Số lần đọc/download: 12004 / 347
Cập nhật: 2015-11-12 19:48:13 +0700
Chương 116: Kinh Sợ Thối Lui
- T
iêu Thần tiểu nhi. Nếu hôm nay ngươi để lão tổ rời đi, ta cam đoan ngày sau mọi ân oán xóa bỏ có thể tặng ngươi một phần hậu lễ thật lớn. Nếu không ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Thiên Cơ Tử chưởng môn không tiếc hết thảy trả mọi giá cũng sẽ giết ngươi báo thù cho ta.
Nguyên thần Minh Tiêu lão tổ có vẻ hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu tỏ vẻ uy hiếp.
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng lạnh lùng khẽ cười một tiếng. Đối với lời của hắn không có chút để vào trong lòng. Trong lúc đó đưa tay dừng lại phía trên nguyên thần hắn, trong nháy mắt triển khai sưu hồn đại pháp.
Minh Tiêu lão tổ than là tu sĩ Kim Đan, nguyên thần mạnh mẽ nhưng không biết tại sao lại bị Tu La làm bị thương nặng. Giờ phút này thì sao có thể ngăn cản. Ánh mắt tức thì trắng dã, trí nhớ cả đời tu đạo bị Tiêu Thần mạnh mẽ khai phá.
Một lúc sau, Tiêu Thần mở to mắt, sắc mặt càng thêm vài phần tái nhợt. Thi triển sưu hồn đại pháp với một tu sĩ Kim Đan, đối với một người như hắn mà nói cũng không dễ dàng gì. Trong mắt hắn hiện lên vài phần sát khí, thoáng ngập ngừng một chút rồi khoát tay nói:
- Nuốt đi.
Tức thì từ đôi ngươi trống rỗng của Tu La toát ra hai điểm hồng mang. Miệng mở rộng đem nguyên thần Minh Tiêu lão tổ đang hôn mê trực tiếp nuốt vào trong bụng. Từ biểu hiện bên ngoài có thể rõ ràng thấy được, một tia tơ máu từ trong khung xương lồ lộ ra. Như là có một cái răng bén nhọn đang ra sức hút, hung hăng lao vào bên trong nguyên thần, ngay sao đó những tia máu lập tức phun ra hào quang rực rỡ như một đại tác phẩm. Trái lại nguyên thần của Minh Tiêu lão tổ lại dần dần mờ đi. Chỉ một lát sau nguyên thần hắn trực tiếp bị cắn nuốt không còn một dấu hiệu nào chứng tỏ nó đã từng tồn tại.
Những tia hồng ti đang bay ra nhanh chóng được thu hồi lại, trong khung xương hồng mang bạo khởi. so sánh với lúc trước sáng hơn rất nhiều. Sát khí trên người trong nháy mắt cũng tăng vọt theo sự tăng trưởng của ánh hồng mang.
Tiêu Thần thấy thế khẽ gật đầu. Xem ra cắn nuốt nguyên thần một gã tu sĩ Kim Đan thì cái khung xương này chiếm được không ít chỗ tốt. Nhưng lúc này không phải lúc để thực nghiệm uy lực của nó. Tiêu Phàm trở tay đánh ra vô số đạo pháp quyết. Khung xương tức thì từ từ thu nhỏ rồi bay nhanh vào trong tay, hắn dễ dàng thu lại bỏ vào túi.
Trước mặt Tiêu Thần tối sầm, thân mình tức thời bị một trận lay động. Hắn cười khổ một tiếng, tuy rằng là thủ đoạn thừa dịp cháy nhà hôi của của lão quỷ này không làm ảnh hưởng tới tính mạng của hắn. Nhưng một thân thương thế nghiêm trọng tới cực điểm, độn quang trong người chớp lên rồi ngã xuống mặt đất. Hắn lập tức đem túi trữ vật của Minh Tiêu lão tổ gỡ xuống, lại tỉ mỉ tìm kiếm một phen, xác định mình không có quên bất cứ một thứ gì khác nữa thì mới hài lòng gật đầu rồi bước tập tễnh hướng ra ngoài.
Một lát sau, độn quang trên người chợt lóe, lần thứ hai trở lại tại chỗ. Trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, miệng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ cảm ứng của ta lại sai lầm?
Giờ phút này hắn thở ra một hơi. Lập tức trong cơ thể pháp lực liên tục lưu chuyển thong suốt, nào có nửa điểm bộ dáng suy yếu lúc trước.
Ánh mắt âm lãnh chậm rãi đảo qua bốn phía, một lúc sau Tiêu Thần mới hừ lạnh một tiếng. Sau đó phất tay đánh ra một quả cầu lửa đem thi thể Minh Tiêu lão tổ hỏa thiêu. Trên người phát ra độn quang, hướng phía xa bay đi.
Qua thời gian một khắc đồng hồ sau. Cách nơi này khoảng trăm mét, trên thân cây đại thụ thấp thoáng thân ảnh một gã đạo sĩ sắc mặt tối sầm nhìn về phía bóng lưng Tiêu Phàm rời đi. Trong mắt hắn chợt lóe lên vẻ sợ hãi rồi chợt tắt, sau đó mới chậm rãi tiêu thất.
Người này đích xác chính là chưởng môn Địa Sát Môn Minh Sát lão tổ.
- Kẻ này đến tột cùng nông sâu bao nhiêu? Còn bao nhiêu thứ che dấu nữa? Xem như vừa rồi hắn bị thương nên mới đem hết thủ đoạn bản thân đem Minh Tiêu lão tổ diệt sát. Nhưng hắn đã bỏ đi rồi thì tại sao lại đi vòng vèo quay lại nơi này. Chẳng nhẽ hắn đúng là đã phát hiện ra lão phu?
Minh Sát sắc mặt âm trầm, lúc trước hắn nhận được tin tức, liền lặng lẽ theo đuôi Minh Tiêu lão tổ. Mục tiêu là muốn đục nước béo cò, không ngờ kết quả lại không như hắn dự đoán. Một tu sĩ Kim Đan như Minh Tiêu lão tổ lại bị một con kiến Luyện Khí kỳ nhỏ nhỏ giết! Trầm ngâm một lát, hắn chậm rãi nói:
- Kẻ này đi rồi mà quay lại, chắc là hắn nhận thấy được xung quanh đây có người. Y quay trở lại là có hai loại khả năng. Thứ nhất, là trên người hắn còn một con bài lợi hại chưa lật, muốn dẫn dụ ta ra sau đó cùng một chỗ giết hai người.
Nhưng bất quá loại khả năng này khá thấp, tính ra xác xuất thì chỉ có ba thành. Khả năng thứ hai là kẻ này thân mang trọng thương giở ra hết thủ đoạn, giờ phút này quay lại là tạo ra mê vụ khiến cho ta sinh ra lòng kiêng kị không dám ra tay với hắn. Trong hai tình huống thì tình huống này có khả năng xảy ra nhiều hơn, tính ra thì cũng có tới bảy thành.
- Tuy có bảy thành nắm chắc kẻ này thân mang trọng thương đã vô lực phản kháng nhưng chính mình lại không thể không cẩn thận. Vạn nhất sự tình không như ta dự đoán thì ngày hôm nay ta sẽ không thoát khỏi hung hiểm. Nói không chừng cũng như Minh Tiêu lão tổ bị giết không sai. Địa Sát môn mất đi sự che chở của ta thì tức thì trong khoảnh khắc sẽ sụp đổ. Cơ nghiệp ngàn năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
- Ôi, thôi cũng được, hôm nay ta không ra tay, Lạc Vân Cốc có đệ tử như thế này tương lai mấy trăm năm xưng hùng xưng bá Bắc Hoa Châu đã là kết cục đã định sẵn. Đợi ta sau khi về núi liền bế quan trăm năm, môn hạ nếu không xuất hiện Kim Đan tu sĩ liền tuyệt không tham dự những tranh đấu của Tu Chân Giới nữa.
Ánh mắt dửng dưng của Minh Sát dừng lại trên người Minh Tiêu lão tổ cứ như là hai người trước đây chưa từng có quan hệ với nhau. Nhưng mắt thấy hắn vẫn nằm lại nơi này thì trong lòng hắn vẫn không nhịn được sinh ra vài phần buồn bã. Ở Bắc Hoa Châu này, mỗi một Kim Đan tu sĩ tồn tại chính là giống như một lão tổ. Ít nhất thì trong mấy trăm năm qua cũng không nghe nói có tu sĩ như vậy.
- Xem ra Bắc Hoa Châu này sẽ phát sinh một hồi rung chuyển.
Thở dài một tiếng, Minh Sát cũng xuất Phi Nhi ra, độn quang chợt lóe, sau đó trực tiếp rời đi.
Cách đó mấy chục dặm, Tiêu Thần đang di chuyển ở một chỗ bên ngoài sơn động vội vàng thu liễm khí tức. Khí tức trên thân như thủy triều xuống. Sắc mặt vàng như nghệ. Tập tễnh đi vào trong động, miễn cưỡng xuất ra cấm chế tại cửa động, sau đó trực tiếp ngã vào trên mặt một tảng đá.
- Thế nào? Người nọ đã đi chưa?
Một lát sau, từ giữa nguyên thần Ngu Cơ vang lên tiếng nói yếu ớt:
- Ngươi yên tâm, người nọ trong lòng còn có chút băn khoăn nên đã đi trước rồi.
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng khẽ buông lỏng, trước mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê.
Trong khoảng thời gian đó, bên trong đại điện Liệt Diễm Tông, Thiên Cơ Tử vẻ mặt âm trầm như nước, khóe miệng khẽ run lên nhè nhẹ. Trông thấy phía trên giá cao trước mặt đặt song song hai quả cầu ngọc, trong đó có một khỏa đã hoàn toàn vỡ vụn.
Phía sau có hơn mười mấy tên trưởng lão hộ pháp tông môn cúi đầu thật sâu. Trong mắt lại tràn đầy kinh hoàng, không dám hó hé phát ra dù chỉ là một tiếng động.
- Ngay trong ngày hôm nay, mở ra tông môn đại trận, đệ tử các nơi mau triệu hồi, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Trong mắt Thiên Cơ Tử hiện lên vài phần tàn nhẫn, âm trầm quát.
Đám trưởng lão nghe vậy trong lòng chấn động, nhất tề đồng thanh ứng một tiếng, cả đám tâm sự nặng nề vội vàng nện bước rời khỏi.
- Tiêu Thần, lão phu muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Ánh mắt Thiên Cơ Tử dừng lại ở phía viên ngọc đã nát bấy kia. Một nỗi hận ý trong lòng ầm ầm bạo phát, đạo bào bay phấp phới, một đầu tóc bạc không gió mà tự tung bay.
Bên ngoài Lạc Vân cốc, một đạo ánh sáng chợt thu liễm, lộ ra thân ảnh Tiêu Lân sắc mặt tái nhợt. Trong mắt hiện lên vài phần lo lắng. Sau đó hướng về phía trận pháp liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết, liền sau đó là thân ảnh lướt nhanh vào trong đó.
Một lát sau, hai đạo khí tức từ phía sau núi mạnh mẽ phóng lên cao. Nhất thời cuồng phong gào thét mây đen cuồn cuộn.
Thanh Vân Tử, Dược Đường hai người sắc mặt âm trầm từng bước một bước ra. Ánh sáng chợt chớp lóe giữa không trung, rồi hướng phía khác điên cuồng chạy đến.
Sau đó, hơn mười tên Lạc Vân cốc trưởng lão ai nấy vẻ mặt âm trầm như nước. Theo phía sau là hơn mười tên đệ tử, độn quan chợt hiện, theo phía sau sát khí mà đi.
Trong lúc nhất thời, tiếng xé gió giày đặc ở phía chân trời trong nháy mắt vang dội.