The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
m có một ngạc nhiên cho anh" Sue Ann nói khi Dax bước ra hành lang để ăn sáng.
"Lại nữa? Em phải ngừng thôi. Anh có quá nhiều đồ trang sức đến mức bắt đầu thấy mình giống như một tay đĩ đực ấy".
Sue Ann thầm thoả mãn. Cô luôn mua đồ tặng anh. "Lần này thì không phải là đồ trang sức, mà là thứ anh rất thích".
Dax rót ly cà phê. "Ok, thế lần này là cái gì?"
"Em sẽ không nói đâu. Nhanh lên, ăn sáng xong mình phải xuống phố".
Dax mở cái vung bạc nặng trịch trên khay đồ ăn sáng để lấy jambon và trứng. Anh phết đẫm bơ lên mấy miếng bánh mì rồi bắt đầu ăn.
Tiếng động cơ dội tới khiến anh nhìn ra. Chiếc xuồng lao ra khỏi bến, kéo theo một cô gái lướt ván. "Ai mà đầy xung lực vào buổi sáng thế?"
Sue Ann cười. "Cô em họ Mary Jane đang xả năng lượng".
"Xung?"
Sue Ann gật đầu. "Cô ấy xung lên vì anh đấy".
"Anh không để ý".
"Em thì có. Thậm chí Simple Sam cũng không thể rời mắt khỏi anh được. Mà chỗ cô ấy đâu thiếu không khí kích động".
Dax cười toe toét. Simple Sam là showgirl, người đã cưới tay thừa kế cả một sản nghiệp đồ giải khát, và sở hữu luôn bất động sản khổng lồ ở bên cạnh. Hầu hết thời gian ông ta cứ lang thang trong tình trạng say xỉn và hoàn toàn không biết rằng Simple Sam đã chia sẻ hết đồ giải khát đến bất động sản của ông cho các bạn trai của cô. Họ làm đủ thứ công việc, từ quản gia đến người để sai vặt trên bãi biển. Đấy là một thu xếp gọn gàng.
Dax cho rằng Sue Ann và Harry ít nhiều đã lớn lên cùng nhau, và bằng vào cách của cô, thấy tội nghiệp cho ông ta. Không có bất cứ sự vờ vĩnh đạo lý gì trong địa vị của Sue Ann, mà cơ bản là cô quá trung thực. Cô chỉ không ưng cái lối Harry bị lừa đảo một cách quá dễ dàng và thô bạo như vậy mà thôi.
"Cô ta là người duy nhất làm em ngán" Sue Ann chợt nói.
"Em nói sao?"
"Cô ta muốn anh chỉ để có thể chứng tỏ rằng cô ta đã lừa được em, như cô ta đã làm với Harry".
Dax uống cạn ly cà phê. "OK, thế còn ngạc nhiên đâu?"
"Anh tưởng là chúng ta xuống phố?" sau đó anh nói, khi chiếc xe rẽ vào sân bay Tây Palm Beach.
"Em phải dừng ở đây đã. Đi nào".
Dax theo cô đến một văn phòng nhỏ, ngay bên nhà ga. "Nó đã ở đây chưa?" cô hỏi người đàn ông ngồi sau bàn.
"Rồi ạ thưa bà Xenos. Ngay sau nhà. Xin theo tôi ".
Họ đi cùng người đàn ông quanh toà nhà. Ông ta dừng lại, chỉ tay. "Nàng kia" ông nói, giọng đầy thoả mãn. "Đã đầy nhiên liệu và sẵn sàng đi một ngàn bốn trăm dặm. Nàng đẹp chứ ạ?"
Dax nhìn chiếc máy bay hai máy nuột nà, long lanh như bạc, được đánh bóng trong nắng vàng rực rỡ, rồi nhìn Sue Ann.
"Ngạc nhiên, anh yêu?"
Dax quay lại chiếc máy bay. Anh không cần phải đóng vai ngạc nhiên. Anh thực sự ngạc nhiên rồi.
Dax nằm thẳng đẵng, mặt gối lên hai cánh tay, người vùi trong cát ấm. Bộ đồ bơi kiểu Pháp trắng toát chỉ như một giải băng hẹp vắt qua thân hình sạm nắng.
"Anh thức đấy à?"
Dax ngọ nguậy đầu. "Ờ…"
"Em nghĩ là anh ưng uống một cái gì đó lạnh".
Dax ngẩng mặt lên. Cô em Mary Jane của Sue Ann đang đứng ngay bên, hai tay cầm hai ly to tướng. Anh lăn đi, ngồi lên. "Cảm ơn, em chu đáo quá".
Dax cầm ly nước khi cô ngồi xuống cát bên anh. Anh nâng ly. "Chúc sức khoẻ".
Rồi thấy cô cứ nhìn chằm chằm, anh cũng nhìn theo hướng mắt cô, và cười. Sức nóng trong cát đã làm háng anh đổ mồ hôi.
"Em cho là chẳng buồn cười gì cả" Mary Jane nói. "Anh có thể không mặc gì thì cũng thế. Em nhìn thấy tất".
"Đừng có đạo đức giả, cô em. Em biết đấy, em đâu có phải nhìn".
"Anh bắt đầu tục tĩu rồi đấy".
Nhưng Mary Jane vẫn không rời mắt đi chỗ khác. Cô uốn oéo trong cát và tay đưa ra như bị nam châm hút. Dax dướn người ra phía trước, đặt một bàn tay nâu sẫm, khoẻ mạnh dưới cằm cô rồi kéo mặt cô gần lại. "Nào, nào cô em". Anh trêu cô. "Em có thể nhìn nhưng không được sờ! Anh không cho là Sue Ann thích như thế đâu".
Mary Jane rụt tay lại một cách cáu bẳn rồi đứng lên. Mặt cô đỏ nhừ. "Giờ thì em tin anh là con thú mà Sue Ann bảo thế!". Cô kiêu căng nói rồi ngạo nghễ bước đi.
Một lát sau Sue Ann đến ngồi bên anh. "Mary Jane sôi lên vì cái gì thế? Cô ấy bảo là anh gạ gẫm cô ấy".
Chiếc máy bay màu bạc thon thả quay vòng rồi hạ cánh xuống đường băng và dừng lại ngay chỗ người phóng viên đang đứng đợi. Dax bước xuống từ buồng lái. "Tôi là Xenos" anh nói, bộ răng trắng loé lên trên nước da sạm nắng.
"Stillwell, tờ Harper sợ Bazaar" người phóng viên đáp. Họ bắt tay nhau. "Tôi chẳng biết xe của ông có ở sân bay hay không. Nếu không, chúng ta có thể kêu taxi".
Dax cười. "Tôi đã gọi điện thoại cho Sue Ann trên máy bay. Chiếc tàu cao tốc đang chờ chúng ta ở bến ngay cuối sân bay".
Từ trong buồng lái, Sue Ann vẫy họ. "Chuyến bay đẹp chứ? Em nghĩ là tự em đến đón anh thì hơn".
"Tốt" Dax nhảy xuống và hôn cô. "Đây là ông Stillwell".
"Chào ông. Đồ uống lạnh ở quầy bar đấy".
Sue Ann trèo lên, tháo dây buộc ra một cách thành thạo. Rồi cô tháo nốt dây buộc đuôi tàu. "Ngồi xuống " cô nói, ngồi vào sau bánh lái "chúng ta đã sẵn sàng đi". Cô bật nút điện và cỗ máy lớn bắt đầu nổ.
"Ông Xenos" phóng viên la lên để át tiếng ồn "đôi lúc ông có cảm thấy như một Lọ Lem đực đã lấy cô gái giàu nhất thế giới không?"
Dax nhìn ông ta chòng chọc như thể không tin vào tai mình. Rồi mặt tối sầm lại, anh tới trước ông ta khi chiếc tàu bắt đầu ra khỏi bến. "Trong tất cả các câu hỏi ngu xuẩn mà người ta từng hỏi tôi" anh giận dữ "thì đấy là câu ngu xuẩn nhất!" rồi anh tóm ông ta, nhấc bổng qua mạn tàu, buông xuống.
"Anh xử sự như thế để làm cái quái gì?" Sue Ann hỏi].
"Em có nghe thấy câu hỏi của cái thằng ngu ấy không?" Dax la lên, nhắc lại câu hỏi.
Sue Ann nhìn chằm chằm vào bộ mặt giận dữ của anh, rồi phá lên cười. "Emùi không hiểu bao giờ anh mới quen. Họ hỏi câu hỏi đó với tất cả các ông chồng của em!"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu