Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mị Tử Diên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 527 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Bi Ai
ại hiện trường cũng không tìm được thêm manh mối nào khác, hoàng đế phân phó Ngự lâm quân canh gác cẩn mật cho đến khi người bên Hình bộ đến, mà Phượng Trữ Lan khăng khăng muốn đem thi thể về, nhìn hắn quật cường cố chấp, hoàng đế cũng đành chịu.
Phượng Trữ Lan ôm thi thể lên ngựa, nhìn từ xa như đang ôm một gói hàng to màu trắng mà hình dáng rất quái dị, nhưng hắn không hề thấy khó chịu, hoàng đế và hoàng hậu chứng kiến toàn bộ cũng lên đường về trạm dịch nghỉ ngơi, hắn cúi đầu, dịu dàng cười với thi thể: “Y Hoàng, ta biết, bất luận thế nào nàng cũng không thích Kỳ Hàn ở chỗ mẫu hậu đúng không? Nàng yên tâm, bất kể dùng biện pháp gì ta cũng sẽ đưa nó về cạnh mình…”
Ngựa như có linh tính, nhận biết chủ nhân lúc này đang thương tâm, không chờ Phượng Trữ Lan ra hiệu cũng nhẹ nhàng cất vó dọc theo con đường nhỏ khúc khuỷu trong rừng về trạm dịch.
Phượng Trữ Lan nhìn phương xa, một mảng hồng phấn rất đẹp mắt, hắn cười, như đang độc thoại lại như đang nỉ non với thi thể trong lòng: “Y Hoàng, chúng ta sinh thêm vài bé gái… Nếu sinh vào mùa xuân, gọi con là Hoa Đào, sinh mùa hạ thì là Hoa Sen, mùa thu là Hoa Cúc, còn mùa đông, sẽ là Hoa Mai đi, được không? Y Hoàng? À… Nàng trả lời ta được không? Nếu nàng thích thì gật đầu, không thích thì lắc đầu… Ta sẽ không ép nàng nói chuyện với ta, nhưng nàng đừng phớt lờ ta…”
Vó ngựa đạp phải cái hố, cả người Phượng Trữ Lan chấn động mạnh nhưng hắn càng sợ thi thể bị thương tổn vội vã nắm chặt tấm vải trắng, cười khổ nói: “Y Hoàng, sao nàng lại nhẹ thế này… Nhất định là thức ăn không ngon, chờ chúng ta về nhà, ta sẽ đuổi mấy tên đầu bếp đó đi, thay bằng người mà nàng muốn, nàng còn nhẹ thế này thì ta không ôm nàng nữa đâu…”
Phượng Trữ Lan ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, không dám cúi đầu, hắn ép mình không được cúi đầu nhìn xuống.
Điều hắn muốn nhìn chính là khuôn mặt sống của Long Y Hoàng, dung nhan tuyệt thế khuynh thành chứ không phải một cái xác lạnh băng, càng không phải vải trắng bao phủ lấy xác.
"Y Hoàng, hoa đào thật đẹp..." Hắn thì thào.
Hôm ấy gió rất lớn, cánh hoa không thắng được gió đã rơi xuống, tiếng gió và tiếng cánh hoa do ma sát tạo ra xen kẽ nhau như tiếng ai khóc nỉ non.
Về tới trạm dịch, người của Hình bộ được Hoàng đế triệu khẩn cấp cũng đã đến, bọn họ đều đứng tại cổng kính nghênh hắn, nhìn Phượng Trữ Lan ôm lấy thi thể giục ngựa chầm chậm đi đến, đồng loạt cúi đầu không dám ho hé một câu.
Trọng Cẩn là Hình bộ thượng thư, lại là Phò mã đương triều, muội phu của Phượng Trữ Lan, hắn nhìn nụ cười của Phượng Trữ Lan rất rất rất chua sót, không đành lòng nhưng lại phải hoàn thành trọng trách, chờ Phượng Trữ Lan xuống ngựa, hắn bước lên trước kính cẩn hành lễ, sau đó lên tiếng: "Thỉnh Thái tử giao thi thể Thái tử phi cho vi thần, vi thần sẽ dốc hết toàn lực tìm ra hung thủ!"
Mọi người đồng loạt rùng mình, không dám thở mạnh.
Bọn họ đều biết, thường ngày Phượng Trữ Lan là người điềm đạm rất dễ thân cận, dù đối xử với bất kì ai cũng hòa nhã, nhưng một khi đã chọc vào điểm kiêng kỵ của hắn thì hắn sẽ hung ác tàn bạo giết người không thấy máu.
Mà tình cảm giữa Thái tử và Thái tử phi, bọn họ đều thấy rõ ràng đương nhiên không cần nhiều lời.
Lời đả thương người như thế cũng chỉ có Trọng Cẩn mới dám nói ra.
"Trọng Cẩn a... Ngay cả ngươi cũng tới," Phượng Trữ Lan nhìn Trọng Cẩn cười cười: "Hà cớ gì ngươi lại xa lạ đến vậy? Ta biết, ngươi sẽ tìm hung thủ vì Y Hoàng đúng không?"
"Xin Thái tử nén bi thương." Trọng Cẩn thận trọng đáp, quả thật mình không quen nhìn bộ dáng Phượng Trữ Lan lừa mình dối người… Đến cả người ngoài nhìn vào cũng khó tránh khỏi đau lòng.
Phượng Trữ Lan như không nghe thấy, chỉ dè dặt đưa thi thể vào trong tay người trước mặt, tầm mắt cũng không dừng lại trên tấm vải trắng nửa khắc, nụ cười như gió xuân: “Các ngươi phải cẩn thận một chút biết chưa? Y Hoàng không thích người khác gắt gỏng với mình, gần đây nàng không có nghỉ ngơi đầy đủ, gầy rất nhiều, thành ra nhẹ hơn trước, suýt nữa ta cũng không ôm được nàng.”
"Vâng." Trọng Cẩn giật giật môi, kìm nén bị thương đang cuộn trào, vươn tay nhận lấy thi thể trong lòng Phượng Trữ Lan.
Vải lụa trắng phủ lấy thi thể vẫn ấm áp, là nhiệt độ cơ thể Phượng Trữ Lan truyền sang.
"Đúng rồi, ta với Y Hoàng còn muốn sinh thêm một bé gái, ngươi nói xem, là con gái thì nên đặt tên gì mới tốt?” Phượng Trữ Lan cười hỏi Trọng Cẩn, chìm sâu trong ý cười là nỗi cô đơn hòa lẫn hư không, làm người chứng kiến đau lòng: “Ta sẽ không đặt tên tự, nếu làm cũng chỉ nghĩ đến những cái tên về hòa đào, hoa sen linh tinh… Tên thô tục thế này, chắc chắn Y Hoàng không thích, Trọng Cẩn, Nghĩa Dương luôn khen ngươi tài hoa hơn người, hơn nữa trong Thi hội trước đây cũng đạt Trạng Nguyên, ngươi giúp ta nghĩ vài tên hay đi?”
Trọng Cẩn không dám ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan, khóe mắt thấy cay cay, buộc lòng phải nói: “Thật ra không hề thô tục trái lại rất nhã nhặn, chỉ cần Thái tử phi vui, nhất định tên rất hay.”
"Đúng vậy," Phượng Trữ Lan nhìn nhìn gian phòng phía xa trong trạm dịch, thì thầm: “Trước đây khi nàng hoài thai Kỳ Hàn, ta từng nói nếu là con gái thì đặt tên là Hoa Mai, kết quả bị nàng cười suốt cả buổi…”
"Thái tử," Trọng Cẩn đột nhiên ngắt lời, sợ rằng mình còn tiếp tục lắng nghe thì sẽ rơi lệ mà thôi: “Trời đã gần tối rồi, vi thần nghe nói ngài bị thương chưa bình phục, xin ngài về phòng nghỉ ngơi trước, nếu có tin tức gì, vi thần sẽ thông tri cho ngài trước tiên.”
Phượng Trữ Lan cười gật gật đầu: "Trọng Cẩn, ngươi có từng thấy nàng cười chưa? Khi nàng cười rộ lên, nhìn rất đẹp."
Trọng Cẩn cắn chặt môi, gằn từng chữ: "Thái tử phi đương nhiên rất đẹp, nhưng mà nếu người biết ngài vì mình mà không nghỉ ngơi, người lại càng thêm lo lắng."
"Đúng vậy... Y Hoàng thực ra rất mềm lòng," đôi mắt dịu dàng vừa nhìn thấy tấm vải trắng chói mắt, Phượng Trữ Lan lại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, dù sao cũng không thừa nhận, cũng không chịu liếc nhìn thêm một lần nào: “Ngươi mang nàng đi, nhớ kỹ phải dịu dàng với nàng, nếu không coi chừng nàng phóng xà độc cắn chết ngươi.”
"Đa tạ Thái tử nhắc nhở, vi thần cáo lui trước." Trọng Cẩn không dám lại lâu, hấp tấp xoay người dẫn đám người sau lưng rời khỏi, chẳng qua mới vừa xoay lưng đi, khóe mắt cũng đã đỏ hoe.
"Nghe nói Duệ vương phi thuận lợi sinh con trai, ngươi có nhìn thấy chưa?” Đứng sau lưng Trọng Cẩn, Phượng Trữ Lan thình lình hô to.
"Duệ vương phi sau khi sinh cơ thể yếu ớt, còn đang nghỉ ngơi, không cho ai đến thăm, vi thần cũng không có phúc khí tiếp kiến tiểu thế tử.” Trọng Cẩn dừng bước đáp lời, sau đó tiếp tục đi về phía gian phòng ở nơi hẻo lánh trong trạm dịch.
"A, như vậy," Phượng Trữ Lan thấp giọng cười cười: "Chờ tối tối ta đây sẽ đến thăm nàng ta,” hắn nhìn bóng lưng Trọng Cẩn cùng đoàn người càng đi càng xa chợt không yên lòng lớn tiếng dặn dò: “Trọng Cẩn! Đừng tùy tiện để nàng ở một mình nơi vừa tối vừa lạnh biết chưa? Y Hoàng sợ nhất chính là ở một mình…”
Trọng Cẩn đi càng vội hơn, giọng Phượng Trữ Lan ở sau lưng càng nhỏ dần, cuối cùng, hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì, lúc này, Thị lang bên cạnh bỗng nói nhỏ: “Thái tử không phải vì quá mức bi thương mà điên rồi chứ… Thái tử phi bị sát hại mà tạ thế, tại sao ngài ấy còn cười…”
"Câm miệng!" Trọng Cẩn tức giận, quát Thị lang đó: “Chúng ta chỉ cần làm hết trách nhiệm là được! Tại sao còn có lòng dạ thảnh thơi ở đây thảo luận chuyện Thái tử?”
Thị lang nhanh chóng câm miệng, Trọng Cẩn nghĩ nghĩ, cước bộ chậm lại: "Thái tử... Chỉ là không thể chấp nhận được mà thôi, ngài ấy luôn lảng tránh sự thật Thái tử phi bị ngộ hại..."
Màn đêm buông xuống, khắp nơi trong trạm dịch đều đã thắp nến, ánh nến chập chờn nhấp nhô, phủ lên song cửa màu vàng nghệ.
Vừa mới tiễn Hoàng đế và Hoàng hậu, Vân Phượng Loan sinh con không lâu cũng lộ vẻ mỏi mệt, sắc mặt nhợt nhạt, nằm nghiêng trên giường, ma ma đặt đứa bé cạnh nàng, nàng nhìn khuôn mặt nhăn nhăn của con chợt cảm thấy bao nhiêu đau đớn và mệt nhọc cũng không còn nữa.
Lúc nãy Hoàng thượng sang đây, đặt cho bé một cái tên, là Nguyên Khải, Phượng Nguyên Khải.
Phượng Ly Uyên còn không biết đi... Chờ hắn về sẽ nói lại cho hắn là được rồi.
Vân Phượng Loan ôm con, nằm xuống, nhắm mắt lại, thình lình trong đầu hiện lên cảnh tượng sáng nay.
Tòa nhà cũng nát… Tiếng trẻ con khóc rống, còn có bóng dáng Long Y Hoàng bất chấp chạy vào…
Sau đó, vừa rồi nàng nghe được tin, Long Y Hoàng bị chết cháy, ngay cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn.
Mà ở hiện trường, còn để lại một ngọc bội kỳ quái, Phượng Ly Uyên vừa nhìn thấy ngọc bội đó, lập tức muốn đi đến một nơi.
Vân Phượng Loan thấy lạ, nàng cũng không có cố tình để lại thứ gì, chẳng lẽ trời cao cũng giúp mình, chuyển manh mối sang kẻ khác? Giúp nàng không bị người ta nghi ngờ?
"Kẽo kẹt ——" Cơn gió mạnh thổi qua, cửa vừa khép lại thình lình bị thổi bật mạnh, Vân Phượng Loan nhìn ra ngoài, tức thì nghe tiếng ma ma đang giận dữ mắng cung nữ: “Ngươi làm việc thế hả! Vương phi vùa sinh xong, rất kị lạnh, tại sao không đóng cửa cẩn thận một chút chứ!”
Cung nữ này cuống quít nhận lỗi, sau đó chạy tới đóng cửa, chợt, cung nữ và ma ma bên ngoài không nói tiếp nữa.
"Sao thế?" Vân Phượng Loan không khỏi nghi hoặc, nhẹ nhàng hỏi, từ phía bên kia bình phong truyền đến tiếng ma ma run run: "Thái, Thái tử..."
Phượng Trữ Lan! Hắn tại sao lại đến đây!
Vân Phượng Loan cả kinh, muốn đứng dậy, nhưng nghĩ nghĩ lại rồi nằm xuống: “Là khách quý đến đây sao?”
"Đêm khuya quấy rầy, thật áy náy, vốn dĩ không nên quấy rầy Vương phi tĩnh dưỡng mới đúng, nhưng chẳng qua ta muốn biết một chuyện, cho nên đành mạo phạm.” Giọng Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng truyền tói phía sau bình phong, xuyên qua lớp màn, Vân Phượng Loan mơ hồ thấy bóng dáng thon gầy của người nọ, giọng điệu của hắn ôn hòa mang theo ý cười, Vân Phượng Loan lại cảm thấy sợ hãi vô cùng: “Hóa ra là Thái tử điện hạ, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Phượng Trữ Lan ngồi xuống ghế quý phi cạnh đó: "Nghe nói hôm nay thời điểm Y Hoàng gặp chuyện không may, Vương phi là người duy nhất có mặt ở hiện trường?"
"Không, ngoài ta ra, còn có phu xe." Vân Phượng Loan nói nhỏ, ngoảnh đầu nhìn con đang ngủ, vươn tay kéo chăn đắp cho bé.
"A, thế vì nguyên nhân gì mà Y Hoàng lại chạy vào tòa nhà đó?” Phượng Trữ Lam mỉm cười, trọng nụ cười che đậy lưỡi dao sắc bén lạnh thấu xương.
"Lúc ấy xe ngựa chạy gần tòa nhà, bên trong đó truyền ra tiếng khóc của trẻ con, có thể Thái tử phi nghĩ đến con mình, không đành lòng liền chạy tới đó, khi đó cũng không hô dừng xe ngựa lại.” Vân Phượng Loan trấn tĩnh đáp lại.
"Tại nơi hoang vu hẻo lánh sao lại có con nít?"
"Ta cũng không biết, có lẽ có người cố tình vứt ở đó.” Vân Phượng Loan nhìn bình phong, tầm mắt như muốn xuyên qua nó, nhìn thấu nội tâm Phượng Trữ Lan lúc này.
"Như vậy, khi Y Hoàng chạy tới, căn nhà đã cháy hay chưa cháy?” Phượng Trữ Lan hờ hững nói.
"Còn chưa có... Không, đã bốc cháy." Vân Phượng Loan đột nhiên hoảng loạn, nghĩ nghĩ, nhanh chóng chữa lại: "Không biết Thái tử hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ hoài nghi ta sát hại Thái tử phi?"
"Ta cũng không nói thế," Thấy cung nữ dâng trà nóng, Phượng Trữ Lan chậm rãi tiếp nhận: "Như vậy, đã chứng kiến Y Hoàng một mình chạy vào nơi nguy hiểm tại sao ngươi lại không gọi nàng lại?"
"Ta gọi, nhưng nàng ấy không nghe, tự ý bước đi… Có lẽ là nóng lòng muốn cứu người, dù sao nàng ấy cũng là một người mẹ."
Tay Phượng Trữ Lan thoáng run, nước trà suýt nữa đã đổ ra ngoài: “Vậy ngươi thì ở trên xe ngựa mở to mắt nhìn nàng chạy vào chỗ chết đúng không?”
"Nếu ta có khả năng, đương nhiên ta sẽ đi ngăn cản nàng, nhưng mà Thái tử, lúc đó ta cũng không nàng theo thị vệ, chỉ có một phu xe đi theo, hơn nữa ta lại đang mang thai, làm sao có thể ngăn cản nàng?” Vân Phượng Loan hơi căm phẫn: “Chẳng lẽ Thái tử ích kỷ đến thế, thà để ta mạo hiểm mất con cũng phải đi ngăn cản nàng ta sao?”
"Ích kỷ không phải ta, là ngươi, Vương phi," Phượng Trữ Lan dùng nắp gạt nước trà, tiếng động chói tai vang lên: "Ta đương nhiên sẽ không bảo ngươi đích thân đi, cho dù ngươi bởi vì nguyên nhân nào đó mà không mang theo thị vệ, còn tên phu xe kia đó? Ngươi sẽ không keo kiệt đến mức ngay cả một tên phu xe cũng không cho phép đi ngăn cản Y Hoàng đấy chứ? Hửm? Trừ phi ngươi vừa thấy nàng rơi vào biển lửa, bản thân thì bỏ chạy, hơn nữa còn kêu phu xe nhanh đánh xe rời khỏi đó!”
"Ta... Ta lúc ấy đau bụng, đứa bé không an phận." Vân Phượng Loan có chút né tránh.
"A, hóa ra ngài đau bụng, càng quan trọng hơn mạng của Y Hoàng,” Phượng Trữ Lan cười lạnh, bàn tay cầm ly trà liên tục tăng lực, hận không thể bóp nát nó ngay.
Nếu, nếu khi cho dù có một người đi ngăn cản nàng ngăn cản nàng cũng được… Bi kịch sẽ không xảy ra!
"Tính toán một chút, từ lúc ngươi bắt đầu về trạm dịch cho đến khi tin ngươi bắt đầu sinh truyền ra, dù thế nào cũng vài canh giờ đúng không? Mà để phu xe năng cản Y Hoàng, cũng không đến nửa khắc đúng chứ!” “Phanh” Chén trà trong tay Phượng Trữ Lan cuối cùng cũng không chịu nổi vỡ thành từng mảnh, nước trà nóng hổi từ ngón tay hắn chảy xuống, rơi trên vạt áo, nhưng Phượng Trữ Lan lại hoàn toàn không phát hiện: “Chỉ có duy nhất một khả năng, đó là ngươi cố tình làm thế! Ngươi cố tình để đứa bé tại đó, tính toán thời cơ, cố ý dẫn Y Hoàng đến đó, cố ý… Muốn mạng nàng! Đúng không? Vương phi?”
"Không... Không phải ta!" Vân Phượng Loan luống cuống tay chân, sắc mặt trắng bệch: "Nàng đi vào, ta còn nhìn thấy có một nữ nhân khác cũng đi vào! Sau đó không có ai đi ra! Ta tưởng đó là thích khách… Cho nên sợ hãi, chạy thoát trước, ngươi có thể nói ta ích kỷ, có thể nói ta hèn nhát, nhưng thật sự không phải ta giết Thái tử phi!”
Đúng rồi, suýt nữa hắn quên mất, Long Y Hoàng không phải chết do lửa thiêu mà là bị người ta đâm một kiếm vào tim, thi thể mới bị lửa thiêu.
Nhìn cung nữ đứng cạnh đó nơm nớp lo sợ đưa khăn tay cho mình, Phượng Trữ Lan bình tĩnh nhận lấy, từ từ lau nước trà còn vương trên tay, lạnh nhạt nói: “Bộ dáng kẻ đó ra sao?”
"Quá, quá xa, ta không nhìn rõ lắm... Chỉ nhớ rõ người đó y phục toàn thân màu tím…” Vân Phượng Loan run cầm cập, gằn từng chữ đáp.
"Ngươi sợ cái gì? Người kẻ đó muốn giết không phải ngươi, hơn nữa hiện tại bị chết cháy cũng không phải ngươi! Ngươi run cái gì!” Đột nhiên Phượng Trữ Lan vỗ bàn đứng lên, nhìn về phía Vân Phượng Loan giận dữ nói: “Đừng giả bộ đau khổ trước mặt ta, dù không phải ngươi tự tay giết Y Hoàng nhưng ngươi cũng không thoát khỏi liên can! Vân Phượng Loan, ngươi dám không thẹn lương tâm mà thề, cái chết của nàng ấy hoàn toàn hoàn toàn là ngoài ý muốn sao? Hả?”
"Không phải ta... Quả thật không phải ta!" Vân Phượng Loan muốn khóc, lùi vào sát trong, cả người run rẩy.
"Không phải ngươi? Thế có nhiều chi tiết không thể giải thích thì sao!" Lại thêm một tiếng “Phanh”, lúc này, bàn gỗ lung lay sắp đổ, suýt nữa rớt thành từng mảnh, Phượng Trữ Lan giận dữ: “Có phải chính ngươi đã giao hẹn với người khác, ngươi chịu trách nhiệm dẫn Y Hoàng đến đó, ả phụ trách giết? Nói! Kẻ đó là ai, thân phận gì?”
"Ta không biết!" Vân Phượng Loan thét chói tai, bộ dạng vô cùng sợ hãi, Phượng Trữ Lan lúc này cũng không có ý định buông tha cho ả, dù rằng giữa hai người có bình phong ngăn cách nhưng cơn giận của hắn tràn ngập khắp phòng: “Còn có một lần khác, ngươi còn nhớ chứ? Việc ngươi bị Y Hoàng đẩy xuống nước, hại nàng bị giam tại Bình Tâm điện trọn hai tháng! Chẳng lẽ ngươi đã quên? Cho dù ta không loại bỏ khả năng mẫu hậu bất mãn với Y Hoàng thừa dịp trả thù, nhưng tại sao Liễu Thiên Trừng lại trùng hợp có mặt tại hiện trường ngay lúc đó! Có phải ngươi và ả thông đồng với nhau? Rõ ràng ngươi tự mình rơi xuống nước, tại sao phải vu khống Y Hoàng!”
"Ta không có vu khống, ta không có!" Vân Phượng Loan gần như nức nở: "Ngươi không có chứng cớ, dựa vào đâu lại vu oan cho ta! Lúc ấy câu đầu tiên ta nói khi tỉnh lại, chính là nói không phải Thái tử phi đẩy ta! Thế nhưng bắt ngài ấy vào Bình Tâm điện, là chủ ý của hoàng hậu!"
"Vừa nghe tiếng ngươi khóc là thấy phiền! Ngoại trừ dùng mọi thủ đoạn tranh thủ giành được sự đồng cảm từ Phượng Ly Uyên, ngươi còn cách nào sao!" Phượng Trữ Lan cực kỳ phẫn nộ: "Ai mà không biết câu nói đó chính là cố ý nói cho Phượng Ly Uyên nghe! Ai mà không biết ngươi cố tình giả vờ sợ hãi Y Hoàng sẽ hãm hại ngươi lần nữa là để cho Phượng Ly Uyên nhìn! Thật sự là thứ đàn bà ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi không biết Y Hoàng nếu muốn hại ngươi, tuyệt đối sẽ khiến ngươi mất mạng trong nháy mắt không để lại dấu vết gì? Nàng có hàng vạn phương pháp, mà ngươi lại lựa chọn cách ngu xuẩn nhất để hãm hại nàng, chẳng lẽ ngươi không biết bản thân rất nực cười sao? Hơn nữa, ngươi có biết không, Y Hoàng đã đáp ứng với phu quân của ngươi, sau này nàng tuyệt đối không động đến nửa cọng tóc của ngươi, cho nên ngươi mới có thể bình yên sống đến bây giờ!"
"Ta... Ta..." Vân Phượng Loan run cầm cập, trong nhất thời không biết nên nói gì.
"Ngươi biết không, chỉ dựa vào toàn bộ những gì ngươi làm với nàng, nếu nàng không đáp ứng Phượng Ly Uyên, ngươi sớm đã chết hàng ngàn vạn lần! Chẳng lẽ ngươi còn giữ được mạng đến giờ để sinh con sao? Lẽ nào ngươi không biết? Nếu người nàng nhìn không vừa mắt, chỉ cần trở tay là có thể diệt kẻ đó ngay tức khắc? Ngươi thực cho rằng nàng không có bản lĩnh đó sao? Chẳng qua nàng không muốn! Vân Phượng Loan, ngươi nghe kỹ cho ta, ngươi có thể sống đến bây giờ, thực chất bởi vì nàng không muốn làm!" Đã lâu rồi Phượng Trữ Lan chưa từng tức giận đến mức này, vì quá kích động mà gò má không một tia huyết sắc đỏ ửng, nói không ngừng, hắn khẽ ho khan.
Vốn đứa bé đã ngủ rồi nhưng lại bị đánh thức bởi giọng Phượng Trữ lan, liên tục khóc om sòm, Vân Phượng Loan vội vàng ôm lấy nó vỗ về.
Vừa nghe được tiếng khóc quen thuộc của con nít, cơn tức của Phượng Trữ Lan thoáng cái cũng bị dập tắt, chỉ còn vẻn vẹn nỗi bi ai cùng thê lương: “Ngươi rất hạnh phúc! Ở cùng một chỗ với con trai mình, rất hạnh phúc đúng không? Nhưng ngươi có biết không, ngay khi Kỳ Hàn vừa được sinh ra, Y Hoàng cũng không được liếc nhìn nó một lần nào, nó đã bị Hoàng hậu ôm đi, ngươi có hiểu được… Phải đến sau khi Kỳ Hàn đầy tháng, Y Hoàng mới chính thức được nhìn con kỹ càng! Mà giờ thì sao? Mẫu hậu vì muốn khống chế nàng, không tiếc tự biên tự diễn một màn ám sát khôi hài, cuối cùng, Kỳ Hàn chỉ mới sống bên nàng được hai tháng lại bị mẫu hậu cướp đi! Ngươi thử nghĩ xem nếu như con của ngươi bị cướp đi như thế, ngươi sẽ ra sao? Mặc sức mà khóc la gào thét? Những cực khổ mà Y Hoàng phải chịu đựng đến bây giờ, ngươi ngay cả chạm phải cũng không có! Trái lại còn đâm thêm một nhát! Ngươi hại chết nàng, ngươi đã hại chết nàng có biết không!” Đôi mắt Phượng Trữ Lan đỏ hồng, nỗi bi thương đau xót dâng trào.
"Thái tử điện hạ, chúng ta có thể để hôm khác nói không…” Vân Phượng Loan run run nói: “Đứa bé vừa mới sinh không lâu, không chịu nổi kinh động.”
"Đứa bé?" Phượng Trữ Lan cười mỉa mai: "Ngươi cũng biết lo cho đứa nhỏ sao? Vậy còn Kỳ Hàn? Sau này sớm muộn gì Kỳ Hàn cũng trở về bên cạnh ta, nhưng nếu nó hỏi ta mẹ nó đâu, ta đi đâu tìm một người giống Y Hoàng như đúc cho nó?”
"Phanh!" Lại là một tiếng động vang lên rất lớn, bây giờ là ngoài cửa truyền vào, Phượng Trữ Lan nhìn sang, chỉ thấy một người nổi giận đùng đùng đứng trước cửa.
"Phượng Trữ Lan," Phượng Ly Uyên kiềm nén cơn giận: “Đây không phải là chỗ của ngươi, Phượng Loan cũng không phải thê tử của ngươi, ngươi không có tư cách đứng ở đây làm loạn”
"Làm loạn? Có phải làm loạn hay không, sau này sẽ rõ, cũng đã tối, ta đây đi trước, bất quá Vương gia, ngài nếu như còn có lòng với Y Hoàng, hỏi thử thê tử của ngài một chút xem, xem nàng ta sẽ nói cái gì? Nếu ngài biết suy xét, mời suy nghĩ cẩn thận.” Phượng Trữ Lan cười lạnh, bước ra ngoài, đi ngang qua Phượng Ly Uyên cố tình dừng bước, hắn nói nhỏ đủ để Phượng Ly Uyên nghe rõ: “Ngươi có biết vì sao ngươi và Y Hoàng càng ngày càng xa cách không? Không phải vì ngươi yêu nàng không đủ, cũng không phải vì nàng không có tình cảm sâu nặng với ngươi, chỉ bởi vì ngươi đã khiến nàng quá thất vọng, Vương gia, ngươi chưa từng bao giờ tín nhiệm nàng, thấy nàng khổ tâm mà lại như không thấy là thứ nhất, thứ hai, chính là bởi vì ngươi không nói lý lẽ tùy tiện bênh vực Vân Phượng Loan, ngươi không được nàng tha thứ, chẳng qua chỉ là tự mình chuốc lấy.”
Phượng Ly Uyên cứng đờ, tay đặt trên bệ cửa hơi dùng sức, Phượng Trữ Lan khẽ đụng vai hắn, đi thẳng.
Phượng Ly Uyên xoay người quát hắn: "Không phải là Phượng Loan! Ta tìm được ngọc bội của Mộ Dung Xá Nguyệt cạnh đống phế tích!"
Phượng Trữ Lan ngừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại: "Nhưng Vương phi của ngươi cũng bị tình nghi, dù là ai sát hại Y Hoàng, nhất định ả cũng không thoát khỏi liên quan!” Đi tiếp, chợt hắn dừng lại, nhanh chóng xoay người lại: “Hôm nay ngươi đã đi tìm chỗ của Võ Lâm Minh?”
Thần sắc Phượng Ly Uyên khổ sở ngoảnh đầu đi: “Không tìm được… Bọn họ đã chuyển đi, không biết đi đâu, chỗ có thể tìm ta cũng đã tìm, nhưng, không có dấu vết.”
Phượng Trữ Lan cười lạnh, xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó, bên trong gian phòng.
Màn trúc rũ xuống ngăn phòng khách, ánh sáng mờ mờ, một nam nhân trẻ tuổi nghiêng người dựa trường kỷ, bày tay nghịch nghịch ngọc trân châu.
Màn trúc che đi hình dáng nam nhân, mà ở phía bên ngoài màn trúc, một nữ nhân đang quỳ gối.
"Tử Tuyển," Giọng nam nhân yêu mị vì phẫn nộ mà trở nên nóng nảy: “Ngươi quá sơ suất! Tại sao lại để Lâm Nguyệt đi tàm loại chuyện ngu xuẩn này! Ngươi và ả đã nói gì! Các ngươi muốn ta tức chết sao!”
"Thuộc hạ thất trách, thỉnh minh chủ thứ tội.” Tử Tuyện lạnh lùng đáp
"Cũng may ta kịp thời phát hiện, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi… Về phần Lâm Nguyệt? A! Kết cục đó là ả tự chuốc lấy! Ngoan ngoãn thực hiện tốt nhiệm vụ của mình thì không làm, hết lần này đến lần khác muốn ta gặp phải rắc rối!” Giọng nam nhân vẫn tức giận.
"Minh chủ, ngài biết rõ tình ý Lâm Nguyệt dành cho ngài... Cho nên sau khi nghe được ngài yêu người con gái khác, cho nên mới làm ra chuyện đó.” Giọng Tử Tuyển hơi run: “Nhưng… Thế nhưng ngài lại…”
"Câm miệng! Sau này, không còn Lâm Nguyệt, Tử Tuyển, ngươi cũng không cần ở lại đây nữa, đi phân bộ ở Hàng Xuyên đi, ta sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi.” Giọng nam nhân đã khôi phục lại điềm đạm: “May là nàng không có chuyện gì, nếu không… Dù Lâm Nguyệt có chết hàng vạn lần cũng không cách nào bù đắp!”
"Thuộc hạ đi Hàng Xuyên cũng không khó gì, nhưng minh chủ, ngài thật sự muốn để người đó ở lại Võ lâm minh!” Tử Tuyển hơi nóng bội, ngẩng đầu: “Không thể để nàng lại đây! Đồ yêu nghiệt đó! Đã hại một vị minh chủ! Thuộc hạ không đành lòng nhìn ngài cũng đi vào con đường của hắn!”
"Ta khác Phượng Ly Uyên, tự có mục đích của mình, có chừng mực, hơn nữa… Ta cứu nàng, để nàng lại đây cũng không hoàn toàn xuất phát từ tư tâm,” nam nhân như hơi nghèo từ nghĩ nghĩ vội nói: “Sau này, nàng ở trong tay chúng ta, với Võ lâm minh mà nói không có hại.”
"Minh chủ! Ngài nhìn tử biểu hiện của ngài xem, chẳng lẽ còn không phải bị ả yêu nghiệt đó mê hoặc!” Tử Tuyển run người: “Ta sớm biết không thể giữ lại ả ta… Giữ lại, chỉ tiếp tục tổn hại Võ lâm minh!”
Nam nhân phát hỏa: "Tử Tuyển, đây không phải chuyện ngươi được quyền quản lý! Ngươi đi thu thập hành lý ngay lập tức đi Hàng Xuyên cho ta! Không có lệnh của ta, không được phép quay về! Trừ phi ngươi muốn trở thành Lâm Nguyệt thứ hai! Đúng rồi…” Nam nhân ngẫm lại, sờ sờ bên hông mình: “Thuận đường ngươi cho người tìm ngọc bội giúp ta, không biết rơi ở đâu nữa, có lẽ rơi ở ngoài rồi, tìm được thì tốt, không tìm được… Coi như xong, chỉ là một vật kỷ niệm mà thôi.”
Lãnh Cung Thái Tử Phi Lãnh Cung Thái Tử Phi - Mị Tử Diên