinh khôn mà chính tôi cũng sẽ hãnh diện nếu nghĩ ra".
"Vậy ạ?" tôi muốn biết mình khá đến mức nào.
"Bằng cách thả ông chú, anh chiếm được lòng tin của cô cháu, và dẫn tới. Anh chiếm chính cô ta. Thế rồi, một khi anh đã vào trong cô gái, thì chính cô ta sẽ trao ông bố vào tay anh". Ông nhìn tôi vẻ láu cá. "Anh có gặp một người đàn bà nào mà lại có khả năng ngậm miệng trong khi làm tình không?"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu