In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 129
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111 - Phiên Ngoại 5: Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện!
ditor: phuongchuchoe
Buổi sáng, Dương Mãnh bị đánh thức bởi một tiếng chuông đồng hồ vô cùng quỷ dị.
"Này tên ngốc, nói ngươi đó! Còn ngủ hả!!! Ngủ tiếp thì càng nhức đầu! Tên ngốc, đâu rồi! Ngủ tiếp thì càng nhức đầu đó! Tên ngốc, dậy chưa! Còn ngủ hả!!! Ngủ tiếp thì càng nhức đầu...!"
Dương Mãnh híp mắt tìm nửa ngày trời mới phát hiện cái đồng hồ báo thức đang nhao nhao lên. Cậu cằm lấy, dự định tắt đi rồi ngủ tiếp, nhưng mà làm thế nào cũng không tắt được. Sau đó nhìn thấy giao diện trên đồng hồ xuất hiện một dòng chữ, "Muốn đồng hồ không ầm ĩ, vui lòng bỏ vào 100 tệ..."
Mụ nội nó...
Dương Mãnh cầm lên nhìn nhìn, phát hiện dưới đáy đồng hồ có một cái lỗ.
Vì thế sờ sờ túi quần, lấy ra 100 tệ nhét vào, quả nhiên sau đó không kêu nữa. Dương Mãnh nghĩ sau khi tỉnh dậy phải đem tờ tiền lấy ra, nào ngờ vừa đặt xuống, liền nghe một tiếng... ngay sau đó, tờ tiền vụn dưới đáy đồng hồ rơi ra...
Dương Mãnh vươn người giải cứu nhưng đã chậm một bước, 100 tệ cứ như vậy bị xé nát...
Má! Làm thiệt hả!!?
Dương Mãnh liền tỉnh táo một chút.
Nhìn nhìn bốn phía, căn phòng xa lạ, quay đầu lại thì thấy, cho dù đầu tóc có rối bù xù như tổ quạ vẫn không che hết gương mặt đẹp trai kia cứ ngang nhiên mà xuất hiện trước mặt. Dương Mãnh trợn tròn mắt, tại sao tôi lại ở trên giường hắn ta? Xốc chăn lên xem xét, trên người chỉ có mỗi cái quần đùi, vị bên cạnh kia cũng thế!
Nhớ lại lúc trước hắn ta thích Bạch Lạc Nhân, đột nhiên Dương Mãnh hít một ngụm khí lạnh.
"Làm thế nào mà lại ngủ chung một giường!!?"
Vưu Kỳ bị một tiếng rống to của Dương Mãnh liền tỉnh giấc, mở đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ nhìn cậu, miễn cưỡng trả lời, " Tối qua cậu uống say, tôi đem cậu qua đây..."
"Uống say tại sao không chở tôi về nhà?"
"Phiền phức!"
Đôi mày của Dương Mãnh chau lại "Vậy sao cậu không đem tôi tới phòng khác ngủ? Mắc gì phải ngủ chung trên một cái giường!!?"
Những lời này khiến Vưu Kỳ đang thả lỏng đầu óc bỗng nhiên thắt chặt, nheo mắt âm u nhìn Dương Mãnh.
"Không bằng lòng ngủ cùng giường với tôi?"
"Nói thừa!" Dương Mãnh nói lớn.
Vưu Kỳ ngồi dậy, nắm lấy cánh tay Dương Mãnh, phát điên: " Cậu còn chán ghét tôi!!?"
"Không sai!"
Nói xong, Dương Mãnh kéo kéo quần đùi rộng rãi bước xuống giường*, đi đến cửa, liếc Vưu Kỳ "Cậu nhớ kỹ, lần sau đừng có hòng dụ dỗ tôi lên giường, tôi không phải người tùy tiện!"
(*hờ...quần của bạn nào đó.... =w=)
Vưu Kỳ trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, ghét tôi? Cậu biết có bao nhiêu người mơ tưởng lên giường của tôi không hả? Đừng nói là nằm ngủ, chỉ cần đến đây ngồi một chút, có thể khiến họ mừng đến phát khóc!
Dương Mãnh đóng cửa phòng vệ sinh, nhanh chóng đến trước gương kiểm tra. Hại người chứ thân không thể hại, phòng người tâm không thể phòng! Vưu Kỳ thích đàn ông! Nhìn trước nhìn sau như kẻ trộm, nhắm mắt lại rồi sờ sờ chọc chọc vào mông mình.
Tốt tốt...Rất rắn chắc.
Dương Mãnh thở phào nhẹ nhõm.
(*chưa bị th*ng nên ẻm chưa biết sau khi bị th*ng nó như thế nào =)) )
Rửa mặt xong xuôi bước ra, Vưu Kỳ cũng vừa rời giường.
"Hắc hắc...Hôm qua đã làm phiền cậu rồi" Ngữ khí lập tức thay đổi.
Vưu Kỳ hừ lạnh một tiếng. đẩy Dương Mãnh ra, vào phòng vệ sinh.
Dương Mãnh mở từng phòng của Vưu Kỳ, cuối cùng phát hiện ngôi nhà trang trí cũng tạm tạm, không ngờ cậu ta giàu có như vậy, mà nhà ngoài lớn hơn một thì chằng khác những ngôi nhà bình thường là mấy.
Đứng trước cửa phòng vệ sinh, hoàn toàn mất đi cái vẻ mất tinh thần của tối qua, thảnh thơi hỏi một tiếng.
"Cậu lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không loạn như vậy? Hơn nữa căn phòng chừng 100 mét vuông, là nhà sang tay hả?"
Vưu Kỳ thản nhiên cạo râu.
"Này, tôi nói, xem điều kiện sinh hoạt của cậu, tôi cũng không đành lòng, cậu cũng không vay tiền để phát lương cho tôi chứ?"
Vưu Kỳ biết vị* nào đó đang tự kỷ, liền cho cậu nói, vô cùng hờ hững.
(*mỗ: ngài, vị)
"Đúng rồi, đồng hồ báo thức của cậu nuốt mất 100 tệ của tôi!"
Vưu Kỳ phun một ngụm nước súc miệng, thuận miệng nói:"Mở ngăn kéo lấy."
Dương Mãnh trở về phòng ngủ, mở ra ngăn kéo phía dưới đồng hô báo thức, nhất thời sững sờ ngây ngốc, tất cả đều là 100 tệ nhàu nhĩ, nhìn ra có hẳn cả trăm tờ, đây chắc là cách hắn ta hằng ngày đều tắt đồng hồ như vậy. Vui vẻ trong lòng trong nháy mắt bị diệt sạch, một ngọn lửa vô danh dâng lên trong lòng Dương Mãnh, kích thích này khiến cho cậu tức nghiến răng.
"Sao để tiền bị chà đạp đến mức này hả!!?"
Vưu Kỳ mặt mày nhăn nhó nhìn Dương Mãnh:"Nếu tôi không thức được, sẽ phải bồi thường hợp đồng đến mấy chục vạn tệ thậm chí là cả trăm vạn, cậu có cảm thấy đống tiền trong đó có ích thế nào không?"
Đang nói, đồng hồ báo thức lại kêu inh ỏi.
Dương Mãnh thông suốt, cái đồng hồ của Vưu Kỳ cứ cách một khoảng thời gian lại kêu một lần, nếu Vưu Kỳ chưa thức, càng không ngừng phá tiền bên trong, người mê tiền thấy tiền bị xé rách như vậy, xa xa là mất thêm mấy chục vạn càng đau lòng hơn!
"Đây là một đều thách thức" Vưu Kỳ nói "Đàn ông muốn làm nên đại sự, phải có động lực."
Nói xong, tiếp tục đánh răng.
Thượng Ẩn - Phần 2 Thượng Ẩn - Phần 2 - Sài Kê Đản