Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 6
"T
a mở một tiệc nhỏ" Tổng Thống nói. "Anh có thể đi cùng với ai đó, nếu anh thích".
"Tôi sẽ hỏi Amparo".
"KHông, Amparo không đến được".
Tôi biết tốt nhất là không hỏi vì sao. Nếu ông không muốn thì có nghĩa là cô không đến.
"Đem theo cô gái Guayanos, nếu anh thích" ông nói, thật bất ngờ.
"Tôi nghĩ…"
Nhưng Tổng Thống đã cắt lời. "Ta không đánh nhau với trẻ con. Ta cãi nhau với bố nó".
Thật kỳ lạ. Tôi có cảm giác như ông muốn Beatriz đến.
"Ta nghe nói anh gặp gỡ cô ta luôn, phải không?"
"Vâng".
"Thế thì đưa cô ấy đến" giọng ông như ra lệnh vậy.
"Trông em thế nào?" Beatriz bồn chồn hỏi khi Mèo Bự cho xe vào sân lâu đài.
Tôi cười. "Em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất ở đấy".
Xe dừng lại. Tôi bước ra trước, đỡ Beatriz ra. Chiếc váy dài, sẫm màu để lộ thân hình trẻ trung của cô tới mức hoàn hảo.
Tôi cười, trấn tĩnh cô, khi người quản gia xướng tên cả hai, nhưng tôi cảm thấy tay cô xiết chặt đầy lo âu khi cùng tôi bước vào phòng khách. Căn phòng chợt lắng xuống và mọi người quay nhìn chúng tôi. Họ cũng ngỡ ngàng chẳng kém gì tôi về bữa tiếc mà Tổng Thống khoản đãi cô con gái kẻ thù số một của ông.
Tổng Thống mặc bộ quân phục giản dị. Cặp mắt và bước chân ông vẫn trẻ trung khi ông đi qua phòng đến chỗ chúng tôi cầm tay Beatriz khi cô cúi chào. "Cô thậm chí đẹp hơn nhiều so với thời còn là một bé gái" ông nói, nở một nụ cười.
"Cảm ơn ngài".
Ở góc phòng, ban nhạc nhỏ bắt đầu chơi. "Anh chị đến thật đúng lúc" Tổng Thống tiếp tục rồi ông cúi chào tôi theo kiểu xưa. "Tôi có thể nhảy bản này với cô ấy được không?"
Tôi cúi chào lại rồi dẫn Beatriz đến bên sàn nhảy, nhìn họ lướt đi trong một điệu valse êm dịu, rồi bước đến quầy bar. "Xin một whiskey soda".
"Gì vậy Dax?" tôi quay lại và thấy George Baldwin đang đứng cạnh. "Tôi không nghĩ là mình tin vào điều đang thấy nữa. Ông già khiêu vũ với con gái kẻ thù số một của ông ta?"
Tôi nhún vai. "Tổng Thống cãi nhau với cha cô ấy chứ không phải với cô ấy".
"Nghe như một trích dẫn ấy" George láu lỉnh.
Tôi cầm ly lên. "Đúng thế".
"Ý gì vậy?"
"Tôi không biết" tôi thành thực trả lời. "Có lẽ ông ấy muốn chỉ ra rằng mình không phải quái vật như mọi người nghĩ".
George cười. "Không phải thế. Phải là một cái gì hơn thế. Ông ta đã phớt lờ dư luận về mình từ bao giờ ấy nhỉ?"
Có tiếng cười nổ ròn trên cầu thang lớn. Amparo, trong chiếc áo dài trắng, vừa đu đưa người vừa nhìn xuống phòng tiệc. Một đại uý đang cố giữ cô lại, nhưng cô giận dữ hẩy anh ta ra. Ban nhạc ngừng bặt…
"Tiếp tục đi, đừng dừng" cô kêu lên khi thẫn thờ đi xuống cầu thang. "Cuối cùng thì tôi quyết định đến dự tiệc".
Tôi thấy Tổng Thống chằm chằm nhìn lên con gái với sự giận dữ như không kìm nổi. Tôi thấy Beatriz mặt tái đi bên ông, và tôi muốn đến với cô. Nhưng tôi lại bước đến cầu thang.
"Amparo" tôi nói, cầm tay cô để giúp cô đứng vững. Tôi hôn tay cô. "Gặp lại em thật vui".
"Dax" Amparo ngập ngừng trả lời. Cặp mắt cô tối sầm, đồng tử nở rộng như trương lên. "Dax".
Âm nhạc lại tiếp tục và tôi dẫn cô ra sàn nhảy, ôm chặt, để cô khỏi ngã. Cô vận động ngượng ngập, cứng quèo, nhưng thân hình như rã rời, lỏng lẻo. "Dax" cô chợt run bắn lên. "Em sợ".
"Đừng sợ. Giờ thì em an toàn rồi".
"Không" cô thì thầm. "Lẽ ra em đừng đến. Ông ấy bảo em không được đến".
"Nhưng giờ em đã ở đây, và sẽ ổn thôi. Rồi em sẽ thấy" Âm nhạc dừng lại và tôi dẫn cô ra khỏi sàn nhảy. "Nào, để anh lấy cho em một ly".
Amparo siết chặt tay tôi. "Không" cô nói, giọng như sắp lên cơn, "đừng bỏ em".
Tôi nhìn theo mắt cô. Tổng Thống khoác tay Beatriz, đang đi đến chỗ chúng tôi, mặt ông như thản nhiên.
"Cha!" có cái gì đó của một đứa trẻ tìm kiếm sự công nhận trong giọng Amparo.
Tổng Thống không nói gì khi hôn vào má Amparo.
"Con muốn đến, cha" cô nói vẫn với giọng của một bé gái.
Tổng Thống nhìn cô hồi lâu, rồi từ từ gật đầu. Ông nhìn Beatriz. "Cô thứ lỗi cho chúng tôi?"
Beatriz gật đầu.
"Nào, Amparo" ông nói như ra lệnh, rồi quay lưng, bước đi.
Như thể bị thôi miên, Amparo bước theo. Rồi chợt Tổng Thống quay lại Beatriz. "Tôi suýt quên cảm ơn cô vì bài nhảy thật đẹp".
Beatriz cúi chào.
Tổng Thống nắm tay Amparo, đưa cô tới góc phòng. Đầy ý thức, khách khứa tản đi để họ có thể nói chuyện riêng. Beatriz nhìn tôi, mặt vẫn tái xanh. "Cô gái này bệnh quá" một sự thương cảm kỳ lạ trong giọng cô.
"Ừ" tôi trả lời, dõi nhìn họ. Nhưng còn hơn cả bệnh. Tôi nhận ra loại này, vì thương thấy nó trong mắt của những người muốn trốn tránh thực tế. Amparo là một con nghiện heroin.
Giờ thì tôi hiểu thứ ánh sáng mờ tỏ trong phòng cô, để tôi không thấy những vết kim tiêm trên cánh tay cô.
Amparo đã như dịu đi, và khi Tổng Thống dẫn khách khứa sang phòng ăn thì cô khoác tay ông. Không còn sự bồn chồn nữa, và một lát sau thì Amparo như trở lại bình thường. Mái tóc dài vàng óng cùng chiếc áo dài trắng mà tay áo như phủ tận đầu ngón tay chỉ nhấn thêm sự hoang dã trong sắc đẹp của cô.
Trong lúc uống cà phê thì Tổng Thống đứng lên và đằng hắng. Yên lặng bao phủ. Ông cười thật nhân từ.
"Tôi nghĩ có lẽ mọi người đều khó hiểu vì sao tôi lại mời bữa ăn tối này sau một thời gian quá dài không tổ chức chiêu đãi" Không đợi trả lời, ông tiếp tục. "Ấy là để mừng một người bạn cũ đáng tin cậy, con trai của một người bạn thân thiết của tôi, một nhà ái quốc. Tôi sung sướng thông báo về sự tiến cử, có hiệu lực ngay từ bây giờ này, ngài Diogenes Alejandre làm bộ trưởng ngoại giao và đại diện tại Liên Hợp Quốc".
Tôi cảm nhận bàn tay Beatriz siết chặt trên cánh tay tôi khi mọi người vỗ tay. Tất cả những con mắt đều đổ dồn về phía tôi, nhưng tôi vẫn ngồi vì Tổng Thống đã đưa tay lên.
"Tôi chọn một người cho hai vị trí quan trọng này là để nói lên sự trọng thị của cá nhân tôi đối với ngài Xenos. Nó cũng là một chứng cứ về sự trọng thị của tôi đối với Liên Hợp Quốc".
Tiếng vỗ tay lại rộ lên và Tổng Thống lại đưa tay lên.
"Trong thời buổi nhiễu nhương này, đối với Corteguay cũng như thế giới, không có nhu cầu nào lớn hơn là chứng tỏ ước vọng đích thực vì hoà bình và đoàn kết trong toàn lãnh thổ của chúng ta. Và để bổ sung thêm sức mạnh cho vị trí này, tôi cũng tạo cơ hội cho tất cả những ai bất đồng với chính sách của chúng ta. Ân xá hoàn toàn các chính trị phạm, giải phóng hoàn toàn các dồn nén. Tôi xin mời tất cả các phe phái đối lập hãy cùng tham gia cuộc bầu cử tự do sẽ được tổ chức trong một tương lai không xa. Và để đảm bảo thêm nữa đối với những người còn hoài nghi, tôi cũng tuyên bố từ nhiệm đối với vị trí Chánh án Tối cao của Toà án Hành động Chính trị và trao nó vào tay ngài Xenos".
Lại vỗ tay vang dội. George Baldwin, ngồi cạnh Tổng Thống, nhìn tôi đầy hoài nghi, và tôi hiểu ông ta đang nghĩ gì - rằng tôi đã biết trước những điều này.
Tổng Thống tiếp tục khi tiếng vỗ tay lắng xuống. "Tôi xin nhắc lại lời mời của mình" Và ông nhìn tôi, mặc dù tôi nhận ra từng câu chữ là dành cho Beatriz. "Đối với những ai tìm kiếm sự phân chia đất nước, bằng ngôn từ hay bằng súng đạn, ở trong nước hay ở hải ngoại, hãy đứng lên trong thanh thiên bạch nhật, và hày tin tưởng, không phải vào tôi, mà vào ông Xenos. Chúng ta hãy cùng nhau làm việc như những người yêu nước đích thực cho một tương lai vinh quang hơn của Corteguay thân yêu".
Ông ngồi xuống, và tiếng vỗ tay lần này thì thực sự làm ù tai. Đồng loạt, mọi người đều quay nhìn tôi. Tổng Thống cười nhân hậu. Ông ra hiệu, và tôi đứng lên khi yên lặng lại bao phủ căn phòng. Tôi nhìn xuống các khuôn mặt và hiểu rằng ngày mai, những gì tôi nói đều có thể đọc hoặc nghe trên toàn thế giới.
Tôi nói chậm, cẩn trọng lựa từng từ. "Tôi không biết nói gì hơn là cảm thấy mình bé nhỏ trước vinh dự đã được trao thật bất ngờ và hào sảng này". Có tiếng vỗ tay khe khẽ nhưng lại ắng đi ngay. "Tuy nhiên, có điều tôi muốn thêm. Tất cả các vị đã chứng kiến lời hứa hẹn".
Tôi dừng lại. Một không khí yên lặng đầy trọng thị bao trùm khi mắt tôi dừng lại trên mặt Tổng Thống. Một cái mặt nạ, nhưng mắt ông long lanh và có thoáng mỉa mai trên môi ông.
"Tôi sẽ làm tất cả trong quyền lực của mình để cho lời hứa đó được giữ đúng".
Tôi kết luận, rồi ngồi xuống, và ai nấy như ngỡ ngàng, cho đến khi Tổng Thống vỗ tay trước, họ mới ào theo. Âm nhạc thình lình trỗi dậy lại ở phòng bên. Tổng Thống đứng dậy, và mọi người theo ông sang phòng khách.
George Baldwin tóm được tôi ở cuối hàng người,để chúc mừng tôi. Khi còn lại một mình thì ông nhìn tôi bằng cặp mắt giễu cợt. "Ông già nói có thật không?"
"Ông đã nghe rồi" tôi hờ hững trả lời.
"Tôi nghe anh. Anh mới nghiêm túc với điều mình nói" Tôi không trả lời. "Nếu ông ta không nghiêm túc thì tôi sẽ mặc xác anh". Tôi vẫn không nói gì. "Con chó hoang già này" George nói, một thán phục miễn cưỡng pha trong giọng ông. "Lão lại làm được. Cho đến tối nay tôi vẫn không thể để cho Cortequay có cơ hội đụng đến một khoản vay của Mỹ. Nhưng giờ thì tôi chắc rằng Washington sẽ nghĩ hoàn toàn khác về chuyện này".