Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 17: Khuynh Tố
B
ảy mươi năm đối với người tu chân không khác gì một viên đạn bắn lên trời mà thôi. Cuộc sống đối với người bình thường thì quả thật là đáng giá (thế mới có câu “thế gian thất thập cổ lai hy”), người thường thì khi bé là một đứa trẻ con, thiếu niên, thanh niên, tráng hán, lão nhân thậm chí có nhiều người còn chưa tới bảy mươi năm đã chết đi. Người tu chân lại không như vậy, đó là người tu chân tuỳ tiện tu luyện đều là hơn mười năm, thậm chí mấy trăm năm, bảy mươi năm có thể tính như một lần ngồi xuống mà thôi.
La Băng là một người tu chân, không những thế nàng còn đạt tới cảnh giới thần nhân, nhưng bảy mươi năm qua La Băng không hề tu luyện lấy một lần bình thường không phải đi tìm tin tức của Hồng Quân thì cũng là đi đâu đó và luôn mang theo thần khí “Quân tâm”
Quân tâm, Quân tâm …thần khí này ngay cả Hồng Quân cũng không hề biết tên của nó trong khi chính hắn tặng La Băng thần khí này.
Bảy mươi năm qua, La Băng sống như một người bình thường. Lần đầu tiên nàng cảm thấy được bảy mươi năm thời gian dài như thế nào. Mới đầu nàng nghĩ rằng gặp được Hồng Quân thì tình hình sẽ khác, sẽ vui vẻ hơn? Nhưng trước tình hình này, nàng đang cảm giác tình cảm dần dần phai nhạt đi, nhưng cũng may nhờ có thần khí Quân tâm nên nàng vơi bớt đi nỗi buồn.
Nhớ lại bốn mươi năm trước, một tin tức bỗng truyền tới Thái Ân thôn, một người thần bí tên là Hồng Quân trợ giúp cho Nghịch Ương - thủ lĩnh Thánh giới thôn chiếm được Lạc Phượng thành, sau đó toà thành được đổi tên thành Hồng Quân thành. Hồng Quân hai chữ xuất hiện trong lòng nàng cuối cùng đem cho nàng cuộc gặp gỡ này.
Nàng không tưởng tượng được nàng hưng phấn như thế nào, kích động như thế nào, ngược lại nàng trở nên ảm đạm hơn, chính trong lòng nàng cũng không biết bây giờ mình đang nghĩ gì.
Một khoảng sân ở chủ phủ. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, cũng như bảy mươi năm nay, La Băng có một thói quen là trên giường hai tay ôm thần khí Quân tâm, chuẩn bị nằm ngủ.
Lâm Lâm nhìn La Băng nằm ngủ cũng là nở một nụ cười: “Băng tiên tử, ta không có nghĩ được đã là thần nhân cảnh giới được mà muội còn buồn ngủ”
La Băng nghe được thanh âm của Lâm Lâm liền ngượng nghịu ngồi dậy, hai tay vẫn ôm Quân tâm ngại ngùng nói “Lâm tiên tử đó là thói quen của ta trong bảy mươi năm qua, bây giờ ta giống như con người, buổi tối thấy buồn ngủ.”
“Giống con người?” Lâm Lâm thần sắc cũng ảm đạm xuống, thấp giọng nói “Ta như thế nào cũng muốn cùng Hàn Thư ở cùng với nhau, cũng được như một đôi vợ chồng bình thường sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, mặc dù ngắn ngủi mười năm nhưng ta dám đổi mười năm này lấy một ngàn năm trước đây.”
La Băng bất đắc dĩ cười khổ “bảy mươi năm qua, không có ai nên ta cũng không tu luyện, chỉ như vậy một mình mình sống cho tới bây giờ mới thấy rằng trong cuộc sống của chúng ta bảy mươi năm mà dài như vậy” Nói xong La Băng nhẹ nhàng vuốt ve thần khí Quân tâm. “May mắn có nó cùng ta, nếu không, ta cũng không biết phải làm thế nào”
“uhm, đây là thần khí hả?” Lâm Lâm liếc mắt nhìn ra kiện binh khí này bất phàm, kinh ngạc hỏi.
“uhm, nó là thần khí, tên Quân tâm chính là do ta đặt” La Băng sâu kín nói.
“Quân tâm? Tên dễ nghe nhỉ” Lâm Lâm cười, hỏi “Thần khí này là ai đưa cho nàng vậy?”
Trên mặt La Băng bỗng dưng xuất hiện một tia ửng hồng “uhm, nói chuyện này…là do ta đòi người khác phải cho” La Băng muốn đi lại ở tầng sáu nên Hồng Quân đưa cho nàng kiện thần khí này.
“Hồng Quân” Lâm Lâm không để ý buột miệng nói ra. La Băng mặt càng ngày càng đỏ “Lâm tiên tử, ta xem chuyện gì nàng cũng đoán đựơc”
“Uhm, nhưng mà sau này nàng đừng gọi ta là Lâm tiên tử nữa, chỉ cần gọi ta là tỷ tỷ là được, nghe như thế thân mật hơn.” Lâm Lâm ngồi bên này giường kéo tay La Băng nói.
“Tỷ tỷ” La Băng trái lại nói ngay. “Sau này tỷ gọi muội là Băng nhi là tốt rồi”
“Tốt lắm Băng nhi, bây giờ tỷ muội đều cùng chung chí hướng, ta là tỷ tỷ có mấy câu không thể không nói” Lâm Lâm nói tới đây sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
La Băng không biết Lâm Lâm định nói gì cười cười nói “Có chuyện gì tỷ cứ nói thẳng”
Lâm Lâm kéo tay La Băng đoạn nói “Băng nhi, nếu tỷ không nhầm thì muội đối với Hồng Quân cũng giống như tỷ đối với Hàn Thư, đúng không?”
La Băng suy nghĩ một chút rồi nói “Tỷ tỷ, nói thật về chuyện này muội cũng không biết, nếu là mười năm trước đây, muội sẽ có câu trả lời chính xác cho tỷ, nhưng bây giờ….muội không thể”
Lâm Lâm trầm tư một chút, nàng cũng là phụ nữ, những hành động của La Băng khi gặp Hồng Quân đã khiến Lâm Lâm nhận thấy rõ ràng La Băng đã thích Hồng Quân, nếu bây giờ La Băng đưa ra một câu trả lời thuyết phục, nhưng…hiện giờ lại để cho nàng có chút khó hiểu.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Lâm, La Băng giải thích “Tỷ tỷ, tỷ cũng biết mà, bốn mươi năm trước muội đã kinh ngạc khi biết Hồng Quân ở trong toà thành này, chính muội cũng đã không đến đây…trong ba mươi năm muội thay đổi rất nhiều, ngay cả trong lòng muội nghĩ như thế nào muội cũng không biết. Muội vốn nghĩ tìm một nơi nào đó để ẩn cư, nhưng người của Hồng Quân thành tìm được muội, muội mới tới Hồng Quân thành. Không phải muội muốn cùng hắn ở một chỗ, chỉ muốn biết rằng trong những năm qua hắn sống có tốt hay không” La Băng nói trong khi nước mắt không ngừng tuôn rơi, Lâm Lâm đưa tay vòng qua vai nàng, để bờ vai cho nàng dựa vào an ủi “Muội muội, muội nói tiếp đi”
“Chuyện gì tỷ có biết không? muội vừa phi thăng lên tầng không gian này, nơi nào cũng nghe ngóng tin tức của hắn, nhưng cực hạn cũng chỉ là phạm vi nhỏ, căn bản là tìm không được, có khi muội còn nghĩ muội thật vô dụng, thật sự rất vô dụng., muội cũng nghĩ có lẽ phải tu luyện để vượt qua thời gian này, cũng chỉ vì sợ một ngày nào đó hắn xuất hiện tại địa phương này trong khi muội đang tu luyện thì hắn sẽ tìm không được, cho nên muội lựa chọn cuộc sống của một người bình thường. Muội tưởng hơn mười năm, thậm trí trăm năm, chỉ là nháy mắt là qua…nhưng muội sai rồi, cảm giác khó khăn, đau khổ, nhớ nhung, sầu muộn …của mười năm khiến muội nghĩ mình đã trải qua mười ngàn năm, như vậy…ba mươi năm thật sự là quá dài, chậm như vậy nhưng ngay cả muội cũng không biết muội đang chờ đợi cái gì”
Lâm Lâm hoàn toàn hiểu được, không phải là La Băng lạnh lùng, cũng không phải La Băng không thích Hồng Quân, mà cuộc sống ba mươi năm của người bình thường khiến cho nàng có bao nhiêu áp lực, không dám tu luyện, trong lòng vô số tư niệm (kỷ niệm riêng tư) đừng nói là ba mươi năm, chỉ cần ba tháng cũng khiến người ta ngao ngán. Cuộc sống như vậy Lâm Lâm cũng hiểu được, nàng cũng có cuộc sống bình thường, hoài niệm về một kỷ niệm… đột nhiên nghe được Liễu Hàn Thư chết đi, nàng cảm thấy trong lòng mình như đứt ra từng khúc ruột, cuộc sống như thế …ba mươi năm quả thật quá dài.
Khoé mắt Lâm Lâm cũng chảy ra nước mắt, “Băng nhi, tỷ tỷ hiểu được, tỷ tỷ hiểu được, mấy năm qua muội cực khổ quá rồi”
La Băng lau đi nước mắt rồi nói tiếp “tỷ tỷ, tỷ có biết lai lịch của Quân tâm không?”
Nói xong nàng cười khi nước mắt còn vương trên mi khiến vẻ đẹp lại càng rung động lòng người. “Thần khí này chính là hắn đưa cho muội, nhưng khi hắn đưa thần khí này chưa có tên, chính muội đã đặt tên cho nó, gọi là Quân tâm”
“Quân tâm, nguyên lai là như thế, muội muội thật sự là nhiều ý tưởng đấy” Lâm Lâm giờ này cũng hiểu được ý nghĩa của thần khí Quân tâm.
“Những thời gian qua, cứ mỗi buổi tối muội hai tay ôm Quân tâm đi ngủ hi vọng tinh thần có thể ổn định, từ trước tới nay đều như vậy. Mặc dù biết nó chỉ là một kiện vũ khí lạnh lung, nhưng vị trí của nó trong lòng muội, không cái gì có thể thay thế được.”
Lâm Lâm trầm mặc một hồi, cùng với một kiện binh khí bầu bạn hơn mười năm, hơn mười năm đó chỉ có một kiện binh khí bầu bạn, dẫu một người có nhiệt huyết nóng bỏng như thế nào thì với từng đấy thời gian nhiệt huyết cũng dần dần lạnh đi như băng.
Lâm Lâm nhẹ nhàng lau khô nước mắt của La Băng đoạn nhẹ nhàng nói “Muội muội, nỗi khổ của muội tỷ hiểu. Tỷ cũng đã có thời gian sống như vậy, chỉ là không dài như vậy thôi. Có điều muội còn có QUân tâm để ôm khi đi ngủ, muội cũng biết ba mươi năm qua rốt cuộc muội chờ đợi cái gì? Dù gì bây giờ cũng gặp lại rồi, đã gặp lại cũng nên bỏ đi những thứ không hài lòng, đón chờ sự khởi đầu mới, hoặc có thể nói muội nên nghênh đón một hạnh phúc mới”
“Tỷ tỷ, những điều tỷ nói muội cũng hiểu, thật sự hiểu nhưng không hiểu sao khi đối mặt với hắn…muội cũng không biết muội có vị trí gì trong lòng của hắn.” La Băng trong lòng cũng có mâu thuẫn, đối với Hồng Quân nàng không biết phải làm thế nào cho tốt.
Lâm Lâm cũn là cười cười nói “Muội muội, muội có muốn nghe chuyện xưa của tỷ không?”
La Băng kinh nghi nhìn Lâm Lâm, hiển nhiên nàng không có nghĩ tới vị tỷ tỷ này cũng có chuyện xưa.
“Ta và Hàn Thư đều là người của Tiên Ma Yêu giới, khi đó tu vi của ta đã tới kim tiên, Hàn Thư là một người bị gia tộc cho là phế vật, tại Tiên Ma Yêu giới sinh ra đã hai mươi tuổi mà chỉ có Kim Đan Kỳ cảnh giới.”
Xuất sinh tại Tiên Ma Yêu giới, hai mươi tuổi mới có kim đan kỳ? La Băng cười khổ, người như vậy có thể coi là phế vật, nhưng mà nàng không dám nói ra khỏi miệng, dù gì thì Hàn Thư cũng là trượng phu của Lâm Lâm.
“Muội thấy thế có phải là buồn cười đúng không? Chỉ có khi chúng ta gặp nhau, thật kỳ lạ là ta lại thích hắn, một người hơn hai mươi tuổi mới Kim đan kỳ, một kẻ phế vật ha ha..” Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Lâm Lâm không nhịn được cười lớn một tiếng.
“Sau này mới biết được hắn là đồ đệ của Tần tiền bối, vừa mới được Tần tiền bối cải tạo kinh mạch, cho dù là tại Tiên Ma Yêu giới cũng có thể gọi là thiên tài trong các thiên tài. Cuộc sống của hắn đứng trước một tương lai sáng lạn, nhưng vì bảo vệ sư tôn của mình, không chịu lộ ra nơi sư tôn ở, lại sợ bị người ta sử dụng sưu hồn thuật nên đã phục độc tự vẫn.” Mặc dù đã rời đi khỏi thế giới kia hơn mười ngàn năm, nhưng nhớ tới khi Tần Vũ tiên sinh nói Hàn Thư đã chết ta vẫn không kiềm chế được xúc động
“Sau này thế nào?” La Băng không thể nghĩ được người tỷ tỷ này so với mình còn thảm hơn, chính mình ít nhất còn biết đối phương đang có mặt ở nơi này, chỉ là không biết chỗ chính xác, không tim được. Khó có thể biết được, nếu nhận được tin tức Hồng Quân chết đi, nàng sẽ như thế nào?