Số lần đọc/download: 2415 / 49
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Chương 117
T
ám giờ, trời đã tối lúc tôi đỗ xe cách ngôi nhà nhỏ trên đại lộ Delafield ở khu Riverdale sang trọng của Bronx, chỉ cách trường đại học Manhattan - nơi tôi đã học phân tích và trở thành một con người tốt hơn - vài khối nhà.Năm phút trước, chúng tôi đã hoàn thành kế hoạch tại điểm tập trung trong bãi đỗ xe của Cửa hàng Thực phẩm cách đó hai khối nhà.
Steve Reno và người của anh đã vào vị trí sẵn sàng ở khu vực xung quanh. Chúng tôi đã có băng video thu hình ảnh và âm thanh ngôi nhà bị bao vây.Đây là lúc nhặt túi rác cuối cùng và thối tha nhất.Tên nội gián. Kẻ mà Jack gọi là "Gã Ngăn nắp".Theo một trong những người bắn tỉa đang vắt vẻo trên bức tường sân sau, lúc này nghi phạm của chúng tôi ở tầng trệt bên trong, đang ăn tối với gia đình.
Sườn bê hảo hạng cùng các món khác: nước xốt màu nâu, khoai tây nghiền nhừ, măng tây trắng muốt, người bắn tỉa báo cáo.- Một chiếc ôtô từ phía Nam đang đến, - tôi nói vào bộ đàm lúc một chiếc Lincoln màu xanh lướt qua chỗ tôi. Tôi nhìn thấy quảng cáo của taxi sân bay dántrên cửa xe lúc nó chạy chậm lại trước ngôi nhà mục tiêu của chúng tôi.
- Trông như anh chàng của chúng ta sẽ đi từ đây, - tôi nói. - Lúc này hắn ở đâu trong nhà?- Vừa lên gác, - người bắn tỉa trả lời.- Hắn làm gì trên đó? - Tôi hỏi.- Đang rửa tay, - người bắn tỉa nói sau một lúc ngừng. - Xong rồi. Đang xuống cầu thang.- Tiến lên, Steve, - tôi nói vào bộ đàm.
- Hỗ trợ tôi. Tôi sắp vào trong.Tôi xuống xe. Sự việc nghe chừng suôn sẻ. Tôi hy vọng.- Kiếm khách khác đi, - tôi bảo người lái taxi và giơ cái phù hiệu sáng lóe lúc dừng lại ở đằng trước các bậc gạch hẹp, gọn gàng dẫn vào ngôi nhà. - Chuyến baycủa ông ta đã bị hủy.Tôi rung chuông cửa và nép sang bên, sau hàng rào cắt tỉa kỹ càng.
Cạnh cửa ra vào có một ô nhỏ lắp kính, và nhìn qua tiền sảnh tôi có thể thấy một người đàn bà và ba đứa con đang dọn dẹp bàn ăn một cách thành thạo.Tôi đoán họ không được mời đến Costa Rica cùng ông bố yêu quý.Một dáng người lướt qua ô kính và tôi rút khẩu Glock ra.
Rồi cửa trước từ từ mở.Vất vả với hành lý kềnh càng và chiếc vali Tumi màu đen, Paul Martelli bối rối lúc nhìn theo chiếc limo của sân bay chạy qua nhà mà không đợi mình. Lúc đó, tôi bước ra khỏi chỗ cạnh hàng rào.- Paul, anh khoẻ không? - Tôi nói. - Thật buồn cười thấy anh ở đây như thế này.
Tôi vừa nói chuyện với một người bạn của anh. Jack. Anh ta gửi lời hỏi thăm anh.Tôi quan sát ánh hoảng sợ trong mắt chuyên gia thương lượng của FBI.Cơn run hình như bất chợt tác động tới bàn tay phải đang nắm vali của anh ta, bàn tay gần nhất với khẩu chín li nằm im trong bao.Tôi chĩa khẩu Glock cầm sẵn, và ba chấm lade của người bắn tỉa nhảy múa trên ngực Paul như một tốp ong đỏ giận dữ.