Số lần đọc/download: 2415 / 49
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Chương 114
G
iống như chính cuộc điều tra, mọi thứ ở Sing Sing đang vận động. Đi sau Warden Clark và sáu cảnh sát trừng giới đáng tin cậy nhất của ông, tôi trèo lên vô số bậc bê tông và vài hành lang tróc sơn trước khi tới một cánh cửa thép, dẫn đến cái cổng có vạch kẻ dọc.Cánh cổng rít lên, và có tiếng cách của kim loại như tiếng lẩy cò súng trong một căn phòng vắng lặng.
Rồi cánh cửa mở rộng.Tôi có thể cảm thấy âm thanh của nhà tù đập vào ngực lúc đi qua gian buồng khổng lồ gồm vô số xà lim. Tiếng radio, tiếng hét của các tù nhân, sự gay gắt không ngừng và tiếng vang nối tiếng vang của thép lên thép. Âm thanh như một dạng tra tấn, vọng lên từ một cái giếng kim loại không đáy.
Tù nhân trong các xà lim chật chội nhỏm ngay dậy, gào thét những lời tục tĩu từ sau song sắt dày gấp đôi bình thường lúc chúng tôi đi qua. Suốt chiều dài tòa nhà, dài gấp đôi sân bóng đá, tôi có thể nhìn thấy tia sáng lóe của những tấm gương giữa cả rừng những chấn song xà lim bằng thép.
Tôi mong chúng tôi không "chết ngạt", một thứ mây mù tởm lợm của nước tiểu và phân của tù nhân cứ ùa xuống.- Chúng ta hãy kiểm tra phòng tập thể dục trước khi lên gác xem các gian khác, - viên cai ngục quát to để át tiếng huyên náo vây quanh chúng tôi.Chúng tôi lao qua một cánh cửa khóa chặt nữa ở đầu kia tòa nhà.
Không có một ai trên các ghế dài của phòng tập tạ hoặc các nơi khác. Không có ai trên sân bóng rổ. Không có ai nấp sau các giá. Vậy họ ở chỗ quái nào vậy? Jack và John Bé lại thoát lần nữa chăng? Họ đi trước chúng tôi bằng cách nào vậy?Tôi đang dẫn cả nhóm trở lại từ tầng dưới cùng của khu A thì bị xô từ phía sau.
Tôi ngã quỵ! Cánh cửa thép của phòng tập tạ đóng sầm lại, âm vang, lúc tôitrượt tay và đầu gối trên sàn bê tông.Quay lại, tôi thấy hai cảnh sát trừng giới tin cậy nhất của cai ngục đang cười nhạo tôi, còn Steve Reno và các cảnh sát khác đều đã bị nhốt trong phòng thể dục phía sau, bắt đầu đấm thình thình vào cánh cửa bằng thép.
Tôi nhận ra một cảnh sát to lớn lạ thường, tên kia thấp người và chắc nịch. Đây rồi, giáo sư Bennett ơi. Bọn chúng rất khớp với miêu tả về ngoại hình của Jack và John Bé. Vì chúng chính là Jack và John Bé.Chỉ tên Jack có cái dùi cui đen trong tay. Hắn dễ dàng quay tít nó giữa các ngón tay.
Hắn có mái tóc màu nâu, quăn, cắt rất sát và nụ cười khẩy thường trực. Một kẻ hung bạo cho một công việc khắc nghiệt.- Này Mikey, - hắn lên tiếng. - Lâu quá rồi không nói chuyện.Sao tôi có thể không nhận ra giọng nói ấy nhỉ? Chẳng có gì lạ với Tremaine Jefferson.- Sao anh không bao giờ gọi nữa? - Jack nói.
- Tôi tưởng chúng ta là bạn kia mà.- Này Jack, - tôi ra vẻ can đảm dù thực ra tôi chẳng cảm thấy thế tí nào. - Ngộ thật, anh chẳng giống với chàng lùn trên điện thoại.Câu đó khiến Jack cười khoái trá. Vẫn là một tay bình tĩnh. Nếu có lo lắng, hắn cũng che giấu rất cừ.- Anh lại mắc một sai lầm nữa rồi, Mike, - hắn nói.
- Có điều lần này hầu như một sai lầm chí tử. Anh vào nhà người khác mà không được mời. Anh tưởng tôi không nghĩ đến việc anh có thể tìm ra chúng tôi ư? Cứt thật, kể cả chiếc đồng hồ vỡ cũng đánh chuông hai lần một ngày. Anh tưởng thằng khốn béo ị Clark kia chịu trách nhiệm ở đây sao? Đây là nhà tù của tôi.
Đất đai của tôi, người của tôi, tất cả là của tôi.- Hết rồi, Jack ạ, - tôi nói.- Tôi không nghĩ thế, Mike. Hãy nghĩ đến việc này. Chúng tôi đã ra khỏi được một pháo đài thì chúng tôi có thể thoát khỏi những cái khác. Nhất là hiện giờ, chúng tôi đã có các con tin. Này Mike, có lẽ tôi sẽ bắt đầu để anh thương lượng cho cuộc giải thoát của chính mình.
Bây giờ thế nào đây?- Có vẻ hay đấy, - tôi nói và lùi lại nửa bước. Gót chân tôi đập phải cánh cửa thép cứng và phẳng. Chẳng chạy đi đâu được.Chiếc radio nặng mà viên cai ngục đưa cho tôi là thứ duy nhất có thể coi là vũ khí. Tôi nhấc nó lên lúc John Bé rút dùi cui ra và cười khả ố.
Thằng khốn có bộ mặt kinh tởm như một con bọ hung.- Sao chúng ta không nói chuyện này lấy một giây nhỉ? - Tôi nói lúc xoay lưng rồi ném mạnh cái radio. Roger Clemens 1 sẽ tự hào lắm đây. Cái radio và mũi John Bé cùng nổ tung. Hắn hét lên; hắn và Jack cùng tấn công tôi và tôi bị nhấc bổng khỏi sàn.
Chú thích
1.Roger Clemens: Sinh năm 1962, cầu thủ bóng chày nhà nghề của Mỹ, bảy lần giành giải Cy Young Award, nổi tiếng vì những cú ném bóng cực nhanh và chính xác.