However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ôi nhìn qua cửa xe theo hướng Mèo Bự chỉ. Có một dải khói mỏng lờ lững trên ống khói.
"Có ai sống ở trong nhà không?" Trung uý Giraldo hỏi.
Tôi lắc đầu. "Không, nhà đóng cửa từ khi tôi rời Corteguay, lần đầu tiên".
"Dừng xe đã".
Giraldo bước ra và đi ngược trở lại chiếc jeep theo sau chúng tôi. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy anh ta nói gì đó với mấy người lính. Rồi anh quay lại, ngồi vào ghế cạnh tôi.
"Chúng ta có thể đi, nhưng để họ vào trước".
"Có thể chẳng có gì cả" tôi nói.
"Có thể. Nhưng không thể chủ quan".
Chiếc jeep đi lên phía trước, khi chúng tôi vào sân. Tôi cho dừng lại trước hành lang, ngồi nhìn cánh cửa trước đóng kín.
Một lát sau, tôi ra khỏi xe. "Ngốc thật. Nếu có bọn cướp ở trong nhà thì chúng đã bắn rồi".
Tôi bước lên, và khi hết bậc trên cùng thì bỗng cánh cửa mở ra. Tôi nghe tiếng sột soạt của những người lính ở phía sau rồi những tiếng chân ội vã. Không quay lại, tôi cũng biết Mèo Bự đang ở ngay sau tôi.
"Chúc mừng anh về nhà, anh Xenos".
Giọng nói phát ra từ trong bóng tối trong nhà nghe thật quen, nhưng tôi phải mất một thoáng mới nhận ra người nói.
"Martínez?"
Ông già bước ra và chúng tôi ôm chầm lấy nhau. "Ô, Xenos" ông thở dài "gặp lại anh tôi mừng quá!"
"Martínez!" tôi cười với ông. Ông già, người đã từng sống ở rìa đất của trang trại chúng tôi. Ông già, người chăm sóc các con vật lạc, người chỉ ăn rau vì không thể chịu nổi việc giết chết một con gà, người đã cho tôi con cún mà tôi có trong suốt thời thơ trẻ.
"Khi nghe nói anh về nước, tôi biết ngay là chẳng bao lâu anh sẽ về nhà, và tôi không muốn khi về anh phải thấy cái nhà lạnn lẽo, rỗng không. Vậy là tôi nhóm lửa và kiếm vài thứ cho anh ăn".
Nước mắt cứ dâng lên trong mắt tôi. "Cám ơn, Martínez".
Tôi nhìn lại những người lính. Họ đã về với chiếc jeep. Tôi đến bên viên trung uý "Martínez là một người bạn cũ".
"Tôi đã dọn dẹp, quét tước đâu vào đấy" ông già tiếp tục "Ít bữa nữa tôi sẽ kiếm một người đàn bà để chăm lo tất cả".
"Ông đã làm tốt quá rồi, ông bạn già. Tôi không biết làm sao để cám ơn ông".
"Chỉ là một chút xíu để đáp lại những gì cha anh đã làm cho tôi thôi".
Nhiều năm trước đây, cha tôi đã cho ông Martínez chuyển vào sống trong chiếc lều ở bìa ruộng mía. Chiếc lều này là của ông ấy, cha tôi nói thế, và để đáp lại điều này, ông vẫn đến nhà mỗi tuần một lần, mang theo vài con gà, hoặc lâu lâu là một con lợn sữa. La Perla phải cắt tiết vì ông già không làm nổi việc đó.
"Ông thế nào, ông bạn già?"
"Không phiền hà gì chứ? Tôi có nghe nói về bọn cướp".
"Học ần tôi làm gì?" Martínez hỏi, xoè hai bàn tay ra "Tôi chẳng có gì cả. Họ không làm phiền tôi".
"Ông có thấy họ không?"
"Tôi chẳng thấy gì sất" ông trả lời "chỉ thấy những kẻ đồng hành với tôi, những con vật chung sống với tôi. Chúng tôi sống với nhau rất hoà thuận".
Tôi nhìn trung uý Giraldo. Mặt anh ta thản nhiên. Cả anh ta và tôi đều biết rằng nếu như ông già có thấy bọn cướp trước đây mười phút thì ông cũng nói chẳng thấy gì.
"Tôi được phép cho người của tôi dựng lều ở sân chứ ạ?"
Giraldo lễ phép hỏi.
"Tất nhiên, trung uý".
"Tôi sẽ nói họ dựng lán cho tôi luôn".
"Không trung uý, " tôi nói "anh sẽ ở trong nhà với tôi".
"Ông tốt bụng quá".
"Tôi sẽ mang đồ ăn vào" Mèo Bự nói và Martínez vội theo sau anh.
"Ngài nghĩ thế nào?" Giraldo hỏi "ông già có thấy họ không?"
Tôi nhìn anh ta. "Tất nhiên là ông ấy đã thấy họ, trung uý ạ. Nhưng anh nghĩ thế nào khi mà ông ấy sống được một thân một mình và già cả như thế? Chính bởi ông ấy đã học được cách ngậm miệng, nhắm mắt".
Tôi thức dậy trong những âm thanh quen thuộc của chim chóc trên tán lá ngay ngoài cửa sổ. Tôi nằm rốn lmt lát, nửa mơ nửa tỉnh. Thế là tôi lại về với đứa trẻ.
Tôi nhìn trần nhà. Giờ nó đã vàng ệch và nứt nẻ, và tôi nhớ khi nó trắng bóng, tôi vẫn nằm ngửa trên giường mà lười biếng nhìn nó. Vào những đêm rất nóng, tôi lại tưởng tượng nó là thảm tuyết trên đỉnh núi, thế là tôi lại thấy mát, và ngủ liền.
Tôi nằm đấy, nghe những âm thanh của ngôi nhà như thuở nào. Tiếng thì thầm của những người hầu đi chân trần qua cửa phòng, tiếng the thé của La Perla đang đi từ dưới bếp lên,tiếng cót két của những chiếc xe và tiếng hí của bầy ngựa mà con cún bé tẹo của tôi cứ sủa ầm lên dưới chân chúng.
Tôi lại nghe thấy tiếng chị tôi, tiếng nước chị mở vào bồn, rồi tiếng chị khẽ hát cho mình nghe, khi tắm. Rồi tiếng chân nhẹ nhàng của mẹ tôi khi bà đi vội qua cửa phòng tôi, rồi những bước chân nặng hơn của cha tôi. Hầu như tôi chỉ nằm chờ bà hỏi La Perla khi bà vào bếp "Dax đã xuống chưa?"
Và tôi vẫn còn nhớ giọng bà có hơi cao lên một chút khi biết là tôi chưa xuống. "Cái thằng này" bà vẫn nói với cha tôi "khi lấy vợ, có con rồi, nó khắc biết dậy sớm là quan trọng thế nào".
Rồi giọng vui vẻ của cha tôi khi an ủi bà "Nó chỉ mới hơn ẵm ngửa một tí mà bà đã bắt nó lấy vợ, mà lại cả có con nữa!"
Tôi cười thầm trong sự ấm áp của ký ức. Lấy vợ và có con. Mẹ tôi sẽ sốc đến chừng nào nếu biết thực tế tôi bây giờ ra sao. Không hiểu bà sẽ nói gì. Chẳng nói gì sất, có thể thế.chẳng có gì là lỗi tại tôi cả. Giờ thì tôi biết. Có sự yếu đuối trong tôi, mà cha tôi không bao giờ có. Cha tôi có một khả năng đích thực đối với tình yêu. Mọi người đều cảm thấy nó, mặc dù chỉ có mẹ tôi là sở hữu nó. Ông không có người đàn bà khác.
Tôi thì không thế. Tôi là nạn nhân tệ hại của chính cái háng mình. Bóng dáng một người đàn bà, mùi và vị của cô ta…là đủ thay thế người đến trước. Và sự hứa hẹn cuộc tiếp theo chỉ làm tăng thêm sự tham lam của tôi mà thôi. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghiệm trải thứ tình yêu hiền hoà, nhẹ nhàng mà cha tôi đã dành cho mẹ tôi. Có lẽ chỉ đơn giản là tôi không có khả năng ấy.
Tình yêu của tôi thuộc loại khác. Nó là cơ bắp, ép buộc, đòi hỏi. Tôi có thể cùng với một người đàn bà, thoả mãn cả hai, bản thân tôi và cô ta, bão hoà cảm giác của chúng tôi đến mức kiệt quệ, vậy mà ngay sau đó tôi lại cảm thấy cô đơn. Và cả cô ta cũng vậy. Cứ như thể mỗi chúng tôi đều hiểu trogn tâm hồn bí ẩn của mình rằng chẳng còn gì để cho nhau nữa.
Có lẽ đấy chính là một cái gì hơn nữa mà Caroline đã tìm kiếm trong tôi, và chẳng bao giờ thấy. Hoặc đứa con mà Giselled luôn muốn có mà tôi đã không cho cô. Thậm chí với hai người giống tôi nhất - Amparo và Sue Ann - cũng có một cái gì đó thiếu hụt. Hoặc giả vì chúng tôi quá giống nhau - chỉ đòi hỏi thứ phải trao cho nhau?
Chúng tôi như những kẻ xa lạ trên cùng chuyến đi ngắn ngủi, nhã nhặn trao đổi đôi điều vui vẻ, trao nhau những êm ái nho nhỏ, vì chẳng bao lâu, chuyến đi sẽ sớm chấm dứt. Sau đó, khi nhìn vào mặt nhau, cũng chẳng còn biểu hiện gì của sự nhận biết. Đêm đã tàn và chúng tôi lại cô đơn. Mỗi người đều tâm niệm rằng chúng ta sẽ qua được ánh nắng chói chang của ban ngày, để lại tìm kiếm một kẻ xa lạ ở, và cùng nhau qua đêm sau, để khỏi thấy chính mình trong thanh thiên bạch nhật của sáng hôm sau nữa.
Sự yên tĩnh bất chợt như nút lấy hai tai tôi. Tiếng chim trên cành đã mất. Tôi nghển đầu, nhìn ra cửa sổ. Ở phía sân bên kia, một người lính đang tiểu tiện vào cái cọc, người lính khác đang quỳ trước lều,nhóm lửa.
Có tiếng gõ cửa. Thoạt tiên, nó quá nhẹ và tôi không nghe thấy và vẫn còn chìm trong suy tư. Nhưng lần sau thì to hơn.
"Ai đấy?"
"Tôi".
Mèo Bự đi vào, lầu bầu. "Tôi có jambon, bánh ngô và đậu ở trong lò".
Tôi cười với anh. "Tôi mải nghĩ về ngôi nhà trước đây".
Mèo Bự chằm chằm nhìn tôi, cặp mắt anh mở to và xuyên thấu. "Thỉnh thoảng cũng tốt, nếu người ta chịu nghe các hồn ma của gia đình mình".
Tôi ngỡ ngàng. "Gì cơ?"
"Cả tôi cũng đã lắng nghe những hồn ma của nhà anh".
"Và họ bảo sao?" Tôi không dám cười.
Mèo Bự nhìn tôi thật kỳ lạ. "Họ đã sống quá lâu ở đây, trong cái nhà rỗng này. Họ đang đợi anh đem một người đàn bà về để họ có thể ra đi trong bình yên".
Rồi Mèo Bự đi ra. Tôi trở lại giường, ngồi xuống.
Có lẽ thế thật. Tôi chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà, trừ một lần với Amparo. Rồi cũng từ đó, tôi không gặp được cô gái nào cũng yêu mến nơi đây theo cách của tôi. Rồi một ý nghĩ nảy ra, và tôi phát bẳn với mình vì đã không nghĩ tới từ trước. Một. Có thể là một người.
Beatriz. Ngay từ phút đầu thấy cô tôi đã có cảm giác như chúng tôi thuộc về cùng một nơi chốn, một thời gian. Tôi không hề cảm thấy như thế với tất cả những người khác.
Cuối cùng thì cũng rất có thể là ước nguyện của mẹ tôi.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu