Số lần đọc/download: 6353 / 207
Cập nhật: 2016-04-24 11:39:41 +0700
My life - Chương 110
H
ai đứa lại im lăng. Chỉ có tiếng xe, tiếng trò chuyện của những người khách ngồi gần đó. Dường như lần gặp lại này đánh dấu một điều...cả hai đều thực sự trưởng thành hơn, với nó ít nhất là trong suy nghĩ. Mèo lên tiếng
- Sức khỏe M sao rồi
- Sao là sao
- Đừng làm bộ nửa. Mèo biết hết rồi.
- Biết chuyện gì
- Biết mọi chuyện xảy ra với M sau khi tụi mình chia tay.
- ...
- Bất ngờ lắm hả.
- Ờ ờ
- My Life!....Mèo nhận ra M ngay từ những dòng đầu tiên hồi ký đầu tiên.
Nó ngả người ra ghế thở nhẹ một cái mĩm cười. Thì ra...Mèo đã tìm thấy nó nhờ hồi ký.
- Mèo đọc nó suốt hai ngày hai đêm. Hổng ăn hổng ngủ....hì khóc nửa đó
- Ờ
- Thì ra vì chuyện đó M mới quên Mèo dễ dàng như vậy đúng hok?...Mèo thấy ghen tị với mấy người đó lắm. Sao M hổng bắt đầu hồi ký từ lúc mình quen nhau? M hận Mèo nhiều đến vậy sao?
- Ờ ko...đừng nói vậy. Chỉ là...
- Chỉ là Mèo hổng đáng chứ gì. Mèo biết mà. M lúc nào cũng vậy. Chẳng thèm hiểu cho người khác. Nói làm là làm, nói xa là xa, nói biến mất là biến mất. Hổng nhờ người bạn cho Mèo đọc truyện bằng blog M chắc Mèo hổng bao giờ tìm được M.
Nhấp một ngụm cafe lên miệng nó khẽ quay qua lau nước mắt cho Mèo. Lại một người nửa khóc vì nó, dù không cố ý nhưng tự nhiên cảm thấy thằng nó đáng giận quá.
- Mèo đừng như vậy. Mọi chuyện dù sao cũng qua lâu rồi. Hồi đó tụi mình còn nhỏ ai trách được. Giờ mọi thứ thay đổi rồi. M khác, Mèo có lẽ cũng khác. Thôi để mọi chuyện hồi đó qua một bên đi, được không.
- Mèo hổng biết nửa...Mèo chỉ thấy tự nhiên đọc về M xong...Mèo nhớ lại hồi đó M đối xử với Mèo cũng tốt biết nhiêu...vậy mà Mèo hổng biết trân trọng. Lâu nay Mèo cứ tưởng yêu thương mấy người khác....nhưng mà tự nhiên thấy nhạt lắm...hổng còn chút cảm xúc gì với người yêu Mèo hiện tại. Chỉ thấy muốn gặp lại M thôi....
- Ừ...Mèo có người yêu rồi hả
- Uhm. Lúc M bỏ đi. Tính tới giờ Meo quen cũng 3-4 người rồi đó.
- Vậy à!
- Nhiều hả M
- ...
Nó im lặng. Chỉ 3-4 người thôi sao. Nó cứ tưởng phải nhiều hơn chứ. Ít ra cũng phải bằng 1 phần số người nó quen sau khi chia tay Mèo chứ. Âu cũng nhờ những điều Mèo làm ngày trước, đã có thời gian biến nó thành một thằng học trò khốn nạn xem tình cảm là một trò chơi và nó chơi khéo đến mức số người nó chơi trò chơi tình cảm vu vơ nghĩ lại cũng ko nhớ nổi bao nhiêu người trong vòng vài tháng điên của nó. Tiếng Mèo cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
- M sống tốt hok
- Ờ...cũng bình thường à. Còn Mèo giờ sao rồi
- Uhm Mèo học make up, làm tóc xong từ lúc đó rồi. Giờ Mèo có một cái salong ở đây nè.
- Vậy hả...
- Có thời gian Mèo lên SG tính mở salong. Nhà hổng cho đi xa nên giờ mở tại nhà luôn. M muốn qua chơi hok.
- Thôi!
- Hì M còn nhớ mấy chuyện hổng vui ở salong Mèo học nghề chứ gì
- Ờ ko...
- Vẫn hổng thay đổi ha. Lầm lầm lì lì như trước...nói chuyện với Mèo toàn ra vẻ người lớn ko lun
- Uhm
Nó bật cười. Tự nhiên nhớ lại lúc trước quen Mèo....chưa bao giờ nó gọi Mèo là chị mặc dù mèo lớn hơn nó đến 3 tuổi. Chỉ thích gọi bằng Mèo vì nó thấy Mèo con nít hơn nó nhiều. Lúc đó nó cũng cao bằng Mèo mà nên hổng cho Mèo làm chị với lại từ đầu Mèo cũng có chịu làm chị nó đâu.
- M sẽ tiếp tục hồi ký hả
- Uhm
- Có Mèo trong đó hok
- Là sao
- Lúc nào có thời gian M viết về Mèo đi
- Để làm gì
- Để M hổng quên Mèo...
- Xin lỗi Mèo nhưng mà M..
- M yêu ai kệ M. Mèo chỉ muốn dc xuất hiện trong hồi ký M thôi. Chuyện nhỏ mà. Nếu M hổng còn hận Mèo...thì M viết một chút về Mèo đi. Một chút thôi!
- Nhưng Mèo hổng sợ người quen biết hả. Tự nhiên pulic chuyện yêu đương cho nhiều người biết. Áp lực lắm đó.
- Uhm! Mèo hổng sợ. Tự nhiên thích bắt chước tính bất cần đạp lên dư luận mà sống của M ghê.
- Trời! Nhiều người ghét lắm. Thích chi
- Cũng có người ghét, có người thương mà.
- Ờ...Nói trước! Có chuyện gì...đừng có hối hận đó
- Nói vậy! M đồng ý rồi ha
- Ờ ờ
- Hihi thanks M
Mèo cười tít mắt reo lên khe khẽ, đột nhiên hôn cái chụp lên má nó rồi ngồi giả bộ gọi tính tiền. Còn nó thì đứng hình hết mấy giây. Hồi đó...cũng bất ngờ hôn cái chụp lên má nó mỗi lúc nó ngồi ở chổ Mèo học chơi game...giờ tự nhiên làm nhớ lúc trước thật. Nó mĩm cười uống cạn li cafe. Nếu hồi ký hoang đường sáng tác của nó chỉ là một việc làm vô bổ hay nhảm nhí theo một số người ko thích thì giờ nó càng có thêm lí do để tiếp tục kể câu chuyện của mình cho người khác biết được rồi. Nó tìm được nhiều người bạn mới...và bất đầu có nhiều hơn những người cũ nhận ra nó và quay về...ít nhất nó cũng thấy điều mình đang làm đã thu được những kết quả ngoài mong muốn.
- Đi ăn nha M
- Ờ
- M ăn lẩu với Mèo nha. Lẩu hải sản ở... đó nhớ hok
- Ờ ờ
- Chắc hok chứ gì. Người gì vô tình thấy sợ luôn
- Ờ
Nó gật đầu mĩm cười. Nó có quên đâu, chỉ là không nhớ đường thôi chứ Mèo nói ra là trong đầu nó hiện lên hình ảnh của quán liền. Không ngờ gần 4 năm trôi qua rồi, mãi từ thời nó còn là học trò...vậy mà đến giờ quán vẫn bán sao...Đôi lúc có những điều ta ngờ chừng như rơi vào quên lãng...nhưng khi trở về nó vẫn còn tồn tại theo thời gian. Thay đổi hay không âu cũng do lòng người mà thôi.
- Chở Mèo đi
- Xe đâu
- Kìa
Mèo chỉ tay về chiếc SH toàn một màu trắng, điểm vài họa tiết hoa. Nó nhìn xe rồi nhìn lại Mèo. Ừ nếu con gái khác chạy SH thì chắc nó có ý kiến tí, còn Mèo dáng cao ráo...chạy SH cũng hợp chứ hổng như vài bạn trẻ khác, người nhỏ xíu mà cứ thích chạy xe to nhìn buồn cười.
- Xe gì trắng vậy
- Hì Mèo mới làm màu lại đó
- Chà con gái cũng độ xe hả
- Có đâu! Thằng em Mèo độ cho Mèo đó.
- Ờ.
Nó leo lên xe cầm lái. Mèo ngồi nhẹ nhàng sau lưng...đôi tay vờ như vô tình đặt lên vai nó. Mèo mĩm cười.
- Chạy đi. Mèo chỉ đường cho. Người gì thành phố quê mình mà hổng biết đường
- Ờ
Nó rít ga. Chiếc xe phóng đi giữa ánh nhìn của khách ngồi uống cafe. Hồi đó chở nhau cọc cạch trên chiếc xe đạp của Mèo. Còn giờ...vẫn chở Mèo trên chiếc xe của Mèo chứ hổng phải xe nó, khác chăng là giá trị của chiếc xe thay đổi theo thời gian mà thôi. Mèo khác...nhưng nó thì vẫn là trắng tay..trắng nhạt nhòa chứ hổng có đẹp như chiếc xe nó đang chạy. Điều nó có sau vài năm bon chen với đời có lẽ là vài trãi nghiệm nhiều hơn cái tuổi của nó vậy thôi.