Số lần đọc/download: 554 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:13:38 +0700
Chương 118
“B
ạch Cảnh ngươi như thế nào có thể như vậy…” Chu Đình che mặt mà khóc, thân thể yếu đuối nhẹ nhàng run rẩy.
“Nàng là ai?” Tiêu Táp lúc này dĩ nhiên giận dữ, bá đạo ôm Bạch Cảnh tuyên thệ quyền sở hữu của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Đình giống như đang nhìn một vật chết.
“Ngươi….Các ngươi….” Chu Đình sợ tới mức rùng mình một cái, tâm sinh kiêng kỵ với Tiêu Táp, nhanh chóng hiểu được đây là người nàng không nên dây vào, chính là nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Bạch Cảnh và nam nhân này dĩ nhiên là loại quan hệ này.
“Ai biết từ chỗ nào chạy đến.” Bạch Cảnh nói chuyện không lưu tình, ánh mắt cực kỳ khinh miệt, dường như nhìn đồ vật bẩn gì đó.
Chu Đình càng tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, một bộ bị đả kích lớn, ánh mắt đẫm lệ mông lung nhìn Bạch Cảnh, ánh mắt lại không ngừng lướt qua lại trên người Tiêu Táp,cái nam nhân kia khí thế thật lớn: “Ngươi….Ngươi như thế nào có thể nói vậy, cho dù ngươi không tiếp nhận ta cũng không quan hệ, ta cho rằng ít nhất ngươi đã từng yêu qua ta, ngươi cho là ta muốn như vầy sao? Ta cũng là bất đắc dĩ a, lúc trước ngươi không nói một câu liền cắt đứt liên hệ, làm hại ta lo lắng bao lâu, sau mạt thế còn tới chỗ hỏi thăm tin tức của ngươi, nếu không phải vì ngươi, ta như thế nào sẽ đắc tội Bạch Diểu, lại như thế nào rớt xuống tình trạng này….”
Bạch Cảnh tức đến vui vẻ, nữ nhân chết tiệt này còn muốn châm ngòi ly gián, lạnh lùng hé miệng phun ra một chữ: “Lăn!”
Chu Đình lã chã chực khóc, khuôn mặt tái nhợt lung lay sắp đổ, ánh mắt ủy khuất nhìn Tiêu Táp, trong cảm nhận của nàng, Bạch Cảnh chính là một hoàn khố vô dụng, bây giờ có thể phong hoa như vậy nhất định là vì nam nhân bên người kia, thật ghê tởm. Chu Đình kiên định cho rằng, Bạch Cảnh là dựa vào thân thể của chính mình mới có thể sống tốt như vậy, thân thể nam nhân sao có thể thoải mái như nữ nhân, phát hiện quan hệ của hai người, tâm niệm của Chu Đình nhanh chóng xoay ngược lại, nhanh chóng đem mục tiêu đặt trên người Tiêu Táp, nam nhân này vừa thấy chính là một cường giả.
Trong lòng Chu Đình tính toán rất tốt, trước tố giác quan hệ chính mình và Bạch Cảnh, sau đó lại lên án Bạch Cảnh vô tình vô nghĩa, chỉ cần hai người này nảy sinh khoảng cách, nàng có thể nhân cơ hội.
Chỉ tiếc, nàng tính sai tâm ý của Tiêu Táp và Bạch Cảnh, Tiêu Táp hiện tại vô cùng căm tức, chẳng sợ biết rõ nữ nhân này và tiểu Cảnh không có quan hệ nhưng hắn vẫn rất nghẹn khuất, quanh thân đều tản ra khí tức người lạ chớ gần, uy áp dị năng giả cấp 5 không chút lưu tình thi triển trên người Chu Đình, nếu không phải tình huống không đúng, hắn thật muốn đánh ngất nữ nhân kia.
Nam nhân ăn dấm tổn thương không dậy nổi, Từ Phong và Dương Lâm khó được cùng thống nhất, lui ra phía sau, lui nữa, lui đến tận cùng góc tường, tận lực giảm thấp sự tồn tại của chính mình, hận không thể chui xuống dưới đất.
Chu Đình hoảng sợ trừng lớn mắt, thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững, tình huống như thế nào không giống như nàng dự đoán? Vì cái gì nam nhân này không có chút lòng trắc ẩn, chỉ cần một chút là tốt rồi.
Tiêu Táp lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt chợt lóe sát ý.
Sợ hãi thổi quét qua toàn thân Chu Đình, giống như một giây tiếp theo sẽ chết đi, sợ hãi đến từ trong linh hồn làm cho nàng hiểu được, cái nam nhân kia sẽ thực sự giết nàng: “Ta,,,,cũng không dám….” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng có thể sống lâu như vậy cũng có phần trực giác này.
Bạch Cảnh cười khẽ một tiếng, không có hưng trí đi dạo quán bar, kéo kéo góc áo Tiêu Táp: “Chúng ta đi thôi, ngươi tức giận với loại nữ nhân này làm gì.”
Tiêu Táp đen mặt, xoay người cầm tay Bạch Cảnh nổi giận đùng đùng mà trở về.
Bạch Cảnh mới không sợ y, khóe môi thủy chung một tia cười nhạt, ngẫu nhiên ăn dấm càng khỏe mạnh, nói thật, trong lòng hắn kỳ thật rất đắc ý.
Thẳng đến khi bóng dáng bọn họ biến mất, Chu Đình thoáng chốc xụi lơ trên mặt đất, phát hiện trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, quần áo vốn đơn bạc dính vào thân thể như ẩn như hiện.
“Nha! Là ai đây, như thế nào lại ngồi dưới đất?” Mấy nữ nhân bên cạnh nhanh chóng lại đây giúp vui.
“Đây không phải là thiên kim thị trưởng sao?”
“Thiết, liền đức hạnh kia của nàng vẫn còn là thiên kim thị trưởng? Thiên kim thị trưởng còn không phải lẩy ra bán!”
“Đây là đá phải thiết bản đi.”
“Nghe nói là ban trai cũ.”
“Sai, là nam nhân của bạn trai cũ.”
“Ngay cả nam nhân của nam nhân cũng đoạt, thật tiện.”
“Nàng nếu không tiện lại như thế nào ở đây, ta đã nói với ngươi, nàng nha, là làm với nam nhân của Bạch tiểu thư cho nên mới bị mang tới đây.”
“Xứng đáng!”
“….”
Theo các nàng mồm năm miệng mười, trong lòng Chu Đình nảy sinh ác đọc, cắn chặt môi đến chảy máu, sắc mặt âm trầm từ từ đứng lên, không để ý tới ánh mắt người bên ngoài cười nhạo, một đường từ quán bar chạy về nhà hu hu khóc lớn, sợ hãi mới từ sát bên người tử thần thoát qua, cùng với ủy khuất chịu từ khi mạt thế đến nay giống như đều muốn khóc thỏa hết, trong lòng nàng thật hận, hận Bạch Diểu ngoan độc, hận Bạch Cảnh tuyệt tình cũng hận nam nhân vứt bỏ và đùa giỡn nàng…..
Chính là, vậy thì thế nào?
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Đình khóc hai mắt hai mắt sưng đỏ, khóc mệt mỏi, tha thân thể mệt mỏi dùng nước buổi sáng không dùng rửa mặt, sau đó châm nến hóa trang cho chính mình, nơi này là khu dân nghèo, không có cung cấp điện nước, tất cả vật phẩm đều do chính mình bỏ tiền mua.
“Chu Đình, ngươi làm gì đó, Phong ca điểm danh muốn ngươi bồi, nhanh lên.”
“Đến.”
Dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, Chu Đình chết lặng, chọn chọn bỏ bỏ lấy cho mình một cái áo ngắn hở hang, ở trong lòng bắt đầu tính kế, lúc này đây có thể lấy những thứ tốt gì từ Phong ca, vô luận như thế nào, nàng không muốn chết, muốn tiếp tục sinh hoạt, ngày cũng muốn kéo dài!
Tiêu Táp mãi cho đến lúc về biệt thự sắc mặt cũng không chuyển biến tốt đẹp, đoàn người tận hứng mà đi, mất hứng mà đi. Dương Lâm ở trong lòng đánh tiểu nhân một hồi đã không thấy tăm hơi, chuồn thật nhanh.
Từ Phong khó có một lần thông minh, vội vàng nháy mắt ra dấu với Ngô Quốc An, ngươi liên quan ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rất có ăn ý, đảo mắt trong đại sảnh biệt thự chỉ còn lại hai ngươi Tiêu Táp và Bạch Cảnh.
Sau khi đi ra, Từ Phong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, thật là đáng sợ, Táp ca áp suất thấp thật hung mãnh, thật sự chịu không nỏi.
“Làm sao vậy?” Ngô Quốc An cười gian, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển.
Từ Phong câm miệng lắc đầu, kiên quyết không lên tiếng, nói giỡn, hắn còn không muốn chết, nếu để Táp ca biết hắn liền xong.
“Hai ta là ai với ai nha, nói cho ta biết đi, huynh đệ cam đoan không nói ra.” Ngô Quốc An hứng thú, Từ Phong càng thần bí hề hề, người khác lại càng tò mò.
Từ Phong nhìn trái nhìn phải không có ai, hạ giọng: “Ngươi cam đoan không nói?”
Ngô Quốc An giơ lên ba ngón tay phát thệ, giống như không phát hiện phía sau Từ Phong có người nghe lén, thề son thề sắt: “Ta cam đoan.”
“Ta đã nói với ngươi nha….Nữ nhân kia….Táp ca….” Từ Phong ai nha ai nha bắt đầu đảo đồng tử, so với hát xướng còn phấn khích hơn, quả thực là một bộ kịch tính ái cẩu huyết kinh điển.
“Ác—“Tần Liệt cảm thấy hiểu rõ, khó trách sắc mặt Tiêu Táp không tốt, nguyên lai là ăn dấm.
“Các ngươi như thế nào ở đây?” Từ Phong chấn động, tiểu tâm can run lên, ngón tay chỉ Ngô Quốc An, vẻ mặt lên án.
Ngô Quốc An cười gượng hai tiếng, trầm trọng vỗ vai Từ Phong: “Ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật.”
Tần Liệt kéo kéo khóe môi: “Chúng ta luôn ở đây.”
“Ta đây….” Từ Phong thật sự muốn khóc.
“Chúng ta cũng nghe được.” Lý Nhiên cố nén ý cười, kỳ thật không nên trách bọn họ nghe lén, vài người đứng ở chỗ này, Từ Phong lại không phát hiện, trách ai được.
“Nén bi thương thuận theo tình huống.”
Từ Phong có một dự cảm mãnh liệt, hắn thảm!
Tiêu Táp kéo Bạch Cảnh trở về phòng, không nói chuyện ngồi trên giường.
Bạch Cảnh có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười: “Đừng tức giận, đây đều là chuyện mấy năm trước, lúc trước thiếu niên vô tri mới bước vào tuổi thanh xuân, ai không từng nói chuyện yêu đương.”
“Chính là trong lòng ta rất không vui.” Tiêu Táp rầu rĩ, vừa nghĩ tới nữ nhân kia có quan hệ với tiểu Cảnh, hắn liền hận không thể đem người chém thành tám đoạn.
“Hai ta đến lúc chết, ta cũng chỉ yêu mình ngươi.” Bạch Cảnh cười nhạt, lúc này hắn nói chính là lời thật.
“Ta mặc kệ, ngươi phải bồi thường ta.”
“Ngươi muốn bồi thường như thế nào?”
“Buổi tối…”
“Lăn…”
Nói xong thấy Tiêu Táp bắt đầu chơi xấu, trong lòng Bạch Cảnh yên tâm, hai người cười nháo náo loạn trong chốc lát, cũng không lâu lắm, Tiểu Lâm lại đây đón người, Bạch Kính Thành và Trương Thu Thành đã chờ ở khách sạn, chỉ cần bọn họ qua liền khai tiệc.
Dọc theo đường đi, Bạch Cảnh phát hiện ánh mắt mọi người rất kỳ quái, ánh mắt lén lút nhìn hắn và Tiêu Táp, hắn luôn hướng tới chính sách cường quyền, tùy tiện gọi một người rất nhanh hỏi rõ chân tưởng, sắc mặt liền đen thui.
Mấy tháng kế tiếp, tất cả mọi người rất nhanh phát hiện, Cảnh thiếu trở nên hào phóng, cho vây vật tư càng thêm phong phú, không chỉ có thuốc lá và rượu hiếm lạ chết một số kẻ nghiện thuốc, cho bọn họ đủ nghiện, duy nhất chỉ có Từ Phong giương mắt nhìn, có thể nhìn không thể hút, nghẹn chết hắn, trên đời không thống khổ nhất cũng chỉ như thế này thôi, rõ ràng thuốc ngay trước mắt hắn lại không thể rít một hơi, Từ Phong thật muốn khóc, hắn tình nguyện Cảnh thiếu đánh hắn một trận, ít nhất chỉ đau một ngày liền qua.
Đoàn người rất nhanh đến khách sạn, tiệc rượu ở lầu hai.
Bây giờ tuy rằng là buổi tối nhưng với khách sạn lại không chút ảnh hưởng, vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước.
“Các ngươi cuối cùng đã đến.” Đoàn người Bạch Cảnh vừa đi đến lầu hai, Vương Cương liền ra tiếp đón, hắn là cấp dưới của Trương Thu Thành, đã từng đồng hành từ Cảnh Táp thành, coi như người quen cũ.
“Đã lâu không gặp.” Bạch Cảnh thản nhiên gật đầu, Tiêu Táp cũng bố thí cho một ánh mắt.
Vương Cương vẻ mặt tươi cười cũng không ngại bọn họ lãnh đạm: “Mời nhanh vào bên trong, hôm nay các huynh đệ đều đến, làm tiệc tẩy trần cho các ngươi, Cảnh thiếu và Táp ca cần phải hãnh diện.”
Cái gọi là vươn tay không đánh kẻ tươi cười, Bạch Cảnh nhíu mày, đánh giá hắn một cái: “Làm việc không tồi, béo lên.”
“Cảnh thiếu ngài đừng chê cười ta, đều nhớ phúc của ngài.”
“Ta cũng không có phúc khí lớn như vậy.” Bạch Cảnh bĩu môi, hai người hàn huyên vài câu, nói xong liền tiến vào đại sảnh, bên trong nhận thức không ít người, Bạch kính Thành xa xa thấy bọn họ liền vẫy: “Tiểu Cảnh mau tới đây, ba ba giới thiệu các vị tiền bối với ngươi.”
Bạch Cảnh cũng không có từ chối, hắn biết đây là ý tốt của Bạch Kính Thành, bọn họ mới đến, nhận thức nhiều người vẫn tốt hơn.