The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
húng tôi ngồi lặng khi Mèo Bự lái chiếc xe qua những đường phố tối tăm về nhà Beatriz. Tôi châm điếu xì gà nhỏ rồi nhìn ra ngoài. Những ngo6i nhà ở gần trường học, nơi cha cô từng là một giáo sư, có phần khá hơn. Cô vẫn sống trong căn nhà mà cô đã ra đời. Nó không phải biệt thự, nhưng nó lùi sâu vào, với hàng rào gỗ phủ đầy hoa.
Xe dừng lại, tôi bước ra, cầm tay cô. "Anh tiễn em đến cửa"
Beatriz không nói, bước vội qua cổng. Tôi theo cô đến một cổng vòm nhỏ. Cô quay lại. Tôi cầm tay cô, và cúi hôn cô.
Cô quay mặt đi. "Không".
Cặp mắt cô thẫm hơn trong ánh sáng mờ toả ra từ cửa sổ phía sau cô. "Em không thể gặp lại anh nữa" cô bảo. "Tất cả đều đúng như người ta đã nói. Anh là cái bẫy, đối với em và cha em".
"Người ta?" tôi hỏi "Ai?"
Beatriz không nhìn tôi. "Bạn bè".
"Bạn? hay là những người muốn em và cha em phục vụ cho mục tiêu cuối cùng của họ?"
"Em không thảo luận chính trị với anh".
"Tốt" tôi kéo mạnh cô về phía tôi, cảm nhận người cô cứng đờ, nhưng cô không chống lại. "Anh đã không hấp dẫn em vì thảo luận chính trị".
"Buông em ra" cô nói.
Tôi hôn cô và ngay tức khắc cảm nhận sức nóng đang bừng lên trong cô, nhưng cô lại nói, thì thầm vào tai tôi. "Buông em ra, em không phải là một trong những con điếm của anh".
Tôi buông ra. Cặp mắt cô mở to, nhìn chằm chằm. "Bạn em đã làm tốt công việc của họ đấy" tôi cay đắng nói "Họ không những ra lệnh cho em về chính trị, mà cả tình yêu của em nữa".
"Bạn em chỉ vì quyền lợi của em mà thôi" cô ngập ngừng. "Mọi người đều biết về anh. Họ không muốn em bị tổn thương".
"Cẩn thận!" tiếng hét cảnh báo của Mèo Bự phát ra trong chiếc xe phía sau tôi.
Tôi xoay người, cảm nhận một chuyển động trong bụi cây ở đầu nhà, đồng thời gạt Beatriz ngã xuống be6n. Tôi nghe tiếng ho khan của một họng súng có giảm thanh, rồi tiếng bước chân xa dần khi Mèo Bự lao qua cửa.
Tôi vục dậy theo Mèo Bự sục vào bụi cây. Anh dừng lại, nhìn tôi. "Không ăn thua, chúng ta chẳng bao giờ tìm thấy họ trong đêm tối đâu. May mà tôi kịp cảnh báo".
Tôi quay lại. "Ừ, cảm ơn. Có thể anh đã cứu mạng tôi ".
"Tệ thật" Mèo Bự nói nghiêm nghị, mặc dù có thoáng nụ cười "Chúng đến đúng lúc tôi bắt đầu khoái".
Tôi lườm anh, rồi đến với Beatriz. "Em không sao chứ?"
"Em..Em nghĩ thế" cô nhìn tôi. "Họ là ai vậy?"
"Còn ai vào đấy nữa" tôi chua chát "Bạn của em, những người chỉ vì quyền lợi của em mà thôi, đến để giết anh. Tất nhiên, nếu vì lỡ tay mà cả em nữa cũng tổn thương thì chắc chắn là họ sẽ cực kỳ tiếc".
Nước mắt lăn trên má Beatriz. "Em chẳng biết phải nghĩ như thế nào nữa".
Cánh cửa sau lưng chúng tôi mở ra, một người đàn ba trong bộ áo choàng mặc nhà, chắc là người hầu, hỏi "Cái gì thế? Cái gì xảy ra thế?"
"Có gì đâu. Tôi vào ngay đây. Đi ngủ đi".
Beatriz nói rồi quay lại tôi "Dax" cô cầm tay tôi.
Chợt tôi phát bẳn lên. "Xn lỗi, tôi lầm. Trong thế giới của tôi, chỉ trẻ con mới không biết nghĩ thế nào thôi. Chúng cần được bảo ban. Còn đàn ông và đàn bà đều phải tự suy nghĩ cả".
Tôi đi về chiếc xe, ngồi vào sau tay lái. "Đi thôi". Tôi nói một cách cộc cằn. Khi xe rẽ, tôi nghe anh khúc khích.
"Chuyện quái quỷ gì vậy, cậu đần? Tôi chưa bao giờ thấy anh xử sự thế này".
Tôi lặng thinh, ngoặt chiếc xe vào chỗ sắp rẽ tới bằng những cú nhấp phanh giận dữ.
"Anh hệt như đứa trẻ bị người ta lấy mất chiếc kẹo ấy".
"Thôi đi!" tôi la lên.
Mèo Bự lặng thinh một lát rồi anh nói thật nhẹ nhàng, gần như là với mình. "Phải, nhưng chính cô ta đấy".
Tôi liếc Mèo Bự. "Cái gì cơ?"
"Chính cô ấy là người anh sẽ mang về nhà để giải thoát cho trang trại của anh khỏi các hồn ma của gia đình anh".
Chuông điện thoại bắt đầu reo vào bảy giờ sáng hôm sau. Điện thoại đến từ khắp nơi trên thế giới. Báo chí và dịch vụ điện tín không ngủ. Cú đầu tiên tôi nhận được từ Jeremy Hadley ở New York. "Dax, tôi chúc mừng hay là thông cảm với anh đây? Tất cả những chuyện ấy nghĩa là gì vậy?"
"Chẳng có gì hơn những điều anh đã nghe".
"Có đồn đại rằng Tổng Thống chuẩn bị hạ đài và chuyển dây cương cho anh?"
"Không đúng, chưa ai nói về điều đó và cũng sẽ không có gì cả. Tổng Thống chỉ tuyên bố một cuộc bầu cử sẽ được tổ chức trong tương lai gần chứ không nói gì về người kế vị cả".
"Cũng có đồn đại rằng tiến sĩ Guayanos đã ở Corteguay".
"Tôi không nghe thấy nói gì về nơi ở của ông ta. Còn như tôi biết thì ông ta vẫn ở hải ngoại".
"Người ta cũng bàn tán rằng anh gặp gỡ con gái ông ta rất nhiều và anh là công cụ trong việc thu xếp một hoà hoãn giữ Guayanos và Tổng Thống".
Tôi dừng lai. Đồn đại. Đã có thời, hầu như thế giới được hình thành chỉ bởi hai thứ. Con người và Đồn đại. Không hiểu cái gì nhiều hơn.
"Tôi có gặp con gái ông ấy " tôi nói "nhưng giữa chúng tôi không có chính trị".
"Thôi đi Dax" Jeremy nói "Anh không nghĩ là tôi tin thế chứ? làm sao anh có thể né tránh chính trị với con gái một đối thủ hàng đầu của chính phủ anh?"
"Giản dị thôi, Jeremy, mà chính anh phải là người hiểu chứ. Tôi có bao giờ cần một lý do nào khác ngoài lý do cô ấy là người đàn bà đẹp đâu".
Tôi nghe anh ta khúc khích. "Tôi thấy dễ chịu hơn rồi đấy, chó già ạ. Tôi chỉ sợ anh bắt đầu nghiêm chỉnh. Chúc may mắn".
Tôi đặt máy xuống, và tức khắc nó lại reo lên. Đấy là trợ lý giám đốc khách sạn, giọng đầy lo lắng. "Hành lang chật cứng nhà báo, thưa ngài. Tôi phải bảo họ sao đây?"
Tôi nghĩ một lát. "đưa tất cả vào phòng ăn và dọn đồ ăn sáng ra cho họ. Tính vào phòng tôi. Bảo họ rằng tôi sẽ xuống ngay sau khi cạo râu và thay quần áo".
Tôi đặt máy xuống nhưng nó đã reo trước khi tôi kịp nhấc tay ra. "Vâng?"
"Marcel đây, chúc mừng".
"Cảm ơn".
"Tôi biết cha anh sẽ rất hãnh diện vào giờ phút này." Giọng Marcel trơn tuột.
"Vâng, cảm ơn" tôi nói, không hiểu sao Marcel lại gọi điện. Anh ta không phải là loại người phí thời gian vào những việc lễ nghĩa.
"Bao giờ anh trở lại New York? Có nhiều vấn đề quan trọng chúng ta phải làm rõ".
"Tôi không biết. Tổng Thống chưa đưa tôi thời gian biểu nào cả." tôi tò mò. "Có gì cần phải giải quyết ngay không?"
"Không" Marcel ngập ngừng. "Anh biết cái đồ truyền hình mà tôi có ở đây chứ? Anh có cho là ở chỗ anh cũng cần không?"
Vậy là tôi nhận ra điều mà anh muốn nói với tôi - anh biết thừa đường dây bị ghi âm. "Không" tôi trả lời "tôi cho là không. Tôi chắc họ đã có thứ y hệt ở đây".
"Tôi cũng nghĩ vậy. Thôi nhé, cho tôi biết khi anh đến New York. Tôi luôn sẵn sàng để gặp anh".
"Tôi sẽ thông báo".
"Và chuyển lời chúc mừng tới Tổng Thống giùm tôi. Nhắc lại với ông về sự kính trọng và ủng hộ của tôi".
Tôi đặt điện thoại xuống, nó lại reo ngay. Tôi phớt lờ nó đi tắm thì Mèo Bự bước vào.
"Bảo họ là tôi không nhận điện thoại nữa. Cứ để tin nhắn cho tôi".
Mèo Bự gật đầu, nhấc máy lên "Tổng Thống" anh nói.
Tôi đón điện thoại từ tay anh. "Vâng, thưa ngài".
Giọng ông già vui vẻ. "Anh có một đêm nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Vâng, thưa ông".
"Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi tắm, rồi xuống nhà gặp các nhà báo. Tôi cho là phải gặp họ".
"Phải, đấy là một trong những hiểm nghèo trong đời sống của những người nổi tiếng. Họ không bao giờ để anh yên đâu". Ông cười thật dễ dàng. "Khi xong việc, anh đến lâu đài nhé? Ở đây có một người mà tôi rất muốn anh gặp".
"Tôi sẽ ở đấy sớm nhất có thể được, thưa ngài". Rồi tính tò mò đã thắng tôi. "Ai đấy? Nhân vật quan trọng ạ?"
"Còn tuỳ thuộc vào quan điểm của mỗi người. Nếu tôi là anh thì tôi cho là ông ta rất quan trọng. Nhưng tôi không phải là anh. Và chúng ta nghĩ khác nhau về nhiều thứ. Sẽ rất thú vị để xem anh phản ứng thế nào khi gặp ông ta".
"Ông ta?"
Tiếng cười dễ dãi của ông vang lên trong điện thoại.
"Đúng, người đàn ông đêm qua đã cố giết anh đấy. Sáng nay chúng tôi bắt được hắn".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu