Số lần đọc/download: 1080 / 24
Cập nhật: 2016-06-27 10:18:02 +0700
Chương 112
C
huyên viên máy tính tóc bạc, trong khi cài đặt điện thoại mới cho tôi vào buổi sáng hôm sau, nhìn xuống đống vụn máy cũ. Ông ta ngước nhìn tôi với một nụ cười ra vẻ hiểu biết, kiểu là thấy-hết-rồi. “Nó rơi xuống khỏi bàn, hả?”. “Những chuyện lạ hơn thế đã từng xảy ra”. Tôi nói. “Về chuyện này thì tin tôi đi”.
Vài phút sau điện thoại đã hoạt động trở lại. Ít nhất là có thứ gì đó như thế. Tôi vẫn chuyên lo công việc bàn giấy, chịu sự tra tấn của cảnh chán ngắt này, đó là chưa kể tới tình trạng ngờ vực bản thân, một đống cảm giác tội lỗi và hàng tỉ thứ khác nữa. Chiếc điện thoại mới đổ chuông.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là cảnh diễn sẽ được lặp lại - Nora muốn tiếp tục trò chuyện, tôi có thêm cơ hội để xoay chuyển tình thế. Nhưng khi nghĩ lại, tôi biết rõ hơn thế. Tất cả những gì liên quan đến cuộc gọi hôm trước đều chứng tỏ nó là sự kiện chỉ xảy đến một lần duy nhất. Tôi nhấc máy. Vậy là đã rõ, đó không phải Nora.
Đó là một người phụ nữ khác trong đời mà hiện tại cũng đang hận thù tôi. Không cần phải nói thêm gì nhiều. Mối quan hệ của tôi với Susan không hẳn đạt mức tốt nhất. Tuy vậy, chúng tôi vẫn giữ được tính chuyên nghiệp. “Có tin gì từ phòng âm thanh chưa?”, tôi hỏi ngay lập tức. Băng thu âm cuộc trò chuyện của tôi với Nora đang được phân tích nhằm mục đích dựa vào những tạp âm xung quanh để suy ra vị trí của cô ta một cách khái quát, nếu như không phải cụ thể. Một cơn sóng biển, một tiếng nước ngoài do ai đó đi ngang qua thốt lên. Chỉ bởi vì tôi đã không nghe thấy chúng không có nghĩa là chúng không có ở đó.
“Có, em nhận được báo cáo rồi”, Susan nói. “Họ chẳng tìm được gì cả”. Lý thuyết mà nói, điều này còn tệ hơn một tin xấu, nhưng cách mà cô ấy thông báo tin đó - như thể nó chẳng hề liên quan gì - cho tôi biết một điều. Susan biết thứ gì đó.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”, tôi hỏi. “Cái gì đang diễn ra ư? Anh vẫn thật ngu ngốc đến không tin nổi, John ạ. Nếu anh có thể khiến em đau đớn, thì anh đã làm tan vỡ trái tim em một lần nữa rồi”.
Cô ấy đang chịu đựng mình. “Anh biết, Susan. Nhưng vẫn còn cái gì đó”.
Cô cười thầm trước trực giác của tôi. “Xem anh có thể chạy nhanh tới văn phòng của em ra sao nào?”.