If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 13 - Diệp Sương Phi - Giả Bộ
a!" Đường Diệc Diễm hung hăng siết chặt tay tôi, vừa bước vào phòng, hắn đã nặng nề tung một cước đá văng bình hoa trước mặt, tiếng rơi vỡ quá lớn khiến thân thể tôi run lên, sợ đến mức ngay cả giương mắt nhìn cũng không dám. Khắp người Đường Diệc Diễm đều là lửa giận, chỉ mới đứng bên cạnh hắn mà đã cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.
"Không phải bảo cô không được gặp hắn à?" Đường Diệc Diễm kéo cổ tay áo, nặng nề ngồi phịch xuống ghế sô pha, giọng nói đầy phẫn nộ. Kẻ luôn luôn lãnh đạm như hắn, hiếm khi có thời khắc nào nóng nảy đến như vậy.
"Bọn em chỉ là tình cờ chạm mặt thôi!"
"Chạm mặt? Còn ngồi vào trong xe rồi đấy thôi, là xe của hắn so với xe của tôi thoải mái hơn phải không? Cô thích được ở cạnh hắn như vậy hả?" Đường Diệc Diễm cười nhạt, xem nhẹ lời giải thích của tôi, hừ lạnh: "Lại đây!"
Tôi liếc nhìn hắn, do dự một lát, đành phải thong thả đi đến trước mặt hắn, đứng yên.
"Ngồi xuống!" Hắn ngồi đó tựa như bậc đế vương, ngón tay chỉ chỉ vào vị trí bên người, tôi lại giống một con rối gỗ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Cởi quần áo ra!" Đường Diệc Diễm thậm chí không thèm nhìn tôi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm về phía trước.
Cơ thể của tôi run lên, hắn muốn làm gì?
"Bảo cô cởi ra cơ mà!" Đường Diệc Diễm thấy tôi không chịu thỏa hiệp, đích thân tiến đến giật kéo quần áo của tôi, tôi sợ hãi gắt gao túm chặt lấy. "Đừng, anh muốn làm gì?" Hai mắt hắn đỏ đến dọa người, tôi biết mình lại chọc giận ác ma này, nhưng tôi không muốn, không thể lại bị hắn giẫm đạp lên tôn nghiêm được!
"Bây giờ mới biết sợ sao, vậy lúc không nghe lời tại sao lại không nghĩ đến?" Đường Diệc Diễm chỉ dùng một chút sức đã xé tan áo khoác của tôi, hắn còn không chịu bỏ qua, giống như phát điên mà giật mạnh quần áo của tôi.
Hắn muốn làm gì, định ép buộc tôi sao?
"Bỏ ra, anh điên à? Buông tay ra!" Bộ dạng của hắn khiến người ta thấy sợ hãi, tôi vẫn không chịu thỏa hiệp, Đường Diệc Diễm dùng một bàn tay túm chặt lấy hai cánh tay của tôi, đè lại một chỗ, khiến tôi không thể động đậy.
"Đường... Diệc Diễm!"
"Tôi đã nói rồi, không được gọi cả họ lẫn tên của tôi!" Đường Diệc Diễm hướng về phía tôi rít gào, hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt tôi, tôi càng phản kháng hắn lại càng dùng sức đè cơ thể của tôi xuống.
"Đau quá, bỏ ra!" Hắn điên rồi sao?
"Diệp Sương Phi, sau này đừng có làm chuyện gì chọc tức tôi, bằng không tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là hủy diệt cuộc đời cô!"
"Thế à? Là biến tôi thành hàng hóa rồi đem tặng cho đám bạn của anh sao? Tôi không quan tâm!" Được rồi, muốn điên thì tất cả cùng nhau điên luôn đi, tôi không để ý nữa, cũng không sợ sẽ chọc giận ác ma này. Hắn vỗn dĩ chính là một kẻ không thể nói lý, tự đại, tự mãn, dã man!
"Diệp Sương Phi, cô to gan lắm!" Đường Diệc Diễm nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn tôi. "Nhưng cô còn chưa đủ tư cách đâu, vẫn là học được cách hầu hạ tôi như thế nào trước đã!" Đường Diệc Diễm phớt lờ sự phản kháng của tôi, kéo dây lưng của tôi ra. Tôi biết hắn muốn làm gì, nhưng tôi không muốn.
"Buông ra, Đường Diệc Diễm!"
"Buông ra!"
"Diệp Sương Phi!" Có lẽ chưa từng thấy tôi phản kháng như vậy bao giờ, Đường Diệc Diễm đang đè lên thân thể tôi bỗng nhiên dời đi, không tiếp tục gây khó dễ cho tôi nữa, ngược lại, hắn kỳ quái nhìn tôi. "Diệp Sương Phi, lá gan của cô trở nên lớn rồi phải không?"
Là nói việc tôi dám phản kháng hắn sao? Đó cũng là vì hắn bức tôi!
Tôi không nói gì, nghênh đón ánh nhìn chằm chằm của Đường Diệc Diễm, trong mắt hắn bỗng có một chút kinh ngạc, bỗng nhiên hắn cười cười, buông tôi ra, đứng thẳng người dậy.
"Diệp Sương Phi, cô cho là có Trần Huân làm chỗ dựa cho cô rồi phải không? Tìm được núi để dựa dẫm rồi, nói chuyện cũng khác đi?"
Tôi biết trong đầu hắn sẽ không có ý tưởng gì sạch sẽ, hắn muốn nghĩ sao cũng được.
"Diệp Sương Phi, em càng như vậy, tôi càng có hứng thú chậm rãi chinh phục em, chúng ta... cứ từ từ... vui đùa đi!" Dứt lời, Đường Diệc Diễm đứng thẳng người lên, nhìn tôi từ trên cao xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. "Anh sẽ chờ mong đấy, bảo bối!"
"Ông"Trong đầu là một mảnh hỗn độn, tôi liều mạng áp chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, gắt gao túm chặt đệm sô pha. Khẩu khí như vậy, ánh mắt như vậy, Đường Diệc Diễm, anh lại muốn bắt đầu không từ thủ đoạn bức bách, dạy dỗ tôi sao?
o O o
"Giả bộ?" Tôi kinh ngạc nhìn Đồng Hân. Không rõ rốt cuộc lời cậu ấy nói có ý gì. Tôi không nghe lầm đấy chứ, cậu ấy vừa bảo tôi thuận theo Đường Diệc Diễm, ngoan ngoãn phục tùng, làm bộ?
"Đúng, Tiểu Phi, người như Đường Diệc Diễm chính là như vậy, giống như trong tiểu thuyết đã viết, từ nhỏ đến lớn, tất cả những người tiếp xúc đều kính sợ gia thế quyền lực của hắn, ngoan ngoãn phục tùng hắn.Còn cậu lại khác với tất cả mọi người, cậu càng phản kháng, có lẽ hắn sẽ càng cảm thấy thú vị, càng có cảm giác muốn khiêu chiến, càng cảm thấy cậu không giống với người thường, cho nên, hắn vẫn chưa buông tha cho cậu. Nếu vậy tại sao chúng ta không học theo những cô gái xem hắn như mạng sống kia, có lẽ khi hắn cảm thấy cậu cũng giống như bao đứa con gái khác, hắn sẽ chán ghét cậu chăng?" Đồng Hân nháy mắt mấy cái với tôi. Mỗi lần chịu ấm ức khó chịu, tôi cũng chỉ có người bạn tốt này để bộc bạch. Mà sau khi nói cho cậu ấy vụ "giằng co" gần đây nhất giữa tôi và Đường Diệc Diễm, Đồng Hân lại đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kì quái cho tôi.
"Diệp Sương Phi, em càng như vậy, tôi càng có hứng thú chậm rãi chinh phục em, chúng ta... cứ từ từ... vui đùa đi!". Trong đầu tôi bỗng vang lên câu nói của Đường Diệc Diễm. Đồng Hân nói cũng không phải không có lý, nhưng...
Trước mặt một kẻ khiến mình chán ghét mà phải giả bộ thuận theo, quả thật có chút khó khăn.
Nhưng... là như thế này sao?
Tôi mếu máo nhìn vẻ tin tưởng tôi của Đồng Hân, trong lòng có một góc đã bắt đầu chậm rãi lơi lỏng...
o O o
"Đi đâu ăn cơm đây?" Ngồi vào xe Đường Diệc Diễm, tôi liếc nhìn hắn đang ngồi ở vị trí lái xe. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động mở miệng nói chuyện với Đường Diệc Diễm mỗi khi hắn đón tôi lúc tan học, cho nên, khi trong mắt hắn xuất hiện một chút kinh ngạc, tôi cũng không hề giật mình. Tôi âm thầm nhếch môi, thấy Đường Diệc Diễm không trả lời, tôi lại tiếp tục nói: "Không phải muốn đi ăn cơm sao?"
Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, một lúc lâu sau, khéo miệng hắn mới nhếch lên: "Đi ăn đồ Nhật Bản!"
"Được thôi!" Tôi cài dây an toàn, thản nhiên cười với Đường Diệc Diễm. Vừa chuyển ánh mắt về phía trước, xe cũng bắt đầu khởi động. Tôi biết là Đường Diệc Diễm thất thần, hình như đây là lần đầu tiên tôi cười với hắn. Tuy rằng không phải tình nguyện, tuy rằng không biết nụ cười này có phải quá cứng ngắc hay không, nhưng tóm lại, tôi vẫn nở nụ cười với Đường Diệc Diễm!
Bởi vì tôi đã quyết định nghe theo lời đề nghị của Đồng Hân, thuận theo, phục tùng, để cuối cùng có thể rời đi!
Tôi âm thầm hít một hơi, được rồi, cứ làm như vậy đi, tôi dường như thật sự nhìn thấy điểm hy vọng. Cố lên Diệp Sương Phi!
Liều mạng ngăn chặn sự chán ghét trong lòng, giả bộ thuận theo là được!
"Món này rất ngon! Anh... nếm thử xem?" Do dự nửa ngày, tôi vẫn gắp một miếng sushi vào bát của Đường Diệc Diễm, thậm chí đôi đũa nắm trong tay còn khẽ rung một chút. Đường Diệc Diễm ngồi ở phía đối diện giương mắt nhìn tôi, ánh mắt chăm chú, hơi hơi nheo lại, nhìn đến mức lòng tôi thấp thỏm không yên. Không sợ, phải tiếp tục kiên trì!
"Các món ăn của nhà hàng Nhật Bản này nghe nói rất nổi tiếng, quả nhiên mùi vị rất được!" Tôi dùng can đảm tiếp tục nói. Thần sắc Đường Diệc Diễm khẽ lóe ra một chút, hắn gật đầu, "ừ" một tiếng, đưa sushi đến bên miệng. Tình cảnh lại lập tức trở nên im lặng. Tôi liều mạng âm thầm tìm một đề tài gì đó, nhưng vì trầm mặc quá lâu, hoặc có thể do chưa từng nghĩ tới việc trò chuyện với hắn, bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra trước kia khi chúng tôi ở cùng một chỗ, không khí lại nặng nề như vậy.
"Hôm nay em rất kỳ quái!" Đường Diệc Diễm tỏ ra không chút để ý, vừa cúi đầu ăn vừa nói một câu, nhưng lại lộ ra sự hoang mang trước nay chưa từng có.
"Vậy sao?" Tôi đương nhiên vẫn làm như bị tổn thương. Mục đích của tôi là vậy. Hắn cảm thấy kỳ quái, tôi càng cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng vì tôi khát vọng tự do, tôi tình nguyện thử, kể cả việc biến mình trở nên xấu hổ, chật vật như thế!
"Em nghĩ có lẽ nên thay đổi một chút. Quan hệ của chúng ta rất ổn, hơn nữa, thời gian qua anh đối xử với em quá tốt, em hẳn là phải học được cách quý trọng mới đúng!" Nói những lời dối lòng, tôi khẽ hắng giọng, khẩn trương liếc Đường Diệc Diễm một cái. Không biết tôi "biến hóa" như vậy hắn sẽ có biểu tình gì.
Mà phản ứng của Đường Diệc Diễm tuyệt đối nằm ngoài dự kiến của tôi, hắn hừ lạnh một tiếng, buồn cười khẽ lắc đầu. "Diệp Sương Phi, em thật sự rất thú vị!"
Thú vị, tôi làm vậy, hắn lại cảm thấy thú vị? Những cô gái bám dính lấy hắn trước đây, xem hắn như mạng sống, hắn cũng thấy thích thú ư? Sao có thể?
Hắn biết hắn đang nói cái gì sao? Thực ra ngay chính bản thân tôi cũng không biết, không phải sao?
"Chỉ cần anh thích, thú vị cũng hay mà!" Tôi xấu hổ cười cười, trong lòng lại càng ngày càng không nắm chắc.
"Không tệ!" Khoé miệng Đường Diệc Diễm càng lúc càng cong lên, hắn ăn vài miếng thức ăn rồi thản nhiên nói: "Ít nhất cũng biết được chúng ta có chuyển biến, mặc kệ là tốt hay xấu, không phải sao?" Dứt lời, hắn nhìn về phía tôi, ý cười tràn ngập trong đôi mắt. Tôi xấu hổ mỉm cười theo hắn.
Ác ma này không biết là đang nghĩ cái gì, hay là tôi giả bộ quá miễn cưỡng?
Dù có thế nào đi nữa, tôi nghĩ, cũng như kế hoạch của tôi mà cũng như lời hắn nói, chúng tôi sẽ có chuyển biến. Mặc dù không biết là tốt hay xấu!
Tôi nói vài câu đứt quãng không đầu không cuối với Đường Diệc Diễm, sau khi ăn xong và ra khỏi nhà hàng, trong đầu tôi vẫn không ngừng băn khoăn, thuận theo, thích, rốt cuộc đám con gái đó còn có thể làm gì nữa đây? Trời ạ, tại sao tôi một chút cũng không nghĩ ra? Rốt cuộc phải như thế nào mới biểu hiện được rằng mình thích hắn?
"Diệc... Diệc Diễm... Còn muốn đi đâu nữa không? Hay là.. về nhà?" Tôi mở miệng hỏi, cảm giác được giọng mình thậm chí còn đang run run, tay siết chặt lại, giấu sau người.
Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, lấy chìa khoá ra, ấn nút mở khoá xe. "Về thôi!"
Tôi theo sau hắn, âm thầm thở ra một hơi, trở về là tốt nhất, dù sao tôi cũng không muốn nhiều người nhìn thấy sự "chuyển biến" hay "kì quái" của tôi. Tôi nghĩ, ít nhất Đường Diệc Diễm cũng vì điều này.
Nhưng trở lại Thanh Viên, tôi mới nhận thấy ý nghĩ của mình ngây thơ đến thế nào. Hoá ra hai người ở chung mới là xấu hổ nhất. Tôi ngồi trong lòng Đường Diệc Diễm, còn hắn thì xem ti vi. Tôi ngồi đó mà cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trời ạ, sao cảm giác lại như không thể thở nổi thế này. Bây giờ nên làm cái gì đây?
Trời ơi, chỉ bảo cho tôi điều gì đi!
Bản thân tôi còn cảm nhận được sự cứng ngắc của cơ thể, huống chi là Đường Diệc Diễm đang ôm tôi. Tôi thử nhẹ nhàng hô hấp, bình ổn nhịp tim đang đập cuồng loạn, ánh mắt cũng nhìn về phía ti vi. Nhưng trời ạ, hình ảnh trên màn hình lại là cảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau. Hai bên tai tôi lập tức đỏ lên, trong đầu không tự chủ được mà phát ra cảnh tượng tôi và hắn trước đây... Trời ơi, tôi đang nghĩ cái gì thế này! Tôi khẽ nuốt nước miếng, thật sự cảm thấy mình sắp nghẹt thở. Đang định lấy cớ rời khỏi bầu không khí áp lực này một lát, tôi bỗng nhiên cảm giác được cánh tay Đường Diệc Diễm ôm tôi đột ngột buộc chặt, thậm chí, hơi thở nóng bỏng của hắn còn phả lên khuôn mặt tôi. Tôi giương mắt, bỗng nhìn thấy đôi mắt đang nhiệt tình nghiên cứu của hắn, ngón cái của hắn vuốt nhẹ cánh môi tôi, tiếp theo, môi hắn thay thế ngón cái đang ma sát kia. Hắn hôn tôi.
Cơ thể tôi lập tức không chịu sự khống chế mà trở nên căng thẳng, bất kể bao nhiêu lần, cơ thể vẫn sẽ không tự chủ được mà bài xích. Tôi theo bản năng lui người về sau, Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng dịch tay kéo lại, tôi lại gắt gao dựa trở về vòng ôm ấp của hắn. Lần này dường như hắn có chút khác lạ, dịu dàng hôn tôi, thậm chí bàn tay đang vuốt ve cơ thể tôi cũng khác, trước kia hắn luôn không thèm để ý đến cảm thụ của tôi, chỉ đơn thuần phát tiết, còn bây giờ, hắn lại ve vuốt. Nụ hôn của hắn, tất cả những tiếp xúc cơ thể của hắn lên tôi đều mang theo dụ hoặc vô cùng sâu sắc!
"Ưm!" Tay hắn lủi tiến đến cơ thể tôi, tôi nhẹ nhàng buông ra tiếng thở dài. Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi, đi nhanh về phía phòng ngủ, vừa đặt tôi lên giường, hắn lập tức cởi hết quần áo trên người, hình như có chút khẩn cấp?
Tôi nhắm mắt lại, tay gắt gao nắm chặt chăn, thực ra... trong lòng vẫn kháng cự, cho dù lần này cảm giác khác biệt, lần này hắn thậm chí có thể được coi là dịu dàng, nhưng sự bài xích trong thâm tâm dường như vẫn không giảm bớt. Tôi sẽ không quên người trước mặt mình là ai, càng không được phép quên.
Ngay lúc tôi đang thất thần, thân mình Đường Diệc Diễm đã đè ép lên cơ thể tôi. Lúc này nên chuyên tâm một chút thì hơn, coi ác ma này như người đàn ông... tôi yêu!
"Gọi... gọi tên anh!" Đường Diệc Diễm nâng người tôi lên, giọng nói khàn khàn, khẽ thầm thì bên tai tôi. Thân mình tôi không khống chế được mà khẽ run rẩy, lần này là toàn thân tê dại. Tôi mê mang mở to mắt, cảm thấy trước mắt mơ hồ mà lại sáng lạn. Thử cảm thụ đi! Nhưng tôi lại cảm giác được một loại... khoái cảm trước nay chưa từng có!
"Diệc... Diệc Diễm!" Tôi thử gọi tên hắn, cảm giác được cơ thể Đường Diệc Diễm ở trên người tôi khẽ run rẩy một chút.
Đường Diệc Diễm co rúm càng lúc càng nhanh, tôi căn bản không thể đuổi kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể bất lực ôm lấy đầu vai hắn, vô lực thừa nhận sự va chạm mãnh liệt này. Khoái cảm xa lạ lan tràn khắp tứ chi. Tôi nhắm mắt lại, sâu sắc cảm nhận loại cảm giác tội ác này, rõ ràng là chán ghét nhưng lại có chút không tự chủ được mà hưởng thụ?
Đây là điều hắn đã nói sao, dục và ái có thể tách ra ư?
"Diệp Sương Phi... A!"
Tôi và hắn cùng đồng thời thả lỏng thân mình, cùng thở gấp, tuy rằng vẫn đang nằm, nhưng thân mình lại bị động tham dự vào cuộc "vận động" này. Cảm giác nhớp nháp giữa hai chân khiến tôi thấy khó chịu, muốn xoay người, nhưng Đường Diệc Diễm bỗng đè tôi lại. "Diệp Sương Phi, hình như, anh càng ngày càng không thể thiếu em!"
Cái gì? Câu nói tưởng như vô tình của Đường Diệc Diễm lại làm dậy lên một trận sóng lớn trong đầu tôi, tôi thậm chí còn bị kích động đến mức muốn đẩy khối cơ thể ngay trước mắt này ra. Hắn nói càng ngày càng không thể thiếu tôi? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Cách làm của tôi lại khiến hắn càng ngày càng không thể rời khỏi tôi? Buồn cười! Sao có thể chứ, bây giờ đi theo hắn, ngay cả khi ở trên giường, tôi cũng giống một con cá chết như hắn đã từng nói... Nhưng hắn nói cái gì, tôi làm tất cả để rồi hắn nói không thể rời khỏi tôi? Tôi sai lầm rồi sao? Đây không phải kết quả mà tôi muốn!
"Em rất... mệt!" Tôi bất an di chuyển thân thể, Đường Diệc Diễm lập tức xoay người, nhưng lại vươn tay ra, ôm chặt tôi vào lòng, bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán đang ẩm thấp của tôi, còn giúp tôi lau mồ hôi, tình ý kéo dài. "Mệt muốn chết rồi phải không?" Trong ánh mắt lại mang theo một chút yêu chiều?
Rối loạn, đây cũng không phải là kết quả tôi dự đoán. Diệp Sương Phi, sai ở chỗ nào rồi? Chẳng lẽ tôi và Đồng Hân đã đoán sai, hoặc là, thời gian còn chưa đủ, có lẽ cần một khoảng thời gian dài hơn nữa hắn mới có thể mất đi cảm giác mới mẻ?
Tôi khẽ dịch chuyển thân mình, cố gắng để cơ thể tách một chút khỏi vòng ôm của Đường Diệc Diễm. Lòng tôi đang pha tạp ngũ vị. Tiếp tục hay là từ bỏ? Đúng hay là sai? Rốt cuộc Đường Diệc Diễm đối với tôi là loại cảm tình như thế nào?
Trời ạ, tại sao cảm giác càng ngày càng loạn, chút hy vọng mong manh vừa tìm được cũng hoàn toàn tan biến, nỗi bất an trong lòng lại càng ngày càng rõ rệt...
Cấm Tình Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi Cấm Tình