Số lần đọc/download: 411 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:57:13 +0700
Chương 120: Ngoại Truyện 2
Editor: Vũ Linh
Phật tử hai nghìn năm mới có thể hóa hình người, mới có thể có tên của chính mình.
Nàng từ từ duối thắt lưng, nhớ ra cho đến hôm nay mình cũng đã được hơn hai nghìn tuổi rồi, cũng nên được đặt tên chứ nhỉ?! Lúc phục hồi tinh thần lại kinh ngạc phát hiện mình đang nằm ở trên giường, còn đang ở trong hình hài con người.
“Đây…đây là chuyện gì thế?!” Nàng kinh hãi, đảo mắt xung quanh, không thấy những Phật tử khác đâu cả, chỉ có một thần tiên tuấn tú đang nằm bên cạnh. Nàng trợn tròn mắt nhìn người đó, sau đó đẩy đẩy mấy cái, “Này…Ngươi là ai?”
Xuyên Huyền mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt đã tỉnh liền cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
“Tiểu Linh Nhược…” Hắn khẽ gọi, sau đó đột nhiên ôm chặt nàng vào trong lòng, “Nàng tỉnh rồi, rốt cuộc cũng tỉnh rồi…”
“Ta cũng chỉ là ngủ gật thôi mà…” Nàng than thở, “Ta ngủ lâu lắm sao?”
Xuyên Huyền cười mỉm, lại nhìn nàng rồi vuốt tóc nàng, “Nàng ngủ cũng được hơn nghìn năm rồi, còn không tính là lâu sao?”
Nàng trợn mắt, “Một nghìn năm??? Khó trách ta lại biến thành như thế này…” Nói xong trên mặt lại hiện vẻ buồn rầu, “Hỏng rồi, hỏng rồi, lần này khẳng định sẽ bị phạt. Bình thường lúc ta ngủ gật đều sẽ có người gọi ta dậy, sao lần này không ai gọi ta dậy vậy?” Nàng than nhẹ, ôm má âu sầu.
Xuyên Huyền thấy nàng như vậy liền đáp, “Ta đã gọi nàng một nghìn năm nay, nhưng nàng vẫn khăng khăng không chịu dậy…”
“Ngươi gọi ta một nghìn năm nay?” Nàng kinh hãi, lại thấy mơ hồ, “Nhưng…ngươi là ai? Sao lại ở đây cùng ta? Những Phật tử khác đâu? Còn nữa, nhìn chỗ này chắc không phải là Ly Hận Thiên đúng không?”
Xuyên Huyền chăm chú nhìn nàng, hơi cụp mắt xuống.
“Đây là tẩm điện của ta”.
“Tẩm..tẩm điện của ngươi?!” Nàng sợ hãi vội vàng bò xuống giường, “Sao ta lại ở đây chứ? Đừng nói là thừa lúc ta ngủ gật ngươi bắt ta tới đây đấy nhé”.
Xuyên Huyền cười cười, “Phải, phải, là ta bắt nàng tới đây”.
Linh Nhược chỉ nhíu mi, cũng không bực tức, chỉ vội vàng đi ra ngoài.
“Không được không được, ta phải mau về thôi…”
Tuy là nói vậy nhưng nàng thật sự không biết phải về kiểu gì, bên ngoài bao phủ bởi cánh rừng rộng lớn, nàng đứng sững lại.
“Đây là thế nào? Ta phải về kiểu gì đây?” Nàng quay đầu nhìn người đang đứng phía sau.
Xuyên Huyền cũng tiến lên kéo tay nàng, “Đây là Vinh Hoa Cung. Tiểu Linh Nhược, chúng ta ở lại đây không được sao?”
Linh Nhược thấy trong mắt hắn ánh lên tia đau đớn, bất giác trong lòng cũng nhói lên, nhưng dù sao nàng vẫn là Phật tử của Ly Hận Thiên, có thể nào lại ở lại đây được chứ!
“Không được không được. Ta là Phật tử đó, đương nhiên phải quay về Ly Hận Thiên”. Nàng thở dài, lại nắm tay Xuyên Huyền, khẩn thiết nói, “Ngươi nhất định biết lối ra đúng không? Ngươi dẫn ta về được không?”
Xuyên Huyền ngơ ngác nhìn nàng, sau đó lại nhíu mi nói, “Ta…Ta cũng là bị giam lỏng ở đây, cũng không biết lối ra như thế nào?”
“Hả? Bị giam lỏng?” Linh Nhược đánh giá cung điện, không thấy bóng dáng của người khác ở đây. “Đây đúng là chỗ giam lỏng người thật, vắng vẻ, lạnh lẽo”. Nàng nói xong lại thở dài,” Ta được hai nghìn tuổi rồi mà còn chưa có được cái tên. Sao tự nhiên lại bị bắt đến chỗ này với ngươi chứ…”
“Nàng đã có tên rồi mà”.
“A?” Nàng có chút nghi hoặc nhìn về phía Xuyên Huyền, “Ta có tên? Sao ta lại không biết?”
Hắn bị phản ứng đáng yêu này của nàng làm cho buồn cười, “Nàng đương nhiên không biết, là Không Ý nói cho ta biết. Bảo ta lúc nàng tỉnh lại thì nói cho nàng”.
“Không Ý nói sao? Ta thật sự có tên à?” Nàng vui mừng ríu rít kéo tay hắn, “Ta tên là gì thế?”
“Linh Nhược”. Hắn nói xong lại mở lòng bàn tay nàng ra, viết xuống hai chữ “Linh Nhược”.
Nàng líu ríu lặp lại tên mình, “Linh Nhược, Linh Nhược…Tên này hay quá. Vậy tên ngươi là gì?”
“Xuyên Huyền”.
“Tên cũng đẹp đấy”. Nói xong nàng lại đi loanh quanh, “Nơi này đúng là kỳ quái, cho dù là Ly Hận Thiên cũng sẽ không thanh tĩnh như thế, sao không có một bóng người thế nhỉ?”
Nàng kéo tay Xuyên Huyền, “Này, ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài”.
Xuyên Huyền nhẹ cười, “Chính nàng cũng bị nhốt ở đây, còn nói sẽ cứu ta ra nữa chứ. Lúc này nàng nên bảo vệ mình cho tốt mới đúng”.
“Phật tử chúng ta xưa nay đều có lòng từ bi, phổ độ thế nhân, cho nên đương nhiên việc cứu được ngươi ra ngoài quan trọng hơn”.
Hắn ôn nhu nhìn nàng chăm chú, “Nhưng ta không phải là phàm nhân”.
Nàng khoát tay nói, “Ta biết, ngươi là thân tiên chứ gì. À, nhìn ngươi thế này có vẻ là thần tiên có tu vi cao thâm, cũng không giống thần tiên làm chuyện xấu. Sao ngươi lại bị giam vào đây? Bị người ta hãm hãi à?”
Hắn nắm tay nàng, “Nếu nàng cảm thấy ta là người tốt thì ta chính là bị người hãm hại mới bị nhốt vào đây. Nếu nàng cảm thấy ta là người xấu, vậy ta chính là phạm lỗi rồi bị nhốt vào đây”.
“Sao lại thế được. Làm sao ta biết ngươi là xấu hay tốt?”
Xuyên Huyền kéo nàng ngồi xuống một gốc cây, “Ta không phải là thần tiên tốt…”
“Vậy ngươi phạm lỗi gì?”
“Ta đã cô phụ một người”. Hắn hạ mắt xuống, “Cũng không biết nàng có tha thứ cho ta không…”
Linh Nhược có vẻ hứng thú, khoanh chân lại chống cằm nhìn hắn nói, “Hóa ra là chuyện như thế. Chi bằng ngươi nói cho ta nghe đi, ta là giống hạt ước nguyện đó, không chừng có thể giúp ngươi”.
Xuyên Huyền nhìn nàng, “Nàng nguyện ý giúp ta sao?”
Linh Nhược gật gật đầu, vỗ ngực cam đoan, “Đương nhiên, chỉ cần ngươi chịu nói”.
Xuyên Huyền rất kiên nhẫn kể lại cho nàng nghe mọi chuyện. Sau khi Linh Nhược nghe xong bỗng cảm thấy trái tim như bị bóp lấy, nàng có chút khó thở.
“Chuyện của ngươi thật cảm động…” Linh Nhược lau nước mắt, chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói, “Ngay cả ta cũng không nhịn được mà khóc…”
Xuyên Huyền thấy đau lòng, vội lau nước mắt cho nàng, “Nàng cũng không cần như vậy. Cho dù nàng không nhớ ra ta, cho dù không tha thứ cho ta cũng không sao…”
Linh Nhược lắc đầu, “Không được, nếu như vậy không phải ngươi vĩnh viễn sẽ xa nàng sao? Huống chi ta nếu đã ở đây, tất nhiên nhất định sẽ cứu được ngươi ra”. Nàng nói xong lại suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng hỏi Xuyên Huyền, “Đúng rồi, tên nàng là gì? Cũng là thần tiên sao?”
Xuyên Huyền im lặng một chút rồi lại lắc đầu, “Không phải”.
“Vậy là phàm nhân sao?”
“Cũng không phải phàm nhân”.
“Vậy chẳng lẽ là cô hồn, ma quỷ?”
Xuyên Huyền chua xót cười, “Nàng từng vì ta mà biến thành du hồn”.
Linh Nhược không khỏi thở dài, “Ngươi…Ngươi thích ai không thích, tự nhiên thích một du hồn làm gì không biết nữa. Bọn họ vô định vô cư, chỉ có thể quanh quẩn vật vờ khắp nhân gian, nếu được siêu độ mới có thế nhập luân hồi. Nếu không được siêu độ sẽ bị hồn phi phách tán, bị đẩy ra Hoang vu chi cảnh. Ngươi thân là thần tiên, sao lại thích du hồn chứ…”
“Nàng bởi vì ta mới biến thành du hồn mà…”
Linh Nhược hơi giật mình, lại lắc đầu thở dài, “Loại tình cảm này thật đúng là hại người. Ngay cả thần tiên cũng rơi vào. Aiz, ta nói này, lúc trước ngươi là thần tiên gì thế? Sao đi lịch tình kiếp lại biến thành như thế này? Định lực của ngươi cũng thật kém…”
Hắn nhẹ cười, “Ta cũng chỉ là tiểu tiên thôi”.
Linh Nhược gật đầu, “Ta nghe nói có không ít tiểu tiên, cho dù có thể chịu lôi kiếp nhưng cũng không tránh được tình kiếp. Tình kiếp lại hại đến thế sao?”
“Còn phải xem người nàng gặp là ai, nếu thật sự sinh chấp niệm thì cho dù cả đời cũng không buông xuống được”.
Nàng hừ hừ, “Đó là do các ngươi tham luyến quá thôi. Như chúng ta vẫn là tốt nhất, không cần buồn rầu chuyện thế sự, ở Ly Hận Thiên vừa yên tĩnh lại thoải mái, ngủ một giấc cũng có thể ngủ tới một nghìn năm, làm gì phải cố chấp giống như các ngươi”. Nàng nói xong lại nằm xuống, nhìn hoa rơi ngập trời, bỗng cảm thấy nơi này so với Ly Hận Thiên cũng không kém là mấy.
“Nếu nàng gặp rồi thì nàng sẽ biết”.
“Ta không thèm gặp đâu. Ta là Phật tử, sẽ không thích người khác”.
“Nếu thích ai đó thì sẽ ra sao?”
“Sư phụ nói, nếu Phật tử thích ai đó, kịp dừng lại đúng lúc vẫn có thể quay đầu lại là bờ, nhưng nếu không buông xuống được, nhất định rất thảm. Chấp niệm quá sâu, chỉ có thể hóa thành du hồn, sau đó cũng giống như cô hồn quỷ dã dưới nhân gian, không thể quay lại Ly Hận Thiên nữa. Có điều chúng Phật tử đều là vì cứu người mà mất đi, sau đó sẽ được nhờ niết bàn thuật mà sống lại. Nhưng chuyện này chưa từng thấy xảy ra ở Ly Hận Thiên…”
“Tiểu Linh Nhược”. Hắn cảm thấy rất nhớ bộ dáng sảng khoái của nàng, “Nàng có muốn tới nhân gian không?”
“Hả?” Nàng quay đầu lại, “Không phải chúng ta không thoát được khỏi đây sao? Còn đi được đâu nữa chứ?”
“Nhưng nàng có muốn đi không?”
Nàng nhíu mi, lắc đầu, “Không muốn, ta muốn quay về Ly Hận Thiên”.
“Vậy cứ cho là đi cứu người đi, nàng cũng không muốn đi sao?”
“Chuyện này…”
“Đây không phải là sứ mệnh của Phật tử sao?”
“A…Đúng là thế. Ta hiện nay đã có tên, lại có thể hóa thành hình người, theo lý thuyết là nên đến nhân gian phổ độ chúng sinh…Nhưng chúng ta không đi được…”
“Đương nhiên có người sẽ tới đây cứu chúng ta”.
“Sao ngươi biết?”
Xuyên Huyền cười cười, “Nàng không cần biết. Nhưng nàng phải đáp ứng ta, trước khi nàng cứu được ta ra, nàng tuyệt đối không được vì những người khác mà bỏ lại ta”.
Linh Nhược gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, Phật tử chúng ta không nói dối, cũng không thất tin. Nếu ta đã có duyên với ngươi, chuyện ta đáp ứng với ngươi, đương nhiên ta sẽ cứu ngươi ra trước”.
Xuyên Huyền nhìn nàng, sau đó lại khẽ cười một tiếng nhìn về phía sau nàng, “Hắn tới rồi!”