Số lần đọc/download: 4538 / 130
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 111: Hải Dương
“T
ạ ơn đại sư huynh!” Phương Thanh Vi tiếp nhận Như Ý Tiên Hồ thì vội nhỏ máu tế luyện, cảm giác được một luồng lực lượng cường đại từ trong tiên hồ truyền đến thì vui mừng vô cùng, lại âm thầm cắn răn tự nhủ: “Phương Hàn, tên cẩu nô tài, ta sẽ cho ngươi biết chủ nhân là như thế nào.”
“Muội muốn lấy Như Ý Tiên Hồ đi gặp Phương Hàn?” Hoa Thiên Đô tựa hồ nhìn thấu nội tâm của Phương Thanh Vi, trầm tư trong chốc lát rồi mới nói: “Trên người Phương Hàn có nhiều điều thần bí, hơn nữa hắn đã tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh rồi, muội có đi cũng không thể làm gì được hắn. Giờ cứ cố gắng tu luyện, chờ sau khi đạt đến Thần Thông Bí Cảnh rồi hãy nói. Trong tiên hồ này ta có để lượng đan dược đủ để muội dùng trong một năm đó! Đi đi!”
“Đại sư huynh thật là người có khí chất đứng đầu môn phái, tương lai có thể chỉnh đốn lại môn phái, giúp cho Vũ Hóa Môn chúng ta sánh ngang với Thái Nhất Môn. Cũng chỉ có Đại sư huynh với pháp lực hùng hậu cùng thủ đoạn như lôi đình vạn quân mới có thể lãnh đạo làm cho Vũ Hóa Môn càng ngày càng hưng thịnh.” Phương Thanh Vi cũng biết rõ lúc này nên nói gì.
“Ha ha ha ha……” Hoa Thiên Đô cười dài, rất có ý tứ, tay áo phất lên liền có một cổ pháp lực bao bọc lấy Phương Thanh Vi, đưa nàng ra khỏi Thiên Đô Phong.
“Có Như Ý Tiên Hồ thực lực của ta tăng gấp trăm lần! Nghe nói thiếu chủ Bất Dạ Đảo sắp tới theo phụ thân đi Quy Hư thám hiểm. Phụ thân hắn là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, có lẽ mang theo ta đi cùng cũng không sao. Ta đi chuyến này tìm tiên duyên, nếu có thể tìm được thượng cổ đan dược, thuần dương pháp bảo ở Quy Hư giúp đột phá Thần Thông Bí Cảnh thì… Phương Hàn, ngươi cứ chờ đấy!” Phương Thanh Vi ra khỏi Thiên Đô Phong, thầm tính toán một hồi. Từ trong Như Ý Tiên Hồ một làn khói kim sắc bay ra, mang theo mùi hương thoang thoảng, bên trong làn khói còn có âm thanh nhẹ nhàng, có công dụng hàng mang, thanh tỉnh thần trí. Còn có mấy kim giáp thần lui tới tuần tra bên trong làn khói.
Làn khói kim sắc bao trùm lấy Phương Thanh Vi, đưa nàng bay lên, hóa thành một đạo cầu vòng kim sắc bay thẳng lên trời, đem mây trắng cắt ra thành mảnh nhỏ, lực lượng mạnh hơn nhiều so với Thiên Lang Yên.
Như Ý Kim Yên!
Hoa Thiên Đô quả không có nói sai, Thất Sát Hồ Lô được hắn tế luyện thì uy lực lớn hơn nhiều, hơn nữa lại có tiên khí mạnh mẽ, đường đường chính chính.
Một ngày trôi qua. Rạng sáng ngày thứ hai, trên Luân Hồi Phong, ánh nắng rực rỡ, chim chóc đậu trên cành cây ríu rít không ngừng, mổ lên những cánh hoa đào, cánh hoa hải đường. Một tia kim quang từ chân trời chiếu lên vạn vật, nắng sớm dịu ấm càng làm cho mỗi tấc da trên thân thể Phương Hàn đều trở nên thoải mái vô cùng.
Phương Hàn tu luyện Thanh Đế Mộc Hoàng Công, mùa xuân là thời gian tốt nhất để tu luyện, đắm chìm trong nắng sớm, pháp lực dung hợp vơi linh khí của cỏ cây, chuyển hóa thành Mộc Hoàng Chân Khí, khiến cho tu vi hắn càng được củng cố hơn.
Mỗi một lần vận chuyển Mộc Hoàng Chân Khí, Phương Hàn lại cảm giác khí lực của bản thân tăng thêm một phần, đối với hoa cỏ, mùa xuân lại càng có lý giải sâu sắc, hiểu biết cặn kẽ hơn.
“Phương Hàn, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Khi Phương Hàn đang tu luyện bên vách núi thì Long Huyên đã chậm rãi bay tới, hạ xuống mặt nham thạch, không chút tiếng động.
Mặt sau Luân Hồi Phong là một vách núi dựng đứng, cao ngàn trượng, không có gì để bấu víu, nếu sơ ý ngảy xuống thì cũng thịt nát xương tan, cho dù là cao thủ Thần Biến cũng không dám ngu ngốc liều mạng nhảy xuống, bất quá đối với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh thì nơi này cũng giống như là đất bằng mà thôi.
“Tốt!” Phương Hàn đứng thẳng lên, “Tiểu Lâm, chuẩn bị xong chưa?”
Khoang chân ngồi đả tọa ở gần đó, ma nữ Phương Tiểu Lâm mở mắt, trong mắt có lập lòe ma quang, một cổ pháp lực tản mát ra, đánh tan sương mù xung quanh, “Đi Quy Hư cũng tốt, ta sớm muốn đi tới đó thu thập một ít yêu thú, dược liệu để tăng cường thực lực.”
“Đây là? Cao thủ Thần Thông Bí Cảnh?!” Long Huyên sớm phát hiện ra ma nữ, nhưng cũng không ngờ rằng đó là một cao thủ Thần Thông Bí Cảnh.
“Đây là nô tỳ ta thu phục được trong lần lịch lãm dưới lòng đất. Nàng là một Đại A Tu La, pháp tinh của ta chính là đoạt được từ nàng.” Phương Hàn nói.
“Một Đại A Tu La thì chính là một quý tộc có tước vị của Ma Tộc. Huynh phải cẩn thận, Nguyên Lão Viện của Ma Tộc có thể sẽ tìm huynh gây phiền phức đó.” Long Huyên cẩn thận nhìn ma nữ nói. Đại A Tu La tương đương với một chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn. Nếu có người nói là bắt chân truyền đệ tử làm nô bộc thì chỉ sợ là các đại trưởng lão sẽ lập tức đuổi giết, giữ gìn danh dự của môn phái, thậm chí là chính chưởng giáo chí tôn đích thân ra tay.
“Cao thủ Ma Tộc nếu như dám đến giết ta, Vũ Hóa Môn cũng sẽ không thể nào ngồi yên không để ý tới, chuyện này không cần phải lo lắng. Huống hồ nếu như trưởng lão của Ma Tộc dưới long đất đến tìm ta gây phiền phức ta vừa vặn có thể xếp đặt, giết chết hắn! Toàn thân Đại A Tu La đều là đồ quý a.” Phương Hàn ngoài miệng thì nói vẻ dữ dằn nhưng trong lòng cũng âm thầm đề phòng.
“Đi thôi! Biển lớn cách đây rất xa, cũng không nên trì hoãn nữa.”
Trong lúc nói chuyện, Phương Hàn đã bay vút lên, một đạo Mộc Hoàng Chân Khí bắn ra, bao trùm lấy thân thể, tạo thành một kiện chiến bào, sau lưng chiến bào không ngừng có không khí lưu động, giúp hắn bay lên, thoáng chốc đã bay được hơn mười dặm.
Long Huyên cùng ma nữ cũng vội vàng theo sau.
Phương Hàn luyện thành chân khí, pháp lực hùng hồn, lực lượng mạnh mẽ, lăng không phi hành tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa Thanh Đê Mộc Hoàng Công cũng có phương pháp phi hành đặc thù, khiến cho lực cản khi phi hành là rất nhỏ, tốc độ càng nhanh hơn.
Vận dụng pháp lực phi hành cũng không phải là không có kỹ xảo, mỗi kỹ xảo sẽ có hiệu quả khác nhau. Các môn phái đều có phương pháp phi hành riêng, thậm chí là mỗi người đều có phương pháp phi hành tâm đắc của riêng mình.
Người thì vận dụng pháp lực ngưng tụ khí tại hai bên người, tạo thành hai cánh, lăng không mà bay.
Lại có người ngưng tụ pháp lực ở sau lung, không ngừng lưu động, đẩy đi.
Có người thì ngưng tụ pháp lực ở dưới chân, tạo nên một luồng khí lưu, bản thân đạp khí mà đi, một bước có thể đi hơn mười dặm.
Có người thì để tiết kiệm sức lực, thúc dục phi kiếm, còn bản thân thì đạp lên phi kiếm mà phi hành.
Các loại phi hành đều là những phương pháp vận dụng pháp lực một cách xảo diệu, tùy theo mỗi người.
Phương Hàn sử dụng phương pháp ngưng tụ chân khí ở sau lưng đẩy đi, quanh người bao phủ một lớp chân khí hình thoi, làm cho lực cản nhỏ nhất, sau đó không ngừng chấn động, tạo nên khí lưu, thân thể như con thoi xuyên phá không khí mà đi. Từ trên cao nhìn ngắm núi non, sông nước vùn vụt trôi qua bên dưới, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trước khi hắn luyện thành chân khí, trên người không có pháp bảo nhưng cũng có thể phi hành tốc độ ngang ngửa với Hạc tiên tử, nhưng cũng không thể đi quá nhanh, nếu không pháp lực không đủ tiếp tế, hơn nữa khi phi hành quá nhanh pháp lực ma sát với không khí, bị khí lưu xé rách, dẫn đến hỗn loạn.
Hiện tại đã luyện thành chân khí thì lại khác.
“Nếu mà tiến thêm một bước nữa, tu luyện thành cương khí thì tốc độc phi hành sẽ nhanh hơn nữa, nhanh hơn cả tốc độc của âm thanh. Mà tu luyện tới tầng thứ năm Thiên Nhân Cảnh thì có thể phi hành nhanh tới cực điểm, pháp lực cùng khí lưu ma xát với nhau, tạo thành hỏa diễm, giống như lưu tinh. Không biết là nhanh đên mức nào?”
Phương Hàn cũng biết tốc độ của bản thân hiện giờ cũng không phải là nhanh, nếu quả thật có thể đạt tới trạng thái hơi thở cũng sinh ra ma sát, tạo ra hỏa diễm thì căn bản không cần pháp bảo, trực tiếp lao thẳng vào liền có thể giết được địch nhân, bởi vì tốc độ của bản thân khi đó còn nhanh hơn cả phi kiếm nữa.
Phi hành được nửa canh giờ, bọn họ đã rời xa Vũ Hóa Sơn, Phương Hàn phỏng chừng cũng đã đi dược hai nghìn dặm, chân khí cũng có phần cạn kiệt, trong đầu có chút mệt mỏi, tựa hồ không đủ pháp lực. Thế là hạ xuống một ngọn núi, khoanh chân ngồi tu luyện, dùng phương pháp tĩnh thần của Thanh Đế Mộc Hoàng Công để khôi phục lại tinh thần và pháp lực.
Kỳ thật hắn có pháp tinh có thể phi hành luôn một hơi, dùng pháp tinh bổ sung pháp lực tiêu hao nhưng như vậy thì thật sự là quá lãng phí.
Ngồi nghỉ trong chốc lát, khôi phục lại tinh thần, pháp lực thì ma nữ cùng với Long Huyên cũng đã đuổi tới, trên mặt đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Phương Hàn, huynh bay quá nhanh đi, khi phi hành cũng nên giữ lại chút lực lượng, vạn nhất gặp phải người của Ma Đạo, đến lúc đó pháp lực không đủ, có thể bị bọn họ lợi dụng đánh chết rồi dùng thân thể huynh để luyện đan, chế pháp bảo thì thê thảm lắm. Ở bên ngoài không thể so với khi ở trong Vũ Hóa Môn, chung quanh Vũ Hóa Môn không có yêu ma nào dám lại gần, nhưng đã đi ra ngoài thì chúng ta tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm. Hơn nữa trong khi phi hành cũng nên dùng Ẩn Nặc Phù, ẩn giấu thân thể, miễn cho quang hoa bắn ra bốn phía, để người khác phát hiện.” Long Huyên ngồi xuống, nuốt một viên đan dược khôi phục lại pháp lực rồi mới nhắc nhở Phương Hàn.
“Ta hiểu mà. Vừa rồi cảm giác được bay rất thư sướng, quên hết mọi chuyện.” Phương Hàn gật gật đầu.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Phương Hàn cũng biết thêm được một số kinh nghiệm, cẩn thận che dấu thân mình, giữ lại lực lượng, thong dong phi hành.
Cứ như vậy phi hành liên tục, không ngừng nghỉ, sau hai ngày hai đêm thì cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập hơi nước, vô cùng ước át, tựa hồ toàn bộ đều là hơi nước, trong gió còn mang theo vị mằn mặn, làm cho người ta cảm thấy một dự cảm nguy hiểm khó nói thành lời.
“Đến biển lớn rồi!”
Long Huyên tinh thần có vẻ hung phấn, tựa hồ có một loại xúc cảm đặc biệt đối với biển lớn, Phương Hàn cảm thấy lớp lớp hơi nước bao quanh thân thể nàng, pháp lực không ngừng phun ra nuốt vào qua các lỗ chân lông, hòa quyện cùng hơi nước đem tinh hoa của hơi nước dần nhập vào trong thân thể.
Long Huyên tu luyện Vạn Thủy Thần Quyết, tu luyện trong biển lớn tốc độ sẽ nhanh hơn, cũng giống như cá gặp nước vậy.
Vạn Thủy Thần Quyết cũng là một trong tám đại thần thông của Vũ Hóa Môn.
Tử Điện m Lôi Đao, Thiên Hàn Huyền Minh Kính, Bích Diễm Thất Tu Mang, Thiên Mộc Đại Pháp, Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Khí, Vạn Thủy Thần Quyết, Sơn Nhạc Luyện Hình Cương, Cửu Cung Thần Hình Thuật.
Tám đại thần thông này, tu luyện thành bất kỳ một loại nào thì cũng đủ để tung hoành thiên hạ.
Mạnh mẽ rộng lớn, ầm ầm dậy sóng, biển rộng bao la, Phương Hàn phóng mắt nhìn ra xa, mênh mông sóng nước thẳng đến tận chân trời, không biết là rộng đến mức nào, ẩn chứa vô sốbí mật và nguy hiểm.
“Chúng ta bay liên tục từ Vũ Hóa Môn đến đây phải mất tới ba ngày. Như Già Lam sư tỷ có lẽ chỉ mất chừng nửa canh giờ.”
Long Huyên giờ như hoa đón xuân về, mắt nhìn biển rộng cảm thán nói.
“Biển lớn thập phần nguy hiểm, chúng ta bay liên tục đến khi pháp lực tiêu hao hết cũng sợ là không tìm được đảo nhỏ để nghĩ chân chứ đừng nói đến chuyện tới được Quy Hư. Không biết Long Huyên muội có pháp bảo gì có thể giúp chúng ta nghỉ ngơi? Tốt nhất là một pháp bảo dạng như thuyền bè.”
“Phương Hàn sau khi nghiên cứu kỹ Chư Thế Giới, cũng biết các tu sĩ thường chuẩn bị cái gì khi đi vào biển lớn.
“Đương nhiên là có, bằng không muội cũng sẽ không di tới đây. Muội có một Thải Hà Khí Thuyền, là Già Lam sư tỷ thu thập mây trời ngưng kết lại, biến thành thải hà. Nếu như muốn có thể biến ra một cái thuyền khá là rộng rãi.” Long Huyên cũng đã chuẩn bị trước, “Bất quá chúng ta cũng không nên quá phô trương. Ở biển lớn có không ít những môn phái nhỏ của các tán tu, tuy còn kém mười môn phái Tiên Đạo rất nhiều nhưng cũng không nên xung đột với bọn họ.”
Vĩnh Sinh