Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Đào Y
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 170
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:15:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111: 94: Ngăn Cản Cô Gả Cho Anh Ấy
inh Uyển nhìn Lục Duật Kiêu một cái, liền cúi đầu, xoay người hướng Cố Tử Mạt, hơi khom người chào cô, lẳng lặng mở miệng, "Thật xin lỗi, tôi rất xin lỗi."
Cố Tử Mạt có chút ‘ thụ sủng nhược kinh ’, Ninh Uyển kiêu ngạo như vậy, lại cúc cung xin lỗi cô, đây là tình tiết gì chứ!
Giống như loại phụ nữ như Ninh Uyển, cô cũng từng kiến thức qua rồi. Loại phụ nữ này, họ đối với những sự nỗ lực đã bỏ ra, muốn đạt được gì đó, nhất định sẽ liều mạng đi tranh đoạt, bể đầu chảy máu cũng sẽ không tiếc.
Ninh Uyển nói xin lỗi với cô, cũng coi như một loại trả giá, Ninh Uyển này, muốn có được cái gì?
Cô không biến sắc, ổn định trận tuyến, chờ Ninh Uyển mở miệng.
Ninh Uyển lui về phía sau một bước, nâng đầu, nhìn về phía hai người trước mặt, nói thẳng, "Kiều tiên sinh là người nắm quyền của Hoàn Á, mà tôi chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ, dưới tay anh ta, tôi không thể không làm theo lời anh ta được."
Cố Tử Mạt nghe, nhìn Lục Duật Kiêu bên cạnh một chút, liên hệ mọi chuyện trước sau, nói ra chuyện cũ, "Khó trách đúng lúc như vậy, là Kiều Tử Hoài để cho cô đến gần tôi, sau đó để cho cô mang tôi đến buổi đấu giá?"
Kiều Tử Hoài và Lục Duật Kiêu đối chọi gay gắt, cô đã biết, theo tính tình của Kiều Tử Hoài, vì tính toán Lục Duật Kiêu, thiết kế một cái bẫy như vậy cũng rất có thể.
Ninh Uyển gật đầu, "Đúng, là anh ta ra lệnh cho tôi, cho nên đi vào nơi diễn ra buổi đấu giá, là anh ta dẫn cô đi vào." Tiếp theo, ánh mắt của cô lại nhìn về hướng Lục Duật Kiêu, "Lục thiếu, đêm đó chúng ta gặp nhau ở quán bar, cũng là do anh Kiều đã thiết kế trước, cho nên, bắt đầu từ chuyện đó, tôi nên nói với anh một câu xin lỗi."
Khóe mắt Lục Duật Kiêu thoáng qua tia nóng này điên cuồng, hếch mày, tròng mắt thâm thúy hướng về phía Ninh Uyển, đạm mạc nói, "Tôi đã biết, không cần để ở trong lòng."
Cố Tử Mạt kinh ngạc, Lục Duật Kiêu đã sớm biết rồi, sao anh không nói cho cô biết?
Mà giờ khắc này, giọng nói của anh với Ninh Uyên chính là khách sáo lại xa cách, hình như cũng không có lĩnh tình, xem ra sự thẳng thắn của Ninh Uyển, đối với Lục Duật Kiêu mà nói, thật đúng là không đủ dính răng rồi.
Cô nhìn về phía Ninh Uyển, nhìn xem Ninh Uyển xoay mình thế nào.
Khóe miệng Ninh Uyển ngược lại mở ra một đường cong lớn, bên trong nụ cười kia, giống như là hàm chứa tùy ý thoải mái.
Cô nói, "Tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, là dựa vào công ty đại diện ăn cơm, nhưng mà tôi lại mò mẫm lăn lộn ở trong ngành giải trí càng lâu, càng biết chân thành đáng quý thế nào, người và người ở chung, có thể thông qua sự dối trá nhất thời đạt được tình cảm lẫn nhau, nhưng càng sâu sắc, càng chân chính trao đổi tình cảm, lại càng cần sự chân thành." Nói tới chỗ này, cô dừng một chút, nhìn về phía Cố Tử Mạt, tiến lên cầm tay Cố Tử Mạt, nghiêm túc nói, "Phàm là làm việc, tôi đều chỉ cầu không thẹn với lòng, chẳng qua dưới sự áp bức của anh Kiều, có một số chuyện tôi không làm không được, nhưng bình tĩnh mà xem xét, tôi cũng không muốn như vậy, cho nên hôm nay nói rõ chân tướng với hai người, tôi mới có cảm giác thư thái."
Cố Tử Mạt nhìn tay mình bị Ninh Uyển cầm lấy, trong lòng dâng lên một trận chán ghét.
Cô rất muốn nói cho Ninh Uyển, nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân.
Mặc dù Ninh Uyển nói những điều này, về mặt logic cũng không có gì sai, nhưng cô vẫn không tiếp thụ nổi cái cô Ninh Uyển này, cảm giác như Ninh Uyển có ý đồ khác vậy.
Cô cũng không tỏ thái độ, chỉ mặc cho Ninh Uyển độc thoại.
Ninh Uyển cũng không bởi vì sự lạnh lùng của Cố Tử Mạt mà chán ngán thất vọng, mà lại dùng sức bắt lấy tay Cố Tử Mạt, giải thích, "Chuyện trong bồn tắm xuất hiện những mảnh thủy tinh nhỏ, tôi cũng thật bất ngờ, chẳng qua đối với việc này, để cho cô bị hiểu lầm, tôi cũng có trách nhiệm, thẳng thắn mà nói, tôi là cố ý tìm cô trợ lý kia về là để đối phó cô, nhưng mà tôi lại không ngờ rằng, vậy mà cô ta lại dùng cái loại đó thủ đoạn hèn hạ đó đi đối phó với cô."
Khóe miệng Cố Tử Mạt giật giật, cái cô Ninh Uyển này, đang nói rõ ngọn ngành với cô sao?
Chỉ nghe thấy Ninh Uyển nói tiếp, "Ở trong làng giải trí nhiều màu này, dùng cái loại phương thức này đi đối phó người khác, cũng không phải ngẫu nhiên, tôi cũng khắc sâu với những thủ đoạn hung ác này, nhưng mà tôi ở trên vị trí này, cho dù tôi không chủ động sử dụng thủ đoạn, thì người ở phía dưới, cũng sẽ làm thay tôi, đối với mấy cái này, tôi cũng thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng cô yên tâm, chuyện này, tôi nhất định sẽ xử lý tốt, cho cô một cái công đạo."
Cố Tử Mạt nghe đến đó, bắt được lời của cô ta, liếc nhìn cô ta hỏi, "Xử lý như thế nào?"
"Để cô ta xin lỗi cô, tôi cũng sẽ công khai nói lời xin lỗi, cô thấy thế nào?"
Cố Tử Mạt cười với cô ta, thử tránh ra tay của cô ta, Ninh Uyển thật không có làm khó cô, thuận theo buông tay ra.
Tay Cố Tử Mạt lấy lại được tự do, cô thử hoạt động cổ tay của mình, "Cũng không cần gióng trống khua chiêng lớn như vậy, điều tôi muốn cũng không phức tạp như vậy, tôi chỉ muốn tát cô ta một cái là được rồi. Đối với cái cô trợ lý đó, tôi cự kỳ chán ghét, chính là một cái tát này, bọn họ còn chưa đi đi, trước mặt bọn họ, tôi tát cô ta một cái, cô ta cũng không coi như là bị thiệt thòi."
Ninh Uyển nhớ lại chuyện lần trước, gật đầu một cái, "Quả thật cô ta nợ cô, bộ lễ phục đó, không phải trách nhiệm của cô." Toàn bộ lời nói, đều không chê vào đâu được.
Cố Tử Mạt cười cười, liền quay đầu đi trở về, tay lại bị Lục Duật Kiêu bắt lấy từ phía sau.
"Một cái tát? Sao anh không biết!" Người đàn ông vặn lông mày, giống như đầy bụng lo lắng, cảm giác mình không nên không biết chuyện một cái tát kia, lại giống như đang trách móc nặng nề cô, ghét bỏ cô không nói cho anh biết chuyện một cái tát kia.
Cố Tử Mạt dùng một cái tay khác ấn lên mu bàn tay anh, ý bảo anh an tâm, "Oan có đầu, nợ có chủ, em là có oan ôm oan có cừu báo cừu, để tự em đi thôi."
Lục Duật Kiêu tiếp tục vặn lông mày, nhỏ giọng hỏi cô, "Em xác định mình có thể giải quyết?"
Đương nhiên cô biết đây là anh quan tâm cô, cô trịnh trọng gật đầu với anh một cái, "Em tin tưởng bản thân, anh cũng nên tin em, hơn nữa, đây là địa bàn của anh, anh còn sợ bọn họ tạo phản trên địa bàn của anh hay sao?"
"Cũng không đến mức đó." Người đàn ông suy nghĩ một chút, nói.
"Vậy thì tốt, anh cứ thoải mái đi, em đi một chút trở về." Cô lấy tay của anh, dời đi khỏi cánh tay của mình, gật đầu với anh một cái, liền quay lại cùng Ninh Uyển.
Cố Tử Mạt là nhân vật nổ bật nơi đầu sóng ngọn gió, từng bị nói chuyện say sưa, lần này cùng đi vào với ảnh hậu Ninh Uyển, lại càng làm oanh động.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía họ, Cố Tử Mạt quét mắt, đang ở góc tường chỗ tối, phát hiện cái cô trợ lý xấu xí đó, cô chạy qua bên đó, từ khoảng cách 2 mét, hỏi cô ta, "Thấy tôi tới, có thấy khủng hoảng hay không?"
Cơ thể cô trợ lý co rụt lại, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Ninh Uyển.
Ninh Uyển tiến lên một bước, thất vọng cực độ nói: " Sự tình đã được điều tra rõ ràng, cô làm tôi quá thất vọng rồi!"
Ánh mắt của Cố Tử Mạt, trong lúc đó lưu động từ cô trợ lý sang Ninh Uyển, đột nhiên cười một tiếng, lại nhắm ngay mũi nhọn về phía cô trợ lý nhỏ này, "Bị vạch trần, có phải rất khủng hoảng hay không? Hoặc là nói, cô chính là không cam lòng, muốn vu oan cho tôi một lần nữa, thật đáng tiếc, thực ra tôi không nên tìm chứng cớ, nên trực tiếp vu oan cho cô, cũng tốt để cô nếm thử cảm giác bị vu oan một chút."
Cô trợ lý này rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu, vào lúc này, sợ đến mức chân run cầm cập rồi.
Vốn dĩ ý định của Cố Tử Mạt là, theo tính tình của cô trợ lý nhỏ này, có thể sẽ có phản kích, nhưng không nghĩ rằng, cô trợ lý nhỏ này lại chỉ đơn giản, biểu lộ sự sợ hãi.
Cô cố ý dùng ngôn ngữ kích cô ta một lần nữa, "Có phải tôi quá bụng dạ hẹp hòi hay không, có phải muốn châm chọc khiêu khích tôi, nhưng cái gì cũng không dám nói hay không? Có câu nói rất hay, làm việc sai trái đều phải trả giá, bây giờ cô đã tin chưa."
Cô trợ lý nhỏ này vẫn run rẩy, hàm răng cắn thật chặt, không nói gì.
Cố Tử Mạt chợt cảm thấy không thú vị, nhưng cái tát này vẫn phải cấp.
Tiến lên một bước, liền vung tới một cái tát.
Cô trợ lý nhỏ sau khi bị đánh, bụm mặt, cúi đầu, vẫn không hề nói một câu.
Cố Tử Mạt không còn hứng thú, nhéo nhéo lòng bàn tay bị đau, liếc Ninh Uyển một cái, liền đi ra ngoài.
Ninh Uyển lại đuổi theo, Cố Tử Mạt không biết Ninh Uyển có ý gì, "Cô làm cái gì?"
"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết một chuyện." Nụ cười trên mặt Ninh Uyển tươi như hoa, đang tự tin nở rộ.
Cố Tử Mạt lui về phía sau một bước, cách Ninh Uyển một khoảng cách, cân nhắc lời nói, nói: " Cô nói đi, tôi nghe."
Thực ra thì cô càng muốn nói rằng, biết cô nói ra sẽ không là lời gì hay rồi, nhưng tôi vẫn gắng gượng nghe một chút thôi.
Cô hiểu rất rõ loại phụ nữ như Ninh Uyển này, tính cách quá mạnh mẽ, khó đối phó, làm cho người ta không thể nào xuống tay, giống như hiện tại.
Ninh Uyển sửa lại tóc mai rơi xuống hai bên má mình một chút, lúm đồng tiền xoáy mở, "Tôi muốn giải thích một chút, tôi thực sự thích Lục thiếu, không đơn thuần chỉ vì thân phận của anh ấy."
"Sau đó thì sao?" Cố Tử Mạt chờ cô ta nói tiếp.
"Nhưng mà tôi lại nhìn ra được, hiện tại tình cảm của hai người rất tốt, lần đầu tiên trong đời tôi nghĩ đến việc lựa chọn rút lui."
"Thật là khó có được." Cố Tử Mạt nhỏ giọng, bình luận.
Ninh Uyển lắc đầu, "Tôi cảm thấy mình lựa chọn rất sáng suốt, nhưng vẫn cảm thấy rất hối hận, ngay từ lần đầu tiên gặp anh ấy, thì tôi nên nắm ngay lấy cơ hội rồi."
Đương nhiên Cố Tử Mạt biết, Ninh Uyển sẽ không tự nhiên mà nhắc tới lần đầu tiên gặp mặt.
Cô nhớ, sau khi cô và Lục Duật Kiêu nhận giấy chứng nhận, Lục Duật Kiêu đã từng giải thích cho cô, cái ‘ một cây Lê Hoa ’ đó, lúc ấy Lục Duật Kiêu nói, ‘ một cây Lê Hoa ’ là người quen.
Nói như vậy, Ninh Uyển cũng không có nói láo.
Khóe miệng cô nhiễm cười, cũng không quanh co lòng vòng với Ninh Uyển, gọn gàng dứt khoát nói: " Cô nhắc tới lần đầu tiên gặp mặt của hai người, là khoe khoang trá hình, là cố ý đâm tôi? Cô cứ nói thẳng đi, mục đích của cô."
"Cô thực sự rất thông minh." Ninh Uyển vui lòng khen ngợi.
"Cám ơn, cô vẫn là nói đi." Cô đây ai đến cũng không cự tuyệt.
Ninh Uyển cẩn thận nhìn chung quanh một chút, xác nhận xung quanh không có ai sau, mới nói, "Lúc ấy tôi cũng không biết anh ấy là ai, giống như phần đầu của phim thần tượng, tôi bò lên giường của anh ấy, nhưng thật bất hạnh, tôi bị cự tuyệt."
Cố Tử Mạt thở gập một cái, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, dùng giọng nói hết sức châm chọc nói, "Xem ra sức quyến rũ của ảnh hậu, chẳng qua cũng chỉ như thế."
Sắc mặt cô như thường, nhưng nội tâm đã sớm hiện lên gợn sóng, nhìn ở khoảng cách gần, hóa trang trên mặt Ninh Uyển đã nhạt đi, nhưng cô ta vẫn đẹp như thế, giống như lời bình luận của giới truyền thông vậy, đẹp đến rung động lòng người, có thể làm cho người ta ấn tượng cô cùng.
Rất khó tưởng tượng, một báu vật như vậy, đã từng leo lên giường Lục Duật Kiêu?!
Nghĩ tới đây, lại đủ để cho cô kinh tâm động phách.
Lúc Lục Duật Kiêu còn là một truyền thuyết, lại có bao nhiêu cô gái, cố gắng bò qua giường của anh!
Ninh Uyển cũng là người thông minh, không có tiếp tục nói hết, mà vì mình giải vây nói: " thật ra thì không có gì, đây đều là chuyện đã qua, cô yên tâm, tôi sẽ không làm những chuyện tương tự như ngày hôm nay nữa, tôi đã nhận được bài học rồi."
Khóe miệng Cố Tử Mạt nhếch lên, nhắc nhở cô ta, "Hóa trang của cô bị nhòe rồi."
Minh tinh rất là coi trọng hình tượng, bình thường đặc biệt thích soi gương, đều là bệnh nghề nghiệp, Ninh Uyển cũng không ngoại lệ.
Nghe Cố Tử Mạt nói như vậy, cô giật mình tìm gương trên người, muốn nhìn khuôn mặt mình một chút.
Cố Tử Mạt không rảnh thưởng thức Ninh Uyển tay vội chân loạn, đơn giản để lại cho Ninh Uyển một bóng lưng.
"Tôi ghét nhất loại người như cô, tự cho mình là người phụ nữ thông minh!" Ninh Uyển nhìn bóng dáng xinh đẹp cách đó không xa, giày cao gót dưới chân, hung hăng nặng nghiền xuống mặt đất.
Trong giới giải trí, phụ nữ thông minh chỗ nào cũng có, còn không phải, cũng bị cô hung hăng giẫm ở lòng bàn chân, giẫm gẫy cánh, cuối cùng cả đời thoát thân không được!
*
Lục Duật Kiêu cố ý muốn trở về ‘ nhà ’ cùng với Cố Tử Mạt, điều này làm cho Cố Tử Mạt dở khóc dở cười, nhưng hai người mới vừa hòa hảo, chuyện sau này dù sao cũng phải thương lượng tốt, cô không có cách nào khác, chỉ có thể dẫn anh về nhà.
Hai người tay nắm tay về đến nhà, lại thấy được một vị ‘ khách quý ’ở cửa.
Kiều Tử Hoài một đầu tóc đỏ rực, làm cho người ta xem nhẹ cũng khó.
Cố Tử Mạt sau khi nhìn thấy Kiều Tử Hoài, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Lục Duật Kiêu ở bên cạnh.
Sắc mặt Lục Duật Kiêu cũng chưa thay đổi, nhưng tay cầm tay cô, lại nắm thật chặt, thông qua động tác nhỏ này, cô rõ ràng cảm thấy cảm xúc của Lục Duật Kiêu không giống bình thường.
Lúc cô nhìn thấy Kiều Tử Hoài, theo bản năng, liền dừng bước. Kiều Tử Hoài trong miệng Ninh Uyển, làm đổi mới nhận thức của cô về Kiều Tử Hoài.
"Hi, hai người khỏe chứ." Ngược lại Kiều Tử Hoài hào phóng chào hỏi bọn họ.
Lục Duật Kiêu nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, châm chọc mở miệng, " Phí quản lý tài sản tháng này, coi như là nộp vô ích rồi, không biết có thể lấy lại hay không."
Kiều Tử Hoài cũng không sợ anh, vén lọn tóc rơi trước trán, rất không quan tâm nói: " Tôi trả lại cho anh."
Cố Tử Mạt không nhìn nổi, nắm lấy tay Lục Duật Kiêu, ra hiệu cho anh, anh không cần mở miệng.
Sau đó hướng về phía Kiều Tử Hoài nói: " Món lễ phục anh đưa, tôi tiếp nhận rồi, bởi vì vốn dĩ đó là trách nhiệm của anh."
"Đó là tự nhiên, cô cứ việc nhận lấy là tốt rồi." Kiều Tử Hoài trả lời cợt nhả.
Cố Tử Mạt khẽ cười với anh ta, sau đó nghiêng đầu, giống như vô tội nói, "Ừ, nếu nói như vậy, món nợ giữa chúng ta coi như rõ ràng, vậy anh tới đây, muốn làm gì thế?"
"Khuyên can cô." Kiều Tử Hoài thốt ra ba chữ.
Cô bối rối, cấu tạo não bộ của người này khiến người khác không thể giải thích nổi, cô nhìn Lục Duật Kiêu, thấy trên mặt Lục Duật Kiêu cũng không có gì khác, liền tiếp tục hỏi Kiều Tử Hoài, "Anh muốn khuyên tôi cái gì? Chúng ta cũng không quen thuộc."
Cô cố ý cường điệu, giữa bọn họ không quen.
"Chúng ta đã từng bí mật gặp gỡ, sao có thể coi là không quen thuộc chứ, Tiểu Mạt Mạt, em cũng không thể vô tình gạt bỏ tất cả những gì chúng ta đã trải qua." Lúc nói lời này, cơ thể Kiều Tử Hoài liền nghiêng về phía Cố Tử Mạt trước mặt, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt, bên trong ánh sáng lung linh.
Cố Tử Mạt run rẩy, đè lại vị trí trái tim của mình, "Anh đừng dọa tôi như vậy." Đột nhiên biến thành ‘ Tiểu Mạt Mạt ’, cái tên thân mật vị Kiều thiếu gia này ban cho, cô thật sự là vô phúc tiêu thụ.
Cô nghiêm mặt, hít một hơi, nói cho anh ta biết, "Anh đứng đắn một chút đi, đừng kéo đông kéo tây, lôi kéo làm quen với tôi."
Lúc này Kiều Tử Hoài mới thẳng người lên, khiêu khích nhìn về phía Lục Duật Kiêu, lại vẫn đang nói chuyện với Cố Tử Mạt, "Vì để cho em hạnh phúc, tôi phải ngăn cản em gả cho anh ta."
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Đào Y Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời