Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 117: Cứ Giao Cho Tôi
H
ai người từ lúc ra khỏi phòng Phách Khang Sai, Tôn Vĩnh Nhân cứ một mực cúi đầu, thoạt nhìn tựa hồ có chút rầu rĩ không vui.
Diệp Thiên Vân nói: Phần lớn luyện quyền ở Thái Lan đều là người nghèo, thật ra hắn cũng coi như là một người may mắn, rất nhiều người không có cơ hội cất đầu, chỉ có thể sống một thân bệnh tật đến già.
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong ngẩng đầu nhìn nói: Nếu như tôi cũng đi luyện quyền giống hắn, vậy cả nhà đều phản đối, tôi rất hâm mộ hắn, có thể làm chuyện mình muốn làm, mặc dù khúc chiết một chút, nhưng dù sao vẫn là mục tiêu của mình. Nói xong ánh mắt nhìn về phía biển rộng phía xa xa.
Diệp Thiên Vân nhìn theo ánh mắt hắn rồi mới hỏi lại: Nếu trong nhà thật sự mặc kệ, vậy anh muốn làm gì?
Tôn Vĩnh Nhân nghĩ một lát rồi lắc đầu: Chưa nghĩ ra, có điều tôi vẫn thấy không lý tưởng như vậy cũng không tệ, ít nhất còn có thể lên tàu chuyến chơi đùa.
Diệp Thiên Vân lấy ra một điếu thuốc, thở dài nói: Nếu anh không có gia thế, vậy anh dùng cái gì để lên tàu chuyến này? Anh có thể giống Phách Khang Sai đánh quyền thắng vé à? Bây giờ tất cả chi phí của anh đều là nhờ vào cơ sở kinh tế trong nhà anh, nếu không có sự ủng hộ của bọn họ, anh chỉ có hai bàn tay trắng.
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong sắc mặt rất khó coi, cúi thấp đầu thật lâu sau mới lên tiếng: Có lẽ cậu nói đúng, tôi cần nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai của mình, qua hai năm nữa tôi đã ba mươi rồi, đến lúc đó nếu vẫn giống kẻ vô tích sự, áp lực gánh trên lưng sẽ càng lớn.
Tuổi hai người bọn họ chẳng kém nhau mấy, mà Diệp Thiên Vân giống như trong lúc bất tri bất giác cũng bị ảnh hưởng bởi Tôn Vĩnh Nhân.
Không lâu sau đã tới cửa phòng Hứa Tình, Tôn Vĩnh Nhân ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc, hơi khó xử nói: Tôi có lẽ không nên vào, tôi sợ tôi không nhịn được. Nói xong định xoay người lại.
Diệp Thiên Vân kéo hắn lại, sau đó gõ cửa thấp giọng nói: Vào thôi, anh cũng không phải đến thăm nàng. (?)
Người mở cửa là Vương Nghiên, nàng thấy Diệp Thiên Vân và Tôn Vĩnh Nhân đến cũng có chút xấu hổ, cúi đầu nói: Các người tới đúng lúc lắm, tôi cũng đang định ra ngoài, Hứa Tình ở lại một mình không ai chiếu cố, các người đã tới vừa vặn có thể giúp một chút.
Tôn Vĩnh Nhân ko ngờ nàng tự giác như thế, hai mắt không khỏi nhìn nàng mãi, nhưng cũng không nói gì.
Hai người sau khi vào phòng, Diệp Thiên Vân thấy Hứa Tình gầy ốm, sắc mặt có chút trắng bệch, cái mũi đo đỏ, loại bệnh trạng này khiến người ta có một thứ mỹ cảm khác, hắn tới cạnh ngồi xuống nói: Thân thể thế nào rồi? Hai ngày trước tôi nhớ hình như không nghiêm trọng như vậy mà.
Hứa Tình nằm trên giường cũng không ngủ, mà đang xem ti vi, vừa thấy hai người đến, liền cầm gối, kê đầu nói: Các người tới thật đúng lúc, tôi nằm trong phòng rất chán, hai ngày nay đầu luôn choáng váng, một chút khí lực cũng không có, nếu không tôi nhất định phải lên boong thuyền một chút. Nàng không chỉ say tàu mà còn bị cảm mạo vì gió, lại còn bị va ngã (bị Diệp Thiên Vân đè lên hơn 150kg chả chơi đâu) nhiều bệnh như vậy hợp lại, kết quả có thể nghĩ ra.
Nàng vừa nói được câu này, Vương Nghiên xen vào nói: Các người ngồi trong này một lúc nha, tôi đi thương trường mua một thứ đồ. Nói xong nhẹ gật đầu với hai người rồi đẩy cửa đi ra.
Tôn Vĩnh Nhân thấy nàng đi rồi, dựa vào cửa nói: Nàng ta đến là rất tự giác, thật ra tôi cũng không muốn gặp nàng ta lắm, sau này làm bạn nhất định phải thận trọng, bằng không có một ngày khẳng định sẽ hối hận.
Hứa Tình cười rất khoan dung: Thật ra nàng cũng không làm gì sai, nếu cứ nán lại, có thể cả hai đều chạy không được.
Hai mắt Tôn Vĩnh Nhân nhìn nàng cổ quái nói: Cô giống y chang Diệp Thiên Vân, vừa nãy hắn cũng nói với tôi như thế. Nói xong cũng đi lại ngồi lên ghế salon xem ti vi.
Diệp Thiên Vân vừa cười vừa nói: Cô đi tới chỗ bác sĩ kiểm tra chưa? Lần trước để cô bị ngã, hy vọng không có chuyện gì.
Hứa Tình cầm một trái cam, chia cho Diệp Thiên Vân một nửa nói: Yên tâm đi, tôi đi kiểm tra trong hôm đó luôn rồi, hơn nữa còn chụp CT, bác sĩ nói hệ nhuyễn có chút tổn thương. Ngày đó sau khi anh đè lên tôi, tôi mới biết anh nặng như thế nào, sau đó thì không biết gì nữa. Nói xong khẻ nở nụ cười.
(hệ nhuyễn là hệ gì nhỉ, ai kiến thức phong phú giải đáp cái)
Diệp Thiên Vân cầm múi cam bỏ vào miệng, sau đó mới nhìn nàng hỏi: Cô có dự tính gì không? Trực tiếp ngồi tàu chuyến đến nước Mĩ à?
Hứa Tình nghĩ một lát rồi gật đầu nói: Ừ, tôi đã mua vé toàn bộ hành trình, sau khi đến Mĩ sẽ đi máy bay về, nếu lãng phí nhiều thì cũng không tốt, hơn nữa nhân dịp ngày nghỉ chơi nhiều một chút. Mặc dù đi có chút không thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng lắm, mà còn có một đoạn du lịch mạo hiểm, loại kinh nghiệm này người bình thườngchút tổn thương. Ngày đó sau khi anh đè lên tôi, tôi mới biết anh nặng như thế nào, sau đó thì không biết gì nữa. Nói xong khẻ nở nụ cười.
(hệ nhuyễn là hệ gì nhỉ, ai kiến thức phong phú giải đáp cái)
Diệp Thiên Vân cầm múi cam bỏ vào miệng, sau đó mới nhìn nàng hỏi: Cô có dự tính gì không? Trực tiếp ngồi tàu chuyến đến nước Mĩ à?
Hứa Tình nghĩ một lát rồi gật đầu nói: Ừ, tôi đã mua vé toàn bộ hành trình, sau khi đến Mĩ sẽ đi máy bay về, nếu lãng phí nhiều thì cũng không tốt, hơn nữa nhân dịp ngày nghỉ chơi nhiều một chút. Mặc dù đi có chút không thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng lắm, mà còn có một đoạn du lịch mạo hiểm, loại kinh nghiệm này người bình thường sẽ không thể nào có được, hơn nữa tôi cũng không tổn thất gì mấy, so với phần lớn người trên tàu, có lẽ vẫn còn may mắn lắm.
Diệp Thiên Vân thấy nàng lạc quan như vậy, cũng không nhịn được nói rất nhẹ nhõm: Hải tặc ngày đó vừa vặn bổ nhào lên người tôi, nhưng rốt cuộc vẫn không né được, nếu không cô sẽ không bị thương như thế.
Hứa Tình tinh tế mà đánh giá Diệp Thiên Vân: Xem ra anh cũng có tài thật, có thể dùng tay không đấu với hải tặc cầm súng, ngày đó anh nhảy xuống, tôi đã nghĩ lỡ như hai chúng ta bị xâu thành hồ lô đường thì làm sao đây! Đúng rồi, anh rốt cuộc là học công phu gì thế?
Tôn Vĩnh Nhân đứng khỏi ghế salon ngắt lời nói: Các người nói chuyện trước đi, tôi đi ra ngoài một lát. Ở trong này hắn trở thành bóng đèn nửa ngày, cả người không được tự nhiên, nói rồi cũng không thèm để ý hai người bọn họ một mình đi thẳng ra cửa.
Đợi sau khi Tôn Vĩnh Nhân đóng cửa lại, Diệp Thiên Vân mới nói rất nghiêm túc: Học một ít Tae Kwon Do và Tán Đả, tôi học rất hỗn tạp, mỗi thứ đều học một chút.
Hứa Tình nghe xong che miệng cười nói: Hóa ra là gà mờ, vậy sao có thể học được công phu? Mỗi một môn công phu đều phải luyện hơn mười năm mới có thể có thành tựu, nếu không vĩnh viễn không thể đi từ nông đến sâu. Đợi khi anh rảnh thì tới nhà tôi đi, tôi sẽ nói cha tôi truyền cho anh mấy chiêu Bát Quái chưởng, tốt hơn Tán Đả và Tae Kwon Do nhiều, đến lúc đó anh sẽ biết cái gì là công phu chân chính.
Nàng lần thứ hai nhắc đến công phu, Diệp Thiên Vân cười cười tỉnh rụi, “ À” nhạt một câu.
Hứa Tình thấy bộ dáng của hắn giống như có chút không tin, rất nghiêm tục nói: Người trong nước học Bát Quái chưởng cũng không quá nhiều, nhưng nó lại giống như Hình Ý và Thái Cực, thuộc về nội gia quyền, hơn nữa quan trọng nhất là Bát Quái chưởng chưa từng bị thất truyền. Quyền nội gia truy cầu một thứ, đó chính là “Đạo” mà chúng ta thường hay nói. Bởi vì theo xưa kể lại, những thứ đó đều thuộc về công phu Đạo gia. Nói xong thấy Diệp Thiên Vân đang suy nghĩ liền làm mặt quỷ nói: Nói với anh cũng vô ích, anh coi như là người ngoài ngành.
Diệp Thiên Vân nghe xong cảm giác có chút đầu mối, gật gật đầu thẩn thờ nói: Không ngờ cô lại thâm tàng bất lộ.
Hứa Tình rất xấu hổ vì câu nói kia, đỏ mặt nói: Đây là nghe cha tôi nói, thật ra tôi cũng không hiểu.
Diệp Thiên Vân có chút nghi hoặc: Tôi nghe nói rất nhiều công phu đều không truyền ra ngoài, cha cô có thể dạy tôi sao?
Hứa Tình rất đắc ý nói: Cứ giao cho tôi là được.