No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Mon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Huy Trần
Số chương: 177
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6353 / 207
Cập nhật: 2016-04-24 11:39:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
My life - Chương 108
 
háng mười hai...những cơn gió heo may thổi hanh hao luồn vào căn nhà trọ nhỏ xíu. Đêm bình yên. Em nằm trong vòng tay nó dịu dàng. Vài bài hát nho nho vang lên từ chiếc điện thoại cũng không đủ xóa tan không gian yên lặng. Mới đó mà sắp giáng sinh rồi. Em có đạo...Nó không biết em có phải con chiên ngoan đạo hay không nửa. Còn nó thì không. Nó không muốn tin vào bất cứ vì thánh thần nào khác. Điều nó tin chính là bản thân, tin ở bạn bè, tin ở những người nó yêu thương chứ không muốn đem niềm tin của mình mang cho một thế lực siêu nhiên nào khác. Có lẽ chính vì vậy cuộc sống của nó ồn ào, sôi động và nhiều niềm vui và cả khó khăn, đau khổ chăng.
Đã hai ngày kể từ khi gặp mẹ em. Cuộc sống của em và nó bên nhau bắt đầu một cách chậm rãi và hạnh phúc. Em hiền ngoan như người vợ nhỏ trong nhà. Nó không phải ăn cơm trên căn-tin trường hay ăn ngoài quán nửa. học xong nó chạy qua trung tâm em học ngoại ngữ đón em về nhà cùng nấu cơm ăn. Tối nó đi làm, em cũng ra quán ngồi chơi chờ nó tan làm rồi cùng nhau đi ăn tối. Dù ăn muộn nhưng cả hai đều cảm thấy rất vui. Nó cười nhiều, trêu em nhiều hơn. Em cũng lại giở trò nhỏng nhẽo như bao người con gái khác đối với người yêu mình. Chẳng đứa nào nhắc đến mẹ em làm gì nửa. Đã thỏa thuận cùng nhau để mọi thứ qua một thời gian kia mà. Tài sản của hai đứa giờ có đến hai chiếc xe một của nó và một là của em. Mấy hôm nay em tạm thời ở nhà nghĩ ngơi lấy lại tin thân rồi mới bắt đầu đi diễn lại. Nó cũng đã xin phép ông Kha dc có thời gian đưa đón em đi làm đổi lại nó sẽ phải quản lí quán nhiều hơn trước. Nó biết ổng làm vậy cũng là vì muốn cho nó rèn luyện thêm công việc quản lí nhân sự và hoạt động của quán thôi mà.
Cả hai ngày, em và nó nói chuyện rất nhiều về dự những dự định tương lai của hai đứa. Mọi thứ có thể sẽ khó khăn nhưng theo tính toán thực tế thì cả hai đều đủ sức vượt qua. Như đã nói nó có nguồn thu nhập ổn đinh từ tiền lương quán, mẹ của nó cũng cố gắng lo lắng cho nó (tuy ko đủ những cũng đỡ phần nào), thu nhập đi diễn bình thường của em như đã nói hoàn toàn dư sức để hai đứa sống không quá khó khăn, ko đứa nào phải bỏ học và thậm chí có thể dư ra một khoảng để làm vốn tính toán cho tương lai lâu dài. Em nói sau này em muốn mở một shop bán hoa nè vì em có mấy người bạn ở Đà Lạt kiêm cả những món trang sức, phụ kiện, giày dép quần áo thời trang nửa. Nó sẽ hoàn thành việc học, lấy một tấm bằng sau đó học thêm một khóa quản lí hay gì khác nửa để cùng em làm việc, có thể nó sẽ gắn liền với công việc quản lí cafe và tận dụng khả năng chuyên ngành của mình để thu hút khách cho shop của em. Mọi tính toán nghe cứ như là một giấc mơ vậy, hạnh phúc...và trong đôi mắt của em và nó đều ánh lên những hy vọng và sự quyết tâm.. Nói là một giấc mơ nhưng những việc em và nó tinh toán hoàn toàn nằm trong khả năng có thể thực hiện được mà...Tình yêu của em và nó có lẽ chưa bao giờ mơ mộng hay vu vơ với những hồ đồ của tuổi trẻ mà thay vào đó là sự tính toán suy nghĩ rõ ràng dựa trên thực tế khả năng, tình yêu của hai đứa. Nó tin nếu thực sự cố gắng, một ngày nào đó nó và em sẽ chứng minh cho mẹ em và những người phản đối khác rằng cả hai đủ sức để ở bên nhau hạnh phúc...Phù...phải cố gắng hơn nửa mới được.
- Đang nghĩ gì đó đồ ngốc
Tiếng em thì thầm luồn tay vào tóc nó xoa xoa nhẹ nhàng. Nó hôn lên cổ tay em
- Đang nghĩ về tương lai hai đứa mình
- Lại nghĩ nửa hả
- Ừ.
- Mệt anh ghê...tụi mình tính như vậy rùi cứ cố gắng làm đi nè.
- Anh biết rồi. Em nè! Em có buồn hok
- Buồn gì cơ
- Vì không nghe lời...
- Buồn thì buồn...nhưng em vui nhiều hơn. Em tìm được người em yêu thương...em vui lắm. Anh ngốc hổng biết cảm giác của em đâu. Hihi hạnh phúc lắm luôn...em mất anh em nghĩ minh hổng còn sống vui dc nửa đâu.
- Uhm anh biết rùi
- Biết rùi thì đừng có suy nghĩ linh tinh lo lắng cho em nửa. Em vui thật mà. Em hổng hối hận vì quyết định ở bên anh đâu.
- Ừ...anh chỉ lo khi thấy em theo anh chịu khổ thôi
- Hi nếu anh là em anh có quyết định theo em hok
- Ờ ờ thì..thì
- Thấy chưa vậy hỏi em chi đồ ngốc. Sợ em khổ thì phải yêu thương em nè, phải cố học nè rùi còn phải làm việc thiệt tốt nửa bù đắp lại cho em biết chưa
- Ờ ờ biết rồi tiểu thư
- Còn nửa
- Gì nửa
- Hổng có được lăng nhăng biết chưa. Anh đó...đồ bay bướm. Nhìn cái mặt nghi lắm
Em chỉ tay vào trán nó chu chu cái miệng
- Trời! lại nghĩ xấu cho ngta. Bày đặt ghen linh tinh nửa ha
- Ghen sao hổng ghen...ai mà hổng ghen với đồ xấu xa như anh
- Nói xấu hoài nha
- Rùi sao
Em nghinh mặt lên thách thức. Dám cả gan thách thức nó. Kỳ này hun cho chết lun. Nghĩ là làm nó đè em xuống hôn ngon lành trên môi em mặc cho em cố ra vẻ chống cự cho có lệ, miệng cười khúc khích.Giấc ngủ ngon lành...đêm tháng mười hai những cơn gió vẫn khẽ lùa qua khung cửa..ừ thì có một chút lạnh...ừ thì chỉ một chút lạnh mà thôi.
Sáng, mình minh ló dạng sau những dãy nhà cao tầng trước mặt. Em cuộn tròn trong chiếc mền ấm áp, trong vòng tay ôm chặt của nó. Cánh tay tê rần mất cảm giác nhưng nó cũng chẳng buồn rút ra. Chỉ sợ em lại thức giấc. Hôm nay không phải đi học. Thôi thì ngủ nướng với tiểu thư lười này thêm chút...Nó mĩm cười cuối mặt hôn nhẹ lên má em rồi im lặng ngắm nhìn người nó yêu ngoan ngủ. Việc ưa thích của nó từ khi yêu em đến giờ chỉ đơn giản ngắm nhìn em ngủ. Nó luôn thích bị thức giấc nửa đêm bởi sự đụng chạm, chẳng bực tức vì bị phá giấc ngủ mà cảm thấy vui vì dc tỉnh dậy để nhìn em...có nhiều lúc tưởng chừng như đang mơ, có lúc không thể tin được nó lại có được người yêu tốt như vậy. Nếu người ta bảo nó nên yêu hay nhìn theo một người đẹp, tốt hơn em...có lẽ nó sẽ lắc đầu bởi vì...em quá tốt so với tưởng tượng của nó. Có đồ điên mới vội rời bỏ em. Lại suy nghĩ miên man linh tinh, lại mĩm cười một mình cho đến khi ai đó vòng tay ôm siết lấy nó thì thầm
- Người yêu dậy hùi nào dzạ
- Lâu rồi
- Vậy làm gì dzạ
- Nhìn tiểu thư của anh ngủ
- Nhìn lén hả
- Ừ
- Hihi ai cho mà nhìn
- Ờ...cứ nhìn
- Nhìn hoài hổng chán hả
- Chán
- Xí chán sao nhìn
- Thích
- Ai cho mà thích
- Vậy thì yêu
- Đáng ghét...
Em dụi đầu vào lòng nó
- Anh nè
- Sao em
- Giáng sinh...mình lên đà lạt chơi ha
- Gì tự nhiên đòi lên trển chi
- Em muốn đón giáng sinh ở nơi thiệt lạnh
- Tại sao
- Vì...em muốn dc ôm
- Trời ở đây cũng ôm dc mà
- Kệ...thích chỗ thiệt lạnh để dc anh ôm thiệt ấm
- Suy nghĩ ngộ ghê
- Hi..nha anh..mình đi nha
- Ờ ờ đi thì đi. Mà nghe nói trên đó mùa này đông lắm..sao kiếm chỗ ở dc
- Em có bạn trên đó. Nhà nó rộng lắm lun
- Vậy hả...uhm vậy thì tốt quá
- Dạ...đi ha anh..năn nỉ đó
- Ờ thì đi. Mà phải xin ông Kha. Quán mùa này đông nhiều việc làm lắm.
- Uhm...để em xin cho. Đố ảnh dám hổng cho
- Trời...giang hồ quá ha
- Chứ sao...hihi xin hổng cho em méc chị Tiên
- Haizz...khôn thấy sợ lun
- Hihi khôn vậy mới giữ anh dc chứ...đồ ngốc
- Sáng nói xấu hoài luôn
- Thích...
Em cười khúc khích trong buổi sáng Sài Gòn se lạnh. Nắng hanh hao vàng ươm những bóng lá trước nhà...mọi thứ tự nhiên..đẹp đến lạ, SG bổng nhiên ngọt ngào đến lạ....Vậy là giáng sinh này...sẽ không một mình nửa rồi. Giáng sinh này sẽ có tình yêu thực sự bên cạnh chứ ko nhạt nhẽo như bao nhiêu mùa giáng sinh trước, chỉ vu vơ với game, với cafe, với những trò chơi con nít một mình...Giáng sinh này nó đã lớn...có lẽ sẽ là giáng sinh đầu ấm ấp bởi tình yêu. Nó thực sự nôn nao đến giáng sinh, cái cảm giác chưa bao giờ nó có được. Suốt từ nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ cảm thấy nôn nao đến giáng sinh, mọi thứ dường như rất bình thường với nó, thờ ơ và lạnh lùng. Giờ...nó mới thấy thực sự thích giáng sinh đến lạ lùng. Không phải con chiên ngoan đạo nhưng nó cũng xin nguyện một lần bước vào thánh đường...kề vai cảm ơn chúa đã ban nó cho em...một thiên thần thực sự. Ai trong thế giới này đều có một thiên thần dành riêng cho mình..và nó biết thiên thần của nó đã xuất hiện.
Vậy là phải đẩy nhanh tiến độ trang trí đón giáng sinh cho quán. Sắp tới có lẽ sẽ bận lắm đây. Mấy nay mãi lo chuyện của em, nó vẫn chưa có ý tưởng nào dành cho quán. Sắp giáng sinh rồi, phải nghĩ ra cái gì đó để quán mới lạ, hấp dẫn khách hơn trong mua giáng sinh đặc biệt này mới được. Có vậy ông Kha mới chịu thả cho nó đi Đà Lạt với em chứ. Nghĩ là làm liền. Nó ngồi bật dậy lấy giấy viết ra ngồi vẽ vẽ, viết viết ngay những ý tưởng mới hình thành trong đầu ra. Đúng là khi vui vẻ có một điều hạnh phúc kề bên người ta sẽ dễ dàng có thật nhiều ý tưởng cho công việc, hiệu quả sẽ tốt hơn. Em ngồi dậy đi làm đồ ăn sáng...để mặc nó mãi mê với sáng tạo riêng mình. Giáng sinh yêu thương...và những điều nó đang suy nghĩ để làm cho quán cũng sẽ đầy ắp tình yêu dành cho những cặp tình nhân...Nó thực sự đã thay đổi...ấm áp nhiều hơn, bớt thờ ơ với xung quanh nhiều hơn...vì em..vì giáng sinh an lành!
Ngày hôm qua...đã từng Ngày hôm qua...đã từng - Nguyễn Mon Ngày hôm qua...đã từng