You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Kỳ Tích Sinh Ra. (1 2)
hương 118: Kỳ tích sinh ra. (Thượng)
Cho đến bây giờ, trong đám người đó, có thể duy trì thanh tỉnh chỉ còn vài vị phó đường chủ thực lực cao thâm nhất mà thôi, những người khác đều đã rơi vào cuồng loạn.
Bọn họ huy động vũ khí loạn chém, không có vũ khí thì dùng tay, dùng chân, dùng răng cắn, máu tươi kích thích thần kinh của mỗi người.
Có không ít kẻ lao tới tấn công Đường Phong, nhưng sau khi trúng Như Mộng Tự Huyễn thì bọn họ đều không biết vận dụng cương khí, sao có thể là đối thủ của Đường Phong, hoàn toàn không cần Bạch Tiểu Lại ra tay, tới một tên thì Đường Phong giết một tên, thuận thiện ngưng luyện âm hồn của những kẻ này.
- Được rồi Lại tỷ, chúng ta giải quyết sạch sẽ mấy tên phó đường chủ kia thôi.
Đường Phong chậm rãi rảo bước tiến vào chiến trường, Bạch Tiểu Lại theo sát phía sau hắn.
Đối phó đám người này, Đường Phong thậm chí chẳng cần dùng ám khí, ám khí của mình đều do Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương phối hợp tạo ra, phẩm chất rất tốt, dùng ám khí để đối phó bọn họ thì quá Lạig phí.
Lấy thanh nhuyễn kiếm của Diệp Trầm Thu ra khỏi Mị ảnh không gian, Đường Phong một đường chém giết qua đó, đơn giản như chém củ cải trắng vậy, không ai có thể tiến vào phạm vị một trượng quanh người hắn.
Bạch Tiểu Lại thì càng trực tiếp, nữ hài vốn thích sạch sẽ, hiện tại đám người này toàn thân cơ hồ đều là máu, nàng làm sao để bọn họ tới gần chứ, địch nhân còn cách đó hơn năm trượng đã bị nàng phóng điện cho cháy thành tro bụi.
Đường Phong cũng không cần dùng kiếm chiêu cao siêu gì, chỉ đơn giản như đâm, chém, bổ để lấy mạng người, mỗi bước chân đều dẫm lên máu.
Một bước giết một người, tâm dừng tay không ngừng.
Ninh khiếu vạn nhân thiết xỉ hận, bất giáo vô hữu mạ ngã danh, phóng nhãn thiên hạ thiên vạn lý, hà xử anh hùng bất sát nhân? Giết một người là có tội, giết vạn người là anh hùng, giết được chín trăm vạn chính là anh hùng trong anh hùng! Giết! Giết! Giết! Thanh trừ toàn bộ chướng ngại chắn trước mặt, Đường Phong cũng không màn tới máu tươi phun xối xả của địch nhân, để mặc máu tươi dính trên người mình, nhuộm mình thành một huyết nhân.
Mỗi lần giết một người, Đường Phong đều vươn tay phất một cái trên trán của kẻ đó, khoảnh khắc liền ngưng luyện được một cái âm hồn.
Bốn vị phó đường chủ của Cự Kiếm Môn, trong đó Ngô Bất Phá đã chết, còn lại ba người.
Vừa rồi bọn họ lui lại trong đám người, ngỡ là nơi an toàn nhất, nhưng lại không lường được đây mới là chỗ nguy hiểm nhất.
Những kẻ đánh mất lý trí tuy không tạo được chút uy hiếp gì cho họ, nhưng bọn chốc lát cũng không cách nào thoát khỏi vòng vây.
Bọn họ lúc này mới phát hiện hóa ra giết người cũng phiền phức thế, nhất là giết một lúc nhiều người như vậy.
Sự tình đã tới nước này rồi thì họ cũng biết đại sự khó thành.
Bọn họ lúc này thầm nghĩ mở một đường máu thoát thân, sau đó chạy càng xa càng tốt.
Đây cũng chưa phải chuyện tồi tệ nhất, tệ nhất chính là trong đầu bọn họ mạc danh kỳ diệu xuất hiện ảo giác không ngừng, mỗi khi bọn họ giết một người, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, cùng với sự sảng khoái vô hạn, bọn họ càng ngày càng mê luyến cảm giác này, muốn đắm mình trong đó mãi mãi.
Ba người đều biết không nên có suy nghĩ như vậy, chỉ cần vẫn còn chút lý trí, nhất định sẽ không lấy việc giết người để tìm vui.
Giết người cũng chỉ là một thủ đoạn, một loại thủ đoạn huyết tinh vì để đạt được mục đích mới tiến hành mà thôi.
Nhưng bất luận thế nào đi nữa thì họ cũng không đẩy những suy nghĩ này ra khỏi đầu được, mấy loại ảo giác và suy nghĩ này cung gây ảnh hưởng lớn tới tốc độ đột phá vòng vây của họ.
Lúc Đường Phong và Bạch Tiểu Lại tiến tới bên cạnh Lục Định Xuyên thì hắn đang bóp cổ một đệ tử Cự Kiếm Môn, hung hăng vặn vẹo, vừa vặn gãy cổ của tên kia vừa dùng sức lay mạnh đầu của mình, giống như muốn lắc cho những ảo giác trong đầu rơi ra ngoài.
Cả người hắn lúc này đều là máu, trên y phục còn dính một chút thịt vụn cùng nội tạng, không rõ là của ai.
Đường Phong còn chưa kịp động thủ, Bạch Tiểu Lại đã vọt tới, một đôi nhục chưởng mang theo điện mang vươn ra bao trùm cả người Lục Định Xuyên.
Lục Định Xuyên thậm chí còn chưa kịp phản kháng đẽ bị Bạch Tiểu Lại giết chết.
Đường Phong tiến lên trước, ngưng luyện âm hồn của Lục Định Xuyên, sau đó liền nói một tiếng với Bạch Tiểu Lại, tiến tới chỗ mục tiêu tiếp theo.
Giết nhiều người và ngưng luyện âm hồn nhiều như vậy, Đường Phong cũng dần tìm ra một chút quy tắc.
Lúc ngưng luyện âm hồn, thi thể phải tương đối đầy đủ, thiếu một tay hay một chân đều có thể ngưng luyện ra, nhưng nếu bị chia ra làm vài khối thì không được.
Ngày đó Biên Nam Phong bị Đường Phong một kiếm chém thành hai nửa, hư hao quá nhiều nên mới không thể ngưng luyện.
Những đám người này hiện tại đều không sử dụng cương khí, Đường Phong cũng vô pháp nhìn ra thực lực của họ tới đâu, đành bất chấp tất cả, dù sao chỉ cần thấy một tên thì giết một tên, giết một người thì ngưng luyện một lần.
Một đường đi tới, ngưng luyện ít nhất cũng hơn một trăm cái âm hồn, trong đó phần lớn đều là Huyền giai, có mấy người là Địa giai, mang đến lợi ích vô cùng lớn cho Đường Phong.
Tuy trong đám người này không phải bất kỳ ai cũng đều đáng chết, thậm chí trong đó cũng có không ít người lương thiện.
Nhưng lẽ nào những đệ tử Thiên Tú lại đáng chết hay sao? Lẽ nào những nữ nhân đó lại không lương thiện? Trong thời đại trọng nam khinh nữ thế này, rất nhiều người trong số họ đều là cô nhi được Thiên Tú nuôi dưỡng, bọn họ không cha không mẹ, quý trọng sinh mạng hơn bất kỳ kẻ nào, không muốn nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, không muốn có thêm bất kỳ đứa trẻ nào lâm vào hoàn cảnh giống như họ.
Nhưng đứng trên một lập trường khác thì dù bản tính của kẻ địch không xấu xa đi nữa cũng vẫn là kẻ địch, ngươi không giết hắn thì hắn sẽ giết ngươi.
Dù là thế giới nào đi nữa cũng không có trắng đen tuyệt đối, ánh sáng và bóng tôi.
Hai loại tính chất hoàn toàn bất đồng này từ xưa tới nay đã cùng nhau tồn tại, tạo nên thế giới này.
Trong mắt của đệ tử Thiên Tú thì Đường Phong là người tốt, nhưng trong mắt của những đệ tử Cự Kiếm Môn đã chết đi thì hắn chính là ác nhân! Giết người, quả thật chỉ là một loại thủ đoạn để đạt được mục đích của mình mà thôi.
Giết chết hai phó đường chủ còn lại của Cự Kiếm Môn cũng không mấy khó khăn, bọn họ lúc này thân mình còn lo chưa xong, dược tính của Như Mộng Tự Huyễn vẫn đang phát huy, bọn họ trúng độc ngày càng nặng, có những đệ tử chán sống cứ vây lấy bọn họ thì họ có thể thoát đi đằng nào? Đường Phong và Bạch Tiểu Lại cơ hồ chẳng tốn mấy công sức đã giết được cả hai.
Sau khi giết xong hai người đó, Đường Phong cũng không lập tức rời khỏi chiến trường mà càng không ngừng ngưng luyện âm hồn, Bạch Tiểu Lại ù ù cạc cạc theo sát hắn, không sao hiểu được hắn đang làm gì.
Hắn cứ vuốt nhẹ một cái lên người những kẻ đã chết, sau đó lại nhanh chóng lý khai, thoạt nhìn giống như chẳng làm gì cả, nhưng Bạch Tiểu Lại kinh hãi phát hiện, cương khí trên người Đường Phong giống như không thể khống chế tỏa ra từng đợt gợn sóng, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.
Bỏ ra nửa canh giờ, Đường Phong ngưng luyện được ít nhất cũng gần tám trăm âm hồn, không biết mệt mỏi là gì.
Nhưng loại công việc này thật sự là rất nhàm chán và tẻ nhạt.
Tuy vẫn còn mấy trăm người đang hỗn chiến, nhưng Đường Phong cũng không buồn để ý tới họ nữa.
Không có thuốc giải thì dù bọn chúng không bị kẻ khác giết chết thì cũng sẽ tự giết mình thôi.
- Lại tỷ, đi thôi!
Đường Phong xoay người đi về phía Thiên Tú.
Chương 118: Kỳ tích sinh ra. (Hạ)
Đường Phong còn có mục tiêu quan trọng hơn, đó chính là những cao thủ hàng đầu của Cự Kiếm Môn, bọn họ chắc hẳn cũng đã sớm đụng phải Thang Phi Tiếu rồi.
Đường Phong lướt qua hai dặm đường nhanh như bay, chỉ lát sau đã đi tới bên ngoài cửa chính của Thiên Tú.
Hơn một ngàn đệ tử và ba vị trưởng lão đều chăm chú nhìn hắn, nam nhân trên tay cầm theo một thanh trường kiếm vấy máu, lưng thẳng tắp cao ngất như tiêu thương, dáng người không mấy cường tráng nhưng lúc này lại sừng sững như Thái sơn, cả người bị máu tươi nhiễm đỏ, trong ánh mắt tràn ngập kính nể và sung bái.
Cao sơn ngưỡng chỉ! Trong đầu mọi người đều chỉ có mỗi ý niệm này.
Ai có thể dựa vào tài mồm mép khiến cả đoàn người tự chém giết lẫn nhau đến mức máu chảy thành sông, tới lúc này đã chết hơn hai ngàn người chứ? Không có! Loại sự tình vô căn cứ thế này, đừng nói là thấy tận mắt, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng hiện tại, hơn một ngàn đệ tử Thiên Tú lại tận mắt thấy được, ba vị trưởng lão cũng thế, tận mắt thấy được kỳ tích này! Các nàng không rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì, các nàng chỉ thấy Đường Phong tới đó giằng không lâu thì những người đó đã bắt đầu động thủ chém giết nhau.
Rốt cuộc là Đường Phong đã nói gì với họ mà lại tạo được hiệu quả kinh người như thế? Đúng là kỳ tích! Chỉ có kỳ tích mới có thể lý giải được! Tất cả mọi người cơ hồ đều có cảm giác không thực, nếu không phải sát khí của Đường Phong ập vào mặt, cùng với mùi máu tươi nồng nặc trên người hắn thì chắc không ai dám tin đây là sự thật xảy ra trước mặt mình.
- Phong Nhi, có bị thương hay không?
Dịch Nhược Thần là người đầu tiên hồi phục tinh thần, khẩn trương hỏi han.
Đường Phong lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đều là của người khác.
Thực lực của hắn quá thấp, trong đám đông như vậy thì không có khả năng tránh được máu bắn trúng người, nên dứt khoát không cần tránh làm gì.
Bạch Tiểu Lại thân là Thiên giai, chỉ cần vận khởi cương khí lên thì máu tươi bắn loạn không thể tới gần người của cô được, cho nên hiện tại nhìn vẫn rất hoàn hảo, chỉ có dưới chân giẫm lên không ít máu.
- A…
Dịch Nhược Thần a một tiếng, hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp theo, đầu của nàng tới bây giờ vẫn còn choáng váng.
- Ba vị sư thúc, phiền các vị hạ lệnh, trong vòng một ngày, tất cả mọi người không được tới gần con sông kia trong phạm vi một dặm, chờ hết hôm nay, ngày mai hẵng tới xử lý đống thi thể kia cũng không muộn.
Đường Phong căn dặn.
Dịch Nhược Thần ngơ ngác gật đầu:
- Ừ.
Đường Phong vuốt nhẹ cằm, mang theo Bạch Tiểu Lại xuyên qua đám người tiếp tục đi vào bên trong.
Các đệ tử Thiên Tú vốn đang đứng chật kín đường đều tự động lùi lại nhường đường.
Các nàng lúc này vẫn nhìn theo Đường Phong, mặc dù có chút khiếp đảm, nhưng kính sợ và sùng bái lại càng nhiều hơn.
Nam nhân mình đầy máu này cơ hồ nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người ở đây, nhưng lại khiến các nàng cảm nhận được một cỗ hàn ý từ sâu tận tâm khảm, hắn giống như một ngọn băng sơn vĩnh cửu, lại âm trầm như câu hồn sứ giả.
Hóa ra, một người vừa có thể anh tuấn cực điểm, vừa có thể lạnh lùng vô cùng.
Dịch Nhược Thần nhìn bóng dáng màu đỏ của Đường Phong dần xa, quay đầu lại nhìn hai vị sư muội của mình:
- Thế này… là xong rồi sao?
Thiết Lạc Hồng và Hàn Nhu nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí có vẻ không chắc:
- Chắc là xong rồi nhỉ?
Ba vị trưởng lão dẫn theo hơn một ngàn đệ tử Thiên Tú trấn thủ ở cửa chính, có ai không mang quyết tâm liều chết cơ chứ? Dù có bỏ mạng cũng không để kẻ địch bước vào cửa Thiên Tú tông.
Nhưng…. Trận chiến này dường như chẳng dính gì tới các nàng, hơn một nghìn người chỉ có thể đóng vai quần chúng nhìn Đường Phong tới đó thương thuyết một hồi, sau đó đối phương đã tự chém giết lẫn nhau, tới mức máu chảy thành sông, thiên địa biến sắc.
Từ đầu chí cuối các nàng chưa từng động thủ quá một lần là thế nào? Ngay cả cơ hội đối mặt với một kẻ địch cũng không có? Nguy cơ lớn bằng trời cứ thế được hóa giải trong yên lặng.
Lại quay đầu nhìn về hướng kia, nơi ấy nguyên bản đen khịt người giờ đã ngã xuống hết rồi, chỉ còn lại một phần rất ít đang quần nhau, không ngừng có người ngã xuống như cũ, với tốc độ này thì không tới một nén nhang nữa sẽ không còn một ai.
Ba vị trưởng lão lần này nói vô cùng khẳng định:
- Đúng là xong rồi.
Từ lúc dược tính của Như Mộng Tự Huyễn phát tác thì Thang Phi Tiếu và hai vị Thiên giai cao thủ của Thiên Tú bên này cũng đã đụng đầu với đám người Biên Vô Huyết.
Có tin tức của Đường Phong chỉ dẫn nên đám người Thiên Tú đã sớm bố trí ổn thỏa.
Lúc Biên Vô Huyết mang theo ba vị Thiên giai, năm mươi Địa giai và bốn trăm Huyền giai thông qua đường thủy tiến vào Thiên Tú, đã thấy Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đang đứng đó chờ họ.
Phía sau hai người đó chính là hai mươi vị Địa giai cao thủ của Thiên Tú.
Vừa thấy liền biết thực lực của Thiên Tú bên này so với Cự Kiếm Môn thì quả là ít đến đáng thương, Thiên giai chỉ bằng một nửa của người ta, Địa giai của người ta lại gấp đôi bên này, đối phương còn có thêm bốn trăm vị Huyền giai.
Có thể nói, nếu lấy chút lực lượng như thế đối kháng với Cự Kiếm Môn thì chẳng khác gì lấy chứng chọi đá, căn bản không có phần thắng.
Nhưng lúc Thang Phi Tiếu giữa đường nhảy ra, người bên Cự Kiếm Môn liền biết mình đã sai rồi, quá mức sai lầm.
Nếu đối thủ thật sự không có chuẩn bị thì sao có thể ung dung đứng dây chờ mình tới chứ? Tiếu thúc đăng tràng vẫn hoa lệ như trước, lúc hắn từ nơi ẩn nấp đi ra, một chiêu đã giải quyết mười vị Địa giai cao thủ, chiêu thứ hai liền quét gọn ba mươi vị Huyền giai của đối phương.
Chưởng ấn cách không thủ đánh ra vô cùng lớn, diện tích bao phủ khá rộng, mấy tên Địa giai và Huyền giai kia sao có thể là đối thủ của Tiếu thúc? Toàn bộ đều bị chưởng lực đánh xuống nát hết xương cốt toàn thân, đan điền vỡ vụn, gân mạch toàn bộ đều bị hủy.
Thật ra Thang Phi Tiếu không giết ai cả, chỉ là hai chưởng hắn đánh ra đã trực tiếp tiêu diệt hy vọng của đối phương, từ nay về sau, bốn mươi người kia cũng không thể tu luyện được nữa, hơn nữa còn nhận được vinh hạnh nửa đời về sau phải trải qua trên giường.
Đối với sát thần như hắn mà nói, thanh danh gì đó đã sớm không quan trọng, dù sao danh tiếng của hắn lúc xưa cũng không tốt đẹp gì, là loại nhân vật thối nát người người mắng chửi, cũng sẽ không giấu diếm tên tuổi đi đánh lén mấy tên vãn bối làm gì.
Hắn bây giờ chỉ muốn cùng phu nhân và con gái của mình sống hạnh phúc bên nhau ở đây, chỉ cần nơi nào Tiểu Manh Manh thích ở thì đó cũng là nơi Thang Phi Tiếu hắn và Tần Tứ Nương nguyện ý lưu lại.
Nhưng đám người Cự Kiếm Môn này lại muốn hủy diệt Thiên Tú, Thang Phi Tiếu không giết chúng đã là may lắm rồi, sao còn có thể xuất thủ lưu tình? Thang Phi Tiếu lúc đầu cũng muốn lén ra tay xử lý Thiên giai cao thủ của đối phương, nhưng trời không chiều lòng người, bốn Thiên giai của đối phương lại đứng cùng một chỗ, cho dù hắn ra tay đánh lén cũng không chắc sẽ thành công, không bằng trước tiên xử lý vài tên Địa giai và Huyền giai của đối phương, giảm bớt chút áp lực cho mấy mỹ nhân Thiên Tú.
Ừ, Tiếu thúc là người biết thương hoa tiếc ngọc, tuy bộ dạng trông như một con gấu thì cũng là một con gấu rất ôn nhu.
Lúc Thang Phi Tiếu vừa cười vừa tới gần, Biên Vô Huyết liền ý thức được có chuyện lớn.
Vạn Kiếm Phi cũng có thể nhận ra Cách Không Thủ, hắn thân là môn chủ Cự Kiếm Môn sao có thể không nhận ra, huống hồ gì nhiều năm trước hắn đã từng đối mặt với vị Thiên Sát Thần này một lần.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường