Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 119: Giết Người Như Ngóe. (1 2)
C
hương 119: Giết người như ngóe. (Thượng)
Thời điểm đó, Biên Vô Huyết chỉ mới là Địa giai mà thôi.
Đến lúc này Biên Vô Huyết mới biết được tại sao Vạn Kiếm Phi không trở lại.
Nhưng hắn không hiểu, vì sao Cách Không Thủ lại có mặt ở Thiên Tú! Biên Vô Huyết còn muốn nói vài câu với Thang Phi Tiếu, vì hắn biết mình và đồng bọn tuyệt đối không thể là đối thủ của Thang Phi Tiếu.
Nhưng Thang Phi Tiếu hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng, một mình chống lại bốn Thiên giai của đối phương.
Thang Phi Tiếu là Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, đối thủ có một Thiên giai trung phẩm, ba Thiên giai hạ phẩm, muốn thắng thì không khó chút nào, nhưng cũng phải tốn chút thời gian.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên cũng không muốn nhúng tay vào trận chiến của Thang Phi Tiếu, trực tiếp tìm tới bốn mươi Địa giai còn lại của đối phương.
Mà hai mươi vị Địa giai của Thiên Tú phải chống lại bốn trăm Huyền giai của Cự Kiếm Môn.
Nhất thời tràng diện vô cùng khốc liệt, chia ra làm ba khu vực chiến đấu.
Tuy nói, một vị Thiên giai hạ phẩm có thể thắng được hai mươi vị Địa giai đỉnh phong.
Nhưng trên thực tế có nhiều nguyên nhân khác giúp đẩy nhanh tình huống.
Giống như nói Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên là sư tỷ muội nhiều năm, khá quen thuộc với đối phương, khả năng cộng chiến cũng cao hơn.
Hơn nữa bốn mươi Địa giai kia không phải tất cả đều là đỉnh phong.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đấu với họ cũng chẳng có gì quá mạo hiểm, chỉ cần cho các nàng đủ thời gian, các nàng nhất định có thể giết sạch đám người này.
Nhưng hai mươi vị Địa giai của Thiên Tú đối phó với bốn trăm Huyền giai thì có chút phiền phức và cực kỳ nguy hiểm.
Bốn trăm người thì không ít chút nào, tấn công từ bốn phương tám hướng, các đệ tử Thiên Tú có chút khó lòng phòng bị. May thay, mỗi người các nàng đều được trang bị một bộ Lạc Tiên Hồng, mỗi lúc vnguy hiểm nhất sẽ có một áng cầu vồng xẹt qua, liền có vài đệ tử Huyền giai của Cự Kiếm Môn kêu thảm rồi ngã xuống.
Dù Lạc Tiên Hồng chỉ xếp thứ tám trên danh sách ám khí của Đường Môn, nhưng uy lực cũng rất mạnh, những người tu luyện chỉ mới là Huyền giai nếu không toàn lực vận khởi cương khí hộ thân thì căn bản không thể chống được lực xuyên thấu của bốn mươi chín cây phi châm kia.
Trong lúc chiến đấu có ai lại ở không lúc nào cũng vận khởi cương khí hộ thân kia chứ? Trừ phi là vừa đánh vừa phòng thủ mới có thể bất chấp việc lãng phí cương khí như thế. Còn bốn trăm người này đương nhiên không muốn dùng cương khí hộ thân, mục đích chủ yếu của họ chính là tấn công! Nên lúc Lạc Tiên Hồng vừa bắt đầu phát huy uy lực thì họ liền gặp nạn lớn.
Phần chiến trường này là đông người nhất, diện tích cũng rộng nhất, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai áng cầu vồng cướp đi mạng sống của đệ tử Cự Kiếm Môn.
Huống hồ gì lúc trước Đường Phong đã diễn luyện cả ba bộ kiếm pháp của Thiên Tú và vai chiêu thức của hai bộ kiếm pháp Cự Kiếm Môn ra. Bên Thiên Tú đã sớm soạn ra những chiêu thức phá địch truyền xuống, chỉ cần đệ tử Cự Kiếm Môn sử dụng Đoạn Nhạc kiếm hoặc Bá Sát kiếm mà lần trước Đường Phong đã dùng qua thì thứ chờ sẵn bọn chúng chính là cái chết.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên bên kia cũng có thể nói là đánh không ngừng tay, hai vị Thiên giai đối phó với bốn mươi Địa giai, tự nhiên không có bất kỳ áp lực gì.
Hai mươi Địa giai của Thiên Tú bên này tuy cũng có chút nguy hiểm nhưng chưa có ai ngã xuống, chỉ là có vài người bất cẩn nên thụ thương mà thôi.
Còn phía Thang Phi Tiếu, năm vị Thiên giai cao thủ vẫn còn quần đấu. Chiến trường cũng dời đi một lần, từ bên Dạ Vũ hồ đánh tới phía trước Ngưng Thúy Lâu bên trong Thiên Tú.
Biên Vô Huyết hiện tại như nuốt phải hoàng liên, nói không nên lời. Hắn và ba vị đường chủ còn lại của Cự Kiếm Môn dốc hết sức hợp lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn được đòn tấn công của Thang Phi Tiếu. Từ lúc hắn nhìn thấy Thang Phi Tiếu thì đã biết kế hoạch hôm nay đã hoàn toàn thất bại. Hắn cũng nghĩ tới việc bỏ chạy, nhưng Thang Phi Tiếu sao có thể cho hắn cơ hội này?
Tiếu thúc mười năm trước rời khỏi Đại Tuyết cung phiêu bạt chân trời, chỉ vì muốn truy tìm mỹ nữ trong thiên hạ.
Đường Phong cho rằng những lời nói lúc trước của Tiếu thúc chỉ là vui đùa, nhưng đó lại là sự thật. Sát khí và lệ khí của Thang Phi Tiếu quả thật cần ôn nhu hương tới hóa giải.
Hắn bây giờ không muốn lại đi giết người, hơn nữa hắn đã có Tứ Nương và Tiểu Manh Manh, có thể xem như đã thành gia lập nghiệp. Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào biết rõ thân phận của mình sống sót rời khỏi Thiên Tú, hắn nhất định phải giữ bốn người này lại.
Một khi để lộ phong thanh, chẳng những Thang Phi Tiếu gặp họa, rất có khả năng liên lụy cả Thiên Tú.
Giết người rất đơn giản, Thang Phi Tiếu tự cho rằng nếu mình muốn giết bất kỳ ai trong bọn họ thì chỉ chớp mắt là xong. Nhưng sau khi giết được một người thì ba người còn lại sẽ có cơ hội chạy trốn.
Đả xà bất tử thuận côn thượng, phóng hổ quy sơn chung vi hoạn. Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sinh, đây là hai câu cửa miệng của Phong thiếu gia, Tiếu thúc cũng rất tán thành.
Cũng chính vì muốn giữ cả bốn người lại nên Thang Phi Tiếu mới không thể giải quyết nhanh được, hắn liên tục tung chưởng ép cả bốn người vào trong phạm vi tấn công của mình, không cho họ có bất kỳ cơ hội nào. Việc này so với giết người hoặc đánh bại đối thủ thì khó khăn hơn, đây là khảo nghiệm kỹ thuật cá nhân.
Nếu đối thủ là bốn Thiên giai trung phẩm hết thì Thang Phi Tiếu hoặc là đánh bại, hoặc là giết chết đối phương chứ không thể làm được tình trạng vây mà không giết thế này.
Lúc Đường Phong và Bạch Tiểu Lại chạy tới thì trận chiến của đám người Thiên Tú bên này cũng tới hồi kết thúc.
Cả Thiên Tú nội tông, đâu đâu cũng là máu tươi, và thi thể của đệ tử Cự Kiếm Môn.
Hai mươi vị Địa giai Thiên Tú và bốn trăm Huyền giai hỗn chiến lâu như vậy cũng đã thấm mệt, cả người ướt đẫm mồ hôi, toàn bộ bản lĩnh đều thi triển ra cả.
Hai mươi người của Thiên Tú cơ hồ đều mang thương tích, có một Nhị đại đệ tử bị nặng nhất, trên lưng đã bị chém một vết thương rất lớn, nhưng nàng vẫn hăng hái chiến đấu như cũ. Trong hoàn cảnh thế này mà không chiến đấu thì chỉ có chờ chết, căn bản khôngthể thoát ra ngoài.
Ba lượt phi châm của Lạc Tiên Hồng cũng đã bắn hết, một thân cương khí cũng tiêu hao hơn phân nửa, nàng hiện tại chỉ có thể dựa vào thực lực và kinh nghiệm của chính mình.
Đám đệ tử Cự Kiếm Môn dường như cũng nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn lúc nàng giao chiến cùng một đối thủ liền có vài tên vung vũ khí chém về phía lưng của nàng.
Không thể trông chờ vào đồng bạn. Tuy chính nàng cũng cảm nhận được sát khí sau lưng nhưng căn bản không thể xoay người ứng đối.
Lẽ nào cứ thế mà chết đi? Cũng tốt, dù sao mình cũng đã giết đủ kẻ địch, đệ tử Cự Kiếm Môn chết dưới tay mình ít nhất cũng hơn mười tên.
Sau lưng đột nhiên truyền tới và tiếng hét thảm, vị đệ tử Thiên Tú này cơ hồ có thể cảm giác được gió lạnh phát ra từ vũ khí gần sát người mình, nhưng bản thân mình chẳng có bất kỳ tổn thương nào.
Nàng vội xử trí đệ tử Cự Kiếm Môn trước mặt, gấp rút quay đầu lại nhìn.
Nàng thấy được một huyết nhân! Một nam nhân cả người đều là màu đỏ, mỗi bước đi đều lưu lại vết máu. Y phục màu lục nguyên bản đã bị nhiễm đỏ, trong đôi mắt tràn ngập sát khí, tuy chỉ đi từng bước nhưng lại tiến về phía này rất nhanh.
Trên người hắn, cương khí không ngừng lay động, y phục vấy máu cũng hoa hoa tác hưởng, cứ như một con mãnh hổ hạ sơn, há ra cái miệng đỏ lòm như máu nuốt chửng người khác.
Chương 119: Giết người như ngóe. (Hạ)
Lúc di chuyển, hai tay của hắn cũng không ngừng lay động, biên độ có khi rất lớn, lúc lại rất nhỏ, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng gì tới nhịp bước kiên định của hắn.
Cùng với những cử động của hai tay hắn là đủ loại ám khí phóng tới những đẹ tử Cự Kiếm Môn, tiếng xé gió bên tai vang lên không dứt.
Nháy mắt, vô số tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.
Vị đệ tử Thiên Tú này lại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gần hai mươi người bưng kín yết hầu hoặc lồng ngực của mình, sau đó nhất tề ngã xuống. Ám khí do nam nhân này phóng ra không hề trật, toàn bộ đều cắm chính xác vào những vị trí yếu hại trên người đệ tử Cự Kiếm Môn.
Không chỉ thế, những ám khí này còn có thể chuyển hướng, từ rất nhiều góc độ không tưởng tạo nên sát thương lớn nhất cho đối thủ.
Hai mươi người ngã xuống, thêm mười mấy người ngã xuống, lại thêm bốn năm người….
Mỗi bước của hắn đều mang theo tính mạng vài người, dường như mỗi bước chân của hắn đều dẫm trên mạng người mà bước tới.
Đợi lúc Đường Phong bước vào mảnh chiến trường này thì đã có khoảng năm mươi người chết trên tay hắn.
Đường Phong cũng nhờ ăn may, bọn đệ tử Cự Kiếm Môn này chiến đấu cùng người của Thiên Tú lâu như vậy, một thân cương khí cũng tiêu hao khá nhiều, lực chú ý của bản thân cũng không đặt lên người hắn, hơn nữa ám khí của hắn cũng do hai vị Thiên giai cao thủ làm ra, vô cùng sắc bén nên mới có thể làm được như vậy.
Đổi lại là lúc thường, tuy Đường Phong cũng có thể giết được Huyền giai, nhưng sao có thể giết người như ngóe thế này được? Anh hùng thiên hạ cũng không phải rơm rạ!
Bốn trăm người, lúc Đường Phong tới đã có hơn phân nửa người bỏ mình, sau khi Đường Phong và Bạch Tiểu Lại gia nhập thì một nửa còn lại căn bản không chịu nổi một đòn.
Đường Phong mang theo Bạch Tiểu Lại như mãnh hổ xông thẳng vào chiến địa, Bạch Tiểu Lại theo sát sau lưng hắn, một tấc cũng không rời.
Thân ảnh của Đường Phong biến ảo khó lường, tay trái không ngừng phóng ra ám khí, tay phải thì vuốt nhẹ một cái lên trán những người chết đi. Lúc hắn ngồi xổm xuống, ám khí cũng có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện trên yết hầu của kẻ địch.
Chỉ chốc lát, tất cả Huyền giai đều không còn một mống.
Cương khí trên thân Đường Phong lay động càng thêm lợi hại, trong phạm vi ba trượng quanh người hắn, cương khí dao động vô cùng kịch liệt, giống như một luồng kình phong táp thẳng vào mặt người khác gây nên đau đớn, phối hợp cùng sát khí âm trầm kia càng khiến người khác chùn bước.
Cũng chỉ có Bạch Tiểu Lại mới có thể đứng cạnh hắn, hai mươi đệ tử mình đầy thương tích của Thiên Tú căn bản không thể lại gần hắn.
Xử lý xong bên này, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại lại tiếp tục chạy tới trận địa phía Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên.
Hai người này đã xử lý gần hết Địa giai của đối phương, khi Đường Phong tới thì vừa đúng lúc Lâm Nhược Diên xử lý tên cuối cùng. Tuy cả hai không bị thương nhưng cũng có chút thở dốc, chém giết đến mức tay cũng mềm nhũn.
Lâm Nhược Diên nhìn thấy bộ dạng của Đường Phong, không khỏi giật mình:
- Phong Nhi, con bị thương sao?
Đường Phong lắc đầu, Bạch Tiểu Lại đứng cạnh nói:
- Là máu của người khác.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên liếc nhau, có chút không rõ là rốt cuộc Đường Phong đã giết bao nhiêu người mới tạo được hiệu quả rung động lòng người thế này?
Đường Phong không để ý các nàng, tiến tới vuốt nhẹ lên trán của bốn mươi Địa giai kia.
Bất quá đáng tiếc chính là trong số này có người đã chết khá lâu rồi, mà ngưng luyện âm hồn chỉ có thể làm được khi người đó chết chưa quá nửa canh giờ mà thôi.
Dù vậy, Đường Phong vẫn ngưng luyện được hơn ba mươi âm hồn Địa giai.
- Đi, tới chỗ Tiếu thúc.
Đường Phong nói một câu sau đó liền chạy vào nội tông.
Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y cau mày, các nàng đều cảm giác được Đường Phong có chút quái lạ, cương khí trên người hắn dao động quá cường liệt, mãnh liệt tới mức khiến người ta cho rằng hắn đã vượt qua cảnh giới Huyền giai, nhưng ngày hôm qua hắn mới chỉ là luyện cương bát phẩm mà thôi.
Bất quá bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này, Thang Phi Tiếu bên kia vẫn chưa đánh xong, bốn tên Thiên giai kia, để sổng mất tên nào cũng là hậu hoạn khôn lường.
Đánh lâu như vậy, Thang Phi Tiếu đã dồn cả bốn vào đường cùng. Lúc bắt đầu, Biên Vô Huyết và ba người còn lại có thể cùng Thang Phi Tiếu bất phân cao thấp, nhưng càng về sau thì bọn họ càng khó chống đỡ.
Đánh không lại, trốn không thoát, đúng là khiến người ta uất ức muốn chết.
Biên Vô Huyết hổn hển hô:
- Thang tiền bối, ta và ngươi khi xưa không thù không oán, tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt?
Thang Phi Tiếu lạnh lùng nói:
- Vậy Thiên Tú thì có thù oán gì với ngươi?
Biên Vô Huyết ngắt lời hắn:
- Thang tiền bối, sao ngài cứ nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Thiên Tú? Đại quân tinh nhuệ của Cự Kiếm Môn ta đã ở ngoài cửa, lúc này cũng đã tấn công vào Thiên Tú tông. Tới lúc mấy trăm cao thủ của ta đã tề tựu nơi đây thì ngươi có thể giết được bao nhiêu?
Thang Phi Tiếu còn chưa mở miệng, Đường Phong toàn thân đều là máu đã đi tới tiếp lời:
- Ngại quá Biên môn chủ, hai ngàn năm trăm người của ngươi bây giờ đã chết sạch không còn ai rồi.
Biên Vô Huyết cười gằn một tiếng:
- Ngươi muốn gạt ai chứ?
Thang Phi Tiếu đứng bên dù bận cũng xen vào:
- Phong thiếu gia, lời này của ngươi ta cũng không tin.
Chỉ cần là người còn chút lý trí thì không ai tin lời Đường Phong đã nói cả. Việc hai ngàn năm trăm người kia tấn công Thiên Tú là chuyện chắc chắn. Cho dù bọn họ đánh không lại Thiên Tú đi nữa, lẽ nào không biết bỏ chạy hay sao? Làm sao có thể chết hết không còn ai chứ?
Tất cả mọi người cơ hồ đều cho rằng Đường Phong đang mạnh miệng nói bậy, muốn nhiễu loạn tâm trí của mấy người ở đây mà thôi. Nhưng lời nói dối này…. Chẳng có chút kỹ thuật nào cả, thà không nói còn hơn.
Mấy người ở đây, ngoại trừ Bạch Tiểu Lại ra thì không ai không biết những gì Đường Phong nói là thật cả.
Chính lúc này, Dịch Nhược Thần và hai vị trưởng lão còn lại dẫn theo một đám Địa giai cao thủ chạy tới. Bạch Tố Y lập tức kinh hãi:
- Các vị sư muội, sao các ngươi lại tới đây? Tình hình bên kia thế nào rồi?
Chuyện xảy ra hôm nay đã quá sức tưởng tượng, Đường Phong đi rồi, các nàng đứng tại cửa chính ngây ngốc cả nửa ngày mới nhớ ra bên trong còn trận chiến chưa giải quyết xong, vội dẫn theo Địa giai cao thủ chạy tới trợ giúp.
Nghe Bạch Tố Y hỏi vậy, Dịch Nhược Thần liền liếc nhìn Đường Phong một cái, khóe miệng có chút run rẩy:
- Cửa chính bên kia không sao cả.
Bạch Tố Y kinh hỉ hỏi:
- Không sao là tốt rồi, môn hạ đệ tử thương vong thế nào?
Hàn Nhu cười nói:
- Không chết người nào, cũng không ai bị thương!
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên lộ vẻ khiếp sợ:
- Sao có thể? Chẳng lẽ bên kia không có kẻ địch tới?
Mấy ngàn người hỗn chiến, Thiên Tú bên này có thể thắng được đã là kỳ tích, sao có thể không ai bị thương và tử vong chứ? Cũng chỉ có kẻ địch không tiến công mới có thể lý giải chuyện này.
Thiết Lạc Hồng đứng bên cạnh nói:
- Kẻ địch có tới hơn hai ngàn người. Nhưng chúng ta…. Không có đánh nhau. Chính bọn chúng không rõ tại sao lại tự chém giết lẫn nhau, không còn ai nào sống sót.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên liền đờ người ra.
Lời này…. So với những gì Đường Phong vừa nói lúc nãy càng kỳ quái hơn, càng khiến người ta khó mà tin được.
Bạch Tố Y nghiêm mặt nói:
- Thiết sư muội, bây giờ không phải lúc để nói đùa.